Tóc Công Chúa

Chương 91


Trong đấu trường của đội cổ vũ và câu lạc bộ nhảy đường phố, đội cổ vũ thua hoàn toàn.
Ngay cả khi có vài tân sinh viên tò mò đến quầy của đội cổ vũ để tham khảo tình hình, thì rất nhanh đã bị thu hút bởi những điệu nhảy nhiệt huyết của câu lạc bộ nhảy đường phố.
Mức độ phổ biến của hai câu lạc bộ căn bản không hề tỷ lệ thuận với nhau.
Câu lạc bộ nhảy đường phố là câu lạc bộ lớn nhất trường với số lượng thành viên đông đảo, âm nhạc và những vũ điệu của họ đều thu hút được rất nhiều tiếng reo hò cổ vũ.
Người bên đội cổ vũ chẳng được mấy mống, xung quanh tiêu điều, chỉ có chủ tịch, phó chủ tịch và một tên tóc vàng loè loẹt.
Hạ Tang và Lý Quyết dựa lưng vào nhau, uể oải ngồi trên ghế đẩu, tán gẫu về Giang Chi Ngang.
Hứa Thiến nhìn hoạt đông sôi nổi, đông như trẩy hội bên câu lạc bộ nhảy đường phố thì nghiến răng ghen tị, càng lúc càng khẩn trương hơn---
“Hai người đừng nói chuyện nữa, mau nghĩ cách hâm nóng bầu không khí đi!”
Nói rồi, cô ấy kéo Hạ Tang đứng dậy: “Đặc biệt là cậu, thân là phó chủ tịch, thấy câu lạc bộ của chúng ta thua kém như thế, cậu không nghĩ ra cách nào sao?”
Hạ Tang cũng bất lực: “Câu lạc bộ của chúng ta mới thành lập được hai tiếng, sao có thể cạnh tranh với câu lạc bộ nhảy đường phố đã thành lập hơn mười năm của bọn họ.”
Lý Quyết vừa bình thản uống trà, vừa hóng hớt: “Nếu là tôi, chắc chắn cũng sẽ qua bên đó.

Cậu nhìn mà xem, có rất nhiều em gái xinh đẹp nha.”
Hạ Tang gật gù đồng tình: “Các anh chàng đẹp trai cũng không ít.”
“Hai người…” Hứa Thiến gần như phát điên với bọn họ, đưa tay đẩy chiếc cốc giấy của Lý Quyết: “Uống đi uống đi, sặc chết cậu.”
Lý Quyết quả nhiên bị sắc bởi hành động này của cô ấy, cúi đầu ho khan vài tiếng, cả mặt đều đỏ bừng.
“Khụ… Cậu quá độc ác!”
Hứa Thiến cũng là người miệng cứng lòng mềm, vỗ nhẹ sau lưng cậu ta, quở mắng nói: “Cậu phiền chết đi được, không giúp ích được gì hết, chỉ biết nói đểu.”
Lý Quyết bình tĩnh trở lại, bất lực cầm tờ quảng cáo đi tới ven đường, lớn tiếng hét lên: “Đến xem đội cổ vũ mới thành lập đi, tham gia là có chức vụ, đến trước cơ hội càng nhiều, đừng bỏ lỡ!”
Hứa Thiến nhìn bóng lưng cao gầy của Lý Quyết, cảm thấy có chút xấu hổ, ngại ngùng khịt mũi.
Hạ Tang dựa vào bàn, nói: “Người ta cũng không có nghĩa vụ phải giúp cậu, cậu hung dữ với cậu ta như thế làm gì.”
“Ai bảo cậu ta suốt ngày chạy đến trước mặt tớ cơ chứ, lao động một chút thì sao.”
“Tại sao cậu ta suốt ngày chạy đến trước mặt cậu, trong lòng cậu không biết sao?”
Hứa Thiến nhìn Hạ Tang: “Tại sao?”
“Không có gì.”
Cô ấy không biết, Hạ Tang cũng không có ý định nói rõ.
“Đội-cổ-vũ?” Một giọng nữ chói tai vang lên: “Cô thật sự thành lập một câu lạc bộ mới sao?”
Hứa Thiến quay đầu, nhìn thấy chủ tịch câu lạc bộ nhảy đường phố - Thẩm Thư Niệm đang đi tới: “Trường chúng ta đã có câu lạc bộ nhảy đường phố rồi, câu lạc bộ phiên bản sao chép như các cô, một chút mới mẻ cũng không có, chiêu mộ được tân sinh viên mới lạ.”
Trông thấy Thẩm Thư Niệm, Hứa Thiến tức đến phát hoả.
Rõ ràng, vũ đạo của cô tốt hơn Thẩm Thư Niệm rất nhiều, nhưng Thẩm Thư Niệm dựa vào địa vị chủ tịch của mình để đàn áp cô khắp nơi.


Thậm chí, còn liên kết với vài thành viên có chức vụ khác để buộc cô phải rời khỏi câu lạc bộ nhảy đường phố.
Tính cách Hứa Thiến vốn hiếu thắng, đương nhiên không chịu nổi, mới thành lập nên câu lạc bộ cổ vũ.
“Cái gì mà phiên bản sao chép? Cổ vũ và nhảy đường phố hoàn toàn là hai câu lạc bộ khác nhau, không biết thì đừng có lên mặt nói nhảm.”
Thẩm Thư Niệm hừ lạnh: “Đều là nhảy nhót, các cô còn phân biệt khác với không khác à? Không phải đều là góp nhặt từ câu lạc bộ đường phố của tôi sao?”
Hứa Thiến tính tình nóng nảy, Hạ Tang thấy cô sắp cãi nhau với Thẩm Thư Niệm, liền kéo tay trấn an.
“Học tỷ Thẩm, địa vị của đội cổ vũ và câu lạc bộ nhảy đường phố không hề giống nhau.”
Thẩm Thư Niệm liếc mắt nhìn Hạ Tang, một cô gái nhỏ xinh đẹp ngoan ngoãn, thái độ lại dịu dàng khiêm tốn.

Cho nên dù có muốn châm chọc cũng không thể, ngược lại se khiến cô ta trở nên xấu xa hơn.
“Có gì mà không giống nhau? Tôi thấy, cũng tương đương cả thôi.” Cô ta khoanh tay, lạnh lùng nói: “Đồ sao chép.”
“Các hoạt động do câu lạc bộ nhảy đường bố tổ chức, cho dù là nhạc jazz hay popping, chủ yếu đều là nhảy solo.

Nhưng đội cổ động của chúng tôi đều là nhảy theo nhóm, tinh thần đồng đội rất lớn.

Đây, chính là điểm khác biệt lớn nhất.”
“Chúng tôi không thấy có gì khác, chúng tôi cũng có nhảy ba người.”
Hạ Tang bình tĩnh đáp: “Đương nhiên không chỉ là khiêu vũ thông thường.

Đội cổ vũ thường kết hợp với thể thao, nhiệm vụ chủ yếu chính là làm nóng bầu không khí, truyền cảm hứng cho mọi người và tiếp lửa tinh thần thi đấu.

Điều này khiến cho chúng tôi và câu lạc bộ nhảy đường phố không hề giống nhau.

Văn hoá của các chị là hiphop và bộc lộ cá tính, nhưng văn hoá của chúng tôi là sự thống nhất và cộng tác.

Bản chất không giống, một chút liên quan lại càng không.

Cớ gì mà chị định nghĩa chúng tôi là phiên bản sao chép?”
Thẩm Thư Niệm đã là chủ tịch được hai năm, nhưng cô ta chỉ biết nhảy, không hiểu về văn hoá của nhảy đường phố.
Cô ta cố gắng tìm tòi những cụm từ để phản bác Hạ Tang, nhưng ngoại trừ lời mắng chửi và chế giễu ra, cô ta không có bất kỳ quan điểm hay lập luận nào để chống lại Hạ Tang cả.

Hạ Tang mỉm cười với cô ta một cách khiêm tốn, trông thì có vẻ ôn hoà, nhưng lại mang một sức mạnh tiềm ẩn, khiến cô ta không thể phản bác.
“Khả năng ăn nói của cô tốt như thế, tham gia đội cổ vũ làm gì, chi bằng đến đội hùng biện có phải hơn không.” Thẩm Thư Niệm cười lạnh, nói: “Thôi được, tôi ngược lại muốn xem thử cái gọi là đội cổ vũ của các cô, có thành lập nổi hay không.”
Nói xong, cô ta xoay người quay về câu lạc bộ nhảy đường phố, đứng bên tấm poster rồi nhìn bọn họ như thể đang chờ xem kịch hay.
Hứa Thiến đứng cạnh Hạ Tang, dùng ngữ khí thương lượng nói: “Này, cậu nhìn bọn họ đi, nhảy nhót náo nhiệt như thế, chúng ta cũng thử một chút xem sao?”
Hạ Tang đồng ý: “Được.”
“Tốt, vậy cậu chuẩn bị đi.” Dứt lời, Hứa Thiến lấy loa Bluetooth đã chuẩn bị từ trước ra.
“???”
Hạ Tang kinh ngạc quay đầu: “Tớ chuẩn bị cái gì chứ?”
“Tuỳ cậu, cậu từng ở trong đội cổ vũ, đã học được rất nhiều vũ đạo tập thể còn gì.”
“Sao lại là tớ!”
Hứa Thiến nhìn xung quanh: “Ngoài cậu ra, lẽ nào nhờ Lý Quyết đến nhảy sao?”
“Còn cậu, cậu không phải là chủ tịch sao?”
“Chính vì tớ là chủ tịch, mới không thể ra sàn đấu dễ dàng.

Như thế sẽ mất danh dự.”
Hứa Thiến chạm vào mái tóc xoăn của mình, nói: “Hơn nữa, tớ đang đi giày cao gót! Không tiện.

Cậu là trụ cột của đội cổ vũ chúng ta, tớ giao việc này cho cậu.”
“…”
Hạ Tang cau mày, khó xử nói: “Nhưng đã lâu tớ không nhảy rồi! Lại nói, tớ không có thiên phú gì.”
Hứa Thiến đã bật loa Bluetooth, là một bài nhạc jazz, khích lệ cô: “Bảo bối, tớ tin cậu.”
“……”
Xung quanh có rất nhiều người tụ tập, dường như cũng tới xem Hạ Tang nhảy.
Lúc này, Hạ Tang đúng nghĩa là nhảy vào hố lửa, không muốn cũng không được, chỉ đành miễn cưỡng đứng nhảy nơi ngã tư đường.
Hứa Thiến bật bản nhạc jazz nóng bỏng mà họ từng nhảy trên sân bóng rổ năm đó, giai điệu rất quen thuộc, Hạ Tang mơ hồ nhớ lại động tác.
Cô vẫn lưu lại chút ký ức, bắt theo nhịp trống, bắt đầu nhảy nhót sôi động.
Cô vốn rất xinh đẹp, cách ăn mặc ngày hôm nay lại rất tươi tắn, khiến người ta vừa nhìn đã yêu thích.

Điệu nhảy tuy mới lạ, nhưng nhìn tổng thể vẫn rất trẻ trung và bắt mắt.

Lý Quyết khoanh tay trước ngực, dựa vào bàn rồi huýt sáo: “Không tồi nha gái ngoan, nhảy hay lắm.”
Hạ Tang vốn xinh đẹp hơn mọi cô gái trong câu lạc bộ nhảy đường phố, mái tóc ngắn ngang vai càng khiến cô trở nên quyến rũ hơn.

Cộng thêm điệu nhảy jazz gợi cảm kia, rất nhanh đã thu hút được nhiều sự chú ý hơn.
Thẩm Thư Niệm thấy thế, vỗ tay một cái, sau đó gọi vài anh chàng đẹp trai ăn mặc sành điệu đến, cố gắng sử dụng chiến thuật ngoại hình để cướp đi hào quang của đội cổ vũ.
Hứa Thiến đẩy Lý Quyết ra, khẩn thiết nói: “Cậu cũng lên đó cho tôi!”
“Tôi?” Lý Quyết kiên quyết từ chối: “Tôi chỉ biết chơi bóng rổ, nhưng không biết gì về khiêu vũ.”
“Sợ gì chứ, cậu nhìn nam sinh bên họ đi, nhảy nhót cũng tầm thường thôi.

Nếu đã đọ về nhan sắc thì ai sợ ai chứ?”
“Đừng kích động.” Lý Quyết lùi lại phía sau: “Tôi thấy Hạ Tang hoàn toàn có thể xử lý được, cậu phải tin tưởng phó chủ tịch của mình.”
Thể lực của Hạ Tang không tốt lắm, nhảy được một lúc đã muốn làm biếng rút lui.

Cô quay đầu, nhìn về phía Hứa Thiến.
Hứa Thiến nháy mắt với cô, bảo cô tiếp tục nhảy dù có chuyện gì đi nữa.
Ngay khi Hạ Tang bất lực, đột nhiên có một bóng người toàn thân vận đồ xanh lá cây bước ra theo nhịp từ trong đám đông, anh đứng bên cạnh cô, giữ động tác y hệt và nhảy đôi với cô.
Chính là điệu nhảy jazz gợi cảm năm đó.
Thời điểm Giang Chi Ngang bước lên sàn đấu, tiếng hò hét vang dội nhiệt tình gấp ba lần, thu hút được toàn bộ tân sinh viên đang có mặt ở Quảng trường Văn hoá.
Động tác tiêu sái và linh hoạt của người đàn ông khiến bầu không khí sôi sục lập tức bùng cháy.
Hạ Tang tò mò quay đầu, bắt gặp ánh mắt đen láy của Giang Chi Ngang.
Trên khuôn mặt là nụ cười lẳng lơ nhưng đầy quyến rũ , cùng với tiết tấu của bản nhạc jazz, bất luận là động tác nào đi nữa, anh đều nhảy một cách rất phóng khoáng, thậm chí còn hút mắt hơn Hạ Tang đôi chút.

Cộng thêm phong cách buông thả, anh khiến toàn bộ các nữ sinh đều phát cuồng không thôi.
Câu lạc bộ nhảy đường phố cử rất nhiều soái ca đến đọ sức, nhưng không ai sánh được với Giang Chi Ngang.
Anh thu hút sự chú ý của mọi người trong quảng trường, càng ngày càng có nhiều người đến vây xem, tạo thành một vòng tròn lớn, thậm chí có rất nhiều người chen vào đứng cạnh câu lạc bộ nhảy đường phố.
Đám đông gia tăng không ngừng, khung cảnh ngày một náo nhiệt hơn.
Nhiều cô gái chạy đến trước mặt Hứa Thiến, hỏi: “Giang Chi Ngang cũng ở trong đội cổ vũ sao?”
Hứa Thiến vui mừng đáp: “Đúng đúng đúng, đương nhiên là có Giang Chi Ngang rồi.

Cậu ấy là trưởng ban tuyên truyền của câu lạc bộ mà.”
“Vậy tôi muốn một tờ đăng ký.”
“Tôi cũng muốn.”
Khoé miệng Lý Quyết giật giật: “Cậu dám tự quyết định anh ấy là trưởng ban tuyên truyền? Anh ấy đã đồng ý chưa?”
“Không cần cậu ấy đồng ý.” Hứa Thiến nhìn về phía Hạ Tang: “Có phó chủ tịch của chúng ta, không cần sợ sẽ phật lòng cậu ấy.”


Màn nhảy đôi nóng bỏng kết thúc, Hạ Tang liền phớt lờ Giang Chi Ngang, quay người lui về cạnh Hứa Thiến.
Ánh mắt Giang Chi Ngang toan đuổi theo cô, nhưng Lý Quyết đột nhiên ném một quả bóng rổ qua, hét lên: “Anh Ngang, bắt lấy!”
Giang Chi Ngang vươn tay chụp lấy bóng rổ, Hứa Thiến chuyển sang một bài nhạc hiphop với nhịp trống mạnh mẽ.
Thuận theo giai điệu, anh lại chơi bóng rổ một cách thuần thục.
Tiếng la hét của các cô gái đã khản đặc: “Aaaaa!”
“Giang Chi Ngang cmn đẹp trai quá!”
Anh mặc chiếc áo quân sự chỗ chữ T, lộ ra cơ tay mịn màng, ánh nắng mặt trời chiếu xuống làn da màu lúa mì.

Sau khi vận động càng có cảm giác nội tiết tố dâng trào, anh thong dong chơi bóng theo nhịp điệu, cả người toát ra loại khí chất độc nhất vô nhị.
Đôi mắt anh thỉnh thoảng quét qua Hạ Tang, tựa hồ như chờ đợi sự chấp nhận của cô.
Hạ Tang nhìn nụ cười đẹp đẽ lại tự tin trên mặt anh, không khỏi cong khoé môi.
Nhưng trái tim, dâng lên một nỗi bi thương không nói thành lời.
Anh càng chói loá bao nhiêu, thì càng khiến người trong lòng cô, trở nên mờ nhạt và u ám hơn.
Có lẽ, đúng như Hứa Thiến nói, cô chưa từng hiểu được quá khứ tủi nhục và cay đắng của anh, thì lấy tư cách gì mà cự tuyệt việc anh biến thành một Giang Chi Ngang toả sáng như bây giờ?
Giang Chi Ngang vừa nhảy vừa chơi bóng rổ, đã hoàn toàn làm nóng không khí của đội cổ vũ.
Hứa Thiến cũng vì thế mà nhận được một chồng đơn đăng ký dày đặc, gấp đôi so với đội cổ vũ trước kia.
Cô ấy đi tới chỗ Thẩm Thư Niệm, nâng xấp đơn đăng ký lên.
Thẩm Thư Niệm không nhìn cô ấy, ánh mắt dính chặt trên người Giang Chi Ngang.

Chờ anh kết thúc thì bước tới, nở một nụ cười ngọt ngào: “Học đệ, có hứng thú gia nhập câu lạc bộ nhảy đường phố không?”
Giang Chi Ngang dùng cánh tay lau mồ hôi trên mặt, mỗi một động tác và ánh mắt đều mang tính chí mạng, khiêu khích người con gái trước mặt: “Nhảy đường phố?”
“Đúng thế! Tôi là chủ tịch câu lạc bộ nhảy đường phố đối diện.” Thẩm Thư Niệm dịu dàng nói: “Cậu rất có thiên phú, tôi muốn mời cậu vào câu lạc bộ nhảy đường phố.

Trong câu lạc bộ có rát nhiều nam thanh nữ tú có cùng chí hướng, hãy đến tham gia!”
“Xin lỗi, tôi không biết nhảy đường phố.” Giang Chi Ngang cười lạnh: “Tôi chỉ biết nhảy nhóm.”
“Không sao, có thể học mà, chỉ cần cậu có hứng thú…”
“Tôi không có hứng thú với nhảy đường phố.”
Thẩm Thư Niệm sửng sốt: “Thế nhưng vừa rồi cậu nhảy rất tốt.”
“Bởi vì tôi chỉ hứng thú với bạn gái tôi.”
Giang Chi Ngang nhìn Hạ Tang đứng cách đó không xa, ánh mát hiện lên tia cưng chiều vô độ---
“Mà cô ấy, là phó chủ tịch đội cổ vũ.”
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment