Trên đường rời khỏi trại an dưỡng, An Cách Nhĩ luôn luôn ngẩn người, Mạc Phi cảm thấy có chút không đúng, lên tiếng hỏi, “An Cách Nhĩ, làm sao vậy?”
“Ân.” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Emma hình như đang làm một chuyện mà bà không muốn làm.” An Cách Nhĩ nhìn địa chỉ trong tay, “Địa chỉ này là Emma viết cho tôi.”
“Ân.” Mạc Phi gật đầu, “Có cái gì không ổn sao?”
“Anh nghĩ đi, ba tôi hơn hai mươi năm trước đột nhiên biến mất, mặc dù lúc đó có bạn bè nhưng mà hai mươi năm sau xác định vẫn còn ở đó sao?” An Cách Nhĩ nhún nhún vai, “Hơn nữa tôi càng nghi ngờ một chuyện, làm sao Emma có thể nhớ một địa chỉ sau hơn hai mươi năm?”
“Đại khái có thể vì rất quan trọng nên không thể quên đi?” Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ cười cười, “Mạc Phi, anh thật sự chẳng hiểu gì về phụ nữ.”
Mạc Phi có chút khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ, “Phụ nữ thì sao?”
“Phụ nữ sẽ nhớ một số chuyện không dùng được và quên một số vấn đề rất quan trọng.” An Cách Nhĩ nói, “Nói ví dụ như, phụ nữ sẽ nhớ những giây phút lãng mạn mà một người con trai nào đó làm cho họ, nhưng họ sẽ thường quên đi người con trai đó đã làm họ tổn thương tới mức nào, người con trai thứ hai bước vào cuộc đời họ, họ sẽ lại bị những thứ lãng mạn làm điên đảo, đương nhiên, họ cũng sẽ lại bị tổn thương.”
Mạc Phi cười cười, “Nếu lời này bị truyền ra ngoài, em sẽ bị mắng chết luôn.”
An Cách Nhĩ bật cười, cũng không nói nữa, nhưng cảm xúc cũng không tốt mấy.
“An Cách Nhĩ, đừng lo lắng.” Mạc Phi an ủi, “Emma sẽ không hại em!”
“Tất nhiên là tôi biết.” An Cách Nhĩ nói, “Có một vài chuyện chỉ cần suy đoán là có thể tìm ra.”
“Suy đoán cái gì?” Mạc Phi khó hiểu.
“Emma yêu tôi, hẳn sẽ không làm chuyện gì hại đến tôi.” An Cách Nhĩ nói, “Nói cách khác, bà làm chuyện gì đều vì cuộc sống hạnh phúc về sau của tôi. Nhưng nếu biết tôi sẽ hạnh phúc, tại sao vẫn không cam long? Người nào có thể bảo bà làm những chuyện mà bà không cam lòng?”
Mạc Phi khẽ nhíu mày, “Đừng nói là…”
An Cách Nhĩ cười cười, “Tất cả đáp án, đại khái sẽ được giải đáp vào phút chót.”
Mạc Phi gật đầu, nắm chặt tay An Cách Nhĩ, “Đừng khẩn trương, anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”
An Cách Nhĩ cười cười, “Chuyện này, tôi phải thương lượng với bọn Oss, tìm một số người đến trợ giúp.”
Mạc Phi hơi giật mình, mở to mắt nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, đây là lần đầu tiên anh nghe em nói phải tìm người hỗ trợ.”
An Cách Nhĩ nghe xong, nghĩ nghĩ, “Xác thực mà nói, cũng không phải tìm ai tới giúp, mà là lợi dụng ưu điểm của họ. Chuyện lần này, chúng ta không thể nắm chắc trong lòng bàn tay, tôi có cảm giác manh mối lần này liên quan đến rất nhiều thứ, sự tình cũng phức tạp. Mặt khác, còn liên quan tới tính mạng của anh, tôi cảm thấy nhờ đến sự trợ giúp của bọn Oss là rất cần thiết.”
Mạc Phi cười cười, “Quyết định của em rất đúng.”
An Cách Nhĩ giương mắt nhìn hắn, chỉ cười mà không nói.
Sau đó, An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi về nhà, tìm tới Oss bọn họ, kể lại chuyện lần này.
“Vụ án đó tôi đã từng nghe qua.” Oss vuốt cằm, nói, “Lúc đó nghe nói có một vị thám tử hỗ trợ mới có thể phá được, tuy rằng bắt được hung thủ nhưng vẫn tồn tại nhiều điểm đáng ngờ.”
An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Cái tên thám tử siêu cấp vô dụng đó là ai?”
Oss nhún nhún vai, lắc đầu, “Là chuyện rất lâu trước kia rồi… Nhưng mà, cậu muốn tới giáo đường đó sao? Chỗ đó tương đối hẻo lánh.”
“Hẻo lánh?” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Có thể giúp tôi tra một chút không, thổ địa [ruộng đất] ở đó có phải là rừng núi, hơn nữa đã bị bán đi rồi? Diện tích ở đó có phải rất giống cái thôn phát sinh án kiện năm đó không?”
“Ách, chờ tôi đi gọi điện hỏi đã.” Oss lấy điện thoại ra gọi kiểm chứng, không lâu sau, liền hỏi ra được kết quả. Phỏng đoán của An Cách Nhĩ không sai, đúng là mảnh đất đó đã bị một người bí ẩn mua đi, quy hoạch cũng giống như cái trấn kia, trước mắt thi công vẫn bị phong bế.
An Cách Nhĩ gật gật đầu, bất đắc dĩ cười cười, “Xem ra là thật. Có người đã chuẩn bị rất tốt, muốn chúng ta phá giải vụ án năm đó.”
“Tôi cùng Eliza sẽ đi với mọi người.” Cửu Dật nói, “Tôi rất có hứng thú với những thứ này.”
An Cách Nhĩ cũng gật đầu, “Ân, cũng tốt.”
“Tôi với Hạ Tề đi thu thập thêm tài liệu.” Hạ Phàm nói, “Sau đó tới gặp mọi người.”
“Tôi đi điều động cảnh lực.” Oss nghĩ nghĩ, ngẩng mặt lên nói, “Nếu thật sự tái diễn lại vụ án năm đó, vậy phải chết bao nhiêu người đây?”
An Cách Nhĩ nhíu mày, nói, “Vậy phải xem hung thủ nghĩ thế nào, có lẽ giống như năm đó, toàn bộ thôn dân sẽ chết, hoặc chỉ giết một phần thôi, đương nhiên, may mắn nhất là không ai chết.”
“Tôi cảm thấy, chúng ta phải phá hư tính toán của hắn.” Cửu Dật nói, “Người kia tính kế lâu như vậy, tiêu phí bao nhiêu thời gian cùng tinh lực, hẳn là sẽ không đơn giản.”
“Có thể tra rõ thân phận của người kia không?” Oss hỏi, “Người chúng ta nghi ngờ nhất bây giờ là ai? Tại sao phải phí nhiều tâm tư tiền bạc như vậy?”
An Cách Nhĩ cười cười, “Một người phải bỏ ra biết bao nhiêu thứ như thế, chuẩn bị lâu như vậy, lý do của hắn hẳn là rất đơn giản, một là bị khuất nhục, hai là oán giận.”
Tất cả mọi người đều nhíu mày nhìn An Cách Nhĩ.
“Mọi người nghĩ đi…” An Cách Nhĩ nói, “Mỗi người cho đi tình cảm của mình đều có phương thức khác nhau, cảm tình khác nhau thì cách cho đi cũng sẽ khác nhau. Nói thế nào nhỉ, ví dụ như yêu, quan tâm linh tinh gì đấy sẽ diễn ra chậm rãi mà lâu dài, đi theo thời gian, dần dần trở nên đậm đà, cũng càng lúc càng có hương vị. Mà nếu là cừu hận oán độc này nọ, nó sẽ có sức bật rất mạnh, càng lâu sẽ càng biến hình, cho dù lúc bắt đầu là chính nghĩa, tới phút chót cũng sẽ trở thành hư thối đến chịu không nổi.”
…
Đêm đó, chờ Oss bọn họ về hết, Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ ở trong phòng, An Cách Nhĩ ôm lấy Ace, tựa hồ đang xuất thần.
“Sao vậy?” Mạc Phi ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ.
“Ân.” An Cách Nhĩ chậm rãi mở miệng, “Mạc Phi, tôi đột nhiên cảm thấy, bắt đầu từ vụ án thằn lằn kia, cho đến ngày hôm nay, hình như đều do người kia thử luyện tôi.”
“Thử luyện?” Mạc Phi khó hiểu.
“Nó giống như một loại thử nghiệm, thử xem tôi có năng lực gách vác trách nhiệm một chuyện gì đó không.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Mà toàn bộ mọi chuyện hắn đều chú ý đến một mình tôi.”
“Ý em là Black JK? Còn có ám dạ cuồng hoan hội?” Mạc Phi hỏi.
“Ám dạ cuồng hoan hội chính là một tổ chức làm việc ác.” An Cách Nhĩ nói, “Nhưng bọn họ lại vô cùng đặc biệt, không phải tổ chức xã hội đen cũng không có ý đồ gì đặc biệt, tựa hồ chỉ là một thế lực ngầm tồn tại vô mục đích.”
“Vô mục đích…” Mạc Phi khẽ nhíu mày, An Cách Nhĩ nói cũng có lý.
“Anh nghĩ đi, Mafia bị tiêu diệt vì bọn họ làm việc ác có mục đích.” An Cách Nhĩ nói, “Đơn giản là chỉ vì tiền tài danh lợi mà thôi, ám dạ cuồng hoan hội dường như chỉ vì ham vui tạo chuyện gây hỗn loạn, nhưng cũng chưa bao giờ lấy cái gì từ sự hỗn loạn đó. Điểm này là thứ làm người ta nghi ngờ nhất.”
Mạc Phi nghe xong, khẽ nhíu mày, “An Cách Nhĩ, ý em là, người bao hàm oán hận cùng khuất nhục có thể là Black JK?”
“Tôi đã bảo Oss thăm dò các tin tức liên quan tới vụ án năm đó, hy vọng tìm được một chút manh mối.” An Cách Nhĩ nghĩ đến đây, lên tiếng, “Nếu chuyện Emma nói với chúng ta có liên quan tới việc này, xem ra, đây chính là màn quyết định thắng bại cuối cùng.”
“Cuối cùng?” Mạc Phi hơi giật mình, “Black JK với chúng ta?”
An Cách Nhĩ khẽ cười, lắc đầu, “Tôi nhìn không ra, chúng ta và Oss tựa hồ rất giống nhau.”
“Ý em là bị lợi dụng ưu điểm?” Mạc Phi hỏi.
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Sáng mai tới gặp vị cha xứ kia, phỏng chừng sẽ rõ vài chuyện.”
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi kéo tay An Cách Nhĩ.
“Sao thế?” An Cách Nhĩ giương mắt nhìn hắn.
“Nghỉ sớm một chút đi, từ lúc bắt đầu vụ này, em lúc nào cũng không yên lòng.” Mạc Phi nói.
An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, lắc đầu nói, “Tôi bây giờ đã hiểu, năm đó ba tôi theo đuổi vụ án này, vì cái gì lại phải vứt bỏ mẹ tôi.”
Mạc Phi tựa hồ cũng hiểu được, “Ý em là, vì tình cảm ràng buộc ông ấy?”
“Tình cảm đôi khi sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến năng lực phán đoán của một người.” An Cách Nhĩ nói, “Ông ấy yêu mẹ tôi, cùng với sự chờ mong tôi ra đời, sẽ làm ông ấy mất đi dũng khí.”
“Em cũng đang nói về mình đó sao?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ gật đầu, “Trước kia tôi chưa bao giờ có cảm giác này, tôi cực kì lo lắng lần này anh sẽ trở thành vật hi sinh.”
“Sẽ không.” Mạc Phi nói, “Anh có năng lực tự bảo vệ mình, chúng ta có thể bảo vệ lẫn nhau.”
An Cách Nhĩ chậm rãi gật đầu, vươn tay vỗ vỗ hai má Mạc Phi, “Mạc Phi, tôi không thể sống nếu thiếu anh.”
Mạc Phi nhíu mày, An Cách Nhĩ ít khi nào biểu đạt thế này, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ giương mắt, “Anh phải tự bảo vệ mình thật tốt.”
“An Cách Nhĩ, đừng bất an như vậy!” Mạc Phi có chút lo lắng nhìn vẻ mặt An Cách Nhĩ, “Anh sẽ ở bên cạnh em.”
An Cách Nhĩ ngồi trên ghế sô pha tới xuất thần, “Phương pháp tốt nhất để trả thù một người, không hẳn là phải giết hắn.”
Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ lại bắt đầu lười, theo thói quen ôm hắn lên lầu, vừa đi vừa nói, “Phương pháp tốt nhất đó là gì?”
“Anh nghĩ là gì?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Ân…” Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Cướp đi niềm vui của hắn, người hắn yêu quý nhất, hoặc thứ hắn quý trọng?”
“Không phải.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng lắc đầu, “Chính là cướp đi hy vọng để hắn cảm thấy bản thân sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.”
Mạc Phi nhíu mày.
An Cách Nhĩ sâu kín nói, “Hạnh phúc cũng được, thứ mình quý trọng cũng tốt, mất đi rồi vẫn có thể tìm về, nhưng một khi mất đi hy vọng, người ta sẽ trở nên trống rỗng. Linh hồn ở trong một vũ trụ rộng lớn, sẽ rất nhanh trở nên mục nát, một là biến chất, hai là sẽ chết.”
Mạc Phi đặt An Cách Nhĩ lên giường, “An Cách Nhĩ, anh là hy vọng mang tới cuộc sống hạnh phúc của em sao?”
“Ân.” An Cách Nhĩ thành thật gật đầu, “Tôi không tìm được người nào khác có thể thay thế anh.”
Mạc Phi nhìn hắn thật lâu, “Anh cũng vậy. An Cách Nhĩ, đừng đau lòng như thế, anh quan trọng với em thế nào thì em cũng quan trọng với anh thế ấy!”
An Cách Nhĩ sửng sốt, giương mắt nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi cong khoé môi, nói, “Không phải chỉ có mình em lo lắng, anh cũng rất lo em sẽ gặp chuyện. An Cách Nhĩ, em cũng là hy vọng mang tới hạnh phúc cho anh.”
An Cách Nhĩ cười cười, “Ân, tối nay tôi có thể ngủ ngon rồi.”
“Anh nói thật.” Mạc Phi nhìn hắn, “Đối với người khác anh là chó hoang, chỉ có trước mặt em, anh mới được là Mạc Phi.”