Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 10.2

Rời khỏi nơi bán đấu giá, lúc lái xe Mạc Phi cảm thấy tinh thần của mình có chút bất ổn, trong đầu xuất hiện hình ảnh hôn môi với An Cách Nhĩ lúc nãy, hắn không phải chưa từng hôn An Cách Nhĩ, lần trước hai người đã từng hôn ở trước quán bar, nhưng khi đó cảm giác không giống hiện tại, lần này tim đập rất nhanh… Cả người đều rần rần một loại cảm giác hưng phấn khó hiểu.

An Cách Nhĩ tựa hồ không để ý tới, chỉ ngồi tại chỗ vuốt lông Ace, bộ dáng tâm tình không tồi.

“Cậu… sao lại nhờ cái tên Cửu Dật đó?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn Mạc Phi, tiến sát tới hỏi, “Mạc Phi? Sao lại đổ mồ hôi nhiều thế này?”

“Có sao?” Mạc Phi thu liễm, nhìn con đường trước mặt, đảm bảo mình không quá khẩn trương mà đem xe đâm vào cột điện, nhưng mà hiển nhiên vẫn phi thường bứt rứt.

An Cách Nhĩ rút tờ khăn giấy ra, lau mồ hôi trên trán cho Mạc Phi, cười nhẹ nói, “Tôi muốn hắn hỗ trợ điều tra vụ u linh xe, để hắn làm con mồi, dụ tên kia ra.”

Mạc Phi gật đầu, hỏi, “Tại sao phải chọn hắn?”

An Cách Nhĩ lau xong thu hồi khăn giấy, nói, “Cửu Dật có sóc bay, hơn nữa hắn di chuyển rất nhanh, việc lần này có chút nguy hiểm, tôi không muốn để anh làm.”

Mạc Phi sửng sốt, liếc mắt nhìn An Cách Nhĩ, tiếp tục lái xe, hỏi, “Tại sao?”

“Ân?” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Tôi không muốn anh mạo hiểm, cho nên cần một người khác làm mấy chuyện này.”

Mạc Phi có chút xuất thần, hắn cố gắng lái xe an toàn, về nhà rồi nói tiếp nhưng vẫn nhịn không được, hỏi, “Tại sao?”

An Cách Nhĩ đang cầm chân Ace, cảm thấy thịt bàn chân dày dày, nắm rất mềm, nghe thấy Mạc Phi hỏi, có chút mờ mịt, “Tại sao gì cơ?”

Lúc này, Mạc Phi đã lái xe an toàn về tới nhà, hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, An Cách Nhĩ mở cửa xuống xe, cùng Ace vào nhà, Mạc Phi vẫn ngồi trong xe một lúc lâu, sau đó mới xuống, bước vào nhà.

An Cách Nhĩ đang ngồi cạnh bàn, lấy sợi dây chuyền ruby ra, đặt trên bàn trà thủy tinh, tinh tế quan sát, tán thưởng, “Mạc Phi, nó đẹp ghê!”

Mạc Phi gật gật đầu, bước tới bên cạnh.

“Ace, có thích không?”

Ace hình như rất ghét sợi dây chuyền đó, lẩn đi rất xa.

Mạc Phi có chút khó hiểu, “Ace sao vậy?”

An Cách Nhĩ cười cười, cầm sợi dây chuyền lên, so với bóng đèn, nói, “Đại khái trên sợi dây chuyền này có mùi của cái chết.”

“Mùi của cái chết? Là mùi gì?” Mạc Phi thật sự không hiểu.

“Ân… Husky là loài gần với chó sói nhất, coi như là loài chó sói thứ hai, bởi vậy vẫn lưu lại rất nhiều thói quen của chó sói… Anh có biết loài động vật này sợ nhất là gì không?”

“Người?” Mạc Phi hỏi.

“Gián tiếp có thể nói vậy nhưng trực tiếp chính là cái chết.” An Cách Nhĩ cười cười, nói, “Động vật đều sợ hãi hơi thở của cái chết, nhất là có hàng loạt thi thể chất chồng hoặc thi thể đồng loại… Mùi này chỉ có động vật mới có thể ngửi được.”

An Cách Nhĩ cười cười, lấy ra một cái hộp, bỏ sợi dây chuyền vào, nói, “Đại khái bởi vì sợi dây chuyền này có điềm xấu, nên nó không thích, có đúng không, Ace?”

Ace lẳng lặng nằm một bên nghe, nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ.

“Khuya rồi, đi ngủ thôi.” An Cách Nhĩ hiển nhiên đã buồn ngủ gần chết, ngáp mấy cái đứng dậy, bước lên lầu chuẩn bị đi ngủ.

Mạc Phi cầm cái hộp, đi theo An Cách Nhĩ, trong lòng không hiểu sao lại kích động.

An Cách Nhĩ vẫn giống như bình thường, chờ Mạc Phi chui vào chăn, làm giường ấm lên, sau đó mới chui vào.

Mạc Phi lần đầu tiên có loại cảm giác không thể thích ứng này, An Cách Nhĩ vẫn như vậy, lấy cánh tay Mạc Phi làm gối đầu, dựa sát vào hắn, sau đó lựa một góc độ thoải mái, giương mắt nhìn Mạc Phi, thấy hắn mở to hai mắt nhìn mình, tựa hồ không buồn ngủ.

An Cách Nhĩ trừng hai mắt, hỏi, “Anh không buồn ngủ hả?”

“Ách, ngủ liền nè.” Mạc Phi nói xong, không tự giác nhích tới.

An Cách Nhĩ vẫn mở to hai mắt nhìn hắn, “Phải ngủ đủ giấc nghe chưa!”

“Ân.” Mạc Phi vẫn nhích tới gần, sắp kề sát mặt An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ vẫn như trước, không để ý tới, nhắm mắt ngủ. Chợt nghe Mạc Phi hỏi, “An Cách Nhĩ, sáng mai muốn ăn gì?”

An Cách Nhĩ híp mắt nhìn hắn, mơ mơ màng màng trả lời, “Không biết…”

“Sáng mai mấy giờ dậy?”

An Cách Nhĩ hơi hơi nhíu mày, rụt vào trong chăn, “Phiền quá…”

Mạc Phi cũng cọ cọ, “An Cách Nhĩ!”

“Ân?” An Cách Nhĩ ngẩng đầu, nhìn Mạc Phi đang quấy rầy hắn.

Mạc Phi đột nhiên tiến tới, bắt lấy miệng hắn, hôn lên. Về phần tại sao lại làm thế, chính Mạc Phi cũng không rõ, tóm lại hắn rất muốn hôn An Cách Nhĩ, hương vị lúc nãy vẫn còn, hình như có chút ngọt.

An Cách Nhĩ mặc dù rất buồn ngủ, nhưng mà đối với hành động của Mạc Phi, không có khả năng ngủ được, để hắn hôn một lúc lâu, đợi hắn hơi hơi ngẩng lên, An Cách Nhĩ mới nghiêng đầu hỏi, “Anh vẫn còn muốn thực hành?”

Mạc Phi có chút uể oải, nói, “Tôi hình như bị bệnh rồi… Thôi quên đi, ngủ thôi.”

An Cách Nhĩ trừng mắt nhìn, chọc chọc cằm Mạc Phi, nói, “Sao phải làm vậy?”

Mạc Phi nghĩ nghĩ, nói, “Không biết. Cảm giác cũng không kệ, cậu thì sao, không ghét à?”

An Cách Nhĩ nhấc mi, nhắm mắt tiếp tục ngủ, “Cũng được, nhưng không làm nữa đâu.”

“Tại sao?” Mạc Phi sốt ruột.

“Thở không nổi.” An Cách Nhĩ thuận miệng trả lời một câu, ngủ tiếp.

Mạc Phi nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ chui vào chăn, vài lọn tóc đen tuyền ở bên ngoài, nhìn thật lâu sau cũng không buồn ngủ.

Màn đêm buông xuống.

Mạc Phi không hề buồn ngủ trợn mắt nhìn An Cách Nhĩ, nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, dựa vào ánh trăng cũng mơ hồ thấy đã hai giờ sáng.

Cúi đầu nhìn thoáng qua, An Cách Nhĩ vẫn yên giấc ngủ say.

Mạc Phi vươn tay nhẹ nhàng mở đèn.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Mạc Phi xốc chăn lên, thấy An Cách Nhĩ im lặng ngủ, vươn tay vén tóc ra sau, Mạc Phi tiến tới, lẳng lặng nhìn dung mạo An Cách Nhĩ.

Hắn nhìn thật lâu, đột nhiên Mạc Phi nghe tiếng chuông truyền đến từ xa, ba giờ sáng…

Bừng tỉnh nhận ra bản thân đã nhìn An Cách Nhĩ suốt một tiếng đồng hồ, Mạc Phi thầm hít một hơi, thu hồi tầm mắt, tắt đèn.

Nằm xuống nhưng vẫn không có cách nào đi vào giấc ngủ, tay hắn đặt lên eo An Cách Nhĩ, nhẹ nhàng dọc theo hông chậm rãi sờ soạng, rất lưu luyến.

Rốt cuộc Mạc Phi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ, trong đầu là hình ảnh An Cách Nhĩ, hơn nữa… là hai người cùng một chỗ, cảnh tượng cực kỳ thân mật.



Theo một đống hình ảnh làm trái tim loạn đập tỉnh lại, Mạc Phi cảm thấy vô cùng xấu hổ… Tại sao lại giống như thiếu niên lần đầu biết yêu. Lắc đầu, thật sự ngủ không được, Mạc Phi tiếp tục nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ.

Trời bắt đầu tờ mờ sáng, Mạc Phi ngáp một cái, cảm thấy có chút mờ mịt, bất đắc dĩ, đành phải rời giường đi tắm.

Sợ An Cách Nhĩ bị lạnh, Mạc Phi mở lò sưởi cho hắn, sao đó mới chạy đi.

Tựa hồ tinh lực quá nhiều lại không có chỗ tiêu hao, Mạc Phi bắt đầu vào bếp làm bữa sáng thịnh soạn nhất từ trước tới nay.

Ace chạy vào bếp, lắc lắc thân mình ngáp một cái, có chút mờ mịt nhìn Mạc Phi, ánh mắt như là nói — Mạc Phi, giờ này hình như chưa ai dậy mà?

Mạc Phi cầm bột bánh nhìn nó, “Ace, tao mà nằm xuống nữa chắc bị tâm thần phân liệt luôn đó!”

Ace đồng tình nhìn hắn, vẫy vẫy đuôi, nhìn nhìn cái tô của mình — Nếu vậy, làm chút gì ăn đi.

Mạc Phi cho nó mấy miếng bánh, sau đó tiếp tục nhào bột.



Bảy giờ sáng, An Cách Nhĩ tỉnh lại, ngáp một cái xuống lầu, chợt ngửi thấy mùi thức ăn trong bếp, sáng nay tỉnh lại, thấy lò sưởi được bật, An Cách Nhĩ tự nhiên đoán ra sáng nay Mạc Phi dậy rất sớm, có chút buồn bực.

“Mạc Phi, hôm qua anh ngủ mấy tiếng?” An Cách Nhĩ cầm lên một miếng bánh mì do Mạc Phi tự làm, cắn một cái, tán thưởng nhíu mày, “Mạc Phi, cái này rất giòn!”

Mạc Phi hai mắt thâm quầng cúi đầu rửa chén, Ace một bên nằm ngủ gật, xem ra đã ăn rất no.

“Ừ, tôi mới làm đó.” Mạc Phi nói.

“Bánh mì là do anh làm sao? Lần trước anh làm tới chiều bột mới lên men.” An Cách Nhĩ có chút mờ mịt, “Rạng sáng anh đã dậy rồi sao?”

Mạc Phi nhún nhún vai, “Tôi ngủ không được.”

“Sao lại ngủ không được?” An Cách Nhĩ bước ra ngoài, ngồi xuống ghế sô pha đọc báo, Ace cũng chạy theo, phe phẩy cái đuôi nhảy lên ghế, nằm xuống bên cạnh hắn.

“Không biết.” Mạc Phi bưng hồng trà ra, để trước mặt An Cách Nhĩ, một lát sau mới nói, “Chỉ là ngủ không được thôi.”

An Cách Nhĩ thấy sắc mặt Mạc Phi không tốt, giống như có chút không vui, nói, “Bởi vì tình yêu sao? Cho nên cảm xúc mới không ổn định?”

Mạc Phi hơi rút khóe miệng, nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ cười cười, “Ân… Anh yêu ai vậy?”

Mạc Phi cảm thấy có chút bực mình, xoay người vào bếp tiếp tục rửa chén.

An Cách Nhĩ tựa hồ bị gợi lên hứng thú, ăn hết bánh mì, uống một hớp trà, bước theo vào bếp, “Mạc Phi, tôi muốn ăn bánh ngọt.”

Mạc Phi bất đắc dĩ nhìn hắn, “Mới sáng sớm mà, muốn ăn bánh gì?”

“Ân… Hôm nay làm sôcôla đi.” An Cách Nhĩ ngẩng đầu tự hỏi.

“Hồi nãy không có mua bột sôcôla…” Mạc Phi cởi tạp dề ra, nói, “Để tôi đi mua.”

“Trong tủ phía trên cùng hình như có á.” An Cách Nhĩ nói, “Tôi nhớ rõ, trợ lý trước kia có mua một hũ to đặt ở trong này nè.”

Nói xong, kéo ghế qua, leo lên muốn mở tủ lấy.

“Để tôi lấy cho.”

Mạc Phi bước tới, đỡ lấy cái ghế, nói, “Xuống đi!”

An Cách Nhĩ mở tủ ra, vươn tay lấy cái hũ, nói, “Nè, nhìn đi!”

“Xuống trước đi!” Mạc Phi dùng chân giữ ghế, vươn tay ôm lấy An Cách Nhĩ.

“Đã lâu lắm rồi, có khi nào hư rồi không?” An Cách Nhĩ mở hũ ra xem.

Mạc Phi hai tay ôm lấy thắt lưng An Cách Nhĩ bế xuống, nói, “Đưa tôi. Lần sau đừng tự leo nữa, cái ghế này không an toàn.”

An Cách Nhĩ đặt hũ bột lên bàn, tay vỗ vỗ quai hàm Mạc Phi, nói, “Chỉ xác định tâm tình của anh mà thôi… Tiếp xúc với tôi anh cảm thấy thế nào?”

Mạc Phi sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.

“Mạc Phi.” An Cách Nhĩ kéo kéo áo hắn, cười tủm tỉm hỏi, “Người anh thích có phải là tôi không?”

Mạc Phi trầm mặc một lúc, hỏi, “Nếu thật là vậy thì sao?”

An Cách Nhĩ nở nụ cười, sờ sờ cằm, “Nếu là vậy thì sẽ rất thú vị.”
Bình Luận (0)
Comment