Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 63

Vu oan giá họa, kẻ cắp già mồm.

Lười tranh cãi tiếp với Nhất Trụ Kình Thiên, Vua Sa Mạc trực tiếp quay sang hỏi Ám Hắc Đại Công: “Đại Công thấy sao?”

Ám Hắc Đại Công dùng chân đá khẽ vào giày Quan Miên, “Đằng ấy thấy sao?”

Quan Miên đầu tựa vào tường, mệt đến mí mắt cũng lười hé ra, “Tôi cảm thấy không phải.”

Ám Hắc Đại Công mỉm cười nói: “Ồ, tôi cũng cảm thấy không phải.”

Vua Sa Mạc lập tức a dua: “Tôi cũng cảm thấy không phải.”

Sắc mặt Nhất Trụ Kình Thiên trở nên vô cùng khó coi, “Bắt cướp phải có tang vật, mấy người dựa vào đâu dám bảo công hội chúng tôi thiệt hại nhẹ hơn nên khẳng định chúng tôi làm?!”

Vua Sa Mạc khoanh tay nói: “Tôi bảo các người làm hồi nào? Tôi có nói à? Anh quýnh cái gì? Có tật giật mình?”

Nhất Trụ Kình Thiên nói: “Chẳng phải ý anh là thế sao? Ai biết có phải anh đã liệu trước mọi chuyện, bày sẵn bẫy để tôi rơi vào không?”

Vua Sa Mạc ha ha cười hai tiếng, “Đầu óc tôi mà phức tạp được như vậy tôi còn ngồi đây chơi cút bắt với anh sao? Anh bạn nhỏ?”

Nhất Trụ Kình Thiên ***g lộn: “Anh gọi ai là bạn nhỏ?”

Vua Sa Mạc phì cười: “Anh mù à, không nhìn thấy tôi đang nói chuyện với ai?”

Diệu Minh đứng lên nói: “Được rồi, đừng ồn nữa.”

Đang mỉa mai ngon trớn lại bị cắt lời, Vua Sa Mạc bất mãn trừng Diệu Minh một cái, “Chậc chậc, chú cảnh sát nghe tin chạy đến giữ gìn trật tự sao?”

Diệu Minh phớt lờ anh ta, nói với Nhất Trụ Kình Thiên: “Tôi thấy tốt nhất anh nên giải thích chuyện này rõ ràng.”

Nhất Trụ Kình Thiên quát: “Tôi đã giải thích rồi, tin hay không tùy cậu! Nói thế nào đi nữa tôi vẫn không biết tại sao thôn tôi thiệt hại ít hơn thôn cậu. Nhưng thiệt hại ít vẫn là thiệt hại, dựa vào đâu các người khẳng định do chúng tôi làm, chả phải khiên cưỡng lắm sao?!” Câu cuối cùng anh ta thiếu điều quát vào mặt Vua Sa Mạc.

Diệu Minh nhìn Ám Hắc Đại Công.

Ám Hắc Đại Công lại đá Quan Miên.

Quan Miên mở một mắt ra liếc anh.

Ám Hắc Đại Công vô tội cười.

Quan Miên nhắm mắt lại, uể oải nói: “Đầu tiên, giả sử do Công hội Tơ Mềm làm.”

Tinh Linh Hoa Hồng căng thẳng.

“Theo tiến độ của Công hội Tơ Mềm, muốn xây xong thôn trang cần khoảng mười lăm ngày. Còn thôn của Hắc Diệu Thạch sau khi bị đánh lén cần khoảng hai mươi ngày mới có thể phục hồi, cho nên độ cần thiết đánh lén Hắc Diệu Thạch lớn hơn không.”

Tinh Linh Hoa Hồng nói: “Không phải chúng tôi.”

Quan Miên lại nói: “Tổn thất của Công hội Nhất Trụ Kình Thiên cần khoảng năm ngày đê khôi phục, ngắn hơn Tơ Mềm mười ngày. Bởi lẽ độ cần thiết đánh lén của Tơ Mềm nhỏ hơn hoặc bằng không.”

Tinh Linh Hoa Hồng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Nhất Trụ Kình Thiên càng thêm khó coi.

“Công hội Nhất Trụ Kình Thiên và Hắc Diệu Thạch bị đánh lén, người được lợi nhiều nhất chính là Công hội Sa Mạc, cho nên độ cần thiết của họ gần bằng một trăm.” Ngừng lại một chốc, Quan Miên lại tiếp: “Nhưng tính khả thi lại nhỏ hơn hoặc bằng không.”

Vạn Thọ Vô Cương không nhịn được nữa, “Tại sao?”

Quan Miên trả lời: “Vì chút danh hão lại chẳng được bao nhiêu lợi ích vật chất mà gây hấn với hai công hội mạnh ngang ngửa công hội của mình, còn cho đối phương cơ hội đánh mình… Đằng ấy thấy sao?”

Vạn Thọ Vô Cương nói: “Nhưng họ che mặt mà, là đánh lén đó.”

Quan Miên cuối cùng chịu mở mắt ra nhìn Diệu Minh, cậu hỏi: “Trước khi chất vấn bất cứ người nào, hội trưởng Nhất Trụ Kình Thiên có từng ngỏ lời mời hội trưởng Diệu Minh cùng đánh Công hội Sa Mạc với lý do người của họ nhìn thấy kẻ đánh lén là Công hội Sa Mạc không?”

Diệu Minh gật đầu.

Quan Miên hỏi: “Có phải anh ta rất phản đối anh triệu tập hội nghị lần này?”

Diệu Minh lại gật.

Khán giả ồ lên kinh ngạc.

Nhất Trụ Kình Thiên nói: “Lẽ nào bị người ta tát một cái, phản ứng đầu tiên của cậu không phải tát lại ngay à? Tôi chỉ làm theo phản ứng đầu tiên nên có của mình thôi!”

“Ừ, phản ứng rất bình thường.” Quan Miên hờ hừng nói: “Tiếp tục giả thiết ban nãy, rất hiển nhiên, có người muốn dùng thân phận nạn nhân để che đậy, trực tiếp đả kích một đối thủ, lại vu oan cho một đối thủ khác. Có điều mọi chuyện không phát triển như anh ta tưởng tượng.”

Nhất Trụ Kình Thiên lạnh lùng nói: “Các người không có chứng cứ!”

Quan Miên đáp: “Đúng, tôi chỉ chịu trách nhiệm suy luận. Trước mắt đây là kết luận hợp lý nhất.”

Nhất Trụ Kình Thiên hỏi: “Cậu không cảm thấy suy luận của cậu rất vô trách nhiệm ư?”

Quan Miên trả lời: “Có lẽ anh nên dùng cỗ máy thời gian mang câu nói này tặng cho anh của nửa tiếng trước.”

Nhất Trụ Kình Thiên nói: “Bọn tôi có người làm chứng, Hắc Diệu Thạch cũng thế!”

Quan Miên dùng chân đá lại tên Ám Hắc Đại Công đang khoanh tay nhàn rỗi xem kịch bên cạnh, “Phần sau anh phụ trách.”

Ám Hắc Đại Công nói với Nhất Trụ Kình Thiên: “Tìm nhân chứng tới đối chất đi.”

Nhất Trụ Kình Thiên ngẩn người, trong mắt thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt khó lòng nhận ra.

Diệu Minh đồng ý không chút do dự, “Được. Chờ một chút.” Anh ta lập tức viết thư cho game thủ sinh hoạt thấy mặt đối phương hôm nọ.

Nhất Trụ Kình Thiên hơi chần chừ nhưng cũng gửi đi một bức thư.

Ám Hắc Đại Công đột nhiên đứng dậy, quay sang Lòng Son Chiếu Sử Xanh, “Phần còn lại anh giải quyết nhé.”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh im lặng gật đầu.

Ám Hắc Đại Công gọi Quan Miên: “Đi thôi.”

Quan Miên đang ngồi thoải mái, chả buồn mở mắt ra mà hỏi: “Đi đâu?”

“Tìm nơi yên tĩnh.” Ám Hắc Đại Công trả lời.

Quan Miên quay đầu nhìn về phía Tinh Phi Ngân.

Tinh Phi Ngân hai tay chống đầu không hề cử động, theo Quan Miên lơ đễnh chú ý vài lần rồi tổng kết, cậu ta đã giữ tư thế này rất lâu.

“Được.” Quan Miên đứng dậy.

Vạn Thọ Vô Cương kêu lên: “Các anh chưa nói rõ ngọn ngành mà cứ bỏ đi như thế sao?”

Quan Miên nói: “Còn chỗ nào chưa rõ? Đoạn khả năng do Công hội Tơ Mềm làm quá nhỏ ư? Hay đoạn Công hội Sa Mạc không thể nào ngớ ngẩn đến thế?”

Vạn Thọ Vô Cương nghẹn họng.

Ám Hắc Đại Công đột nhiên chen lời: “Nếu có một ngày cậu muốn ăn máng khác, cậu có thể đến Công hội Đế Diệu thử xem.”

Sắc mặt Nhất Trụ Kình Thiên tái mét. Lão đại của Vạn Thọ Vô Cương còn đứng lù lù ở đây mà Ám Hắc Đại Công lại công khai kéo người, rõ ràng chẳng coi anh ta ra gì.

Ám Hắc Đại Công sao lại để ý sôi sục trong lòng Nhất Trụ Kình Thiên bấy giờ, anh thản nhiên xuống lầu.

Quan Miên theo xuống dưới lầu lại thấy anh cơ bản không định triệu hồi rồng có cánh, cậu ngờ vực hỏi: “Đi đâu?”

Ám Hắc Đại Công đáp: “Muốn đổi game.”

Quan Miên cau mày, “Game nào?”

“Tinh chiến.”

Quan Miên xoay lưng bỏ đi, “Tôi có thể tự tìm chỗ ngủ.”

“Tôi đảm bảo đằng ấy sẽ được ngủ rất thoải mái.”

Quan Miên dừng bước, quay đầu nhìn anh.

Ám Hắc Đại Công nhướng mày.

Máy bay chiến đấu loại lớn chứa được năm mươi người. Trên máy bay ngoài buồng điều khiển còn trang bị phòng nghỉ.

Ám Hắc Đại Công đưa Quan Miên vào phòng nghỉ rồi một mình về buồng điều khiển.

Quan Miên ngã vật ra giường ngủ ngay.

Mười lăm phút sau.

Cậu buồn bực ngồi dậy. Quan Miên phát hiện tìm được nơi thoải mái để ngủ vốn là chuyện ngược đời, bởi vì với một giấc ngủ, quan trọng nhất không phải nơi ngủ mà là cơn buồn ngủ. Quá rõ ràng, cơn buồn ngủ đã bị hành trình tìm đến nơi ngủ đuổi sạch.

Ra khỏi phòng nghỉ, cậu lặng lẽ đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một hồi mới phát hiện phi thuyền đang di chuyển. Do bên ngoài quá tối, phi thuyền lại bay rất ổn định nên không dễ dàng nhận ra điều này.

Quan Miên men theo hành lang đến buồng điều khiển.

Tiếng bước chân, tiếng thảo luận, tiếng cười đùa từ bên trong vọng ra, đâu đâu cũng có người.

Quan Miên liếc sơ qua. Bốn mươi sáu.

Như cảm giác được có người bước vào, không ít người ngừng tay quay lại nhìn cậu đầy vẻ tò mò, dường như thầm đoán nguyên nhân Quan Miên xuất hiện ở đây.

“Bên này.” Tiếng Ám Hắc Đại Công vang lên như “Định Hải Thần Châm”, dẹp yên những cơn sóng đang âm thầm dâng trào cuồn cuộn. Anh ngồi trên đài điều khiển của cơ trưởng, không quay đầu lại mà chỉ vẫy gọi Quan Miên.

Quan Miên bỗng thấy khó chịu. Cậu rất không thích cảm giác mọi hành động của mình đều nằm trong dự liệu của đối phương. Đến cạnh bàn điều khiển, Quan Miên phát hiện nơi đó còn có một chiếc ghế khác trông hệt như chiếc Ám Hắc Đại Công đang ngồi nhưng là phiên bản mini.

Ám Hắc Đại Công mỉm cười, “Mời ngồi.”

Quan Miên ngồi xuống.

Ám Hắc Đại Công nghiêng qua thắt dây an toàn cho cậu.

Có chút không quen tiếp xúc với người khác ở cự ly gần như vậy, Quan Miên vô ý né đi.

Song người Ám Hắc Đại Công cũng rụt về nhanh chóng, anh quay sang lũ bạn đang dùng ánh mắt tò mò nhìn họ và nói: “Tiến hết tốc lực.”
Bình Luận (0)
Comment