Tóc Công Chúa

Chương 104


Buổi tối, Chu Cầm đưa Hạ Tang trở về nhà ở trạm xe lửa phía Bắc, trong căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ của anh, trên chiếc giường nhỏ, điên cuồng hôn môi.

Không biết là bởi vì thể chất của anh hay là bởi vì tâm lý không buông bỏ được, hay là bởi vì thân phận mà Hạ Tang chưa bao giờ cảm thấy có gì đặc biệt.

Nhưng trong căn phòng nhỏ quen thuộc này, là nơi anh dùng vô số đêm chong đèn học tập, bầu không khí ẩm thấp, nhớ nhung thôi thúc làm Hạ Tang lần đầu tiên cảm thấy bản thân như đang trên mâu, rét lạnh và hanh khô lần lượt thay đổi, là một trận chiến cực hạn nhưng dịu dàng…
Từ nhà vệ sinh ra, cô ngồi lau mái tóc ướt của mình nhìn thấy Chu Cầm đang ngoan ngoãn quỳ gối trên giường, ánh mắt vô tội nhìn cô.

Hạ Tang nhìn thấy anh như thế rất giống khi hắc hắc lúc làm sai bị phạt, là cái dáng vẻ vô cùng đáng thương đấy.

Cô mặc áo khoác vào, ngồi trên ghế, thuận tay lấy một quyển sách từ trên giá sách xuống, nói: “Đứng lên đi.


Chu Cầm lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, vô cùng dịu dàng ôm cô một cái, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô, cúi người hôn vào trán cô.

Sau mỗi lần như thế anh luôn như vậy, từ chó săn trở thành một con mèo dính người, thích ôm cô, hôn cô, cọ cọ vào cô… nó gần như trở thành một quá trình cần thiết, so với cô còn dính người hơn một chút.

“Không phải nghỉ đông không trở về sao, sao lại về rồi?”
Chu Cầm nhẹ nhàng hôn tay cô: “Nhớ em.


“Nhớ em chỗ nào thế?”
“Đều nhớ cả.


Trong ánh sáng bối rối, trong không khí mập nờ, Hạ Tang nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh, vuốt ve bộ râu mới nhú lên, và vành tai mềm mại, dịu dàng nói: “A Đằng, em cũng thế.


“Hôm nay em không để anh phải quỳ.

” Chu Cầm dựa vào người cô, khóe miệng cong cong: “Vì sao thế?”
Hạ Tang dời mắt, hai má mất tự nhiên mà ửng ửng hồng: “Không, không có vì sao cả.


“Có phải thoải mái hay không?”
“…”
“Thế bây giờ mới…” Chu Cầm cũng hiểu được chuyện không có khả năng, tự mình kiểm điểm: “Chúng ta trước kia có hexie không?”
“Đừng nói nữa, không thấy xấu hổ à.

” Hạ Tang che kín miệng anh lại: “Còn không phải đều do anh à.


Khóe mắt Chu Cầm hiện lên ý cười nhạt: “Tang Tang, em mới là người lớn tiếng đấy.


“A a a!”
Hạ Tang lấy túi xách đứng dậy: “Em về nhà, đồ khốn nạn!”
Chu Cầm đuổi theo nắm lấy tay cô: “Tặng em.



Cuối cùng Hạ Tang cũng đợi đến ngày khai giảng, cùng với Chu Cầm trở về trường học.

Cuộc thi lập trình ICGM ở liên khu vực cũng đã khởi động, cuộc thi này không phải chỉ khảo sát năng lực của sinh viên, cũng khảo sát luôn năng lực kết hợp, làm việc nhóm của các sinh viên trong lúc giải quyết các câu hỏi năng lực, mà một phút cuối cùng là mấu chốt quan trọng.

Giữa khu vực thi đấu vòng loại, trong phòng máy của đại học Đông Hải, các nhóm dự thi đã tụ tập trước đại sảnh để chờ vào phòng thi.

Thành viên của các nhóm dự thi đều đang bàn bạc đối sách để tham gia thi đấu, khí thế ngất trời.

HẠ tang gửi tin nhắn cho Chu Cầm, nói anh anh đến đây.

Lúc này, Tô Nhã Di kéo ống tay áo của Hạ Tang , ý bảo cô nhìn lên phía cầu thang.

Ngay cửa cầu thang, chỉ thấy giáo sư Hồ đưa theo mấy nghiên cứu sinh đến, trong đó có Lâm Gia Tư và Chu Ly Ly.

Bởi vì là nhóm nghiên cứu sinh được các giáo viên đặc biệt quan tâm, nhìn thấy họ vào sân, mấy thí sinh dự thi khác đều trở thành người chạy đồng hành.

Khả năng nhóm nghiên cứu sinh bao lấy ra rất lớn, nhưng giáo sư Hồ cẩn thận dặn dò bọn họ nhiều hạng mục công việc cần chú ý.

Tô Nhã Di rên lên, nói: “Giáo sư Hồ tự mình đến đây, chà, hình như giải vàng đã được quyết định rồi.



Hạ Tang thản nhiên nói: “Bọn hô thắng được có thể có xác xuất rất lớn, dù sao cũng là nghiên cứu sinh.


Lâm Gia Tư nhìn thấy Hạ Tang và Tô Nhã Di, vì thế đi đến.

Chu Ly Ly thì giống như cô hầu nhỏ đi theo phía sau cô ta.

Hạ Tang đối với Lâm Gia Tư vẫn chẳng có cảm xúc gì, chỉ là nghĩ đến Chu Ly Ly, nhịn không được có chút đau lòng.

Đời người chính là như thế, cái gì có lợi cái gì hại, thì có lợi vẫn chiếm ưu thế, lúc làm bạn đều nhất định phải vượt qua vòng kiểm tra này, càng đừng nói đến là bạn bè.

Lâm Gia Tư bước đến trước mặt Hạ Tang, rất tự tin nói: “Hạ Tang, đợi lát nữa muốn đánh cược một chút không, xem ai có thể thắng.


Hạ Tang không có chút bận lòng nhún vai: “Không cần cược, các cậu thắng.


Cô tin chắc như thế, thật ra lại khiến Lâm Gia Tư không thấy thú vị: “Cậu biết không thắng được mà còn đến tham gia à.


“Đến chơi một chút.


“Không phải đâu, mỗi lần thi Hạ Tang đều đứng nhất đấy, không tin tưởng mình thế nào.


Hạ Tang thấy Lâm Gia Tư nói mấy lời cay nghiệt này trước khi thi, cô chắc chắn hơn phân nữa là cô ta không tự tin về cuộc thi này.

“Cậu muốn cược gì với tôi.


Lâm Gia Tư cười nói: “Nếu cậu thua, để cho bạn trai cậu hẹn hò với tôi một ngày.


“…”
Hạ Tang nhếch khóe miệng: “Cậu không phải không vừa ý anh ấy sao.


“Vì vậy mới muốn hẹn hò một ngày.


Tô Nhã Di nói: “Cậu vẫn chỉ nhìn trúng khuôn mặt của người ta thôi, hừ, ngây thơ.


“Đúng thế thì sao, có dám hay không.


Hạ Tang lại hỏi: “Thế nếu tôi thắng thì sao?”
“Cậu quyết định, muốn tôi làm cái gì tôi làm cái đấy.


Hạ Tang nhìn Tô Nhã Di: “Vệ sinh phòng ngủ nửa năm kế tiếp đều do cậu và Chu Ly Ly phụ trách.


“Vậy một lời đã định, ai cũng không được đổi ý!”
Lâm Gia Tư tràn đầy tự tin xoay người rời đi, Hạ Tang nhìn Tô Nhã Di nói: “Đừng nói với Chu Cầm tớ lấy anh ấy ra cược đấy.


“Ha ha.

” Tô Nhã Di cười gượng, dùng ánh mắt quét qua phía sau lưng cô: “Chính cậu tự nói với anh sao.


Hạ Tang quay đầu lại, không biết Chu Cầm đã đến từ lúc nào rồi, một thân áo đen mỏng, ngay cả áo khoác cũng không có, lười biếng dựa vào cạnh tường, chống cằm nhìn cô: “Bán anh sao?”
“A, không phải, anh Cầm…”
Chu Cầm thong thả bước đến: “So ra anh còn kém hơn nửa năm làm vệ sinh sao?”
Hạ Tang: QAQ

Hạ Tang liên tục trấn an Chu Cầm, đuổi theo anh lấy lòng nói: “Anh Cầm, em đây là có lòng tin với anh đấy.



Chu Cầm hình như cũng có chút tức giận, nhanh chóng bước nhanh đến chỗ rẽ cầu thang.

“Anh Cầm, đừng nhỏ mọn như thế mà.


“Đừng giận mà, em nói giỡn thôi.


Chu Cầm quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Nếu anh cũng cùng người khác cá cược như thế, thua cược sẽ để em hẹn hò với người đàn ông khác một ngày, em nghĩ thế nào?”
Hạ Tang suýt nữa đụng vào anh, ổn định thân thể, cúi đầu nghĩ.

Vừa mới nãy chỉ là thuận miệng đồng ý với Lâm Gia Tư, thật đúng là chưa có suy nghĩ kỹ.

Bởi vì nếu thua, Chu Cầm không đồng ý thì ai có thể ép buộc anh chứ.

Bây giờ đổi vị trí lại một chút, cô mới ý thức được chuyện đánh cược này có chút quá đáng.

Mặt cô đỏ lên, trong lòng vô cùng áy náy nói: “Rất xin lỗi, là em không tốt, em không nên lấy anh ra đặt cược, em sẽ đi nói với Lâm Gia Tư, đánh cược không tính nữa.


Thật ra Chu Cầm cũng không tức giận lắm, cố ý để cho cô thấy, ăn vạ một chút thôi không ngờ cô đúng thật cảm thấy đau lòng.

“Thật xin lỗi, em sẽ không bao giờ thế nữa.


Anh dùng lòng ngón tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô, dịu dàng nói: “Là em đã làm chuyện sai nhưng ngược lại lại khiến anh thấy áy náy.


Hạ Tang vươn tay ra, ôm lấy bả vai anh: “Anh không giận em là được rồi.


Chu Cầm nhìn bốn phía xung quanh cầu thang vắng lặng, sau đó chỉ chỉ vào má mình: “Dỗ anh một chút.


Hạ Tang kiễng chân, hôn lên má anh, sau đó nhìn ý cười nhợt nhạt của anh, trong đuôi mắt đều tràn ra sự vui sướng.

Cô phát hiện ra Chu Cầm rất dễ dỗ, nhìn từ xa thấy anh lạnh lùng, người sống chớ gần, nhưng tính tình anh rất tốt, thỉnh thoảng sẽ tức giận, cô dỗ dành mấy câu sẽ trở lại như cũ.

“Chu Cầm, anh nói lần thi ICGM này, chúng ta có thể thắng không?”
Chu Cầm nghe thấy trong giọng nói của cô mang theo vài phần khẩn trương: “Em nói thắng, chỉ là thắng mấy người bạn cùng phòng sao?”
“Em nghĩ chính là người dự thi trong cả nước, phải cầm cờ đi trước.

” Hạ Tang nắm lấy tay anh, nói: “Khoa máy tính đại học Đông Hải chúng ta là số một trong cả nước.

Nhưng mà, chúng ta có thể thắng được nghiên cứu sinh hay không, cũng có thể hơi khó khăn, thành tích của trận đấu này có thể viết vào sơ yếu lý lịch, sau này lúc tìm công việc công ty cũng có thể xem đây như tiêu chuẩn đánh giá.

Bằng không anh nhìn Chu Ly Ly xem, vì sao thà rằng trở mặt với em và Tô Nhã Di cũng phải muốn gia nhập nhóm nghiên cứu sinh.


Chu Cầm dựa vào vách tường, khủy tay để trên vai cô, như có như không mà chơi đùa với mấy sợi tóc mềm mại của cô: “Hạ Tang, nói thật, anh không có hứng thú với họ.


“Anh nói bọn họ có phải…”
"Anh không quan tâm đến việc có trường học hay đội tuyển trong cả nước hay châu lục hay không, họ có giỏi hay không.


Hạ Tang nở nụ cười: “Xin chào đức phật, khó trách chẳng thấy chút lo lắng gì.


“Anh không sợ bọn họ.

” Chu Cầm yên lặng nhìn cô: “Muốn cùng em thi thật tốt.


Hạ Tang cảm nhận được ánh mắt ngập tràn sức lực của anh, đột nhiên trong lòng dâng lên một chút tin tưởng và dũng khí.



Trận đấu chính thức bắt đầu, ba người một nhóm tiến vào phòng máy đã được sắp xếp tốt, tập trung viết các ngôn ngữ lập trình, giải quyết các câu hỏi, sau khi viết xong phải đưa ra mã lập trình, và sẽ được chấm điểm bởi những máy tính.

Trong quá trình thi đấu thường sẽ loại bỏ một vài nhóm, đội nghiên cứu sinh rất mạnh, một đường chẻ tre mà đi, tốc độ giải đề cũng rất nhanh lại ở vị trí đứng đầu trong cả nước.

Xếp hạng nhóm của Hạ Tang thấp hơn một chút, bởi vì nhóm dự thi ngoại trừ các trường đại học trong nước, còn có các trường nổi tiếng của Nhật Bản, Ấn Độ nhưng bảng xếp hạng có sự biến đổi vô cùng lớn.

Trong ba tiếng thi đấu với cường độ cao, đã loại không ít tuyển thủ, tất cả mọi người cũng đều có chút mỏi mệt, phản ứng và suy nghĩ cũng có chút chậm lại, ở sân thi đấu thỉnh thoảng cũng có thể nghe được âm thanh duỗi người.

Ngay lúc trận đấu tiến vào giai đoạn gay cấn nhất, các đề bài cũng càng ngày càng khó hơn, thời thời khắc khắc đều cảm thấy lo lắng.

Nhóm người dự thi bỗng nhiên phát hiện, có một nhóm dự thi tốc độ ngày càng nhanh, thời gian vận hành cũng ngày càng ngắn hơn.

Tô Nhã Di vừa gõ phím vừa nhìn về phía Hạ Tang và Chu Cầm bên cạnh.

Vừa nãy hai người họ lần lượt giải quyết vấn đề của mình, nhưng đến bây giờ, hai người mới chân chính cảm thấy có năng lượng.

Con mắt tối đen của Chu Cầm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đầu ngón tay nhanh chóng gõ vào bàn phím, anh giải xong một đề, Hạ Tang lập tức nhận lấy tốc độ cũng không chậm hơn anh là bao.

Giống như vô số người dự thi xung quanh này, hai người họ đều không để vào mắt.

Hai người anh một đề, em một đề thay phiên nhau giải đáp, hai người họ ngược lại đã trở thành một đối thủ cạnh tranh chân chính, so sánh phép tính, tốc độ vận hành thử với nhau, không hơn không kém nhau là bao.

Tô Nhã Di kinh ngạc nhìn hai người họ càng ngày càng tiến dần lên bảng xếp hạng, quả thật không thể tin nổi.

Hai người này… hôm nay vừa đến quán bar sao?”
Đáy mắt Hạ Tang tỏa sáng lấp lánh, mồ hôi chảy dọc theo tóc mai rơi xuống, đầu óc hăng hái mà hoạt động để giải đề.

Mà Chu Cầm thì ngược lại vô cùng thoải mái và bình tĩnh, trình tự của cô vừa kết thúc, thì lập tức nhận bàn phím bắt đầu vận hành đề tiếp theo.

Hai người cứ so đấu nhau như thế, ánh mắt thỉnh thoảng va vào nhau, đều màng theo những đóm lửa bập bùm.

Tô Nhã Di không khỏi cảm thấy may mắn, mất đi hai người này trong nhóm thi đấu hôm nay, nếu trở thành đối thủ cạnh tranh thật thì không biết dáng vẻ khi thi đấu còn kịch liệt đến mức nào nữa.

Hạ Tang và Chu Cầm hai người thần tiên đánh nhau, đương nhiên sẽ không phải chuyện của các nhóm thi đấu khác.

Đội nghiên cứu sinh được chờ mong nhất cũng không thể cầm cự được đến khoảng thời gian thi đấu cuối cùng, cũng dần bị đánh bại, nhưng nhóm của Hạ Tang và Chu Cầm lại ngày một lên hạng.

Vào năm phút cuối cùng, Chu Cầm nhấn nút chạy thử chương trình cuối cùng, trong phòng máy im lặng, từng ánh sáng trên màn hình chiếu ra ngoài, kết quả cuộc thi đấu khu vực quốc gia xuất hiện.

Nhóm thi đấu do Hạ Tang làm đội trường vững vàng đứng trên vị trí thứ nhất của khu vực thi đấu liên lục địa, hơn nữa bỏ xa nhóm đứng vị trí thứ hai một khoảng cách rất lớn.

Tô Nhã Di che miệng lại, nhịn không được mà hét lớn lên: “A a a! A a a a!”
“Hạ Tang! Chúng ta thắng rồi a a!”
Hạ Tang nhìn sang Chu Cầm, giọng nói mang theo chút run rẩy nhỏ, hỏi: “Anh Cầm, có phải chúng ta đã đứng nhất cả nước rồi không?”
Chu Cầm nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dùng sức nắm chặt, đáy mắt ẩn hiện chút ánh sáng: “Không phải đứng nhất cả nước, mà là đứng nhất bảng liên lục địa.


“Thế thì…”
“Cùng nhau đi Mỹ đi.


Trận đấu ICGM chia các khu vực thi đấu là các châu lục với nhau, và chung kết cuối cùng là toàn cầu, mà mỗi cuộc thi khu vực liên lục địa chỉ có một đội được tham dự vòng chung kết toàn cầu, vì thế trận thi đấu này, chỉ có người xếp vị trí thứ nhất và đạt điểm cao hơn điểm của một quốc gia liên lục địa, mới có thể tiến thẳng vào trận chung kết toàn cầu cuối cùng.

Mà trước mắt Trung Quốc đã rất nhiều năm rồi chưa có nhóm sinh viên nào có thể lọt vào vòng chung kết cuối cùng cả.

Trước kỳ thi, trong quá trình chuẩn bị nhóm thi đấu của Hạ Tang có thể là vô cùng không có tiếng tăm gì, cả đại học Đông Hải có một ít đoàn đội tham gia dự thi, bọn họ cũng không phải là nhóm được đặt nhiều kỳ vọng nhất.

Nhưng lại không ngờ được, họ lao lên đầu bảng xếp hạng như một con ngựa đen trong cuộc đua xuyên lục địa này, hơn nữa điểm còn rất cao, bỏ xa đại học Nhật Bản xếp vị trí thứ hai.

Bởi vì Trung Quốc đã ba năm liên tục không có trường đại học nào lọt vào vòng chung kết cả, sau khi kết thúc trận đấu chưa đến vài ngày, đại học Đông Hải đã trực tiếp nhảy lên tin tức nóng, Hạ Tang có bức ảnh diễn tình cảm không ai để ý cũng bị cư dân mạng phát hiện ra.

Các fans trên Weibo của cô đã vượt quá hàng đơn vị rồi, trong cuộc sống hằng ngày cũng có rất nhiều thứ tươi mới và đáng yêu.

Ví dụ như bóng dáng Chu Cầm nấu cơm mỗi ngày, bữa tối dọn bàn, xem phim, mỗi tuần anh đều sẽ tặng cô một bó hoa hay một món quà nhỏ, thỉnh thoảng hai người còn đang vài tấm ảnh chụp chung của cả hai…
Sau khi trang Weibo này bị các fan hâm mộ phát hiện, cặp đôi của đại học Đông Hải nhanh chóng nhảy lên đầu bảng tin, dân mạng theo dõi cp trong thời đại công nghệ phát triển này, hai người có giá trị nhan sắc cao, còn thêm chỉ số thông minh cao, quả thật là một tổ hợp thần tiên mà, cũng khiến cho nhóm bạn bè náo động không thôi---
“Đây là cái bộ phim thần tượng thần tiên gì thế chứ!”
“Là một đôi à, thật sự rất đẹp luôn!”
“Nước mắt tôi theo khóe miệng chảy xuống.


“Là cặp đôi khiêu chiến chỉ số thông minh cao nhất trong cả nước, thật xứng đôi!"
!
Không bao lâu, “Cặp tình nhân có chỉ số thông minh cao nhất cả nước, đến “cặp đôi thần tiên có chỉ số thông minh cao nhất thế giới”, bởi vì họ đại diện đại học Đông Hải đến NewYork  tham gia thi đấu, hơn nữa không hề nghi ngờ gì có thể lấy được giải thưởng thế giới.

Sau đó, các offer của các xí nghiệp đa quốc gia cũng ùn ùn kéo đến như gió thổi trúng vào bông tuyết đang bay, bay về phía của Hạ Tang và Chu Cầm.

Thậm chí có công ty ra một mức lương vô cùng cao cho Chu Cầm, hy vọng với tài năng của anh sau khi tốt nghiệp có thể đến nhậm chức ở công ty họ, hơn nữa đồng ý gánh vác toàn bộ học phí sinh hoạt và khi học đại học của anh.

Đầu tháng tư, Chu Cầm ngồi ở giữa vườn hoa trong tầng hai của thư viện, ngồi dưới bóng cây đọc sách.


Cô gái mặc quần áo màu trắng kế bên, giống như con gió mùa hè dịu dàng, im lặng ngồi kế bên anh.

Chu Cầm nhìn thấy kiểu tóc mới của cô, mái tóc đen được chăm sóc tỉ mỉ dán sát vào gò má trắng nõn của cô, tóc phía sau thả tự do, cùng đôi chân mày lá liễu của cô.

Tóc dài ngang thắt lưng quét qua lưng anh, lưu lại một bóng dáng nhẹ nhàng, giống như cô gái năm đó đã lưu lại một chút hình ảnh mờ ảo bên trong lòng anh.


“Thật tốt.

” Chu Cầm dịu dàng nhìn cô: “Kiểu tóc Hime này, so với năm đó còn đẹp hơn một chút.

Khóe môi Hạ Tang cong lên một nụ cười trong veo, má lúm đồng tiền đối diện với ánh mặt trời: “Kỹ thuật dỗ người khác của anh so với năm đó cũng cao hơn rất nhiều.


Cô chú ý đến trang sách trong tay của Chu Cầm, kéo lại gần mình hơn: “Đây là cái gì?”
“Một phần offer.


Chu Cầm đưa một trang cho cô: “Công ty Khoa Duy hy vọng sau khi anh tốt nghiệp có thể đến công ty của họ, anh đang lo lắng, sau này khi đi làm chắc là sẽ có lương ổn định và càng ngày càng tăng.


Hạ Tang biết công ty Khoa Duy này, so với các nhà tư bản mạnh mẽ khác mà nói, công ty này được coi là công ty đầu ngành của các doanh nghiệp công nghệ trong nước, đây là công ty mạnh nhất trong lĩnh vực nghiên cứu và phát triển trí tuệ nhân tạo trong nước.

Bộ phận R&D của công ty chỉ tuyển được hai sinh viên mới tốt nghiệp tại Đại học Đông Hải vào năm ngoái, cả hai đều là sinh viên đã tốt nghiệp, hay là nghiên cứu sinh.

Trọng tâm phát triển của công ty bọn họ là nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, cũng không cần nhìn qua lý lịch hay các giải thưởng, còn có thể chọn một chỉ số thông minh vô cùng nghiêm khác, nhưng nhận lấy thông báo tuyển dụng, ý đồ cũng xác định được --- Thiên tài.

Một thiên tài có IQ cao trong lĩnh vực này.

Đương nhiên, tiền lương của những người gọi là thiên tài này, cũng sẽ không hề thấp.

Hạ Tang nói: “A Đằng, em nghĩ anh sẽ tiếp tục học nghiên cứu sinh.


Chu Cầm lắc đầu, nhìn thấy offer của công ty Duy Nghiên: “Hạ Tang, anh đồng ý với mẹ em, sẽ cho em một tương lai tốt hơn, hơn nửa tương lai này, phải… gần trong gang tấc.

“Gần trong gang tấc” bốn chữ này anh nói ra như chém đinh chặt sắt.

Hạ Tang sợ nhất chính là anh bị bó buộc, nhanh chóng nói: “Em không cần anh phải lập tức làm ra một thành tựu gì! Cho dù anh thi nghiên cứu sinh hay là đi làm, đều là một bước đi, anh đừng để ý đến mẹ em.


Đầu ngón tay của Chu Cầm vòng quanh những sợi tóc mềm mại của cô, thoải mái nói: “Bài học, bài tập không nhất định phải học trên trường mới được, tham gia vào nhóm nghiên cứu sinh, tích lũy kinh nghiệm thực tế, hiểu biết thị trường làm công tác chuẩn bị cho tương lai.

Hạ Tang thấy anh đã được ra quyết định nên không khuyên anh nữa, đều dựa vào bờ vai vững chắc của chàng thiếu niên, yên lặng cảm nhận được chút yên tĩnh trên người anh.

“Mặc kệ anh có chọn cái gì, em đều luôn ủng hộ anh.


Bởi vì con đường nào, anh nhất định đều có thể thành cing, đều đi được tốt nhất.

“Hạ Tang, anh vẫn nhớ rõ, em nói anh là người quan trọng nhất thế giới.

” Chu Cầm lấy offer lần nữa bỏ vào giữa trang sách, nâng cằm lên, nói: “Anh sẽ trở thành người quan trọng nhất thế giới, em chờ em.


Hạ Tang nhìn anh, trong mắt chàng trai có sự hang hái, khí phách, mà dáng vẻ hào hoa phong nhã mà cô thích nhất năm đó, giống như dáng vẻ mười tám tuổi đấy.

Cánh hoa dừng lại trên trang sách, đầu ngón tay Hạ Tang kẹp một cành hoa anh đào, nói: “Chu Cầm, anh nhớ sinh nhật năm mười tám tuổi anh đã tặng em một cành hoa anh đào không?”
“Sao có thể quên chứ.


“Vậy anh biết ngôn ngữ loài hoa của hoa đào là mối tình đầu không?”
“Không phải mối tình đầu.

” Chu Cầm nắm lấy tay cô, ngẩng đầu nhìn vào cây anh đào đang bay đầy trời, nói ra ba chữ chắc chắn ---
“Là hy vọng.


Ngay trong khoảnh khắc cánh hoa đào rơi xuống, hy vọng vào tương lai tương sáng chạm vào đầu ngón tay cô.

Sáng lạn mà long trọng.

---
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ngày tháng đại học đã kết thúc ở đây,
Chính văn cũng đã kết thúc.

Kết tiếp sẽ là những ngày tháng ở chung, kết hôn đều sẽ được đặt ở phiên ngoại!!!
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment