Tóc Công Chúa

Chương 41


Trong phòng tự học yên tĩnh, Hạ Tang gục xuống bàn giải đề toán, cố gắng hết sức để bản thân phớt lờ Kỳ Tiêu ở phía đối diện.
Kỳ Tiêu cầm sách giáo khoa tiếng Anh đứng ở trước mặt cô, tựa như là đang đọc sách, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cô.
Đáy lòng Hạ Tang rét lạnh, da đầu tê dại.
Cuối cùng, cô đặt bút xuống, nói với Kỳ Tiêu: “Nếu như đã tới tự học, coi như là giả vờ thì cũng phải giả vờ cho giống đi tự học đi, có được không?”
“Được chứ.” Kỳ Tiêu lật vở bài tập tiếng Anh ra: “Tớ không biết làm bài này, cậu giảng một chút cho tớ đi.”
“Nhưng nơi này là phòng tự học.”
Xung quanh đều rất yên tĩnh, cũng không có bạn nào thảo luận câu hỏi, mọi người đều đang tập trung chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai.
“Không sao hết, bọn họ cũng chẳng dám nói gì đâu.”
Kỳ Tiêu nói câu này to hết mức, tất cả học sinh đang yên lặng tự học ở xung quanh đều có thể nghe được, nhưng bọn họ cũng chỉ giận mà không dám nói gì.
Ai dám chọc vào Kỳ Tiêu chứ.
Cậu ta giang hai tay ra, ý bảo Hạ Tang—— nhìn xem.
Hạ Tang nhìn chiếc chong chóng tre bị cậu ta tùy tiện vứt xó ở trên ghế, cô giấu tay ra sau lưng, hung ác siết chặt nắm đấm, đè giọng nói: “Bài nào không biết làm?”

Khoảng mười giờ rưỡi, Hạ Tang thu djn sách vở, chuẩn bị đi về nhà.
Nếu là bình thường đi tự học với đám Giả Trăn Trăn, có lẽ cô sẽ học đến hơn 11 giờ, nhưng tối hôm nay, cô thật sự không muốn ở lại nữa.
Kỳ Tiêu nhìn đồng hồ Cartier trên cổ tay, uể oải nói: “Không phải chứ, mới mười rưỡi mà.”
“Mai thi hai môn cuối cùng, tôi muốn về sớm một chút để nghỉ ngơi.”
“Được, vậy chúng ta đi thôi.” Kỳ Tiêu đúng lên, vươn vai.
Hạ Tang chớp đúng thời cơ, đi tới bên cạnh cậu ta, thản nhiên nhặt chiếc chong chóng tre bị vứt bừa trên ghế.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Que gỗ của chong chóng trê bị cô dùng sức nắm chặt trong lòng bàn tay, sẽ không cho cậu ta có bất kì một cơ hội nào để cướp đi nữa.
Nhưng khi cô quay người lại, lại phát hiện cặp sách của mình bị Kỳ Tiêu đeo lên vai.

Cậu ta hất hất cằm với cô như chuyện đương nhiên: “Đi thôi.”
Hạ Tang chỉ có thể đi theo sau lưng cậu ta, đi ra sảnh lớn của thư viện trường.
Ánh trăng tối nay sáng ngời, xung quanh có tốp năm tốp ba các bạn đi tự học buổi tối.

Còn có người đang gào thét ầm ĩ ở sân thể dục phía xa: “Chỉ còn hai môn cuối cùng, kiên trì chính là thắng lợi!”
“Còn sớm lắm! Vẫn còn nửa năm nữa cơ!” Có một giọng nói ở phía xa đáp lại cậu ta.
Có lẽ là có quen nhau, cũng có lẽ là không quen, bất kể thế nào, áp lực thi đại học nặng nề đã sắp ép bọn họ tới mức không thở nổi rồi.

Vì thế, trong sân trường luôn có một vài giải thưởng lớn về hành động nghệ thuật kỳ quặc dành cho học sinh lớp 12.

Kỳ Tiêu thì hoàn toàn lười nhác phải gia nhập vào trong đại quân ham học này, cậu ta đút tay vào túi, thong thả đi dưới ánh trăng.
Hạ Tang nói: “Cậu trả cặp cho tôi đi.’
Kỳ Tiêu quay đầu lại nhìn cô một cái: “Sợ tôi à, có phải là lớp trưởng mách lẻo với cậu không?”
Hạ Tang giật mình trong lòng, nhưng vẫn còn cố gắng che giấu: “Cậu nói Khương Kỳ Minh à? Cậu ta mách lẻo cái gì cơ?”
Kỳ Tiêu nhìn cô, tựa như đang đoán xem có phải cô đang diễn trò không.
Nhưng Hạ Tang lại không hề sợ hãi ánh mắt của cậu ta.
Cậu ta không phải là Chu Cầm.

Hạ Tang không chắc khả năng diễn xuất của mình có thể lừa được cc hay không, nhưng Kỳ Tiêu lại ngu ngỗ hơn CC nhiều, cô hoàn toàn không hề lo lắng.
“Cậu và Khương Kỳ Minh có chuyện gì à?” Cô từ bị động thành chủ động hỏi: “Dạo này cậu ta cứ là lạ.”
Kỳ Tiêu dời mắt đi, che giấu nói: “Không có gì, có thể có chuyện gì chứ, tớ cũng không thân với cậu ta.”
Sự sợ hãi trong lòng Hạ Tang đối với cậu ta hơi giảm đi một chút, bởi vì cô phát hiện, Kỳ Tiêu quả thật là không thông minh.
Đi tới cổng trường, Hạ Tang nói: “Bây giờ cậu có thể trả cặp cho tôi rồi chứ.”
“Hạ Tang, tớ biết cậu sợ tớ.” Kỳ Tiêu nhìn bóng người kéo dài dưới ánh trăng, hờ hững nói: “Tớ không phải là ma quỷ, cậu sợ cái gì?”
“Tôi không sợ cậu.” Cô ổn định giọng nói, làm ra vẻ tự nhiên bình tĩnh: “Chẳng qua là tôi không muốn bị mẹ tôi làm phiền mà thôi, hiện tại thi đại học là mục tiêu duy nhất của tôi, không ai có thể làm ảnh hưởng tới tôi hết.”
“Tớ biết cậu tập trung thi cử, cậu xem, không phải tớ cũng không tỏ tình với cậu à.

Tớ đâu có làm phiền cậu.” Những lời này của cậu ta cũng khá chân thành, không còn hống hách ngang ngược như trước đây nữa.
“Nếu như không làm phiền, vậy thì mãi mãi đừng làm phiền nữa.” Hạ Tang muốn nói như vậy, nhưng cô không dám.
“Từ bé mẹ tớ đã không ở bên cạnh tớ, bố tớ lại cưới một con hồ ly tinh, còn mang theo một đứa quê mùa đú đớn tóc vàng, làm nhà chúng tớ trở nên hỗn loạn ngột ngạt.” Cậu ta nhìn Hạ Tang, chân thành nói: “Cuộc sống của tôi cũng không hạnh phúc, không lo không nghĩ như cậu nghĩ đâu.”
“Ồ.”
Cô nhìn ánh trăng ảm đảm dưới mặt đất, không hề đồng cảm với cậu ta chút nào, thậm chí còn cảm thấy cậu ta có chút nực cười khi kể khổ như vậy.
Cái mà cậu ta gọi là “bất hạnh”, chẳng qua cũng chỉ là một vết xước nhỏ xíu trên miếng ngọc trơn mượt bóng loáng mà thôi.
Cậu ta không phải trải qua cuộc sống gập ghềnh như đá mài, vì thế sự than thân trách phận của cậu ta chỉ khiến cho người ta cảm thấy phát chán.
Nhưng Hạ Tang không thể lộ ra sự khinh bỉ và coi thường, chỉ dùng giọng điệu bình thường, nói: “Gia đình hạnh phúc thì nghìn nhà như một, gia đình bất hạnh thì lại muôn màu muôn vẻ, cậu đã từng nghe thấy câu nói này chưa?”
“Chưa, cậu nói à?”
“Không phải, Tolstoy nói.” Hạ Tang nói: Vì thế, cố lên.”
Kỳ Tiêu bật cười, dường như cảm xúc cũng ổn định hơn nhiều, nói: “Cùng đi ra cổng truong nhé.”
Hạ Tang đành phải nhẫn nhịn, đi ra khỏi cổng trường với cậu ta.
Chỗ giao nhau có không ít xe taxi đang đỗ, đều là tới mời chào học sinh đi xe, nhưng trong đống xe taxi lại lẫn vào một chiếc Mercedes cao cấp.
Kỳ Tiêu đề nghị: “Đi cùng nhau đi, tớ bảo lái xe đưa cậu về.”
“Không được.” Hạ Tang nói: “Mẹ tớ bảo lái xe taxi tới đón tôi rồi.”
Kỳ Tiêu không miễn cưỡng, trả cặp sách lại cho cô, nói: “Đi đường cẩn thận.”

Cô khẽ gật đầu, dõi mắt nhìn Kỳ Tiêu ngồi lên xe.

Sau khi chiếc xe màu đen kia chạy đi rất xa, cô mới xem như hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ nó.” Cô nhỏ giọng chửi bậy một tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mắng chửi người lại là một chuyện thoải mái như vậy.
Đàm Cận không hề gọi xe cho cô, trước đây đều là cô và mấy người Giả Trăn Trăn, Đoàn Thời Âm cùng nhau gọi xe về nhà.

Sau khi về đến nhà thì sẽ gửi tin nhắn báo bình an cho nhau.
Hạ Tang đứng ở ngã rẽ, lấy điện thoại ra định gọi xe.
Một trận gió lạnh thổi qua, cô đưa tay lên che miệng, hà hơi phả ra hơi ấm.
Có tiếng huýt sáo trong trẻo vang lên ở phía đối diện.
Hạ Tang ngẩng đầu lên, trông thấy một bóng người quen thuộc đứng dưới đèn đường ở con đường phía đối diện ——
Chu Cầm.
Anh vẫn đi chiếc xe đạp leo núi kiểu cũ kia như trước, chống một chân xuống đất.

Ánh sáng vàng ấm áp của đèn đường chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, khiến đôi mắt anh giấu vào trong bóng của hàng mi dày, ‌nhìn không rõ lắm.
Đường nét bên gò má lưu loát cường tráng.
Hạ Tang chạy chậm tới chỗ sang đường dành cho người đi bộ, chuẩn bị đi sang đường.
Nhưng khổ nỗi, lúc này mà đèn xanh lại chuyển sang đèn đỏ, hơn nữa còn là đèn đỏ siêu dài hơn bảy mươi giây.
Hạ Tang lại nhìn Chu Cầm một cái, vội vàng giơ tay lên với anh, tựa hồ là sợ anh đi mất, ý bảo anh đợi thêm một lát.
Chu Cầm đạp chân chống xe đạp xuống, dựa vào bên cạnh đèn đường, kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng đã đến lúc đèn đỏ chuyển sang xanh.
Hạ Tang bước nhanh chân hơn, vội vàng đi tới.
"Cậu huấn luyện xong rồi à?"
"Xong từ lâu rồi." Chu Cầm bình tĩnh nói: "Vừa mới đi lấy điện thoại vừa sửa xong, ăn bữa khuya, là đến bây giờ."
"Tôi cũng vừa tự học buổi tối xong."
Chu Cầm nhét một hộp bánh gato Rừng Đen* vào trong tay cô: "Mua cho cậu này, bữa khuya."
*Bánh gato Rừng Đen (hay bánh Black Forest, với tên tiếng Đức bản địa là Schwarzwälder KirscHạ Tangorte) là bánh có màu chủ đạo là màu nâu đen, mùi vị thơm phức có vị béo ngậy và ngọt ngào.
Hạ Tang cũng không khách sáo với anh, nhận lấy cái hộp nhỏ tinh xảo đựng bánh ngọt, cười nói: "Cái này nhiều Calo lắm luôn ấy, tôi cũng không dám ăn cái này vào buổi tối đâu."
"Vậy thì trả tôi."
Chu Cầm vươn tay ra cướp lấy, cô gái nhỏ nhanh nhẹn nghiêng người đi: "Cái con người này, sao tặng đồ mà chẳng có lòng gì thế!"

"Vậy cậu có lấy không."
"Dĩ nhiên là lấy, tôi giữ lại làm đồ ăn vặt." Hạ Tang cất hộp bánh ngọt vào trong cặp sách.
"Điện thoại của cậu sửa xong rồi, thế đã bật máy lên chưa?"
"Chưa, không phải không cho tôi bật à." Chu Cầm lấy điện thoại ra, quơ quơ ở trước mặt cô: "Tôi đến tìm cậu lấy phê duyệt đây."
"Ui!" Hạ Tang vẩy tay một cái: "Tôi cũng không tỏ tình thật với cậu.

Chẳng qua chỉ nói xin lỗi mà thôi, vì hôm qua tôi đã không lịch sự."
"Vậy tôi bật máy lên nhé."
"Cậu cho tôi xem một chút đi." Hạ Tang xòe tay ra với anh: "Ta nhìn một chút xem điện thoại của cậu rơi thành cái dạng gì."
Chu Cầm móc điện thoại di động ra, đang định đưa tới trong tay cô, nhưng nghĩ lại, thôi.
Mặc dù anh rửa ráy và tiệt trùng vô số lần, nhưng vẫn… thôi đi.
"Thế nào, sợ tôi cướp điện thoại của cậu rồi xóa tin nhắn à?"
"Cậu nghĩ nhiều quá nhỉ." Chu Cầm thả điện thoại về trong túi bên của cặp sách, nói: "Đã muộn lắm rồi, cậu bắt xe hay là về thế nào?"
"Nhà tôi rất gần đây!" Cô vội vàng nói: "Tôi… đi bộ về là được rồi, tiện thể tính số bước chân luôn."
Hiển nhiên Chu Cầm không tin cô định đi bộ về nhà, rõ ràng vừa nãy cô còn định gọi xe.
Anh hất cằm lên, cười nói: "Muốn để tôi chở cậu về à?"
Cô gái nhỏ vội vàng phản bác lại: "Tôi không hề nghĩ như vậy!"
"Hôm nay tôi huấn luyện hơi mệt."
"Ờ."
Mặc dù cô không muốn như vậy, nhưng nghe thấy lời từ chối rõ ràng như thế, trong lòng mơ hồ cảm thấy hơi hơi khó chịu.
"Vậy thì bye bye nhé."
"Hôm nay hơi mệt, cậu đèo tôi đi."
Hạ Tang ngoảnh đầu lại, nhìn thấy anh vỗ vỗ vào ghi đông xe đạp, nhìn cô với nụ cười mà như không.
"..."
Ban đầu, cô cho rằng anh chỉ nói vậy mà thôi, không ngờ tên này lại thật sự không biết xấu hổ bảo cô chở anh, hơn nữa còn ngồi vững vàng, yên tâm thoải mái!
Điều có tâm duy nhất chính là anh đưa găng tay len màu đen của mình cho cô đeo vào.
Găng tay còn mang nhiệt độ cơ thể của anh, rất ấm.
Hà Tang dùng gần như toàn bộ sức lực, nhổm người lên để đạp xe, đạp được mấy trăm mét, mệt đến nỗi thở hồng hộc.
“Đây là cậu ít vận động đấy.” CC ở sau lưng chê bai: “Chỉ đi bộ, chẳng hề có tác dụng rèn luyện, trừ khi ngày nào cũng phải đèo tôi một đoạn.”
“Cậu nằm mơ giữa ban ngày à?!” Hạ Tang ngoảnh đầu lại, không cam lòng trừng mắt lườm anh một cái: “Làm gì có ai bắt con gái đèo chứ! Cậu có phải đàn ông không?!”
Anh lên cao giọng, mang theo mấy phần ngả ngớn và trêu tức: “Tôi có phải đàn ông hay không, cậu không biết à?”
Hạ Tang liếc nhìn đồng hồ thể thao trên cổ tay, nhịp tim lên tới 130.
Sau lưng, Chu Cầm lại nói: “Tang tang, cậu có lạnh không?”
"Tôi nóng sắp chết rồi!”
Hạ Tang nóng đến nỗi toát cả mồ hôi mũi.
“Tôi lạnh, cậu đạp chậm một chút, gió to quá.”
“...”
Hạ Tang đành phải đạp bàn đạp xe chậm lại, ngồi lên yên xe.

