Trong cung điện, Lucifiel chỉ cảm thấy một trận đau đầu.
Samael, ngươi xem náo nhiệt cái gì!
Chuyện gì cũng chạy tới chung lượt, đây là nhất định muốn khiến thượng đế mất mặt sao?
Cố tình giới luật thất mỹ đức cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tinh thần nhất thời chấn hưng lên, “Lucifiel điện hạ, ngài nghe, còn có tọa thiên sứ trưởng tán thành ý kiến của ta, hắn muốn tới bắt thượng đế!”
Lucifiel thầm nghĩ: ngươi cho hắn một vạn lá gan, hắn cũng không dám bắt thượng đế đâu.
Chờ đến câu tiếp theo của giới luật thất mỹ đức ——
Lucifiel thiếu chút nữa bị nghẹn lại.
Nó nhìn thượng đế, nghiêm túc nói: “Thượng đế, xin ngài đền tội.”
Giọng nói leng keng hữu lực, vang vọng ở trong phòng, thậm chí mang đến hiệu quả vọng lại.
Sách Sáng Thế khiếp sợ.
Lucifiel khiếp sợ.
Thượng đế… quen rồi. _(:3ゝ∠)_
Lucifiel ngẩng đầu nhìn sách Sáng Thế, phát hiện ngay cả sách Sáng Thế biết cách nói năng cũng ấp úng nói không nên lời, sợ lại kích thích đến giới luật thất mỹ đức ngay thẳng kia.
Hắn biết người hầu ngăn không được Samael, nội tâm thở dài, đứng dậy chuẩn bị đi làm chướng ngại vật.
“Ngô thần, ta đi ra ngoài một chuyến.”
Sau đó bóng dáng hắn rời khỏi thiên điện.
Không có Lucifiel, giới luật thất mỹ đức bộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, “A a a ——” dưới thần lực lạnh như băng của thượng đế, xiềng xích cắt thành từng đoạn từng đoạn phá lệ xinh đẹp.
Từng mảnh thất mỹ đức màu sắc ảm đạm, còn dính nước bùn rơi trên thảm lông trắng noãn.
Nó vẫn cứ thà chết chứ không chịu khuất phục mà quát.
“Thượng đế, không có ta, vẫn sẽ có thất mỹ đức thứ hai!”
“…”
Trong tích tắc thượng đế có chút phiền não nho nhỏ.
Giết không sợ, hủy không sợ, giới luật thất mỹ đức quả thực là đao thương bất nhập cứng mềm đều không ăn!
Chính như lời nó nói, ngay cả khi giới luật thất mỹ đức tiêu vong, thế gian cũng sẽ tự động sinh ra vật phẩm thứ hai chứa đựng lực lượng thất mỹ đức. Bởi vì thất mỹ đức dưới sự cố gắng chung của thiên sứ, có được rất nhiều lực lượng.
Y hiếm thấy mà tìm thần khí bạn sinh hỏi ý kiến: “Sách Sáng Thế, ngươi nói xem ngô còn nên tinh lọc nó không?”
Sách Sáng Thế rối rắm nói: “Phong ấn lại?”
Thượng đế lắc đầu, phương pháp này không được, còn không bằng cho Meta.
Lucifiel vừa đến đại điện, lập tức giảm bớt áp lực của nhóm người hầu. Người hầu trưởng Demol lui ra từ trước mặt Samael, để điện hạ của mình nói chuyện với đối phương. Hắn ta thở phào, lực áp bách mà tọa thiên sứ trưởng cho hắn ta quá mạnh, hoàn toàn là lực sát thương do quanh năm suốt tháng thẩm phán thiên sứ tích lũy ra.
“Samael, lần này ngươi làm sao nữa vậy?”
Lucifiel nhìn thấy Samael dẫn theo tám tọa thiên sứ, mỉm cười không thôi.
Mang tám người đến trợ trận sao?
Đừng nói là tám tọa thiên sứ, cho dù là mang tám sí thiên sứ theo, hôm nay cũng không có khả năng để ngươi bắt Yahveh đi.
Samael nhìn thấy hắn cũng hồn nhiên không sợ, lên tiếng: “Điện hạ, ta tới bắt Yahveh điện hạ, dựa theo ngục giam thiên sứ định tội, tự tiện xông vào cung điện là trọng tội cấp tám, cần nhốt vào ngục giam thiên sứ.”
Sau khi nói xong, hắn ta nghiêm túc nhìn Lucifiel, “Ngài muốn bao che cho y sao?”
Lucifiel cười nói: “Không phải như thế.”
Ở trong hậu điện, sách Sáng Thế nghe thấy sí thiên sứ trưởng trả lời, nói thầm hôm nay là xảy ra chuyện gì vậy.
Sắc mặt thượng đế càng thêm băng hàn.
Ngay cả khi Samael cũng cho rằng có thể đi bắt Yahveh, Lucifiel vẫn cứ ngăn cản ở trước mặt hắn ta. Samael không hiểu, Lucifiel nhẹ nhàng nói ra một câu: “Yahveh cùng cấp với ta, y vào cung điện của ta, thuộc loại quan hệ cá nhân giữa bằng hữu, không thể dựa theo quy tắc hành vi của sí thiên sứ bình thường mà đối đãi.”
Samael ngạc nhiên, “Điện hạ!”
Các tọa thiên sứ cũng hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao sí thiên sứ trưởng phải bao che Yahveh điện hạ.
Quan hệ cá nhân rất tốt ư?
Làm sao có thể! Yahveh điện hạ mới sinh ra bao lâu đâu!
Thấy Lucifiel cắn chặt điểm này, Samael có chút phẫn nộ. Mình và điện hạ quen biết lâu như vậy, cho dù là mình phạm sai lầm, khẳng định điện hạ cũng sẽ giải quyết việc chung, nhưng Yahveh kia…
Hắn ta tỉnh táo lại, tìm được điểm khác để phản bác: “Điện hạ, hành vi phạm tội của Yahveh điện hạ không chỉ một cái này, ba năm qua y không có đảm nhiệm chức vụ, không có làm việc, hội nghị thánh đường lần trước, ngô thần cũng không để Yahveh điện hạ tham gia, đủ để nói rõ Yahveh điện hạ phạm lỗi, hôm qua Yahveh điện hạ lại vi phạm yêu cầu thủ vệ thần điện, thuộc về hành vi bỏ bê công việc.”
Tươi cười của Lucifiel nhạt đi, “Samael, bây giờ ngươi về đi.”
Samael kiên định lập trường, “Ta phải chấp pháp!”
Những lời này có hiệu quả vi diệu hệt như giới luật thất mỹ đức vừa rồi.
Lucifiel cạn lời.
Hắn bị thái độ của Samael khiến cho có chút tức giận, nhưng mà lại hiểu rõ tính cách Samael, đối phương không phải cố ý ghim Yahveh, mà là kiên trì việc “Yahveh có lỗi”, không để Yahveh nhận sai liền không có khả năng dừng tay.
Bỗng nhiên, lỗ tai Lucifiel khẽ nhúc nhích, nghe được thượng đế truyền âm, thượng đế muốn mình mang Samael đến thiên điện gặp y.
Lucifiel nhịn không được thắp ngọn nến cho Samael.
Hy vọng ngươi chịu đựng được.
Thời gian nghỉ trưa đúng giờ chấm dứt, Curtis bước vào đại điện, kinh ngạc nhìn thấy tọa thiên sứ trưởng cầm cự được cùng với sí thiên sứ trưởng. Lucifiel trấn an nhìn Curtis một cái, “Ngươi đi làm việc trước đi.” Hắn lại nhìn chăm chú Samael, khẽ cười nói: “Samael, ngươi bảo bọn họ trở về, ta mang ngươi đi gặp Yahveh.”
“Vâng, điện hạ.”
Samael cẩn thận tỉ mỉ hành lễ, sau đó đứng thẳng lưng, bảo các tọa thiên sứ trở về.
Lúc bọn họ đi rồi, Curtis cố ý gọi một người hầu tới hỏi tình huống.
Người hầu đó nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chúng ta đều giật mình, Samael điện hạ muốn bắt giữ Yahveh điện hạ, Lucifiel điện hạ không cho phép.”
“Điện hạ không cho phép?” Vẻ mặt Curtis mờ mịt.
Người hầu tỏ vẻ mình cũng không hiểu.
Nghĩ đến lúc trước, Michael điện hạ tự tiện xông vào cung điện cũng bị thượng đế chính miệng cấm túc, Yahveh điện hạ lại trở thành ngoại lệ.
Trí thiên sứ bình thường không hiểu rõ, nhưng sẽ không đi hỏi, Samael thì có đầy đủ lý do đến hỏi! Hắn là tọa thiên sứ trưởng, chấp chưởng công tác thẩm phán ở thiên đường, cho dù hắn sùng kính sí thiên sứ trưởng, cũng tuyệt đối sẽ không mù quáng vâng theo.
Trên hành lang, Samael đi theo phía sau Lucifiel, thấp giọng nói rằng: “Điện hạ, nếu như không có lý do thích hợp, ta vẫn sẽ lựa chọn bắt giữ y.”
Lucifiel dịu dàng nói rằng: “Sẽ không khiến cho ngươi khó xử.”
Đi đến thiên điện, Lucifiel ở trước mặt Samael đẩy cửa điện ra, “Vào đi.”
Samael vừa đi vào nhìn, con ngươi liền co rụt lại.
Sách Sáng Thế bắt mắt nằm trên đầu gối Yahveh, mà Yahveh thong dong ngồi ở trên ghế, khuôn mặt tuấn mỹ, không chút nào thua Lucifiel. Tóc bạc như thác rũ trên thảm trải sàn, giống như ánh trăng chiếu xuống mặt tuyết mềm mại.
Đôi mắt vàng kim của đối phương nhìn về phía mình, giống như đang nhìn một trong số các chúng sinh.
Lạnh như băng!
Uy áp của thần linh trút xuống!
Samael đương trường quỳ xuống, kinh hô: “Ngô thần.”
Lucifiel tao nhã đứng ở cửa, lúc này tâm tình thượng đế không tốt, hắn cũng không muốn bị giận lây. Samael chống đỡ thần uy một hồi lâu, y bào sau lưng bị mồ hôi làm ướt, giống như từ trong nước vớt ra.
Samael cúi đầu, nhìn thấy các mảnh nhỏ dưới đất nghi là xiềng xích.
Đây là cái gì?
Tâm tư hắn ta phân tán trong khoảnh khắc, lập tức ngưng thần, mình đến vì định tội cho Yahveh. ”Ngô thần, xin ngài hạ thần dụ phạt tội.” Samael quỳ trên mặt đất nhìn về phía thượng đế, ánh mắt sắc bén mà kiên định.
Lucifiel và thượng đế đều giật mình một chút.
Sách Sáng Thế buồn bực thầm nghĩ: “Rốt cuộc Samael moi tin tưởng ra từ chỗ nào, cho rằng thần sẽ định tội chính mình?”
Sau đó bọn họ hiểu rõ ——
Samael hoàn toàn xem thượng đế là đang “thần giáng”, nói ra trắng trợn: “Yahveh điện hạ ở thiên đường nhiều lần phạm sai lầm, mong thần linh công chính, cho y trừng phạt nên có!”
Mảnh vụn thất mỹ đức trên thảm trải sàn cũng run run, giống như đang hưởng ứng lời tọa thiên sứ trưởng nói.
[ Trừng phạt thượng đế! ]
[ Trừng phạt thượng đế! Không thể buông tha! ]
[ Tọa thiên sứ trưởng tiếp tục nói! ]
…
Nghĩ vậy, Lucifiel xoay người, che giấu dáng vẻ thiếu chút nữa bật cười của mình.
Không được!
Hắn thật sự nhịn không được.
Thượng đế lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Luci!”
Lucifiel mặt không đổi sắc quay người lại, cung kính nói rằng: “Luci ở đây, xin phân phó.”
Thượng đế bực mình.
Y không có cách nào so đo với Lucifiel xem náo nhiệt, chỉ có thể dùng ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Samael. Samael tức khắc áp lực lớn như núi, sắc mặt trắng bệch, kinh hãi vì trọng lượng của Yahveh trong lòng thần và Lucifiel điện hạ.
Yahveh thật sự là sí thiên sứ sao?
Suy nghĩ này mới vừa nhảy ra, Samael liền tinh thần hoảng hốt mà nghe thấy thượng đế mở miệng.
“Samael, ngô chính là thượng đế.”
“A?”
Samael mờ mịt nhìn y, thượng đế vốn chính là thượng đế mà.
Thượng đế thấy hắn ta bị ngu ngay thời điểm mấu chốt, bất đắc dĩ nói: “Yahveh chính là ngô.”
Samael mất đi biểu tình, “…”
Thượng đế biết hắn ta rốt cuộc đã hiểu, rất là vui mừng mà nói rằng: “Yahveh là thân phận khi ngô đi lại ở thiên đường, việc này chỉ có Luci biết, cho nên Luci mới ngăn cản ngươi tới gặp ngô.”
Samael không phản ứng, ánh mắt dại ra.
Lucifiel đứng ở sau lưng hắn ta, dùng mũi chân đá đá chân hắn ta theo biên độ nhỏ.
Samael như trong mộng bừng tỉnh, gập gập ghềnh ghềnh nói rằng.
“Ngô thần, xin, xin thứ cho ta tội mạo phạm… Ta thật sự không biết ngài là Yahveh điện hạ…”
“Người không biết không có tội.”
Sắc mặt và giọng điệu thượng đế hoàn toàn không đồng nhất.
Samael mồ hôi tuôn như thác, dồn dập nói rằng: “Ta tự xin vào ngục giam thiên sứ, cấm túc một năm.”
Thượng đế thản nhiên nói rằng: “Đi đi.”
Lucifiel không kịp ngăn cản, đã nhìn thấy Samael sạch sẽ lưu loát chạy mất.
Hắn đối diện thượng đế, ưu thương nói rằng: “Ngô thần, Samael là giám ngục trưởng của ngục giam thiên sứ, lại là tọa thiên sứ trưởng và lực thiên sứ trưởng, thân kiêm ba chức.”
Gương mặt lạnh lùng của thượng đế hiện ra thâm ý, “Không phải có ngươi sao? Luci.”
“Vâng.” Lucifiel có khổ khó nói.
Thượng đế cầm sách Sáng Thế biến mất trong thiên điện.
Dám xem náo nhiệt của y, cho dù là thiên sứ mình sủng ái cũng không thể nhịn.
Hết chương 90