Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 4.2

“Có lẽ một học sinh nào đó nhìn được bức tranh gốc, cảm thấy đẹp nên mới vẽ lại.” Mạc Phi thu hồi camera, nói với An Cách Nhĩ, “Cũng không thấy cái gì về thuật triệu hoán.”

An Cách Nhĩ trở lại trong xe, thắt dây an toàn, gật đầu, “Một đệ tử tinh thông về tiếng Do Thái và các tác phẩm về ác ma.”

Mạc Phi cười, “Có lẽ là một thiên tài giống cậu?”

An Cách Nhĩ liếc Mạc Phi một cái, thấy trong mắt hắn có tí bỡn cợt, không hiểu sao lại khó chịu, cảm giác như bị xem thấu tâm sự, Mạc Phi có một đôi mắt sắc bén.

Lúc quay về, hai người vào quán ăn ven đường ăn cơm, đây chẳng qua là một quán ven đường, Mạc Phi dựa theo kinh nghiệm nhiều năm ăn quán ven đường rút ra kết luận, quán này hẳn là không tồi. Quả nhiên, món kho với cơm rang rất ngon, An Cách Nhĩ tựa hồ vẫn để ý đến Graffiti lúc nãy, vừa ăn vừa giảng giải một chút chuyện về ma quỷ cho Mạc Phi, Mạc Phi nghe xong tin tưởng tuyệt đối đem nay sẽ gặp ác mộng.

Thất vất vả lái xe về phòng tranh, đã hơn 10 giờ rưỡi, Mạc Phi xuống xe mở cửa. Đột nhiên, hắn nhìn thấy một cái bóng ở đầu ngõ… chợt lóe lên rồi biến mất ở cua quẹo.

Mạc Phi khẽ nhíu mày, An Cách Nhĩ lúc này bước tới cửa, hắn nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, mở cửa.”

Mạc Phi gật gật đầu, nói, “Hảo.” liền xoay người bước tới cửa, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt đất ở ngoài ngõ, An Cách Nhĩ cũng bị hành động của hắn hấp dẫn, theo phương hướng của hắn nhìn theo. Chỉ thấy có một bóng người màu đen trên mặt đất chợt lóe.

An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau môt cái… quả nhiên, ở đầu ngõ có người lén lút đứng đó nãy giờ.

Mạc Phi ý bảo An Cách Nhĩ đứng im đừng nhúc nhích, hắn rón rén bước tới bên đường, dán sát vách tường đi ra đầu ngõ, sau đó, mạnh mẽ xông ra ngoài.

“A..” Ngoài ngõ vang lên một tiếng hét thảm, tiếng người kia có chút khàn khàn, cũng là một nam nhân, tựa hồ đã bị kinh hách. An Cách Nhĩ bước xuống bậc thang đi đến đầu ngõ, chỉ thấy Mạc Phi đứng ở đó, bên cạnh có một người đàn ông trung niên ngồi chồm hổm dựa vào vách tường. Nam nhân kia thoạt nhìn rất nghèo, râu ria xồm xàm, tóc đen có lẫn tóc bạc, làn da ngăm đen trên mặt có nếp nhăn rõ ràng, giương đôi mắt kinh hoàng nhì Mạc Phi.

Mạc Phi nhíu mày, nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu biết hắn?”

An Cách Nhĩ mờ mịt lắc đầu, nhìn chằm chằm vị nam nhân kia trong chốc lát, “Trên người ông ta có một mùi kỳ quái.”

Người nọ thấy hai người tựa hồ không có ý làm hại hắn, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, đưa tay, ngửi ngửi cái áo màu rám nắng, dính đầy vết bẩn màu đen cùng với áo khoác cũ kỹ, nơm nớp lo sợ nói, “Tôi mặc quần áo lao động tới đây… nên có chút mùi.”

“Ông là ai?” Mạc Phi hỏi hắn, “Tại sao lại lén lút?”

Người nọ xua tay nói, “Tôi tìm một người tên là An Cách Nhĩ.”

“Chính là tôi.” An Cách Nhĩ nhìn hắn, “Ông tìm tôi làm gì?”

“Tôi gặp chút chuyện phiền toái, là một thầy bói tên là Hạ Phàm cho tôi địa chỉ.” Người trung niên kia nói, “Hắn nói, chỉ có cậu mới giúp được tôi.”

An Cách Nhĩ gật gật đầu nói, “Vậy vào trong đi rồi nói.”

Mạc Phi cũng vươn tay kéo hắn một phen, nói, “Vậy tại sao ông phải lén lút?”

Người nọ có chút xin lỗi, nói, “Tôi ở đây đợi đã lâu,  trước đó tôi ở trong cổng tò vò ngủ, sau đó nghe thấy tiếng xe… cho nên muốn xem một chút có đúng không.”

Mạc Phi mở cửa phòng tranh ra, bật đèn, sau đó mời người nọ vào trong.

Ánh sáng rõ ràng làm cho An Cách Nhĩ và Mạc Phi cuối cùng cũng thấy được mặt nam nhân khẩn trương kia, là một nam nhân sần sùi, nhưng kỳ thật cũng không lôi thôi, chỉ bởi vì cái gọi là ‘quần áo lao động’ mà thôi.

Mạc Phi tiếp nhận áo khoác của An Cách Nhĩ treo lên giá áo, đi vào phòng bếp pha trà, thấy người nọ đứng trong phòng tranh nhìn bốn phía, liền nói với hắn, “Ngồi đi.” Rồi đưa một ly trà.

Người nọ gật gật đầu, nơm nớp lo sợ cởi bỏ đồ lao động, sau đó xếp lại đặt trên đùi, rồi mới ngồi xuống ghế salon.

Mạc Phi cũng đưa cho An Cách Nhĩ một ly hồng trà, gặp người nọ ôm quần áo, liền hỏi, “Đưa áo cho tôi giúp ông treo lên?”

“Không không không.” Người nọ xua tay, nói, “Cái này không thể tùy tiện rời khỏi người tôi.”

Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ nhìn nhau liếc mắt một cái, An Cách Nhĩ nói, “Xưng hô thế nào?”

“Ách, tôi tên là Vương Trung.” Người nọ trả lời, nhìn nhìn Mạc Phi đang ngồi xuống ghế, lại quay đầu nhìn An Cách Nhĩ, nói, “Tôi là thợ đốt lò.”

“Thợ đốt lò?” Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Lò nấu rượu sao?”

“Ách…” Vương Trung có chút do dự.

An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Tôi hiểu được, ông làm trong lò hỏa thiêu.”

Người nọ sửng sốt, sau đó gật đầu, “Tôi sống ở một ngọn núi ở ngoại ô thành phố S, làm trong một gian hỏa táng. Làm mười mấy năm rồi.”

Mạc Phi vươn tay sờ sờ cổ mình, tâm nói, bản thân cái gì cũng đã làm qua, duy nhất có nghề này là chưa từng làm, nghề này quả thật rất kích thích.

“Công việc này không phải bất kham giống như người ngoài nói.” Người nọ nhìn y phục trong lòng mình, nói, “Đãi ngộ tốt lắm, nhưng có chút vất vả.”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Ông gặp phiền toái gì?”

“Chuyện là vầy.” Vương Trung khe khẽ thở dài, nói, “Trước đó không lâu, ngục giam đưa tới một thi thể, là nam, hơn ba mươi tuổi. Nghe nói là trong ngục phát bệnh sau đó đột nhiên chết, pháp y đã chứng nhận là tử vong, hơn nữa thi thể đã ở trong phòng ướp lạnh vài ngày, không ai tới nhận… cho nên phải đem đi đốt bỏ vào hũ cốt.”

An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi gật đầu, thật sự có loại quy định này.

“Trước một tuần, đại khái là giữa trưa, tôi cùng với người bạn làm chung phụ trách đem người kia đưa vào trong.” Vương Trung gãi gãi đầu, nói, “Người chết đem ra từ phòng ướp lạnh, bỏ vào bếp lò, đóng cửa, toàn bộ quá trình đều không có vấn đề gì. Nhưng mà, ngay lúc chuẩn bị bấm nút đốt, tôi với người bạn đột nhiên nghe tiếng nói.”

Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, khó hiểu hỏi hắn, “Nói cái gì?”

“Thanh âm kia nhẹ nhàng mờ ảo.” Vương Trung tựa hồ nhớ lại, “Đúng là thanh âm của một nam nhân, hắn nói, ‘chờ một chút’ “

“Chờ một chút?” Mạc Phi giật mình, “Chờ một chút rồi hãy đốt sao?”

“Ân!” Vương Trung còn thật sự gật đầu.

“Sau đó thì sao?” An Cách Nhĩ hỏi, “Hai người đợi?”

Vương Trung lắc đầu, “Bây giờ đều là điện đốt, đốt lửa là do máy tính khống chế, là do kỹ thuật viên khống chế phòng đốt… Sau đó, chúng tôi liền nghe một tiếng thét thảm thiết.”

“Thét thảm thiết?” An Cách Nhĩ hỏi, “Chính la cái thanh âm kêu hai người đợi?”

“Đúng vậy.” Vương Trung gật đầu, “Chính là cái thanh âm đó, tiếng kêu thảm thiết… nghe thật oán độc.”

“Có thể là các người nghe lầm hay không?” Mạc Phi cảm thấy chuyện này có chút mơ hồ.

“Nhưng mà cả tôi cùng người bạn đều nghe được, hơn nữa…” Vương Trung nói xong, vươn tay sờ sờ đốt tay sần sùi của mình, nói nhỏ, “Nghề của chúng tôi, ai lại không gặp một chút chuyện kỳ quái a, hơn nữa vị huynh đệ kia lúc từ trong ngục đưa tới, trên người vẫn còn bị xích tay chân, vừa thấy chính là tội nhân phạm phải tội rất nặng.”

An Cách Nhĩ tựa hồ bị câu chuyện của Vương Trung làm hứng thú, liền hỏi, “Phiền toái của ông đâu? Chính là tiếng hét thảm đó?”

“Không phải.” Vương Trung lắc đầu, nói, “Kỳ quái chính là, lúc chúng tôi đem tro cốt lấy ra, bỏ vào trong hủ cất vào phòng, thì có một cô nương tới.”

“Cô nương?” Mạc Phi nghe xong có chút mơ hồ, không rõ được hai người có quan hệ gì.

“Cô nương kia nói người đàn ông kia chính là chồng cô ta, muốn lãnh thi thể.” Vương Trung nói, “Chúng tôi thấy cô ta có giấy chứng nhận của nhà giam, nên đem tro cốt đưa cho cô ta, nhưng qua mấy ngày, lại có một ông lão tới nói, ông là cha của người chết đó, đến lãnh tro cốt. Chúng tôi liền nói với ông ta, tro cốt đã được con dâu ông nhận đi, nhưng ông ta nói, con của ông ta chưa có kết hôn, ngay cả bạn gái còn không có, ở trong tù đã nhiều năm, chúng tôi sau đó mới biết được, giấy chứng nhận của người kia là giả.”

An Cách Nhĩ nghe xong, gật gật đầu, “Cái này đích xác có chút quái dị, bất quá ông phụ trách đốt lò, loại tranh cãi này đâu phải chức vị của ông?”

“Không phải.” Vương Trung lắc đầu, nói, “Thợ đốt lò của nhà tang lễ có bốn người, là thay ca mà tới, trừ tôi ra, bọn họ đều đã chết.”

“Cái gì?” An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi đều kinh hãi, nói, “Chết như thế nào?”

Vương Trung lấy ra một tờ giấy trong túi, đưa cho An Cách Nhĩ, nói, “Bọn họ bị người dùng đao chém chết, bên cạnh thi thể, hung thủ còn dùng máu của bọn họ vẽ một khuôn mặt.”

“Mặt?” An Cách Nhĩ tiếp nhận tờ giấy, chỉ thấy Vương Trung dùng bút bi vẽ ra.

Nhìn thật lâu sau, An Cách Nhĩ hỏi, “Không tìm cảnh sát địa phương để giải quyết sao?”

Vương Trung gật đầu, “Chúng tôi có báo án, bọn họ có tra xét, sau đó bọn họ nói cho tôi biết… chuyện này rất mơ hồ.”

“Có cái gì mơ hồ?” Mạc Phi thực không hiểu.

“One by one.” An Cách Nhĩ đột nhiên nói.

“Cái gì one by one?” Mạc Phi khó hiểu, “Từng người một?”

An Cách Nhĩ ngẩng đầu hỏi Vương Trung, “Cái tên phạm nhân bị đốt đó tên là gì, ông còn nhớ không?”

“Ách… Hình như là họ Hứa, còn tên thì tôi không để ý.” Vương Trung nói, “Tôi chỉ liếc một cái nhìn giấy chứng nhận tử vong thôi.”

“Hắn tên là Hứa Khoa Lạc.” An Cách Nhĩ đem tờ giấy đưa cho Mạc Phi, nói, “Đây là thói quen của hắn, khi giết người sẽ vẽ lại một dấu hiệu, hai mắt là o, cái mũi là b, xếp gần nhau sẽ là obo — one by one, ba năm trước hắn bị bắt, giết 11 người, bị bỏ tù chung thân.”

Mạc Phi giật mình mở to hai mắt, “Chính là ý nghĩa truyền thống của mấy tên giết người biến thái?”

“Có thể nói là vậy.” An Cách Nhĩ gật đầu, nhìn Vương Trung, “Theo tôi biết thì hắn bị bệnh tim chết trong ngục.”

“Người như vậy tại sao lại không bị phán tử hình?” Mạc Phi khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.

“Bởi vì hắn bị bệnh thần kinh.” An Cách Nhĩ trả lời.

Mạc Phi nghe xong, hiểu rõ gật đầu, hỏi Vương Trung, “Phiền toái của ông đâu?”

“Ông lo lắng người kế tiếp chính là ông?” An Cách Nhĩ hỏi.

Vương Trung gật đầu, nói, “Cảnh sát xử lý chuyện này nói cho tôi biết, cái tên cuồng sát kia mỗi lần sẽ giết một người, mà người tiếp theo sẽ bị giết chính là người phát hiện ra xác chết… cho nên mới kêu là one by one.”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Đúng thế, nói như vậy, ông là người đầu tiên phát hiện ra thi thể?”

“Đúng vậy!” Vương Trung gật đầu, “Cho nên tôi sợ… mặt khác còn có một chuyện quỷ dị.”

“Mấy ngày gần đây ông luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm ông, đúng không?” An Cách Nhĩ hỏi.

“A…” Vương Trung hút một cỗ lãnh khí, “Cậu… làm sao cậu biết, thật là… tôi cảm thấy, có phải hay không vị huynh đệ chết cháy kia biến thành hung quỷ quay lại báo thù, cho nên tôi đi tìm thầy bói, hắn nói tôi thật sự đã bị quỷ theo dõi… bảo tôi đến tìm cậu.”

An Cách Nhĩ cúi đầu không nói, tựa hồ xuất thần.

Mạc Phi nhịn không được hỏi, “An Cách Nhĩ, sao cậu lại hiểu tên giết người kia tới vậy?”

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, “Ba năm trước, là tôi tống cổ hắn vào ngục.”
Bình Luận (0)
Comment