“CC à, ngày xưa không nhìn ra đấy, thế mà nội tâm cậu còn có thuộc tính công chúa nhỏ.”
“Nghĩa là sao?”
Hạ Tang ngoảnh đầu lại, nói: “Cậu bây giờ ấy à, chính là đang làm nũng với tôi đấy.”
Chu Cầm cười: “Tôi làm nũng á?”
“Đúng vậy, cậu biết thừa là tôi sẽ đồng ý những yêu cầu cố tình gây sự này của cậu.

Vì thế, cậu cứ sai tôi không có giới hạn luôn.”
Chu Cầm nhìn bóng lưng gầy yếu mảnh mai của cô, nghiêng đầu đi, anh cũng không biết tối nay có chuyện gì xảy ra.
Cảnh tượng vừa mới nhìn thấy khiến tim anh có chút khó chịu, chính là rất muốn tìm lại chút gì đó…
Từ trước đến nay, Chu Cầm chưa bao giờ làm như vậy, cho dù là đối với bố, hay là đối với những người khác.
Được người chiều chuộng, mới có tư cách để làm nũng.
Mà người nhạy cảm như anh, rất rõ ràng là ở trước mặt cô gái này, tim anh… đã hoàn toàn bị cô bắt trọn rồi.
Không chỉ có anh biết, mà Hạ Tang cũng hiểu là anh đã biết.
Những người thông minh thì không cần phải nói quá rõ với nhau, chạm đến đó là thôi, rất nhiều chuyện… cứ ngầm hiểu lẫn nhau là được.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên hơi mập mờ.
Hạ Tang thấp thỏm hỏi hắn: “Sao cậu không nói gì?”
“Tang Tang, tôi thấy hơi lạnh.”
Cô cũng đã nói anh là “công chúa nhỏ” rồi, CC quyết định làm tới cùng luôn.

Anh nói với cô: “Tay cũng lạnh cóng rồi.”
“Vậy tôi làm gì được chứ, tôi sẽ không trả găng tay lại cho cậu đâu! Tôi còn đang ở phía trước cản gió cho cậu đây!”
Anh tựa đầu vào lưng cô, áo lông mềm xốp, mang theo mùi lông ngỗng thoang thoảng: “Tay tê rồi.”
Cô cảm thấy không nỡ trong lòng, quay đầu lại: “Vậy cậu đút vào trong túi tôi đi.”
“Ừ.”
CC hài lòng duỗi tay ra đút vào trong túi áo lông nho nhỏ của cô.
Vào khoảnh khắc ấy, bàn tay anh được một thứ ấm áp và mềm mại bao bọc lấy.
Dường như đời này Chu Cầm chưa bao giờ cảm nhận được sự mềm mại ấm áp như này, cuộc sống trước đây của anh đều là cứng như đá, lạnh như băng.
Rất dễ chịu.
“Cậu móc cái gì thế?” Hạ Tang cảm thấy tay anh cứ nhích tới nhích lui trong túi áo của mình: “Cậu sắp móc ngược túi áo tôi rồi đấy.”
“Hình như sờ thấy cái gì ấy.” Chu Cầm cau mày nói: “Tôi đang sờ cái gì vậy, cảm giác hơi hơi kỳ quặc.”
Hạ Tang giật mình phản ứng lại, nhớ ra trong túi cô đang để cái gì: “Cậu móc ra rồi à?”
“Chưa, đừng nói cho tôi, tôi cũng gần đoán được rồi.”
Hạ Tang có chút cạn lời, khéo léo nói cho anh biết: “Anh trai à, đó là băng vệ sinh đấy.”
“...”
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment