Nghe thấy lời Lucifiel điện hạ nói, sách Sáng Thế hoàn toàn sợ ngây người. Nó cho rằng điện hạ sẽ bị tín ngưỡng che đậy lý trí, chỉ đoán được một chút không thích hợp, không nghĩ tới đã ở ngay điểm yếu hại!
Buổi tối là ai?
Còn có thể là ai, không phải chính là thượng đế tinh thần phân liệt kia sao!
Nội tâm Sách Sáng Thế mãnh liệt cuồn cuộn, ra vẻ bình tĩnh, “Điện hạ, ta chỉ là một quyển sách mà thôi.”
Lucifiel dịu dàng khen ngợi: “Ngươi là một quyển sách, cũng là một quyển sách thông minh nhất trên đời, chuyện ta muốn biết không nhiều lắm, nhưng mà chuyện này bất luận thế nào ta đều phải có được đáp án, ngươi có thể hiểu ý của ta không?”
Sách Sáng Thế cảm nhận được ngón tay hắn vuốt ve mình, thiếu chút nữa không cốt khí đầu hàng.
“Điện hạ, ta không biết ý của ngài.”
“Ngươi không biết ư?”
Lucifiel như là phiền não một chút, đôi mắt dưới ánh đèn ma pháp càng thêm rực rỡ, hàng mi vàng kim chớp động, hắn lộ ra tươi cười say lòng người với sách Sáng Thế.
“Không bằng hiện tại chúng ta đến đại thánh đường, ta tin tưởng ngô thần sẽ bằng lòng gặp ta.”
“Không được!”
“Sách Sáng Thế, cho ta một lý do không đi.”
“Ngài muốn trái với mệnh lệnh của thần sao?”
“Không có, ta có thể hỏi ý kiến thần, sau khi được thần đồng ý rồi lại đi.”
“Ngài, ngài!”
Phát hiện sách Sáng Thế lắp bắp nói không ra lời, Lucifiel cẩn thận trấn an nó, “Đối với ngươi mà nói, đây chỉ là một chuyện cần giấu diếm, mà đối với ta…” Giọng của hắn khô khốc, ngẫu nhiên u buồn đẹp tựa lưu ly, “Ngươi biết không? Ta thậm chí còn không biết ta ngủ với ai.”
Trong lòng sách Sáng Thế cực kỳ khó xử.
Không nói, sẽ làm điện hạ đau lòng, nếu nói… nó sẽ bị thượng đế xé thành rách nát.
“Điện hạ, đừng khổ sở.” Nó cọ cọ ngón tay Lucifiel, nhỏ giọng nói: “Ta dám cam đoan, chỉ có thượng đế từng xảy ra quan hệ với ngài, là thượng đế sợ mất mặt, ăn không nhận nợ.”
“Thần…”
Biểu tình Lucifiel khó nói thành lời.
Sách Sáng Thế nhịn không được lén vẽ lại, giờ khắc này điện hạ thật sự là rất thú vị!
Bỗng đột nhiên, Lucifiel và sách Sáng Thế tập thể cứng đờ. So với thần khí phản ứng chậm, Lucifiel dùng tốc độ tay vượt mức mở sách Sáng Thế ra, xoạt xoạt viết thần ngữ, thỉnh giáo sách Sáng Thế.
Hắc thượng đế nhìn chăm chú vào hạ giới, nhìn thấy sách Sáng Thế trên bàn của thiên sứ, có chút kinh ngạc.
“Ngay cả cái này cũng có thể cho mượn được.”
Y biết sách Sáng Thế xem như một đứa nói nhiều, liền yên tĩnh nhìn thiên sứ và sách Sáng Thế ở chung, muốn tìm được sơ hở sách Sáng Thế nói lung tung. Một khi sách Sáng Thế dám trái với ước định, nói ra chuyện của y, y liền đánh vỡ một tầng cố kỵ cuối cùng, lấy thân phận mặt hắc ám đi tiếp xúc Lucifiel.
Cái gì thất mỹ đức, cái gì cấm dục, đây chẳng qua là thứ thượng đế lừa gạt người đời thôi.
Y là hắc ám, theo lẽ thường phải thuận theo bản tâm.
Nhưng mà dưới sự giám thị của y, sách Sáng Thế cả đêm đều không phát ra âm thanh, Lucifiel viết vấn đề gì trên giấy, nó liền dùng cùng một phương thức viết chữ trả lời hắn, nội dung trả lời không có bất cứ việc tư gì.
Trong lòng hắc thượng đế không vui, quyển sách này ngoan vậy hồi nào!
Đôi mắt vàng kim hiện lên bóng tối, y mở miệng mệnh lệnh: “Luci, học xong liền trả sách cho ngô.”
Lucifiel kính cẩn nghe theo đáp: “Vâng.”
Sách Sáng Thế run lên, lập tức nói rằng: “Không cần điện hạ đưa tiễn, ta tự trở về!”
Nó từ trên bàn trực tiếp bay ra khỏi cung điện, tốc độ muốn nhanh bao nhiêu liền nhanh bấy nhiêu.
Hắc thượng đế: “…”
Lucifiel chần chờ nói: “Ngô thần, sách Sáng Thế đi về rồi.”
Hắc thượng đế nhịn xúc động muốn xé sách Sáng Thế, bình tĩnh nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Lucifiel ngẩn ra, thấp giọng nói: “Thần đang quan tâm ta sao?”
Hắc thượng đế: “Phải.”
“Luci rất vui.” Lucifiel lộ ra nụ cười đủ để chiếu sáng trời đêm, đứng lên, thong dong tắt đèn ma pháp trong tẩm điện, “Cũng xin thần chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá mức vất vả.”
Nghe làm việc vất vả, hắc thượng đế hiếm thấy mà chột dạ một giây giống hệt thượng đế chân chính.
Kỳ thật bọn họ chẳng làm chuyện gì cả.
Cất sách Sáng Thế, hắc thượng đế nhìn Lucifiel lên giường nghỉ ngơi, gương mặt thiên sứ đang ngủ cực kỳ xinh đẹp, mặt mày toát ra vẻ thoải mái khi ngủ say, cùng với… tín nhiệm, làm rục rịch xao động của y trở nên an tĩnh lại.
Y nghĩ đến cái ngôn linh chuyên môn hố mình, sinh ra một chút ý chí chiến đấu.
Ngôn linh sở dĩ không cách nào phá giải, đó là bởi vì chưa có ai thử, y có được tài năng và tiềm chất không thua gì thượng đế, là tồn tại có khả năng khắc chế thượng đế nhất trên đời này.
Nếu không có ngôn linh, thượng đế liền không đủ để gây sợ hãi.
Đem chuyện này liệt vào mục tiêu, sau đó y nhìn địa ngục mà mình thường xuyên chăm nom một phần.
Địa ngục một mảnh kêu rên.
Ánh mắt hắc thượng đế ngưng lại, “Xảy ra chuyện gì?”
Y kiên nhẫn, nghiêm túc đi lắng nghe ác ma mắng chửi. Tuy rằng nghe ác ma mắng thượng đế rất thích, nhưng mà mình cũng gánh vác trách nhiệm thần sáng thế, không thể mắt mở trừng trừng nhìn ác ma nói lung tung mà không để ý.
Y chớp mắt một cái, tức khắc tất cả ác ma mắng chửi thượng đế ở địa ngục bị tát sưng cả mặt.
Chín tầng địa ngục yên tĩnh như gà.
Y túm lấy một ác ma tìm tòi ký ức, tất cả sự việc lớn nhỏ mấy năm qua đều lướt qua trước mắt. Ký ức tạm dừng ở ngày địa ngục đại biến, hắc thượng đế kinh ngạc phát hiện tất cả ác ma đều uống rượu như uống nước lã, đánh bạc liền tập thể ngẩn người, cho dù là hành vi tính dục bình thường cũng mất, bởi vì bọn họ mất đi phản ứng dục vọng.
Cái đó cực kỳ tương tự với cảnh ngộ y gặp phải!
Là thượng đế dùng ngôn linh hạn chế ác ma, nguyên nhân là ác ma đắc tội Lucifiel.
Hắc thượng đế khẽ buồn bực, “Ác ma là tạo vật của ta, còn chưa tới phiên ngươi quản đâu.”
Y nghĩ nghĩ, quyết định xuống tay thí nghiệm trên người ác ma.
Nếu có thể giải trừ ngôn linh trên người ác ma, ngôn linh của bản thân y khẳng định cũng giải quyết dễ dàng!
Ánh mắt chuyển động, y chọn đến chọn đi trong đám ác ma, cuối cùng nhìn trúng ác ma đầu tiên sáng tạo ra là Baal. Thực lực Baal còn chưa phát triển đến đỉnh điểm, nhưng mà tố chất thân thể là tốt nhất trong tất cả ác ma, nhưng y ghét bỏ đối phương một thân cơ bắp cuồn cuộn, dẫn đến y không có cho Baal quá nhiều đãi ngộ đặc biệt.
Hắc thượng đế lợi dụng khe hở ở tầng thứ chín địa ngục Phản Bội, chế tạo một loại ảo giác.
Gió lốc hắc ám sâu kín từ trong khe thổi quét ra, cuốn đi một tòa cung điện cách gần nhất.
Ừm, tòa cung điện kia chính là của Baal.
Tiếng rống to nóng nảy của Baal vang lên quanh quẩn, “Lại phát sinh chuyện gì!”
Gã thở phì phì lại đây nhìn tình huống, nhìn thấy cái khe cũng chỉ hung tợn chau mày, sau đó gã đạp một cước lên tảng đá cạnh cái khe, tảng đá rơi vào trong khe, lại chậm chạp không nghe thấy hồi âm.
Lúc này Baal mới kinh ngạc, “Không có hồi âm, có lực lượng đặc biệt ở bên trong sao?”
Gã ngồi xổm người xuống, thăm dò nhìn.
Hắc thượng đế không chút khách khí lợi dụng nền đất bắt đầu khởi động lực hắc ám, túm gã vào.
[ Baal, ngươi có muốn đạt được càng nhiều thực lực không… ]
“Buông ông ra!”
[ Ngô có thể giải bỏ ngôn linh. ]
“Chó má, ngươi tưởng ngươi là thượng đế hả, còn mở miệng ra là ‘ngô’!”
[ Ít nói thô tục. ]
Lần đầu tiên hắc thượng đế phát hiện ác ma thiếu giáo dục như thế, sắc mặt lạnh run, rất muốn bóp chết ác ma ấy.
May mà y nhớ lại tác dụng của Baal, dùng giọng nói cố ý biến đổi nói rằng: [ Baal, ngô không phải thượng đế, nhưng không có nghĩa là trên thế giới này thượng đế không có địch thủ, ngô là hắc ám, là khởi nguồn của hết thảy. ] Sắc mặt Baal táo bón, phỉ báng đối phương: “Còn khởi nguồn của hết thảy, ngươi cũng không sợ bị thượng đế xử lý.”
Gã không tránh thoát được sự khống chế của nhân vật thần bí này, liền thành thành thật thật lơ lửng trong hư không màu đen. Đáy lòng gã hiểu rõ, có lẽ đối phương không phải đối thủ của thượng đế, nhưng mà tuyệt đối có thể bóp chết mình. Đối mặt người mạnh như vậy, gã miễn cưỡng tìm về lòng tôn kính mà rất nhiều năm trước mình đã vứt bỏ.
“Xin hỏi ngươi muốn ông đây… khụ, muốn ta làm thế nào?”
[ Phối hợp ngô. ]
“A?”
[ Mỗi đêm đến nơi này, ngô sẽ nghĩ biện pháp giải bỏ ngôn linh cho ngươi. ]
“Từ từ, ngươi nói rõ ràng cho ta!”
