Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 97

Mặt hắc ám cũng là thượng đế.

Chẳng qua mặt hắc ám đại biểu cho dục vọng của thượng đế.

Lúc Lucifiel khép lại sách Sáng Thế, tâm tình rất nặng nề. Hắn cho rằng thế giới này tồn tại hai thần linh, thượng đế ban đêm là một vị thần hắc ám khác, chưa bao giờ nghĩ rằng hai thần này kỳ thật là nhất thể đồng nguyên.

Thế này bảo hắn làm sao bây giờ?

Hắn có lý do cự tuyệt thần hắc ám, nhưng không có lý do gì cự tuyệt một thượng đế khác cả! Đó cũng là thần sáng thế của hắn, là mặt hắc ám của thượng đế, tham dự quá trình sáng tạo hắn.

Suy nghĩ của sách Sáng Thế đơn giản hơn nhiều, “Điện hạ, ngài hiểu nỗi khổ của thượng đế chứ?”

Miệng Lucifiel đắng chát, “Hiểu rõ…”

Trách không được thần không cho hắn ban đêm đến đại thánh đường, thượng đế ban đêm có dục vọng với hắn, muốn có được hắn, mà thần ban ngày muốn bảo vệ hắn, để hắn rời xa mình ban đêm. Đây chính là nguyên nhân hắn thường xuyên phát hiện thượng đế lúc lạnh lúc nóng, hỉ nộ vô thường, không phải thượng đế tính tình không tốt, mà là thượng đế tinh thần phân liệt.

“Sách Sáng Thế, ta còn có một vấn đề.”

Lucifiel giữ vững tinh thần, hỏi sách Sáng Thế, “Lúc hỗn độn đến tột cùng thượng đế nhìn thấy cái gì, tại sao lại đột nhiên dung hợp căn nguyên hắc ám?”

Sách Sáng Thế khô cằn nói rằng: “Nghe nói thượng đế chiếm được một loại dự cảm không may, ngài cũng biết đó, ngẫu nhiên thượng đế có thể nhìn thấy một đoạn ngắn trong tương lai, nhưng mà tương lai có rất nhiều loại, có khả năng thượng đế nhìn thấy loại tệ nhất, cho nên y lựa chọn dung hợp căn nguyên hắc ám, thay đổi tương lai.”

“Thay đổi tương lai? Thần muốn thay đổi tương lai gì?”

“Ta không biết.”

“Thần không có nói cho ngươi biết sao?”

“Không… chính thượng đế cũng không rõ ràng lắm…”

“…”

Lucifiel thoáng nghẹn họng nhìn trân trối, cái gì cũng không rõ mà đã dám đi làm!

Sách Sáng Thế nhỏ giọng nói: “Lúc đó thần mới vừa sinh ra không lâu, ngài cũng hiểu, giống các ngài khi sinh ra như một tờ giấy trắng, ngoại trừ một chút ký ức truyền thừa thì cái gì cũng không có, y có xu hướng làm việc theo bản năng, không suy xét hậu quả và nguyên do… Sau đó liền đem mình biến thành như vậy.”

Lucifiel trầm tư, hạ giọng, “Có thể nôn ra không?”

Ăn hỏng bụng, chung quy có thể nôn ra đi!

Sách Sáng Thế đáp: “Nôn không ra, phương diện tinh thần liên hệ với căn nguyên hắc ám, nếu mạnh mẽ chia lìa, sẽ tạo thành tổn thương cực lớn với thượng đế.”

“Nhiều năm như vậy, ngô thần cũng chưa dung hợp được sao?”

“Chưa, ngài xem y chán ghét địa ngục như vậy sẽ biết, ngay cả vết thương trên cánh tay cũng không lành, sau khi quang ám dung hợp khẳng định không phải là bộ dạng như vậy.”

“Vết thương gì?”

Lucifiel vừa nghe cái này, ngón tay nắm chặt sách Sáng Thế.

Sách Sáng Thế hít một tiếng, “Nhẹ một chút, điện hạ.”

Lucifiel xin lỗi mà nhìn nó.

Sách Sáng Thế hiểu rõ Lucifiel khẩn trương chuyện thượng đế, liền cẩn thận giải đáp: “Quá khứ ta cho ngài xem trước đó là bản đơn giản hoá, trong đó có một phần không có cho ngài xem, lúc hỗn độn hắc ám toàn lực phản kháng làm tổn thương đến cánh tay phải thượng đế, thượng đế là thân thể quang minh, hắc ám đối với y có tác dụng phụ rất lớn, cho nên thương thế đến hiện tại cũng còn chưa lành.”

Lucifiel nhăn mày, “Ta chưa từng phát hiện.”

Sách Sáng Thế nhất thời nhanh miệng, khoan khoái nói rằng: “Đều là y cởi quần áo ngài, ngài lại không cởi của y được mấy lần, không phát hiện cũng bình thường.”

Lucifiel: “…”

Phát hiện sắc mặt điện hạ không tốt lắm, sách Sáng Thế ngượng ngùng nói rằng: “Ta không có nhìn lén, thượng đế không cho phép ta một mình nhìn ngài… Lần trước còn cấm ta quan sát hạ giới nữa!”

Cuối cùng, nó còn thề son thề sắt nói rằng: “Ta chỉ là một quyển sách thôi!”

Lucifiel không có so đo với nó, đứng lên hỏi: “Ngô thần ở nơi nào?”

Sách Sáng Thế hỏi lại: “Ngài cảm thấy thượng đế có thể đi đâu?”

Tuy nói tam giới đều là thế giới của thượng đế, nhưng mà thần sẽ không đến địa ngục, cũng sẽ không dễ dàng chạy đến nhân gian, khả năng lớn nhất vẫn là ở thiên đường. Ánh mắt Lucifiel sáng lên, bay nhanh đến phương hướng tẩm điện, về phần sách… Hắn liền thuận tay ném về ngự tọa, giống như sợ thần linh tóc bạc ở bên trong lại biến mất không thấy.

Sách Sáng Thế ấm ấm ức ức nói rằng: “Ngài theo đuổi thượng đế, vì sao còn chê ta vướng bận.”

Nó tự nhận là một tay thiện nghệ hỗ trợ mà!

Lucifiel ở trong tẩm điện gặp được thượng đế, thượng đế hoàn toàn không ngờ hắn sẽ vào, ngồi ở bên giường, ngón tay dừng động tác vuốt ve tiểu Lục lại. Tiểu Lục từ dưới tay thượng đế chui đầu ra, kêu chiêm chiếp với Lucifiel.

Ánh mắt Lucifiel nhu hòa xuống, “Ngô thần rất thích nó nhỉ.”

Thượng đế: “… Ừm.”

Chim nhỏ không biết nói mới là chim nhỏ tốt, hơn nữa nó còn đang học hát.

Lucifiel lấy thái độ không khiến thần bài xích, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh y, xoay người sờ sờ đầu chim nhỏ. Thượng đế dời tay, thuận thế muốn đưa tiểu Lục tới tay Lucifiel, nhưng mà ánh mắt Lucifiel lại không ở trên người chim nhỏ, mà là nhìn chăm chú vào cánh tay phải thượng đế.

Sách Sáng Thế nói cánh tay thần có thương tích.

Lucifiel lo lắng hỏi: “Tay thần còn đau không?”

Đôi mắt vàng kim của thượng đế khẽ mở, kinh ngạc vì hắn biết việc này, “Sách Sáng Thế đem chuyện này nói luôn với ngươi hả?”

Lucifiel cười, “Ta chỉ đại khái biết một ít chuyện quá khứ.”

Thượng đế không chút nghi ngờ sách Sáng Thế xen lẫn hàng lậu.

Cái quyển sách miệng lưỡi trơn tru này!

“Sau khi biết, ngươi có tính toán gì không?” Thượng đế ghi nhớ chuyện này, bắt đầu khảo nghiệm Lucifiel, “Mặt hắc ám ở trong cơ thể ngô, tinh thần tương liên với ngô, vừa đến ban đêm liền xuất hiện.”

Lucifiel nhẹ giọng nói rằng: “Xin thần linh cho phép ta ở tiểu thánh đường vào ban đêm.”

Thượng đế lạnh lùng, “Trốn tránh không hữu dụng.”

Lucifiel cụp mắt, “Vậy là thần đề nghị ta ngủ với y sao?”

Thượng đế: “…”

Ngô nói lời như thế hồi nào!

Thượng đế bị Luci chọc giận, nói trắng ra: “Y bị ngô hạ ngôn linh, ban đêm không cách nào sinh ra phản ứng không nên có với ngươi, ngươi hãy nghĩ biện pháp khiến y mất đi hứng thú với ngươi.”

Lucifiel dùng con ngươi trong suốt màu xanh lam nhìn thượng đế.

Trong mắt mang theo một câu: [rất khó.]

Thượng đế nhịn không được giáo dục hắn: “Ngươi có biết y ghét nhất cái gì không?”

Lucifiel chần chờ nói: “Quang minh? Thất mỹ đức?”

“Ừm.” Thượng đế gật đầu, “Ngươi chỉ cần biểu hiện như thường ngày là được, ít đến đại thánh đường, không nên nhắc tới việc tư với ngô, trước kia y không có sinh ra hứng thú với ngươi, là bởi vì ngươi tương tự những thiên sứ khác.”

Lucifiel dở khóc dở cười, cứ như vậy, số lần mình gặp thượng đế liền giảm bớt.

“Thần, lúc ta muốn gặp ngài thì làm sao?”

“Ban ngày ngô sẽ triệu kiến ngươi.”

Không triệu kiến không thể gặp, đây là ý tứ thượng đế biểu đạt với Lucifiel.

Lucifiel đau thương nhìn thượng đế, thượng đế quay đầu, “Luci, ngươi cần phải đi.”

Chim nhỏ lại “chiếp” một tiếng.

Nó muốn giữ chủ nhân lại.

Lucifiel bỗng nhiên ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm tiểu Lục, tiểu Lục mê man nhìn chủ nhân.

Nếu như mình biến thành động vật… mặt hắc ám liền không thể đụng vào hắn, nhưng mà động vật quá yếu, rất dễ dàng xảy ra việc. Nếu như mình biến thành một loại hình thái khác thì sao? Chỉ cần khiến mặt hắc ám không cách nào có tác cầu thân thể với hắn là được rồi.

Thượng đế hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì?”

“Ta nghĩ đến một biện pháp.” Lucifiel lộ ra tươi cười, ánh mắt kiên quyết, “Thần, nhưng mà phương pháp này có một tiền đề.”

Thượng đế hứng thú, “Phương pháp gì, ngươi nói đi.”

“Ngài có luyến đồng hay không?”

“…”

“Ta muốn buổi tối biến thành hình thái kỳ ấu niên, để đối diện với mặt hắc ám của ngài.” Nếu trong tính cách của thần có sở thích luyến đồng, Lucifiel cảm thấy mình sẽ thảm hại hơn, vẫn là hỏi trước một câu tương đối an toàn.

“…”

“Vấn đề này khiến thần thực khó xử sao?”

“Không.”

“Như vậy câu trả lời của thần là —— ”

“Nếu ngô luyến đồng, vậy lúc trước ngươi sẽ không phải là lấy hình tượng thiên sứ thành niên sinh ra đâu!”

Lần đầu tiên thượng đế giáp mặt thẹn quá thành giận.

Kết cục làm thần linh tức giận, chính là trước mắt Lucifiel tối sầm, giây tiếp theo liền tới truyền tống trận Hằng Tinh thiên, thực hiển nhiên hắn bị thượng đế đuổi xuống.

Nghĩ đến lời nói mới rồi của thượng đế, Lucifiel cố gắng khắc chế ý cười.

Thần không có luyến đồng là một tin tức tốt.

Hắn đi về hướng cung điện, trên đường hiếm thấy mà mỉm cười với rất nhiều trí thiên sứ, thu hoạch một đống lớn trí thiên sứ bị mê hoặc đến mơ mơ màng màng. Không ít trí thiên sứ chạy tới hỏi thăm hôm nay xảy ra chuyện gì, sau đó được đáp án điện hạ mới từ Thủy Tinh thiên trở về, trong tích tắc mọi người đều đoán được là sí thiên sứ trưởng lại khôi phục sủng ái rồi.

Các trí thiên sứ mặt mày hớn hở, chỉ cần thần vẫn thiên vị điện hạ, thì tạm thời vắng vẻ lại tính là cái gì.

Thần chung quy sẽ nhìn thấy chỗ tốt của điện hạ.

Trước khi đêm đến, Lucifiel tìm được Demol, “Ngươi giúp ta đặt một ít quần áo mà tiểu thiên sứ mặc, giày, trang sức cũng không thể thiếu, ta muốn nguyên bộ.”

Demol nghi hoặc nói: “Điện hạ muốn đưa cho học viện thiên sứ sao?”

Lucifiel cười nói: “Không phải.”

Để phòng ngừa người hầu trưởng của hắn hiểu lầm, hắn lại bổ sung một câu: “Lấy phẩm cấp sí thiên sứ trưởng đặt mấy thứ này, đừng dùng thứ phẩm.”

Thân thể Demol chấn động.

Thiên đường lại sinh ra một thiên sứ giành địa vị với điện hạ sao?

Còn là một tiểu thiên sứ?

Demol muốn nói lại thôi nhìn về phía điện hạ, Lucifiel dò hỏi: “Còn vấn đề gì sao?” Demol sợ làm điện hạ đau lòng, uyển chuyển nói rằng: “Điện hạ, ngô thần đồng ý sao?”

Lucifiel tự nhiên mà nói rằng: “Thần đồng ý.”

Demol đỏ mắt.

Hắn ta cúi đầu che giấu, cáo lui, rước lấy ánh mắt kỳ quái của Lucifiel.

Bởi vì gấp gáp, đêm đó liền cần, Demol tự mình chạy một chuyến đến tiệm may và tiệm trang sức Hằng Tinh thiên, nhất thời trí thiên sứ hai tiệm đều bị dọa sợ. Bởi vì có tiền lệ của Yahveh, suy nghĩ của bọn họ không khác Demol lắm, làm thế nào cũng không dám liên tưởng rằng số y sức đó đều là Lucifiel điện hạ muốn tự mặc.

Sau khi ông chủ tiệm may làm ra một bộ quần áo, rưng rưng nói rằng: “Vì sao điện hạ không ngăn cản.”

Demol cười khổ, “Thần đồng ý.”

Ông chủ suy sụp nói: “Xin nói với điện hạ, trí thiên sứ chúng ta tôn kính nhất luôn là điện hạ, bất luận lại xuất hiện thêm mấy sí thiên sứ đại nhân cũng sẽ không thay đổi cái nhìn của chúng ta.”

Demol ôm quần áo đã đóng gói xong, gật gật đầu, “Cám ơn, ta sẽ chuyển cáo.”

Hắn tiếp tục đi đến tiệm tiếp theo.

Không đến một khắc, trí thiên sứ trên đường phố Hằng Tinh thiên đều mang sắc mặt phức tạp.

Hóa ra điện hạ hôm nay là miễn cưỡng cười vui…

Hết chương 97
Bình Luận (0)
Comment