Sáng sớm, tiểu chuột túi vẫn còn đang ngủ say liền bị mẹ mình lay lay cánh tay mấy cái.
Tiểu chuột túi nhíu mày, chẹp miệng nhỏ trở mình, lại nghe giọng nói của mẹ: "Hôm nay là ngày gì con có nhớ không?"
Tiểu chuột túi ngủ đến mơ mơ màng màng, đột nhiên nhớ tới cái gì, trong nháy mắt tỉnh như sáo, phắn một cái bật dậy: "Đại điển đăng cơ của điện hạ!"
Nói xong, còn không đợi mẹ mình trả lời, liền một lộc cộc thoát khỏi ổ chăn, lộc cộc chạy đến nhà tắm: "Mẹ ơi nhanh lên, con muốn tắm rửa thay quần áo mới!"
Tuy rằng bọn họ không thể tham dự đại điển đăng cơ, nhưng ngay cả khi ngồi xem phát sóng trực tiếp, cậu cũng muốn tắm rửa thơm tho ngào ngạt, mặc quần áo mới đã chuẩn bị trước đó, ngoan ngoãn ngồi trước máy tính chờ đại điển phát sóng.
Trong phạm vi 20 km của cùng một thành phố, còn có một nhà tám người của lão bạch tuộc, giờ phút này cũng đã tắm gội dâng hương xong, thay một bộ lễ phục xa hoa long trọng nhất ngồi vào trước TV.
Đương nhiên, ngồi ở trước TV không chỉ có một con bạch tuộc là hắn.
Còn có ba, mẹ, ông nội, bà nội, bác hai, cô ba của hắn......
Một khoảnh khắc thiêng liêng như vậy, đương nhiên là người một nhà muốn vui vẻ đoàn viên ở bên nhau!
Vì thế, hai ngày trước ba mẹ của hắn liền bay từ tỉnh Hải đến nhà của lão Bát.
Ông nội bà nội đang cùng nhau đi du lịch nước ngoài cũng vội vã trở về nhà.
Thậm chí, bác hai cô ba đang sống ẩn dật trong khu rừng già trên núi cũng xách theo bao lớn bao nhỏ đi tới nhà lão Bát.
Sáng sớm hôm nay, sau khi cả gia đình bạch tuộc liên tục tắm rửa dâng hương, họ quy củ tập trung lại ngồi bên nhau, nhìn chằm chằm vào TV vô cùng chăm chú.
Vào giờ phút này, tất cả những người thuộc Yêu tộc trong và ngoài nước đều kích động không thôi mà cùng làm một việc.
Cái ngày mà mọi người ngày nhớ đêm mong, chờ đợi trong một thời gian dài rốt cuộc cũng đã đến:
"Các vị đồng bào Yêu tộc thân mến, bạn đang xem kênh chính thức của Yêu tộc, tôi là người dẫn chương trình Ân Vũ, trong một ngày xuân về hoa nở vạn vật sống lại......"
Tống Nghiên được mọi người vây quanh nhìn vào ống kính chào hỏi mọi người trong Yêu tộc, rồi sau đó rút khỏi máy quay, vội vàng chuẩn bị cho đại điển đăng cơ, hoàn toàn không biết dân chúng Yêu tộc lần đầu tiên xem phát sóng trực tiếp có bao nhiêu kích động.
Một nhà lão Bát đã bắt đầu gà bay chó sủa.
Bác hai và cô ba của hắn trước giờ vẫn sống ở nông thôn, hằng ngày họ làm những việc như nuôi gà, bắt sâu gì đó, cuộc sống tiêu dao tự tại.
Nhưng mà, hai vị lão nhân gia này lúc trước đắc ý ở nông thôn còn chưa tính, thời điểm không có việc gì làm còn thích cao cao tại thượng mà phê phán những người trẻ tuổi như lão Bát.
Ví dụ:
"Cái đám tiểu yêu mấy năm nay thật là quá sao đọa rồi! Điện thoại thì có cái gì tốt chứ? Cả ngày cứ chống mắt vào cái điện thoại rồi không tu luyện sao?"
"Cái lúc ông bay còn trẻ ấy à, điều kiện lại vất vả đều kiên trì mỗi ngày tu luyện, nhìn lại cái đám tiểu yêu trẻ tuổi hiện tại đi, hazz...... Suốt ngày cứ máy tính điện thoại TV, không sớm thì muộn tụi bây cũng bị mù lòa cho coi."
"Cũng không phải là cần thiết gì mà còn phí tiền! Một cái điện thoại cũng đã mấy ngàn rồi, có cần thiết sao!"
Nhưng mà giờ phút này, bác hai cùng cô ba lại nhìn chằm chằm vào tiểu yêu vương trắng trắng nộn nộn trên TV, cặp kính của họ đồng thời sáng lên một chút.
Bác hai: "Lão Bát, đây đây đây, đây là điện hạ của chúng ta sao...... Liệt tổ liệt tông phù hộ, rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy điện hạ rồi...... Ai da, chuyện gì vậy! Xung quanh chúng ta sao lại có một cỗ linh khí thế......"
Cô ba nhảy dựng lên: "Cái gì! Trong video của điện hạ ẩn chứa linh khí? Con sao lại không nói sớm!"
Bác hai tức giận đến mức tăng huyết áp: "Được lắm lão Bát, cái tên tiểu tử này, thứ tốt như vậy thế nhưng không nói sớm với đám xương già này!"
Cô ba: "Đúng đúng đúng! Một thằng ranh tiểu bạch tuột không có lương tâm!"
Bác hai: "TV này không tồi, ngày mai về quê tôi sẽ mua một cái."
Cô ba: "Anh hai, còn có cái gì ai ai ai, ipad đó, mình cũng mua một cái đi!"
Bác hai: "Cái kia, mỗi người cũng nên có một cái điện thoại, đến lúc đó chúng ta mỗi ngày đều có thể nhìn thấy điện hạ."
Hai vị lão nhân gia một bên nói chuyện, một bên mặc sức tưởng tượng về những ngày hạnh phúc sau này có thể nhìn thấy điện hạ, không quên nói với lão Bát:
"Lão Bát nè, ngày mai đưa chúng ta đi trung tâm thương mại mua đầy đủ hết mọi thứ ha! Đúng rồi, mua cái loại tốt nhất đó, tuyệt đối đừng có tiết kiệm dùm hai bác."
"Đúng đúng đúng, cái loại nào xem càng rõ càng tốt!"
Lão Bát:???
Bác hai ngài trước đây cũng không nói như vậy nha.
Tuy nhiên hắn cũng chỉ là yên lặng phun tào một câu, gật đầu một cách bừa bãi rồi nhanh chóng nhìn chằm chằm vào màn hình một cách chuyên chú, sợ bỏ qua một cảnh của Yêu Vương điện hạ.
Yêu Vương điện hạ Tống Nghiên hiện tại đang đi theo Hùng lão đi lên đỉnh núi Thanh Trần.
Núi Thanh Trần nổi tiếng với một ngôi chùa cùng tên, Tống Nghiên lúc trước cùng từng với hai người Viên Uy Triệu Hưng Nghiệp lên đây một chuyến, nhưng lần này nhìn thấy phong cảnh lại có khác biệt rất lớn.
Mới đầu còn có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba người đi đường khách hành hương, sau khi cùng Hùng lão cua quẹo vài lần, hoàn toàn không có dấu chân nữa.
Chắc là rất ít người bước lên trên đó, nơi này đâu đâu đều là đại thụ che trời, thực vật sinh trưởng rất tốt, cỏ dại mà cao bằng một người rậm rạp bao phủ toàn bộ ngọn núi, nhìn qua có cảm giác vừa đồ sộ vừa hoảng sợ.
Vốn dĩ ở một cái nơi như vậy, trừ khi một phần lớn diện tích được khai hoang, nếu không người thường dù như thế nào cũng không vào được.
Nhưng vào thời điểm Tống Nghiên nhấc chân đi về phía trước, đám cỏ dại xung quanh như được mở linh trí, thong thả di chuyển sang hướng hai bên, những dây leo như những ngón tay trưởng thành tản ra hai bên, trong nháy mắt liền tạo thành một con đường có thể cho một người đi vào.
Ở hai bên lối mòn, từng cây đại thụ thẳng tắp hướng về phía bầu trời, nhưng từng nơi khi thiếu niên đi qua, tán cây lại thong thả rũ xuống.
Như thế là hai hàng binh lính trung thành lại thành kính, thấp hèn hạ thấp cái đầu kiêu hãnh của bọn họ.
Chỉ vì nghênh đón vị vương mà bọn họ đã chờ mấy ngàn năm.
Khung cảnh quá mức tráng lệ và đồ sộ, khiến cho nội tâm Tống Nghiên có chút chấn động, lại có chút vui mừng không giải thích được cùng cảm giác quen thuốc nhàn nhạt.
Cậu không tự giác mà duỗi tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn một gốc dây leo.
Lục Trăn chậm rãi đi theo phía sau chúng yêu.
Nhóm yêu đối với hắn vừa thấy kinh khủng vừa thấy sợ hãi, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Mặc dù hắn trước nay chưa bao giờ để ý tới cảm xúc của người khác, bọn họ đối với hắn là kính là sợ, hắn cũng không để trong lòng, nhưng do không muốn Tống Nghiên khó xử, hắn vô cùng săn sóc mà đứng phía sau chúng yêu một khoảng cách năm mét.
Cũng bởi vì như vậy, dọc theo đường đi trong lòng chúng yêu rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Giỡn không à!
Đây chính là đại ma vương trong truyền thuyết đó!
Nếu là như thân cận với hắn tay qua, nói không chừng sẽ sợ tới mức mà đái ra quần.
Lục Trăn tuy cách Tống Nghiên khá xa, nhưng tầm mắt vẫn luôn dừng trên người cậu, chưa bao giờ dời đi.
Lúc này thấy cậu nổi lên sự nghịch ngợm, cong con mắt, thỉnh thoảng lại sờ sờ thực vật bên người, Lục Trăn cong cong khóe môi, nét lạnh lùng trên mặt cũng lộ ra một chút ý cười.
Hắn mạn bất kinh tâm nhìn sang một bên, nhưng ánh mắt vẫn là cố định.
Dây leo được thiếu niên tùy ý mơn trớn trong giây lát, màu sắc trở nên xanh biếc, hơn nữa lại sinh trưởng như phát điên, không bao lâu sau liền dài hơn so với những dây leo xung quanh một đoạn.
Thực vật xung quanh sôi nổi tiếp cận nó, dường như mang theo một chút thân cận cùng hâm mộ.
Lục Trăn tức khắc cảm thấy thật thú vị, duỗi tay, đầu ngón tay mơn trớn ở cái nơi mà Tống Nghiên khẽ chạm qua một chút.
Lại đột nhiên nhớ tới hắn từ nhỏ đã không được thực vật hay động vật yêu thích, đang muốn rút tay về, cái dây leo kia ngoài dự đoán của mọi người mà quấn quanh đầu ngón tay của hắn.
Nhẹ nhàng, mang theo thân cận.
Lục Trăn nao nao một chút, những ngón tay theo bản năng cong lại, dây leo nhẹ nhàng cọ cọ lên những ngón tay cong lại của hắn, rồi sau đó dây leo thu về trở lại vị trí cũ.
Hắn rũ mắt nhìn xuống, nhìn vào đầu ngón tay được dây leo mơn trớn của mình, đột nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc không giải thích được.
"Lục Trăn."
"Hả."
Hắn trả lời một tiếng, bắt lấy thân ảnh thiếu niên đang đi về phía trước.
Chỉ là cái cảm giác trong lòng càng ngày càng lớn, tất cả mọi thứ xung quanh vốn xa lạ lại có chút gì đó quen thuộc.
Không chỉ mình hắn, Tống Nghiên cũng có một cảm giác như vậy, quay đầu lại hỏi Hùng lão một câu.
Hùng lão cúi đầu, cung kính: "Điện hạ cảm thấy quen thuộc là hết sức bình thường, theo như ông nội của ông nội tôi kể lại, điện hạ đã từng sống ở đây một thời gian."
Tống Nghiên liếc mắt đánh giá bốn phía, nghi hoặc, "Tôi từng sống ở chỗ này?"
Hùng lão: "Vâng, lúc đó không biết vì sao điện hạ lại thích trồng hoa, phạm vi vài trăm dặm đều là các loại hoa mà điện hạ trồng, năm đó tôi cùng người trong tộc tới đây, là thời điểm điện hạ dấn thân vào trấn pháp, tất cả các loại hoa xung quanh đều đồng loạt nở hoa, khắp nơi đầy trời, đua nhau khoe sắc, quả thật là một khoảnh khắc hiếm thấy của cuộc đời."
"Còn có việc này?" Tống Nghiên quay đầu, "Nếu nói như vậy, trận pháp kia là ở gần đây?"
Hùng lão gật đầu: "Vâng ạ."
Ông chống gậy, đi từng bước từng bước lên đỉnh núi, không bao lâu sau liền đi vào một khoảng đất trống.
Đối lập với cây xanh vờn quanh bốn phía, nơi này nhìn có vẻ phá lệ hoang vu.
Ở vị trí trung tâm, một tảng đá khổng lồ đứng thẳng, phảng phất như một thanh kiếm bén sắc nhọn, vững vàng đứng ở đỉnh núi.
Chúng yêu đều dừng lại năm mét xung quanh tảng đá lớn, ngay cả Hùng lão cũng dừng lại không dám bước nhiều hơn.
Hùng lão cúi người, cung cung kính kính: "Điện hạ, đây chính là vị trí trận pháp trong truyền thuyết."
Hùng lão trước đó đã nói qua quy trình với Tống Nghiên, chỉ cần Tống Nghiên tiến lên, hoàn thành trận pháp nhận chủ thì nghi thức liền hoàn thành.
Tống Nghiên gật đầu, vung tay lên, thay ra bộ lễ phục kim sắc mà Yêu tộc đã vì cậu chuẩn bị.
Cậu vốn là eo nhỏ chân dài, một thân trường bào rộng càng tăng thêm chiều cao cơ thể cậu.
Dưới sự áp bức của một tảng đá giống như thanh kiếm, khí thế chẳng những không thua kém, ngược lại càng có vẻ bất phàm.
Vốn dĩ nhìn vào trường bào kim sắc có vẻ khoa trương, nhưng giờ phút này lại rất đúng mực, chỉ cần nhìn vào cái bóng dáng này đã khiến mọi người khiếp sợ.
Yêu tộc sôi nổi cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn nữa.
Lục Trăn đứng cách đó không xa vẫn như cũ là một bóng lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn vào bóng lưng thiếu niên như thể phủ lên một tầng ánh sáng lấp lánh.
Cái cảm giác quen thuộc không giải thích được trong lòng càng ngày càng lớn.
Không lâu sau, thiếu niên đã đi tới trước tảng đá, cậu quay đầu lại nhìn khắp bốn phía, giống như đang tìm kiếm người nào, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lục Trăn, dừng lại rồi chớp mắt, mỉm cười.
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu xoay người, giơ bàn tay ra đặt lên vị trí trung tâm của tảng đá lớn.
Mí mắt Lục Trăn đột nhiên nhảy dựng, đột nhiên có cảm giác như đầu quả tim hắn bị đâm bởi vô số kim châm, đau đến mức hắn dường như không đứng thẳng nổi.
Một màn này chồng chéo với một ký ức nào đó được phong ấn trong tâm trí hắn.
Cùng lúc đó, bàn tay của thiếu niên nhẹ nhàng chạm vào trung tâm của tảng đá, xung quanh hai người đột nhiên tỏa ra một vầng sáng.
Càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh......
Hùng lão và những người khác chỉ cảm thấy một trận linh khí nồng đậm đến mức tận cùng tỏa ra từ tảng đá, linh khí cường đại ép tới mức khiến hai chân bọn họ run lên.
Quả thực là một sự vui sướng thống khổ.
Này chẳng lẽ đây chính là Yêu Vương chi lực thuần túy sao?
Không chỉ có chúng yêu ở hiện trường cảm nhân được dị dạng, đồng bào Yêu tộc đang xem phát sóng trực tiếp cũng cảm nhận được một trận linh khí nồng đậm này, nhưng bởi vì bị pha loãng không ít, nhóm yêu chỉ có vui sướng, không có thống khổ, sôi nổi một bên ngao ngao thét chói tai, một bên vui sướng tu luyện.
Tống Nghiên ngẩn ra, trong đầu không hề báo động trước mà xuất hiện một hình ảnh.
Vẫn là vị trí của tảng đá lớn, một thanh niên bạch y đứng bên rìa vách núi cách đó không xa, mái tóc đen dài xõa trước ngực cùng vạt áo theo cơn gió nhẹ nhàng tung bay, giống như muốn thuận theo cơn gió mà bay đi.
Hắn nhìn chằm chằm vào con song ngọn núi một lúc lâu, rồi quay đầu lại đi đến chỗ của tảng đá lớn.
Tống Nghiên không thấy rõ bộ dạng của hắn, chỉ có thể nhìn thấy một cặp mắt con cong trên khuôn mặt thư thái của hắn.
Thanh niên bạch y nhìn sắc trời, mỉm cười tự nói với chính mình: "Đến lúc rồi."
Dứt lời liền xoay cổ tay, kết ra mấy cái dấu ấn đánh vào phía trên tảng đá, chính là cái nơi mà Tống Nghiên mới vừa chạm vào.
Ước chừng đánh tới mấy chục cái dấu ấn, thanh niên bạch y rốt cuộc cũng thu tay, ngay sau đó tảng đá lớn đột ngột sáng lên.
Với vị trí trung tâm, bốn phương tám hướng đều đồng thời phát ra một ánh sáng trắng, ngay sau đó các luồng sáng ấy liên kết lại với nhau tạo thành một trận pháp mang dáng dấp đồ án.
"Này, ngươi thật muốn đi chịu chết sao?"
Một thanh âm vang lên phía sau lưng hắn.
Tống Nghiên theo ánh mắt của thanh niên bạch y nhìn qua.
Cách đó không xa, một cái thanh niên hắc y tản mạn ngồi trên một khoảng đất trống trụi lủi, trong miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó khô héo, theo sự chuyển động của hàm răng mà đưa lên đưa xuống.
Thanh niên bạch y vẫn như cũ mang theo ý cười, độ cung bên môi mở rộng ra một chút, hắn nói: "Ngươi đã đến rồi."
Hắc y hừ hừ: "Ta đương nhiên đến đến, không đến thì thấy ngươi chết như thế nào?"
Thanh niên bạch y không để ý tới hắn, chỉ bất đắc dĩ cười một cái, quay đầu, tiếp tục vẽ trận pháp còn đang dang dở.
Thanh niên hắc y lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, môi mỏng khẽ mím, thần sắc càng thêm khó coi.
Nhìn thấy trận pháp chỉ cò một nét cuối cùng là được hoàn thành, hắn rốt cuộc không kìm nén được nữa, xông lên phía trước: "Được lắm, ngươi đi chết đi! Ngươi chết rồi ta liền đem cái gì cây cỏ, sư tử, lão hổ, toàn bộ thần dân này đó của ngươi toàn bộ giết sạch! Ăn hết sạch sẽ!"
Thanh niên bạch y không có thời gian để nói bất kỳ điều gì, những cây cỏ xung quanh đột nhiên đồng thời co rúm lại, phảng phất giống như đã bị dọa sợ.
Bạch y bất đắc dĩ mỉm cười: "Ngươi lại dọa chúng nó làm gì?"
Hai tay thanh niên hắc ý vòng trước ngực, tùy ý dựa vào tảng đá, rũ cằm xuống nhìn người trước mặt: "Ngươi sao biết ta hù dọa chúng nó? Thời điểm ngươi có ở đây thì có thể bảo vệ chúng nó, nhưng đến lúc ngươi chết đi rồi, ta sẽ tàn sát nơi này đến không còn một bóng cây ngọn cỏ."
Bạch y lắc đầu, nhẹ giọng: "Ngươi sẽ không."
"Ta......"
"Vào ngày đầu tiên khi ma khí của ngươi hóa hình, ngươi đã lén lút tưới nước cho hoa."
"......"
Chuyện khi còn nhỏ lại được hắn nhắc tới thuận miệng như vậy, thanh niên hắc y thẹn quá thành giận: "Ai lén lút tưới nước? Ta đây là muốn dìm chết chúng nó!"
Bạch y nhàn nhạt: "Ừm, lần trước còn làm một cái lều nhỏ cho cây hoa đó, ngẫm lại chắc cũng là muốn nó chết ha. Thật là kỳ quái, rõ ràng là chỉ cần động một đầu ngón út là có thể thiêu rụi cả ngọn núi, lại cố tình ——"
"Ngươi im miệng!"
Bạch y thu lại lời vừa nói, cười tủm tỉm: "Được, ta im miệng."
Hắn vừa nói như vậy, thanh niên hắc y ngược lại cũng không còn tính khí gì, nhìn chằm chằm hắn một lát, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà thả mềm giọng nói, rầu rĩ: "Ngươi đừng chết."
"Luôn sẽ có biện pháp." Hắn bổ sung.
Bạch y lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Đúng vậy, luôn có biện pháp, biện pháp đó chính là ta. Không cần khổ sở, cực thịnh tất suy, Thiên Đạo cũng vậy."
Nói, liền muốn giơ tay, vẽ trận pháp.
Thanh niên hắc y không chút nghĩ ngợi, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay của hắn, giương mắt nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ một: "Ta là ma, ta không tin Thiên Đạo, một chữ cũng không tin."
Bạch y ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u, sắc mặt khẽ biến: "Đừng nghịch."
Tuy nhiên, bàn tay to đó vẫn nắm chặt lấy cổ tay của hắn, độ ấm nóng hổi từ lòng bàn tay truyền tới khiến tim hắn thấp thỏm phập phồng.
Hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng bạch y hạ quyết tâm, thừa dịp thanh niên hắc y không chú ý, dùng một chưởng đánh bay cánh tay của hắn, lại thiết lập một kết ấn đè tới.
Trong lúc thanh niên hắc y mắng chửi ở bên trong, hắn đã hoàn thành trận pháp, trước khi dấn thân vào hắn liền xoay người, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn người nào đó đang bị kết ấn giữ lại, sau đó quay đầu kiên quyết dứt khoát đưa cánh tay ra khởi động trận pháp.
"Không cần ——" đôi mắt thanh niên hắc y nhuốm màu đỏ tươi, mạnh mẽ thoát ra khỏi phong ấn, khoảnh khắc tiếp theo liền nhanh chóng tới trước người bạch y, bàn tay to gắt gao nắm chặt cổ tay của hắn.
Bạch y khẽ cười, nụ cười vẫn xán lạn như trước: "Trận pháp đã được kích hoạt."
Ngụ ý rất rõ ràng, kết cục là một điều chắc chắn.
Ngay khi âm cuối cùng cất ra, tay kia của bạch y nhẹ nhàng nhấc lên, cả một rừng hoa khắp ngọn núi dường như được lắp cơ quan, vào đúng lúc này dồn dập nở ra.
Thanh niên hắc y kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía muôn nghìn bông hoa đầy đủ màu đang đua nhau khoe sắc, cảnh tượng khiến người ta mãn nhãn không thể tưởng tượng.
Bên tai lại có một thanh âm nhẹ giọng cười: "Thích không?"
"Ngươi đã từng nói, ngươi sinh làm ma, đi đến nơi nào cũng không có một bóng cây ngọn cỏ, cuộc đời này càng không có một bông hoa nào vì ngươi mà nở rộ."
"Ngươi còn nói, ngươi thích hoa sen không nhiễm trần thế, thích hoa mẫu đơn sắc màu rực rỡ, thích hoa lan thanh nhã u nhạt, thích hoa mai cứng cỏi cao thượng......"
"Như vậy ta gieo xuống một biển hoa này, ngươi thích chứ?"
Một vùng hoa rộng lớn vẫn đang nở rộ, ồ ạt bung từng cánh hoa trước mặt thanh niên hắc y......
Thanh niên hắc y gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Sau đó nghiến chặt răng, nhắm lại đôi mắt đỏ tươi, đột nhiên kéo hắn vào trong lồng ngực ngực, khuôn mặt tuấn tú chôn trong chiếc cổ trắng nõn của hắn, hàm răng run rẩy dường như muốn cắn xuống xương quai xanh, phút cuối cùng lại khắc chế mà khẽ cắn hắn một chút.
Thanh âm run rẩy trầm thấp vang lên bên tai hắn: "Thích."
Không chỉ thích một biển hoa mà hắn gieo trồng cho y, mà còn thích hắn.
Từ lúc hắn là một con ma hắn đã bị người này bắt giữ bên người, ban đầu hắn còn tìm cách trốn thoát mỗi này, cuối cùng lại hận lúc nào cũng có thể ở bên cạnh người này.
Tâm hắn bất chính, rõ như ban ngày.
Âm cuối khẽ run giống như gảy một sợi dây dàn, rung lên mà đánh vào tận đáy lòng của thanh niên bạch y.
Bạch y muốn mỉm cười, nhưng một sự đau đớn đột ngột truyền vào tim hắn.
Hắn cúi đầu, liền thấy một thanh trường kiếm thẳng tắp đâm thẳng vào trái tim mình.
Một giọt máu đỏ tươi chói mắt thong thả chảy xuống, nhiễm ướt trường bào trắng tinh của hắn.
Ở phía xa hình như có tiếng kinh sợ là hét ầm ĩ, tầng tầng lớp lớp:
"Đại ma vương! Là đại ma vương!"
"Bảo hộ Yêu Vương điện hạ!!"
"Giết!"
Biểu tình của bạch y không chút nào biến hóa, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên thanh niên hắc y cầm trường kiếm đâm vào tim mình, thậm chí không hỏi hắn là vì cái gì.
Người nọ nhìn chằm chằm hắn, thong thả mở miệng: "Tâm đầu huyết, là vị trí này sao?"
Áo bào trắng gật đầu.
Hắc y thanh niên: "Ngươi đã nói, tâm đầu huyết của ngươi vẫn còn, ngươi vĩnh viễn sẽ không chết, phải không?"
Áo bào trắng mỉm cười: "Đúng vậy, nhưng mà vô dụng. Một khi thân thể của ta không còn, tâm đầu huyết qua không bao lâu sau cũng sẽ tiêu tán."
Hắc y thanh niên mím môi: "Nếu lấy ma dưỡng huyết?"
Trong nháy mắt bạch y hiểu rõ ý đồ của hắn, lập tức sắc mặt đại biến: "Trăm triệu lần không thể. Yêu khí cùng ma khí không thể dung hợp, nếu cùng tồn tại trong cơ thể một người, e rằng sẽ bạo thể mà chết."
Thanh niên hắc y ngược lại lộ ra ý cười hiếm thấy, lười nhác nói cái điều như một trò đùa: "Kia vừa lúc, thuận tiện theo ngươi một đường."
Bạch y còn chưa kịp rõ ràng ý tứ của hắn, đôi môi lạnh lẽo khẽ nhếch lên, nhưng trong nháy mắt người nọ bứt ra mà đi.
Cùng với tâm đầu huyết của hắn.
Tâm đầu huyết đỏ tươi từ ngực hắn tuôn ra, rơi vào lòng bàn tay người nọ, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Đôi mắt bạch y ửng đỏ: "Tâm đầu huyết có hai thành Yêu Vương chi lực, nếu như ma thí của ngươi không tinh khiết, sau khi chuyển thế đời đời kiếp kiếp đều sẽ gặp thống khổ, như thế nào mà chịu nổi......"
Trong lúc hắn nói chuyện, Yêu Vương chi lực nhanh chóng du tẩu quanh thân thanh niên hắc y, ma khí và yêu khí bên trong cơ thể đấu đá lẫn nhau, trong hơi thở dồn dập, gân xanh trên cổ tay, cánh tay trải rộng, làn khí đen đáng sợ dọc theo mạch máu trải rộng toàn thân.
Thanh niên hắc y dường như cực kỳ thống khổ, nhưng vẫn như cũ cắn chặt răng, không chút để ý mà mỉm cười: "Chịu nổi không là chuyện của ta. Chỉ cần sau khi ngươi chuyển thế hãy quay về tìm ta lấy lại Yêu Vương chi lực là được. Còn làm sao muốn......"
Hắn thấp giọng cười cười, không tiếp tục nói nữa, tạm dừng một lát rồi chuyển chủ đề, "Nếu có thể chuyển thế, ngươi muốn làm gì?"
Bạch y hơi sửng sốt, tựa hồ chưa nghĩ tới vấn đề này.
Hắn sinh đã là Yêu Vương, chịu trách nhiệm cho toàn bộ Yêu tộc.
Thói quen bình tĩnh để bảo vệ tất cả Yêu tộc, ngay cả ma tộc trước mắt này cũng muốn thu vào cánh chim mình.
Phút cuối cùng, hắn vẫn muốn bảo vệ mọi người chu toàn.
Bạch y nở nụ cười, "Nếu thực sự có kiếp sau, ngay cả khi ta không làm gì cả, hãy bảo vệ ta."
Thanh niên hắc y lắng nghe cẩn thân, một đôi mắt đen nhánh bình tĩnh như muốn bắt lấy hắn, tựa hồ đang muốn nhớ kỹ điều gì đó.
Hắn thận trọng gật đầu: "Được, ta sẽ che chở ngươi."
Nếu có kiếp sau, đến lượt ta tới bảo vệ ngươi.
Hắn không yên tâm mà dặn dò: "Nhưng ngươi nhớ kỹ, phải tới tìm ta."
Vừa dứt lời, trận pháp bạch quang mãnh liệt mạnh mẽ tách hai người ra, thanh niên hắc y bị một luồng rất lớn đẩy vào trong vách núi, bạch y thì bị hút vào bên trong trận pháp.
Thời khắc cuối cùng, hắn hoảng hốt nhìn thanh niên hắc y giữa không trung hướng về hắn làm cái khẩu hình.
—— ta chờ ngươi.
Cuối cùng thân ảnh càng ngày càng nhỏ, nhìn từ xa chỉ con là một cái chấm đen nhỏ.
Bạch y không thể không nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy ma tộc kia.
Thời điểm đó ma còn chưa hóa hình, chỉ là một đoạn ma khí nho nhỏ đấu đá lung tung ở trên không, hắn duỗi tay, đem ma khí nhẹ nhàng xách lên, không nghĩ đến bị ma khí giương nanh múa vuốt cắn vào đuôi mắt.
......
"Yêu Vương điện hạ vạn tuế!"
"Yêu Vương điện hạ vạn tuế!"
"Yêu Vương điện hạ vạn tuế!"
Tống Nghiên lấy lại tinh thần, theo bản năng đưa tay sờ sờ nốt ruồi nhỏ màu nâu dưới đuôi mắt, xoay người nhìn về phía nam nhân mặc tây trang rộng rãi đứng cách đó không xa.
Người nọ cũng thẳng tắp mà nhìn về phía cậu.
......
Thời điểm Yêu tộc tổ chức đại điển đăng cơ, đoàn phim《 Linh Thạch Tình Duyên 》 cũng đã công bố những cảnh quay hậu trường cuối cùng.
Thiếu niên bạch y cố gắng xoay người từ lưng ngựa bước xuống, người đàn ông bên cạnh với gương mặt lạnh lùng đứng dậy, nhanh chóng tới trước mặt cậu, vươn tay.
Thiếu niên cầm lấy tay hắn, xuống ngựa, rồi sau đó ngẩng gương mặt vui vẻ, mi mắt cong cong mỉm cười nhìn về phía hắn.
Nhiếp ảnh gia không biết xuất phát từ tâm tư gì, ống kính dừng lại hai giây trên hai bàn tay đang nắm chặt.
Trên đỉnh núi Thanh Trần, Tống Nghiên cũng mỉm cười như vậy, một bước lại một bước đi về phía trước.
Đi tới đâu, chúng yêu sôi nổi nhường ra một con đường, khom lưng, lấy tư thái thần phục cùng cúng bái ở hai bên con đường.
Phía cuối con đường là một người đàn ông tây trang phẳng phiu.
Tống Nghiên đi về phía hắn, dừng lại ở nơi cách hắn một mét, vươn tay ra.
Nam nhân đối diện cũng đồng dạng vươn tay, bàn tay to nắm lấy bàn tay cậu một chút, từ những khe hở từ ngón tay cậu đan xen qua.
Mười ngón tay đan vào nhau, rồi sau đó, nắm chặt.
—— chính văn hoàn ——
- ---------------------------------------------------
20/3/2020 - 1/5/2020 Vậy là đã xong chính văn rồi, cảm giác thật khó mà diễn tả, bộ này chỉ là một dịp tình cờ khi trong mùa dịch rảnh rỗi muốn làm cái gì đó thôi. Cảm ơn tất cả các bạn đã theo bộ truyện từ đầu đến giờ, cảm ơn những lời góp ý sửa lỗi sai cho mình, cảm ơn những lời bình luận thật hài hước, cảm ơn đã vote cho truyện, cảm ơn vì đã khích lệ, cảm ơn vì đã không chê bai tài viết văn thật dở của mình. Vẫn còn 5 phiên ngoại nữa, nhưng mình chỉ tìm được bản raw thôi chứ không tìm thấy bản QT nên mình không đủ tự tin, mình vẫn sẽ tiếp tục làm nốt 5 chương còn lại nhưng không biết khi nào, mấy bạn thông cảm nha. Một lần nữa xin cảm ơn tất cả mọi người.