Hội nghị thánh đường lần này thực vi diệu.
Sí thiên sứ một người khiêm tốn cung kính hơn một người, vẫn duy trì một tư thế đứng cúi đầu. Nhất là Berial đứng ở phía sau, đầu của hắn cũng chôn đến tận ngực, đôi mắt dưới ánh sáng híp thành một cái khe.
Đôi mắt bị tổn thương nặng nhất tự nhiên là Lucifiel.
Hắn đứng ở trước nhất, lại chiếm địa vị “được trời ưu ái”, không cần hành lễ, có thể nhìn thẳng thượng đế.
Chờ sau khi hội nghị chấm dứt, rốt cuộc hắn có thể dời mắt, không nhìn tới thánh quang trên người thượng đế nữa. Lại nhìn xung quanh, tầm mắt hắn đã biến thành một mảnh trắng xoá, nửa ngày cũng không thể thấy rõ ràng thứ gì. Đương nhiên, trước khi xoay người, hắn không quên nhanh chóng lau đi khóe mắt, giấu đi nước mắt không nên có.
Làm gương mẫu của tất cả thiên sứ, Lucifiel thề trở về liền nghiên cứu ma pháp che đi thánh quang.
Nếu không cứ tiếp tục như vậy, thị lực của hắn sẽ suy nhược!
Thượng đế vốn dĩ muốn giữ Lucifiel lại, nhưng mà lúc này Lucifiel lại đi nhanh như bay.
Thượng đế cảm nhận được ưu thương nhàn nhạt.
Luci, lúc ở riêng, ngô có thể giải trừ thánh quang mà.
Bên ngoài đại thánh đường, sí thiên sứ khác đều mang dáng vẻ lòng còn sợ hãi, trong đó Samael mắt sắc, lập tức chú ý tới khóe mắt ửng đỏ của Lucifiel điện hạ, nghi là đã từng khóc. Không chỉ Samael kinh hãi, Metatron cũng hít một hơi, “Điện hạ, ngài không sao chứ?”
“Không sao, ta đi trước một bước.”
Lucifiel không có dừng lại, thẳng tắp đi ra ngoài, cũng không có một sí thiên sứ nào dám ngăn cản hắn.
Mọi người đều hai mặt nhìn nhau.
Asmodeus khô cằn nói rằng: “Điện hạ có thể là mệt rồi.”
Metatron theo hắn nói, “Đừng nghị luận trước đại thánh đường, chúng ta cũng đi thôi.”
Các sí thiên sứ nhất thời nhớ lại sau lưng không xa là thượng đế, thượng đế lại thích nghe tiếng lòng. Da đầu bọn họ run lên, lợi dụng kỹ xảo đặc biệt thu cảm xúc lại đến sạch sẽ, đồng thời rời khỏi tầng thứ chín Thủy Tinh thiên.
Trong đại thánh đường, thượng đế như có điều suy nghĩ, “Tiếng lòng lại không nghe được.”
Xem ra thiên sứ của y có phương pháp đối phó với y.
Sách Sáng Thế lười biếng tựa trên đầu gối, không rên một tiếng, nó đương nhiên biết lúc thượng đế không chú ý, các sí thiên sứ dùng phương pháp gì để tránh cho tiếng lòng bị nghe thấy, nhưng mà thượng đế không hỏi, nó cũng sẽ không nói một câu.
Hừ, thượng đế, ngươi tự làm một mình đi!
Thượng đế cởi bỏ cấm chế ở đại thánh đường, tiểu Lục lượn quanh bên ngoài thần điện thành công bay vào.
“Chiêm chiếp ——” nó lại hái được một đóa hoa thủy tinh.
Thượng đế nhìn bồn hoa bên ngoài, nói rằng: “Còn hái tiếp nữa, bồn hoa sẽ trụi đó.”
Chim nhỏ được y gọi là tiểu Lục hoàn toàn nghe không hiểu, mắt như hạt đậy.
Nó đang chuẩn bị đưa hoa cho thượng đế, lại phát hiện không thấy rõ thượng đế ở nơi nào. Thánh quang chợt lóe chợt lóe, phá lệ hoa mắt, chim nhỏ đạp đạp bay tới bay lui, nhưng đều trùng hợp không chạm được thân thể thần linh tóc bạc.
Thượng đế lặng im.
Y một phát bắt được chim nhỏ, rút hoa thủy tinh ra, tiểu Lục liền an phận đậu trên lòng bàn tay y, một chút giãy dụa cũng không có, hồn nhiên không biết thượng đế thuận tay trồng hoa thủy tinh trở lại trong bồn hoa.
Bỏ đi thánh quang yêu thích nhất trước đây, thượng đế đặt tiểu Lục trên bìa sách Sáng Thế. Khôi phục thị lực bình thường, nó dùng mỏ chim nhẹ nhàng mổ mổ đầu ngón tay thượng đế, biểu đạt thân mật.
Thượng đế nghĩ đến chủ nhân của nó, “Luci hẳn là không có việc gì.”
Hình ảnh thiên sứ nước mắt tuôn rơi trước đó, quả thực khiến cả thần cũng lắp bắp kinh hãi.
Nhưng mà hội nghị đã bắt đầu, thánh quang không thể giải trừ giữa đường, không thì bí mật y chính là Yahveh sẽ lập tức bại lộ. Thượng đế chỉ có thể nhìn Lucifiel chịu khổ, đáy lòng không hề dễ chịu. Càng làm cho y bất đắc dĩ chính là thiên sứ khác đều cúi đầu, tránh tình huống bị thánh quang kích thích đôi mắt, chỉ có Lucifiel duy trì nguyên dạng, không chút nào thay đổi.
Thiên sứ kiêu ngạo không cho phép mình thất lễ, dù thần cho phép hắn nhắm mắt lại.
Điều này làm cho thượng đế vừa lòng lại bất đắc dĩ.
Tầng thứ tám Hằng Tinh thiên, Lucifiel đi cực nhanh, sau khi trở lại cung điện, trước mắt còn từng trận chếch choáng.
Hắn tìm cái ghế dựa ngồi xuống, dùng tay đè trán.
“May mà kiên trì được.”
Nếu thời gian hội nghị lại dài thêm một chút, hắn thật sự có khả năng duy trì không nổi.
“Ngô thần, mong ngài có thể giải quyết phiền toái này trong vòng mười năm kế tiếp.” Lucifiel thở dài, mà hắn đăm chiêu suy nghĩ lại thông qua lực tín ngưỡng truyền đến bên tai thượng đế. Thượng đế nhìn thánh quang ngưng tụ trên tay mình, thánh quang không ổn định, y không khỏi nghiêm túc nghiên cứu cái thứ đã sinh ra cùng với mình.
Hội nghị thánh đường tiếp theo, y không muốn mắt thiên sứ của mình lại bị tàn phá nữa.
Suy nghĩ này của thượng đế vừa định ra không lâu, thánh quang bỗng nhiên tắt đi, cổ tay run lên, chậm rãi rũ xuống.
Lực hắc ám dày đặc từ trên người y khuếch tán ra.
Từng giọt từng giọt, như nước chảy xuôi.
Sách Sáng Thế rùng mình một cái, trộm nhìn thượng đế. Thần linh trên ngự tọa vẫn là tóc bạc sáng ngời, đôi mắt vàng kim rực rỡ, dung nhan hoàn mỹ đến độ không giống sinh linh thế gian, nhưng mà một thứ trên bản chất đã thay đổi.
Hắc ám thay thế quang minh làm chủ ban đêm, triệt để thức tỉnh!
Y nâng cánh tay phải lên, xắn ống tay áo lên trên. Đau đớn thời thời khắc khắc tồn tại trên cánh tay đã mất đi, vết thương nhạt dần, trở thành nhạt, cuối cùng biến mất không thấy, cánh tay trơn bóng như ngọc.
Hắc thượng đế lạnh lùng bình luận: “Lực lượng của hỗn độn hắc ám vẫn còn trên người ngô.”
Kế thừa lực lượng của căn nguyên hắc ám, không có nghĩa y chính là hỗn độn hắc ám. Trong trận ẩu đả ngươi chết ta sống kia, hỗn độn hắc ám tuy rằng chiến bại, nhưng mà nó vẫn mang đến thương tổn vĩnh viễn với thượng đế, trừ khi thượng đế có thể được hắc ám tán thành, không thì vết thương này liền vĩnh viễn ngủ đông ở trên người thượng đế.
Y không bằng hỗn độn hắc ám, thượng đế lại có thể chiến thắng hỗn độn hắc ám.
Điểm này khiến hắc thượng đế cũng có chút thán phục, “Mấy ngày nay ngô ngủ say, ngươi lại tiến thêm một bước kiên định với suy nghĩ dung hợp ngô, nhưng mà ngươi mang lòng chán ghét, làm sao có thể dung hợp ngô được.”
Sách Sáng Thế nghe được kinh hồn táng đảm.
Nghe ý của mặt hắc ám, thì y chờ mong thượng đế dung hợp y, chứ không phải một mình tồn tại.
Hắc thượng đế liếc sách Sáng Thế, “Việc này rất kỳ quái sao?”
Sách Sáng Thế viết một chữ to “kỳ quái”.
“Ngô cũng là y, thứ y có được, ngô cũng muốn.” Hắc thượng đế ngồi ngay ngắn ở ngự tọa, gấp ngón tay, không nhanh không chậm gõ sách Sáng Thế, “Chỉ bằng việc ngô không có khả năng trở thành thần tối cao, cũng không tránh thoát được ngôn linh trói buộc, so với như vậy, ngô tình nguyện dung hợp với y, trở về trạng thái ban đầu.”
Sau đó, đôi mắt vàng kim hơi hơi lóe lên, lộ ra một chút vẻ kỳ dị.
“Ngươi có biết ngô là phần nào của y không?”
Sách Sáng Thế mờ mịt.
Hắc thượng đế nói ra lời nói long trời lở đất, “Ngô là dục vọng của y, là một phần mà y đè nén bên dưới thần tính.”
Dục vọng có nguồn gốc, không rời được bản thể, lại thích hợp nhất để dung hợp với căn nguyên hắc ám!
Cho nên thượng đế bỏ nó đi!
Sách Sáng Thế mê mê man man nói: “Ngươi muốn trở về là vì địa vị ư?”
Sắc mặt hắc thượng đế lạnh xuống, sương lạnh trải rộng mặt đất, chứng minh tâm tình tương đối không tốt.
“Nếu không phải không thể tiến thêm một bước phân liệt, ngô đã sớm buông tha y, đến địa ngục rồi.”
“…”
“Ngươi còn có chuyện gì muốn hỏi, nói một lượt luôn đi.”
Đối mặt hành động hào phóng của hắc thượng đế, sách Sáng Thế không có lãng phí cơ hội, ấp a ấp úng hỏi: “… Nếu ngươi đồng ý… Vì sao thượng đế lại dung hợp thất bại?”
“Ngươi có biết lúc dung hợp y nghĩ cái gì không?” Hắc thượng đế hiếm thấy cong khóe miệng lên, có thêm tươi cười, đáng tiếc tươi cười đáng quý này lại khiến đại thánh đường âm lãnh hơn ba phần, “Y suy nghĩ, dung hợp thành công, y liền ngưng tụ cho hắc ám một thần cách thứ cấp, phụ thuộc vào thần cách quang minh… nhân từ cỡ nào!”
Sách Sáng Thế bắt giữ được điểm mấu chốt, không thể tin: “Chỉ vì vậy?”
Hắc thượng đế thản nhiên nói: “Hắc ám và quang minh địa vị ngang nhau, không tồn tại tình huống ai phụ thuộc ai, nếu y không thể nhìn thẳng vào hắc ám, thừa nhận hắc ám, vậy liền tiếp tục chơi với ngô cả đời đi.”
Sách Sáng Thế muốn hộc máu.
Một bên là quang minh cố chấp, một bên là hắc ám cố chấp, cứ như vậy chơi tiếp thật sự không thành vấn đề sao!
Nhưng mà nó có bi phẫn như thế nào nữa cũng không hữu dụng, mặt hắc ám tỉnh lại đã chứng minh, thượng đế không dứt bỏ được căn nguyên hắc ám, liền đại biểu y còn phải tiếp tục kéo dài với mặt hắc ám.
Ban đêm, Lucifiel không có đọc sách, rất sớm liền tắt đèn trong cung điện.
Mắt hắn còn có chút chua xót, nhắm hai mắt lại, tựa vào đầu giường, suy tư bản kế hoạch ma pháp.
Theo ngô thần nói, thánh quang là ánh sáng cao nhất, chuyên khắc hắc ám. Nếu hắn muốn xuyên thấu thánh quang, nhìn thẳng chân dung thượng đế, lực lượng cần có được thấp nhất cũng phải ngang bằng thượng đế. Lucifiel không có ký thác mục tiêu trên điểm này, mà là rất thực tế suy nghĩ làm thế nào che chắn thánh quang trên mặt thị giác.
Hắn không cần nhìn thấy mặt thần linh, chỉ cần không nhìn thấy thánh quang của thần linh là đủ rồi.
“Luci.”
Trong lúc đột ngột, giọng thần cắt ngang luồng suy tư của hắn.
Lucifiel mở mắt ra, đôi mắt hơi hơi chua xót, còn có chút không thoải mái. May mà ánh sáng tẩm điện hơi mờ, hắn không đến mức hoàn toàn mù mịt như lúc trong đại thánh đường.
Hắc thượng đế cũng nhìn thấu Lucifiel không thích hợp, “Ngươi khóc hả?”
Lucifiel sửng sốt, “Không có.”
Sau khi hắn trở về cũng không có khóc.
Nhưng mà hắc thượng đế không biết chuyện đã qua, nghi hoặc đánh giá Lucifiel, chỉ thấy thiên sứ tóc vàng ngồi ở trên giường, con ngươi màu xanh lam có chút mất tiêu cự, bên khóe mắt đều là màu đỏ nhàn nhạt.
Trong hư không tựa như có một bàn tay đặt ở chỗ khóe mắt Lucifiel.
Lucifiel cả kinh.
Lập tức cảm thấy lạnh lẽo, đau đớn trên mắt giảm bớt, đạt được thoải mái.
“Ngô thần, ta tốt hơn nhiều rồi.” Lông mi hắn lay động, hàng mi vàng kim vừa cong vừa dày, cách không gian, nhẹ nhàng đảo qua đầu ngón tay hắc thượng đế, khiến hắc thượng đế có một chút tâm viên ý mã.
Giọng hắc thượng đế nhu hòa hơn rất nhiều, “Buổi tối đến chỗ ngô nhé?”
Lucifiel kinh ngạc nói: “Có phải còn vấn đề khác hay không? Ngô thần, là chuyện thánh quang sao?”
Hắc thượng đế nhanh chóng tìm được một cái cớ.
“Thánh quang đột nhiên không thể dùng.”
Lucifiel đờ đẫn, loại vấn đề này tìm hắn, hắn cũng không giải quyết được mà, thần!
Hết chương 80