Tóc Công Chúa

Chương 86


Tô Nhược Di vội vội vàng vàng chạy vào thư viện, nhoài lên bàn của Hạ Tang và Chu Ly Ly, chất vấn hỏi: “Hạ Tang! Hôm qua tớ nhờ cậu đi đón Giang Chi Ngang, thành thật khai báo, cậu và cậu ta… cậu và cậu ta thành đôi rồi phải không!”
Hạ Tang không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
“Cậu và cậu ta lần đầu gặp mặt mà đã hôn nhau! Đây là tốc độ tên lửa sao!”
Chu Ly Ly ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Tang.
Hạ Tang làm động tác suỵt, ngăn Tô Nhược Di lại: “Đây là thư viện đó!”
Tô Nhược Di hạ thấp giọng: “Cả học viện đang đồn ầm lên rồi, nói tối qua cậu vô cùng dứt khoát, trực tiếp thu phục vị thiếu gia kia về tay mình.

Hai người còn đứng trước cửa ký túc số 5 hôn nhau như chốn không người, thậm chí còn đá lưỡi…”
“OMG!”
Chu Ly Ly nghe được lời này mà mặt mũi đỏ bừng, nhanh chóng uống một ngụm nước để bình tĩnh, trong mắt lộ ra vài phần không thể tin nổi.
Gò má Hạ Tang phiếm hồng, biện hộ nói: “Không dùng lưỡi!”
“Mau kể chi tiết!”
“Không có chi tiết!”
Tô Nhược Di thở dài: “Trời đất, Hạ Tang à, cậu đúng là tâm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi[1].

Không nói chẳng rằng, trực tiếp hốt luôn am thần! Một năm qua có bao nhiêu soái ca theo đuổi cậu cơ chứ, ngay cả Lâm Chỉ Ngôn của học viện Nghệ thuật cậu cũng không thèm để vào mắt.

Vậy mà ngày đầu tiên gặp mặt thiếu gia nhà họ Giang đã… ác liệt như thế! Tại sao vậy hả!”
[1] Ám chỉ đến những người không hay nói nhưng làm được những điều vô cùng phi thường, khiến người ta không thể ngờ tới.
Hạ Tang không biết phải giải thích thế nào, cô không thể nói trước đây mình và Giang Chi Ngang có quen biết.

Bởi chính bản thân cô còn không hiểu vì sao Chu Cầm trở thành Giang Chi Ngang.
“Không tại sao cả, tự nhiên vậy thôi.”
“Hahaha, xem ra nhờ cậu đi đón cậu ta là lựa chọn vô cùng đúng đắn, phải mời tớ một bữa cơm đấy nhé.”
“Không vấn đề.” Hạ Tang sảng khoái đồng ý, lại hỏi: “Có điều, các cậu đều biết anh ấy sao?”
“Tất nhiên rồi, thành phố Đông Hải có ai mà không biết nhà họ Giang chứ? Bọn họ là một trong những nhà tài phiệt giàu có nhất đó, huống hồ cậu ta còn lại thái tử gia nhà họ Giang.”
Tô Nhược Di cao hứng, cười híp mắt nói: “Ban đầu tớ còn tưởng, xuất thân từ một gia đình như thế chắc chắn sẽ là một tay chơi.

Nhưng sau khi xem hồ sơ của cậu ta, tớ mới nhận ra rằng, vị thiếu gia này đúng là rất lợi hại! Thủ khoa ban tử nhiên của thành phố Đông Hai, hơn nữa điểm số còn bỏ xa người đứng ở vị trí thứ hai.”
Hạ Tang cau mày: “Nhược Nhược, cậu kể cho tớ về vị thái tử gia nhà họ Giang này đi.”
“Thực ra tớ cũng không biết nhiều lắm, nghe nói cậu ta sống ở Anh từ nhỏ, mới về nước từ năm ngoái.

Sau đó theo học một năm ở ngôi trường dành cho quý tộc - Vinh Hi, rồi dùng thành tích để giành được vị trí thủ khoa tỉnh.

Nói chung, chỉ có thể dùng ba từ để miêu tả: Đỉnh của đỉnh.”
Hạ Tang tinh tường nắm được thông tin mấu chốt trong lời nói của Tô Nhược Di: “Năm ngoái anh ấy mới đến thành phố Đông Hải?”
“Tớ cũng không rõ lắm, đều là nghe học tỷ bên đoàn thanh niên nói.” Tô Nhược Di tiếp tục: “Không chỉ thành tích tốt, mà cậu ta còn chơi bóng rổ rất giỏi.

Phải nói là… một nam thần toàn diện.

Cho nên tớ mới khen Hạ Tang cậu lợi hại, mới khai giảng đã nắm chặt vị thiếu gia này trong tay rồi.”
Hạ Tang càng suy nghĩ về những lời của Tô Nhược Di, càng cảm thấy khó hiểu.
Cô hoàn toàn chắc chắn rằng, Giang Chi Ngang chính là Chu Cầm.

Cho dù thân phận không giống nhau, nhưng bản chất trong ánh mắt tuyệt nhiên không thay đổi.
“Hạ Tang, cậu cũng phải cẩn thận một chút.” Tô Nhược Di nhắc nhở: “Tớ nghe nói vị thái tử gia nhà họ Giang này, tuy mới về nước một năm nhưng rất đào hoa, xung quanh có rất nhiều cô gái thèm muốn cậu ta.”
“Vậy sao?”
“Cậu đừng quá coi trọng cậu ta.

Loại đàn ông đẹp trai ưu tú như thế, không mang lại cảm giác an toàn.”
Hạ Tang dường như không quan tâm.

Trước đây khi anh còn nghèo nàn, nữ sinh vây quanh vốn đã nhiều không đếm xuể.

Bây giờ thân mạ một tầng hoàng kim của danh phận thái tử gia, người người theo đuổi là đương nhiên.
Nhưng về phương diện cảm giác an toàn kia, Chu Cầm chưa từng khiến Hạ Tang lo lắng.

Hạ Tang nhìn Tô Nhược Di: “Nhược Nhược, cậu có số điện thoại của anh ấy không?”
Tô Nhược Di có chút kinh ngạc: “Hôm qua hai người đã hôn nhau rồi, mà cậu không ghi lại số điện thoại của cậu ta sao?”
“Không có, tối qua tớ chỉ…”
Nghĩ đến nụ hôn mãnh liệt tối qua, Hạ Tang liền thất thần, bất giác mặt mũi đỏ bừng lên.
Trước đây cô chưa từng hôn một người con trai nào như thế, lần đầu tiên hôn… đã bị anh hôn tới dạng đó.
Tô Nhược Di mở một bản excel trong điện thoại, tìm được số điện thoại của Giang Chi Ngang trong đó, gửi cho Hạ Tang: “Này, của cậu cả.

Có điều tớ thật lòng muốn nhắc nhở cậu, nhất định phải cẩn thận.

Mặc dù tớ không biết gì về vị thái tử gia này, nhưng tối qua cậu ta có thể làm thế với cậu… thì tuyệt đối không phải người dễ đối phó đâu.

Cậu tự bảo vệ bản thân cho tốt.”
“Không sao đâu, tớ và anh ấy…”
Rất quen thuộc.
Anh từng là người dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ cô, Hạ Tang đối với anh cũng tồn tại một niềm tin mà không gì có thể thay thế được.
Hạ Tang nhập số điện thoại lạ kia vào máy, sau đó kết bạn Wechat.
Tên Wechat của anh chỉ duy nhất một chữ: Ngang.
Lời mời kết bạn rất nhanh đã được chấp nhận, Hạ Tang lập tức ấn vào vòng bạn bè của anh.
Khác với sự trống trải trước đây của Chu Cầm, vòng bạn bè của Giang Chi Ngang có rất nhiều bài đăng.

Hầu như cứ hai hoặc ba ngày, anh lại đăng một vài bức ảnh.

Nào là ảnh leo núi du lịch với bạn bè, nào là ảnh các buổi tiệc và ảnh chơi bóng rổ, vân vân.
Thông qua những bức ảnh đời thường này, có thể thấy cuộc sống hiện tại của anh rất náo nhiệt, cũng không bao giờ thiếu bạn bè.
Hạ Tang bấm vào một bức ảnh du lịch hè gần đây, anh và bạn bè leo lên đỉnh núi Thái Sơn.

Ở trên đỉnh núi là một nhóm người đang quay lưng lại với cảnh hoàng hồn.
Trong bức ảnh, nam thanh nữ tú khoảng tầm chục người, ai cũng mỉm cười rạng rỡ và tạo dáng tinh nghịch.

Giang Chi Ngang đứng giữa, nở một nụ cười tươi tắn ấm áp.

Ngay cả khi không có những hành động cường điệu, anh vẫn là người đàn ông có khí chất nhất bức ảnh.
Nếu như Chu Cầm của trước kia, là một viên đá thô sơ nằm nơi vực thẳm bị mưa dập gió vùi.

Thì Giang Chi Ngang của hiện tại, giống như một khối ngọc quý được mài dũa tinh xảo, không chê vào đâu.
Hạ Tang kéo xuống những tấm ảnh thời cấp ba của anh, cuộc sống khi đó cũng sôi động không kém.

Có bức ảnh tập thể chụp trên sân bóng rổ, cũng có bức ảnh chụp với bạn bè trong KTV hoặc trò chơi nhập vai.
Xem nhiều như vậy, Hạ Tang cũng bắt đầu sinh nghi.
Giang Chi Ngang, rốt cục có phải là Chu Cầm hay không?
Hai người này giống như tấm gương phản chiếu trong một thế giới song song.

Ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai giống hệt nhau, thì tính cách và cuộc sống đều đối lập hoàn toàn.
Cô lướt đến cuối vòng bạn bè, chỉ thấy anh thiết lập chế độ hiển thị trong một năm.
Nói cách khác, toàn bộ cuộc đời của anh, cô chỉ có thể xem được một năm trở lại đây.
Hạ Tang lướt lại từ đầu, cẩn thận xem từng bài đăng.
Nhìn bề ngoài, đây là trạng thái thường nhật của một người đàn ông có đời sống rạng rỡ và thái độ sống tích cực.

Nhưng ngẫm cẩn thận, thì có chút không đúng lắm.
Anh gần như duy trì tần suất cách hai ba ngày thì đăng vòng bạn bè một lần.

Lặp đi lặp lại cả năm, gần đến mức mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, giống như cách minh tinh sử dụng Weibo.
Đồng thời, tất cả nội dung đều là lạc quan và tích cực, không có chút cảm xúc tiêu cực nào.
Điều này có chút kỳ lạ.

Làm thế nào mà một người giỏi biếu đạt, thậm chí là thích biểu đạt, có thể tràn đầy năng lược tích cực suốt 360 ngày trong năm?
Lời giải thích duy nhất, là anh đang xây dựng hình tượng, một hình tượng chỉ thuộc về Giang Chi Ngang!

Vui vẻ lạc quan, yêu đời đào hoa, đều là hình tượng của Giang Chi Ngang.
Nghĩ đến đây, Hạ Tang chợt hiểu tại sao Chu Cầm miễn cưỡng tỏ ra không quen biết cô.
Anh nhất định có nỗi khổ riêng.
Một năm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Tang thoát khỏi vòng bạn bè, lại thấy ba phút trước Giang Chi Ngang đã gửi cho cô một tin nhắn: “Chị đang xem vòng bạn bè của tôi?”
“…”
Hạ Tang sững người, thẳng thắn đáp: “Phải.”
Giang Chi Ngang: “Nếu đã xem rồi, học tỷ có hài lòng với quá khứ của tôi không?”
Hạ Tang: “Ảnh của anh và các cô gái khác, có hơi nhiều.”
Giang Chi Ngang: “Không thể phủ nhận tôi có chút đào hoa, nếu như học tỷ để ý, tôi sẽ cố gắng kiềm chế lại.”
Hạ Tang: “【Cười mỉm】”
Tô Nhược Di và Chu Ly Ly đi tới, một trái một phải bao vây lấy Hạ Tang, lôi kéo nhau đọc tin nhắn của cô và Giang Chi Ngang.
Tô Nhược Di nhíu mày nói: “Cậu nhìn kiểu ăn nói đưa đẩy của cậu ta đi, rõ ràng là một tên tra nam!”
Chu Ly Ly nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Hạ Tang, trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng: “Tiểu Tang, tớ cũng cảm thấy nam sinh này không đáng tin cậy, sao có thể mới quen đã… tán tỉnh như vậy.”
Hạ Tang nhàn nhạt nở nụ cười: “”Tớ và anh ấy không phải mới quen biết.

Yên tâm đi, không sao đâu.”
Điện thoại rung lên, Giang Chi Ngang lại gửi tới một tin nhắn: “Học tỷ, chị đang ở đâu?”
Hạ Tang: “Thư viện.”
Giang Chi Ngang: “Vậy tôi tới tìm chị.”
Hạ Tang: “Không cần, em sẽ tới tìm anh.”
Giang Chi Ngang: “Tôi đang ở sân bóng rổ.”
Hạ Tang thu dọn sách vở, nói với Chu Ly Ly: “Bảo bảo, tối nay tớ không đi ăn với cậu được rồi.”
Chu Ly Ly vẫn rất lo lắng cho cô, dặn dò: “Cậu nhất định phải cẩn thận.

Nếu như cậu ta rủ cậu vào khách sạn, tuyệt đối không được đi!”
“Tớ không đi, anh ấy cũng sẽ không làm vậy, đừng lo.”
Tô Nhược Di khoanh tay trước ngực, cười rộ: “Ha, đàn ông mà, cậu đoán được chắc…”
*
Nhà thi đấu bóng rổ của trường Đại học Đông Hải nằm bên hồ, hiu hiu từng làn gió nhẹ, phía sau là ánh hoàng hôn rực rỡ, hệt như một bức sơn dầu đầy màu sắc.
Gió khẽ thổi qua khuôn mặt Hạ Tang, cũng gợi lên chút ngọt ngào nơi đáy lòng cô.
Cho dù anh có bao nhiêu bí mật đi chăng nữa, thì cuối cùng anh cũng trở về rồi.
Thật giống như đang nằm mơ.
Gió biển ở thành phố Đông Hải là nơi giấc mơ của cô bắt đầu, hiện giờ trong làn gió biển đó, cô và anh cũng đoàn tụ với nhau.
Lần này, sẽ không còn chuyện đúng người sai thời điểm nữa.

Cô muốn mãi mãi ở cạnh anh, không bao giờ để anh đi.
Tiếng đập bóng truyền tới từ sân bóng rổ, Hạ Tang đảo mắt nhìn một vòng, nhanh chóng bắt gặp bóng dáng quen thuộc của người nọ.
Anh mặc chiếc áo bóng rổ màu đỏ lá phong, di chuyển nhanh như gió với quả bóng trên sân.
“Anh Ngang, chuyền đi!”
Giang Chi Ngang toan vươn tay truyền bóng, thu hút một đám nam sinh đứng chặn phía trước.
Nhưng trong mắt anh hiện lên ý cười tự tin, phong cách thi đấu chuyên nghiệp mà ngạo nghễ, hệt như vầng thái dương chói lọi nhất.
Bên ngoài vạch ba điểm, anh nhảy lên ném bóng, động tác nhẹ nhàng như nước lưu loát như mây, quả bóng vào đúng rổ, khiến các cô gái xung quanh reo hò ầm ĩ.
Trái tim Hạ Tang cũng chệch đi một nhịp.
Trong mắt cô, ngoại trừ Chu Cầm, không người đàn ông nào có thể toả sáng đến thế.
Giang Chi Ngang giơ tay ra hiệu thay người, cả người nóng bức đến đổ mồ hôi, đứng ngoài đường biên.
Ngay lập tức, có một đám nữ sinh kéo tới tiếp cận, đưa nước cho anh cùng một lúc.
Khuôn mặt điển trai của người đàn ông mang theo chút ửng hồng sau khi vận động, đôi môi mỏng cong lên, giữa muôn loại nước uống mà các cô gái đưa tới, anh chọn một chai Coca Cola lạnh.
“Cảm ơn.”
Anh cầm chai Coca lên, để lộ nụ cười nhàn nhạt
Cô gái lập tức đỏ mặt, hưng phấn che miệng lại: “Giang Chi Ngang, tớ có thể kết bạn Wechat với cậu không?”
“Có thể.”
Giang Chi Ngang đang định lấy điện thoại ra, thì chợt trông thấy Hạ Tang đang mỉm cười.
Anh dừng động tác, âm thầm cất điện thoại vào túi, vặn chặt chai nước rồi trả lại cho cô gái kia: “Xin lỗi, học tỷ của các cậu đã ra tay trước rồi.”
Nói xong, Giang Chi Ngang trực tiếp rời khỏi vòng quây của các cô gái, chạy bước nhỏ đến trước mặt Hạ Tang---

“Học tỷ, đến đưa nước cho tôi sao?”
“Đâu có, tôi thấy cậu cũng không thiếu nước uống.”
Giang Chi Ngang mỉm cười, vòng tay qua vòng eo thon thả của cô, lấy chai nước lạnh vị chanh cô đang giấu sau lưng.
Mồ hôi từ tay anh thấm lên lớp vải trắng trên tà váy quanh eo cô, mát lạnh cả da thịt.
Mọi thứ về anh, đều thật sống động.
Giang Chi Ngang mở nắp chai, ngẩng đầu uống gần một nửa.
Hạ Tang nhìn theo nhất cử nhất động của anh, từ cơ hàm rắn rỏi đến yết hầu quyến rũ.

Từng bộ phận trên cơ thể anh, đều rất quen thuộc với cô, đều là những thứ mà cô yêu thích.
“Anh chơi bóng rổ rất tốt.”
“Kỹ năng chơi bóng của tôi vốn không tệ.” Giang Chi Ngang nhặt quả bóng rổ trên mặt đất lên, tuỳ tiện đùa nghịch trên tay.
Hạ Tang lợi dụng lúc anh không phòng bị, giật lấy quả bóng rổ rồi nâng tay lên ném.

“Rầm” một tiếng, quả bóng vững vàng lọt trúng khung thành gần nhất, động tác của cô vô cùng điêu luyện, vừa đẹp mắt vừa ấn tượng.
Đám nam sinh trên sân ngơ ngác nhìn Hạ Tang: “Woa, kỹ thuật thật tốt.”
“Con gái cũng biết chơi bóng rổ sao?”
Giang Chi Ngang nhìn bóng lưng cô, đáy mắt vụt qua một tia gợn sóng.
Hạ Tang đập bóng, tự tin hất hàm, hỏi: “Đánh một trận không?”
“Sức khoẻ tôi không tốt, không thể vận động quá lâu.

Không phải học tỷ nói, muốn đưa tôi đi ngắm hoa anh đào sao?”
Nói xong, Giang Chi Ngang ném quả bóng qua một bên, nhặt áo khoác dưới đất lên rồi đi ra khỏi sân bóng rổ.

Hạ Tang đi sau Giang Chi Ngang, Giang Chi Ngang một tay vắt áo khoác lên vai, phong thái hết sức quyến rũ, thu hút vô số nữ sinh quay đầu ngoái nhìn.
Hai bên đường đều trồng cây bạch quả, từng chiếc lá rơi xuống.

Anh cúi người nhặt một lá bạch quả lên, quay đầu nhìn về phía Hạ Tang, dừng chân đợi cô.
“Nhanh lên đi.”
Bước đi của Hạ Tang rất từ tốn: “Đi nhanh như vậy làm gì?”
“Tôi vội.”
“Vội cái gì chứ?”
Dù sao mùa hoa anh đào đã qua rồi, lúc này chỉ có thể ngắm nhìn lá xanh lá vàng của màu thu thôi.
Giang Chi Ngang cầm lấy lá bạch quả, nhếch môi đáp: “Muốn nhanh chóng ở một mình với chị.”
“…”
Hạ Tang hiểu ý anh, gò má thoáng ửng hồng.
Giang Chi Ngang thấy cô dừng bước, thần sắc có chút ngại ngùng, bèn xoay người nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô đi về phía hoa viên nhỏ.
Hạ Tang biết con trai ở tuổi này đang nghĩ gì, nếu Giang Chi Ngang không phải Chu Cầm mà là người khác, cô tuyệt đối sẽ không dung túng cho anh muốn làm gì thì làm như thế này.
Cô nắm ngược lại tay anh, mở lòng bàn tay anh ra, đưa lên ngắm nhìn cẩn thận rồi xoa xoa.
Lòng bàn tay anh rộng, đầu ngón tay còn có vết chai sần, là dấu vết của những năm anh chơi bóng và cật lực làm việc.
Một thiếu gia giàu có thực thụ, bàn tay làm sao có thể xuất hiện vết chai cứng như vậy chứ.
Hạ Tang nhìn tay anh, cúi đầu hỏi: “Một năm qua, anh sống có tốt không?”
“Một năm nay là chỉ đến chuyện gì?”
“Bỏ đi, có hỏi anh cũng sẽ không trả lời.”
Hạ Tang buồn bã nắm lấy tay anh, cùng anh đi dọc con đường rải sỏi trong khuôn viên.
Thu vàng lá rụng, cũng là thời điểm mà cô và anh tương phùng.
Giang Chi Ngang đút lá bạch quả trên tay mình vào trong túi áo cô.
“Gì thế?”
“Tặng chị.”
Hạ Tang nhìn chiếc lá bạch quả, chợt nhớ đến thời điểm này hơn một năm trước, ở trước sân bóng rổ của trường Trung học số 13, hình như anh cũng bỏ vào trong mũ áo hoodie của cô một chiếc lá bạch quả.
“Đây là quà gặp mặt?”
“Xem là thế đi.”
Hạ Tang cố tình nói: “Bạn trai cũ của tôi nghèo thì thôi đi, ngay cả Giang đại thiếu gia cũng thế sao? Quà gặp mặt đều quá sức giản dị như vậy.”
Khoé miệng Giang Chi Ngang cong lên: “Của ít lòng nhiều.”
“Nhiều cỡ nào?”
“Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã muốn đem tất cả những gì đẹp nhất trên thế giới này tặng cho em.

Nhưng suy nghĩ hồi lâu, thứ đẹp nhất chính là… mùa thu anh gặp em.”
“Hahahahaha.”
“…”
Hạ Tang nhịn cười, cố tỏ ra nghiêm túc, gật đầu: “Ừm! Em chấp nhận!”
Anh vươn tay, gõ nhẹ lên trán cô: “Buồn cười lắm sao?”
“Thứ lỗi cho em nói thẳng, anh đúng là đồ ngốc.”
Hạ Tang nói xong liền nở nụ cười, tăng tốc chạy về phía trước.

Giang Chi Ngang bước hai ba bước liền đuổi kịp cô, kéo tay cô đi tới bồn hoa.

“Làm gì đó?”
Trong ánh mắt người đàn ông tràn ngập vẻ nóng bỏng chờ mong đã lâu: “Học tỷ, quả nhiên chưa từng yêu đương.”
Đôi mắt trong trẻo của Hạ Tang nhìn thẳng vào anh, hào hùng đáp: “Cuộc sống Đại học phong phú như thế, sao anh biết em chưa từng yêu đương?”
Đầu ngón tay thô ráp của anh đặt lên môi cô, kiềm chế nói: “Em không biết hôn.”
“Không phải không biết, chỉ có thể nói là kỹ thuật không tốt.” Ngữ khí của Hạ Tang mang theo chút giận hờn: “Nhưng em sẽ không lãng phí thanh xuân, chờ đợi một người có lẽ sẽ không quay về nữa.”
Đáy mắt Giang Chi Ngang trào dâng, nhưng giọng nói quá đỗi dịu dàng: “Học tỷ tốt như vậy, ai lại nỡ để em chờ đợi?”
Cô sẽ không thể biết được rằng, phải mất bao nhiêu công sức và trải qua muôn ngàn khổ cực, anh mới có thể chạy về bên cô.
Hạ Tang nhìn ra tia kiên nhẫn nơi mắt anh, cất lá bạch quả vào trong túi rồi cười nói: “Được rồi, em chất nhận món quà gặp mặt của ít lòng nhiều này của anh.”
“Nếu em thấy nó bẩn, có thể vứt nó đi.

Năm sau, anh hái hoa anh đào tặng em.”
“Không vứt, em sẽ mang về làm kẹp sách.”
Giang Chi Ngang nhảy lên bồn hoa, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cây hoa anh đào: “Đáng tiếc bây giờ đã là tháng 9, không thể nhìn thấy hoa anh đào nữa.”
“Hoa anh đào chỉ nở vào tháng 3.

Tháng 3 năm sau, em sẽ đi xem cùng anh.”
“Được, nếu như lúc đó học tỷ vẫn chưa chán anh.”
“Đừng gọi em là học tỷ nữa, nghe kỳ chết đi được.”
Hạ Tang cũng muốn nhảy lên bồn hoa, Giang Chi Ngang kéo cô lên, để cô ngồi vững cạnh mình.
Cơ thể anh rất nóng, cộng thêm sức hút riêng biệt chỉ mình anh mới có, càng khiến bầu không khí xung quanh trở nên khô nóng hơn.
“Không gọi là học tỷ, thì gọi là gì?”
“Vậy để em tự giới thiệu lại bản thân, xem như là khởi đầu mới của chúng ta.” Hạ Tang mở lòng bàn tay anh ra, giơ đầu ngón tay viết từng nét chữ trong tên mình xuống: “Em tên Hạ Tang, anh muốn gọi thế nào thì gọi.”
“Tang Tang.”
Nghe thấy lời này, trái tim Hạ Tang chợt rung lên, nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Đường nét sắc sảo anh tuấn, dưới hàng lông mày là đôi mắt đen dịu dàng, đang nhìn xuống tay cô.
Hai chữ đó, chỉ anh mới có thể gọi theo cách bi thương như thế, tựa hồ như nghiền nát mọi yêu thương nơi cô.
“Gọi là Tang Tang, em có thích không?”
“Em luôn rất thích.”
“Vậy thì gọi thế đi.”
“Còn em gọi anh là gì bây giờ? Giang Chi Ngang hay Chu Cầm?”
“Tuỳ em.” Giang Chi Ngang chống tay lên: “Anh không ngại làm người thay thế cho học tỷ đâu.”
“Anh chỉ được cái cứng miệng.” Hạ Tang bĩu môi: “Vậy em gọi anh là A Đằng.”
Giang Chi Ngang chú ý đến mái tóc xoã ngang vai của cô, đưa tay lên vuốt ve, từng sợi tóc mềm mại lướt qua mu bàn tay anh như một cơn gió nhẹ.
“Tóc của em đã dài rồi.” Hạ Tang hào hứng nói cho anh: “Anh không biết một năm nay em đã khổ cực thế nào đâu.

Tất cả những loại thuốc mọc tóc và dưỡng tóc trên mạng, em đều dùng thử cả rồi.”
Giang Chi Ngang chế giễu: “Tóc mọc tóc dùng để tóc em mọc nhiều hơn, không phải dài hơn.”
“Sao cũng được, anh nhìn xem, có phải bây giờ em xinh đẹp hơn nhiều rồi không?”
Giang Chi Ngang vuốt tóc cô, nhớ đến quá khứ đau khổ trước kia, thanh âm mang theo vài phần đau lòng---
“Dù thế nào đi chăng nữa, em đều rất đẹp.”
Gió khẽ thổi qua, mang theo hương thơm nhàn nhạt của hoa quế tháng 9, nhưng không sao sánh được nụ cười ngọt ngào trên khoé miệng cô.
Vài giây sau, anh không kìm được mà ôm lấy mặt cô, hôn xuống đôi môi đỏ mọng.

Hạ Tang theo đà lập tức ngả về sau, né tránh nụ hôn rực lửa của anh.
“Là Giang Chi Ngang, hay là Chu Cầm?”
Mắt anh dâng lên một tầng dụ.c vọng nhàn nhạt, nói: “Bất kể là ai, hiện giờ chỉ có một ý niệm.”
Nói xong, anh ôm lấy sau gáy cô, hôn xuống nồng nhiệt.
Cô đã quen thuộc với bờ môi của anh, vừa mềm mại vừa ẩm ướt, hương vị cũng quá đỗi gắn bó.
Tất cả mọi thứ, đều là của cô.
Nhưng nụ hôn kia quá say đắm, Hạ Tang không tài nào chống đỡ, hôn được mấy phút thì mất hết sức lực, mềm nhũn dựa vào người anh.
“A Đằng…”
“Ừm.”
“Ngày Tết hôm đó, ở phòng anh, em đã từng nói muốn cùng anh tiến thêm một bước.” Hơi thở nóng rực của cô phả bên tai anh, hỏi: “Anh cảm thấy, bây giờ đã đến lúc chưa?”
Người đàn ông hơi sựng lại: “Em hiểu những gì?”
“Không hẳn là quá hiểu, nhưng… cũng không phải là không hiểu gì.”
Cô nhìn về phía anh: “Nhưng những lời bí hiểm này của em, một người mới quen biết hai ngày, sao có thể hiểu ngay được chứ?”
“Lại thăm dò anh.” Giang Chi Ngang nhếch miệng: “Đừng bày trò trước mặt anh.”
“Đúng thế, em không so được với anh.

Quay người một cái là thay đổi toàn bộ, thủ khoa của thành phố Đông Hải, thật lợi hại nha.”
Giang Chi Ngang nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ, dịu dàng nói: “Tang Tang, em nhìn thì ngoan ngoãn, mà tại sao cả người toàn là gai như thế?”
“Em chính là vậy đó.”
Vài giây sau, anh không rời mắt khỏi môi cô, nói: “Vậy để anh hôn thêm chút, rồi đưa em về ký túc xá.”
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment