Trải qua một đêm nghỉ ngơi, buổi sáng Lucifiel dậy, đại não vẫn cứ trống rỗng vài giây.
Hắn không nhớ rõ tại sao mình trở về…
Đúng rồi.
Thần cắt bỏ ký ức về thần ngữ của hắn, hẳn cũng là thần đưa hắn trở về.
Bàn tay Lucifiel chống trên giường, soát lại ký ức, tươi cười trên mặt trong phút chốc biến mất tăm.
Nhớ lại chuyện gì xảy ra, rốt cuộc hắn ý thức được tình huống tối hôm qua có bao nhiêu mạo hiểm. Nếu lúc ấy hắn không cảm giác được không thích hợp, nếu ngăn cản thượng đế muộn một bước, thượng đế liền muốn cắt bỏ một phần ký ức khác của hắn!
Chuyện này đối với thần, thật sự là sỉ nhục sao?
Không phải chỉ là…
Từ từ, cụ thể là mấy phút đồng hồ?
Lucifiel lẩm bẩm: “Nhớ không rõ, ngô thần làm mơ hồ phần ký ức này của mình hả?”
Hắn ngửa đầu nhìn thủy tinh cầu treo bên cạnh trụ giường, nội tâm phức tạp.
Gần trong gang tấc —— lưu ảnh thủy tinh cầu.
Lưu ảnh thủy tinh cầu bị biến thành bộ dạng vật trang trí, đặt trên đầu giường một chút cũng không bắt mắt, nhưng trên bản chất, nó vẫn là một lưu ảnh thủy tinh cầu trân quý, có năng lực ghi lại hình ảnh. Nếu hắn muốn biết chuyện mười năm trước, tùy thời có thể lấy ra hình ảnh cùng ngày, liền có thể biết rõ rốt cuộc thượng đế làm mơ hồ nội dung gì.
“Đinh linh —— đinh linh —— ”
Tiếng chuông gió ma pháp thanh thúy quanh quẩn trong tẩm điện, đại biểu đã đến giờ đi làm.
Lucifiel thay quần áo mới sạch sẽ, sau khi mặc vào chính trang sí thiên sứ trưởng, bàn tay hắn chạm vào thủy tinh cầu. Sau đó hắn phát ra một tiếng thở dài, dập nát khối lưu ảnh thủy tinh cầu cho tới nay luôn xem nhẹ này.
Vẫn là tận lực không kích thích ngô thần đi.
Đi ra tẩm điện, Lucifiel dừng bước lại, “Dường như còn quên chuyện gì nữa?”
Trong thư viện thiên sứ, giới luật thất mỹ đức nằm trên bàn, tâm như tro tàn.
Điện hạ ở nơi nào hả hức hức.
Khi Curtis chỉnh lý bàn ghế, thật cẩn thận tránh đi sợi xiềng xích kỳ quái này. Hắn không cảm giác được khí tức dơ bẩn trên xiềng xích, trái lại, sợi xiềng xích vàng kim rối thành một cục này dị thường thánh khiết. Nếu chủ nhân xiềng xích là Samael điện hạ, Curtis một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao thì Samael điện hạ thường xuyên lấy thân phận giám ngục trưởng đi bắt thiên sứ.
Nhưng nếu là bảo vật của Lucifiel điện hạ…
Curtis ánh mắt hoang mang nhìn chằm chằm sợi xiềng xích, nhéo nhéo cằm, “Điện hạ thích hả?”
Hắn bỗng nhiên liên tưởng đến hình ảnh sí thiên sứ trưởng đại nhân tôn quý dùng xiềng xích trói chặt thiên sứ, sau đó tha đi.
Sở thích này thật kỳ quái.
Curtis quyết định về sau ít trêu chọc Lucifiel điện hạ.
Ngón tay bắt lấy xiềng xích, Curtis cảm giác bị điện lưu đâm lòng bàn tay một chút, kinh hô một tiếng: “Shhhh —— ”
Hắn rút tay về, biểu tình cổ quái, lại thăm dò đụng vào, lại phát hiện không có loại cảm giác khác thường đó nữa. Hắn một phát bắt lấy xiềng xích, để cục xiềng xích không rõ lai lịch này vào trong một cái hộp tinh xảo, sách vở cũng chỉnh lý xong, dùng dây thừng buộc chặt, hắn đi đến tầng thứ nhất thư viện, phái một lão sư trí thiên sứ thay hắn đưa đến cung điện sí thiên sứ trưởng.
Thu phục xong, Curtis tiếp tục chai lười ở tầng thứ ba thư viện đọc sách.
Trước cửa cung điện sí thiên sứ trưởng, người hầu kinh ngạc nói rằng: “Là lễ vật cho Lucifiel điện hạ sao?”
Chẳng trách người hầu nói như vậy, cái hộp kia tương đối rõ ràng.
Lão sư trí thiên sứ vội vàng nói: “Không phải, là trưởng thư viện phái ta tới đưa đồ cho điện hạ.” Hắn ta không có không biết tự lượng sức mình như vậy, tặng lễ vật cho Lucifiel điện hạ ư? Táng gia bại sản cũng chưa chắc có thể lấy ra một thứ được đối phương để mắt.
Người hầu yên tâm, “Là Curtis đại nhân à, ta đây liền đi bẩm báo điện hạ, xin chờ một chút.”
Trong cung điện, Michael vẫn luôn nhất tâm nhị dụng đã sớm nghe thấy bọn họ đối thoại.
Ngòi bút Michael xoạt xoạt, ngẩng đầu nói rằng: “Điện hạ, Curtis tìm ngài đưa cái gì vậy, hay là lại thêm một người ái mộ?” Ở phương diện này hắn ta phá lệ có lòng tin, mới không tin lời trí thiên sứ ngoài cửa nói đâu.
“Người ái mộ?” Lucifiel nhíu mày, “Ngươi muốn Curtis vào ngục giam sao?”
Michael nhếch miệng mỉm cười.
Ở thiên đường, thiên sứ ái mộ Lucifiel điện hạ có một đống, thiên sứ dám thổ lộ lại không có một ai. Loại cảnh tượng kỳ quái theo như lẽ thường này chỉ có một nguyên nhân —— thượng đế chính mồm nói, thiên sứ dám làm như thế trực tiếp xóa tên thật trong «sách Thánh Linh».
Không có tên thật, thiên sứ liền không cách nào tiếp tục ở lại thiên đường.
Michael nhịn không được nói rằng: “Dục vọng chiếm hữu của ngô thần thật mạnh.”
Lucifiel liếc xéo hắn ta một cái, cảnh cáo phó quan của mình: “Đừng nói bậy nói bạ.”
Michael bĩu môi.
Hắn ta mới không có nói hươu nói vượn, đây là sự thật!
Có thần ở đây, cho thiên sứ mấy trăm lá gan cũng không dám vượt qua một bước.
Sau khi lão sư trí thiên sứ đi tới, tiếng đối thoại trong đại điện biến mất, tiến vào trạng thái nghiêm túc công tác.
“Lucifiel điện hạ, Michael điện hạ.” Lão sư trí thiên sứ phân biệt hành lễ với hai vị sí thiên sứ, do hai tay cầm sách và vở, trong ngực lại ôm một cái hộp, hắn ta có chút không biết làm sao.
Nhìn thấy sí thiên sứ trưởng, lão sư trí thiên sứ hai má đỏ bừng, ấp úng, “Đây là, đây là đồ vật trưởng thư viện Curtis lệnh ta đưa tới, nghe nói là của điện hạ…”
“Để đồ lên trên bàn đi.”
Lucifiel chỉ vào một góc bàn mình, bên cạnh đều chất đống công vụ.
Đưa đồ xong, lão sư trí thiên sứ thu hồi ánh mắt lưu luyến, đi ra khỏi cung điện hành chính không khí nghiêm trang này. Hắn ta biết lấy thân phận của mình chỉ cần đi ra khỏi nơi này một bước, tương lai vô số năm đều có khả năng vô duyên bước vào nữa. Trong cung điện sí thiên sứ trưởng, có thể đi vào đều là trí thiên sứ ưu tú nhất trên toàn bộ Hằng Tinh thiên.
Lucifiel để hết sách trên bàn vào trong ngăn kéo, trên bàn chỉ còn lại cái hộp chưa mở ra.
Hắn biết bên trong là cái gì.
Thú vui ác liệt bỗng nhiên xuất hiện, Lucifiel chỉ vào hộp nói với Michael: “Ngươi muốn không?”
Michael vui vẻ nói: “Muốn! Muốn!”
Thiên sứ tóc đỏ chạy lên trước tiếp nhận hộp, vừa mở ra nhìn, sắc mặt tái rồi.
Giới luật thất mỹ đức!
“Oa a!” Michael nhanh chóng thả hộp lại trên bàn, lui về phía sau ba bước, “Điện hạ, lễ vật này không phải loại tiểu nhân vật như ta đây cầm nổi, ngài lấy về đi.”
Lucifiel cười như không cười, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ rất vui vẻ.”
Michael liều mạng lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ đến ý nghĩa của thất mỹ đức, lại liều mạng gật đầu.
“Ta rất vui, rất vui!”
Hắn ta về chỗ ngồi.
Trong hộp, giới luật thất mỹ đức bi thương nhìn Lucifiel.
Lucifiel dùng ngón trỏ điểm điểm nó, giống như đối đãi với tiểu động vật, “Tan tầm trở về liền đeo ngươi lên, trước hết để ta hoàn thành công việc đã.”
Giới luật thất mỹ đức thỏa mãn, điện hạ không có vứt bỏ nó.
Đến lúc tan tầm, Lucifiel thực hiện hứa hẹn, một lần nữa dung nhập giới luật thất mỹ đức vào trong cơ thể. Michael ngồi ở bên cạnh ngốc lăng nhìn một màn này, đột nhiên nổi lên chút đau lòng. Thứ này là vinh quang, đồng thời còn là giam cầm đáng sợ nhất, Lucifiel điện hạ vĩnh viễn sống dưới sự trói buộc của giới luật thất mỹ đức, hơi vô ý liền bị khiển trách.
Chỗ nào giống hắn ta, miên man suy nghĩ cũng không có vấn đề gì.
Michael há miệng, “Về sau còn có thể tặng cho ta không?”
Lucifiel kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía hắn, đột nhiên hiểu ý của hắn, dịu dàng mỉm cười.
“Không thể, trước đó là đùa ngươi thôi.”
“…”
Michael ủ rũ.
Sau khi giới luật thất mỹ đức tiến vào linh hồn, biến mất tăm, Lucifiel dẫn đầu tan tầm về tẩm điện. Hắn ôm sách và vở của mình đi vào tẩm điện, ngồi xổm người xuống, khóa mấy thứ này trong một cái tủ.
Dựa theo ký ức, mấy thứ này hẳn là “sai lầm”.
Lucifiel chống đầu gối đứng lên, nhìn khóa ma pháp trên ngăn tủ có chút thất thần.
“Luci, ngươi đang làm gì?” Giọng thượng đế từ một thế giới khác truyền đến, giống như cách một tầng sa, mông mông lung lung, nghe có chút không chân thật.
Lucifiel đáp: “Ta đang thu dọn đồ đạc.”
Trước khi đi ngủ, hắn dùng thói quen trước đây nói với thượng đế: “Ngủ ngon, ngô thần.”
Hắc thượng đế cả kinh.
Y đã dạy [ngủ ngon] thành [ta yêu ngươi], vì sao Lucifiel lại đổi về ngôn ngữ thông dụng của thiên sứ?
Phúc lợi buổi tối của y đâu!
Thấy thiên sứ tóc vàng đã đi ngủ, tối lửa tắt đèn, hắc thượng đế nuốt vấn đề xuống, không dám lộ ra sơ hở. Ở phương diện này y nhìn rất rõ ràng, Lucifiel phục tùng chính là thượng đế, không phải y.
Muốn Lucifiel ngoan ngoãn tựa vào trong ngực y, thì phải dùng thân phận thượng đế.
Trên giường, Lucifiel nhắm hai mắt lại còn có chút khẩn trương, không biết vì sao thượng đế thích buổi tối theo dõi hắn. May mà trong khoảng thời gian này cũng đã quen rồi, hắn từ từ sinh ra một ít buồn ngủ, chuẩn bị dùng phương thức ngủ sớm dậy sớm trốn tránh ánh mắt thượng đế.
Trước khi ý thức biến thành sương mù, dường như hắn nghe thấy thần đang nói gì đó.
Là cái gì ——
“Ngủ ngon.”
Lucifiel giãn mặt mày ra, chìm vào mộng đẹp, là thần ngữ sao? Hình như hắn nghe hiểu.
Thủy Tinh thiên, sách Sáng Thế khiếp sợ nhìn hắc thượng đế.
Vừa rồi nói cái gì đó?
Hắc thượng đế nhắm mắt dưỡng thần, “Ngươi đã thấy ngô làm thế nào, không cần xen vào việc của người khác.”
Sách Sáng Thế đem lời thiếu chút nữa nói ra nhịn xuống.
Thượng đế, nếu ngài còn không hạ thủ, cẩn thận điện hạ bị cướp đi nha!
Đến lúc ban ngày, thượng đế lập tức nhận được báo cáo lén của sách Sáng Thế: “Thượng đế, mặt hắc ám của ngài lại đùa giỡn Lucifiel điện hạ!”
Thượng đế: “…Nói thẳng quá trình ra.”
“Không có quá trình.” Sách Sáng Thế khô cằn nói rằng, “Hắn nói với điện hạ là ‘ta yêu ngươi’.”
Thượng đế: “…”
Sách Sáng Thế hỏi: “Ngài có biện pháp nào không?”
Thượng đế lạnh như băng nói: “Ngô sẽ khiến Luci vĩnh viễn không biết ý nghĩa những lời này.”
Sách Sáng Thế bị lời thượng đế nói làm sợ ngây người.
Cần ác như vậy hay không!
Vài ngày sau, vào ngày nghỉ ngơi khi thượng đế tiếp tục dạy Lucifiel, phát hiện một vấn đề.
Cho dù tiêu trừ ký ức, một ít ấn tượng vẫn lưu lại ở đáy lòng Luci. Điểm ấy khiến Lucifiel nhập môn thần ngữ một lần nữa thoải mái hơn rất nhiều, một chút liền thông, cũng làm cho thượng đế ban ngày có chút khó giải quyết.
Thượng đế tận lực tránh nhắc tới những từ ngữ mặt hắc ám từng nói qua, một lần nữa đem từ ngữ chính xác nói với Luci. Để khiến Lucifiel tìm được phương thức học thần ngữ chính xác, thượng đế coi như là nhọc lòng. Trong lúc đó sách Sáng Thế cũng mệt đến ngất ngư, nó phải xóa đi bất cứ từ ngữ gì không tốt đẹp, chỉnh lý ra từ ngữ thích hợp nhất để Lucifiel điện hạ biết đến.
Thuần trắng, tốt đẹp, thiện lương, quang minh…
Những thứ này là thứ thượng đế nhất định muốn Lucifiel biết đến.
Sách Sáng Thế phỉ báng không thôi, dạy thần ngữ còn muốn đặt ra nhiều hạn chế như vậy.
Một ngày nào đó trước khi chạng vạng đến, Lucifiel đột nhiên hỏi: “Ngô thần, ‘thích’ phải nói như thế nào?”
Thượng đế nói ra [thích] trong thần ngữ.
Ý cười của Lucifiel càng đậm, lại hỏi: ” ‘Yêu’ nên nói như thế nào?”
Giọng thượng đế ngừng lại.
Lucifiel không chiếm được đáp án, đứng trong thư viện chốc lát. Thân ở trong vô số sách vở, Lucifiel chấp nhất chờ đợi thượng đế trả lời, tựa như làm vậy có thể bình ổn xao động dưới đáy lòng.
Nhưng mà đáp án thần cho ra là: “Ngươi không cần biết việc này, có thể đi rồi.”
Lucifiel: “…”
Ngài nhất định là lão sư không chịu trách nhiệm nhất trên đời.
Hết chương 25