Baal gấp đến vò đầu bứt tai, giải trừ như thế nào, giải trừ có cần hy sinh cái gì hay không?
Đáng tiếc giọng nói thần bí kia đã không thấy.
Đại thánh đường, hắc thượng đế suy tư biện pháp giải trừ ngôn linh, xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy thần điện Hằng Tinh thiên, trong thần điện có một bình hoa đang lay động, bên trong là giới luật thất mỹ đức bị thượng đế nhét vào. Cái giới luật thất mỹ đức đó còn đang cố gắng lay động bình hoa, ý đồ đào thoát ra từ bên trong.
Hắc thượng đế bỗng nhiên có linh cảm, “Giới luật thất mỹ đức cũng là kết quả của ngôn linh.”
Nếu y có thể thay đổi giới luật thất mỹ đức cố chấp đến cực điểm, chẳng phải nghĩa là có thể thay đổi ngôn linh ư?
Không để cho y chân chính động thủ, ánh dương buông xuống, sáng sớm đã đến.
Hắc thượng đế dâng lên cơn buồn ngủ, bị quang minh áp chế, chờ y lần nữa tỉnh lại tất nhiên là buổi tối. Trước khi y mất đi ý thức, lại nhìn thoáng qua sách Sáng Thế trên đầu gối không có một chút động tĩnh.
Tối nay sách Sáng Thế rất an phận.
Hắc thượng đế nghĩ tới một khả năng như có như không, bỗng nhiên đáy lòng mỉm cười.
[ Thượng đế, ngô cũng chưa chắc sẽ thất bại. ]
Nếu Lucifiel biết hết thảy, nhưng làm bộ như không biết, như vậy xem thái độ của Lucifiel, thì địa vị của y trong lòng đối phương cũng không thấp.
Ý thức mơ hồ, hắc thượng đế chỉ kịp phun ra một hơi, liền ngủ say.
Tia sáng đầu tiên của thế gian theo thượng đế tỉnh lại, chậm rãi chiếu sáng đại địa, nhuộm lên không trung, mang đến ban ngày.
Thượng đế ngưng mắt nhìn mặt trời mọc bao la hùng vĩ ở nhân gian.
Mây mù bốc lên, mặt trời đỏ rạng ngời, muôn hình vạn trạng, một ngày mới đã đến.
Sách Sáng Thế cũng tức khắc khôi phục sức sống, tinh lực tràn đầy nói: “Chào buổi sáng, thượng đế!”
Thượng đế không mặn không nhạt hỏi: “Hôm qua làm cái gì?”
Sách Sáng Thế nhu thuận đáp: “Dạy điện hạ thần ngữ, hiện tại điện hạ đã có thể giao lưu bình thường với ta.”
Đầu ngón tay thượng đế gõ gõ sách, vừa muốn hỏi cụ thể tình huống, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng chim hót thanh thúy. Chim nhỏ từ trong tẩm điện bay ra, líu ríu bay quanh y, giống như đang nói “Thần, muốn ta đi hái hoa cho ngươi không”.
Thượng đế không thể không nói: “Ngươi ở trong đại thánh đường, đừng phá hư hoa thủy tinh.”
Chim nhỏ thất vọng rũ đầu, “Chiếp.”
Y nhìn về phía bồn hoa bên ngoài, cho dù có y hỗ trợ, hoa thủy tinh trong đó cũng ủ rũ hơn rất nhiều. Vạn vật khô héo đều có quy luật, y cũng không tùy tiện nhúng tay, hành vi của chim nhỏ đã khiến y ngoại lệ rất nhiều lần, y nhất định phải gọi dừng.
“Nhưng mà, ngươi có thể lấy một thứ khác tặng cho ngô.”
“Chiêm chiếp?”
“Học ca hát, hát cho ngô nghe.”
“…”
Làm một con chim, từ lúc sinh ra đến hiện tại, lần đầu tiên tiểu Lục mờ mịt.
Hết chương 85