*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhất, về bánh trung thu.
Đêm trung thu, trăng càng thêm tròn, các thành viên của gia đình Nhã bôn ba khắp nơi khó có được một đêm đoàn tụ như thế này, ăn bữa cơm đoàn viên, vừa ăn bánh vừa ngắm trăng, vì nhân số hơi đông nên phải chia làm mấy bàn.
Bởi vì tính cách quá khác nhau, khẩu vị cũng khác, thói quen chẳng giống, ở đề tài nào cũng sẽ xảy ra tranh cãi, vì thế đêm trung thu lại trở thành đại hội tranh cãi.
Bàn A là bàn của thế hệ hiện đại, thành viên gồm có:
Đại diện cho SCI: Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Tước, Bạch Cẩm Đường, Công Tôn, Bao Chửng, Triệu Trinh, Bạch Trì.
Đại diện cho Tội Ái: An Cách Nhĩ, Mạc Phi, Oss, Cửu Dật.
Đại diện cho Ô Nha: Vinh Kính, Tạ Lê Thần.
Phục vụ cầm thực đơn tới, bên trong có hơn một trăm loại bánh trung thu, để mọi người thoải mái lựa chọn, trên đỉnh đầu là vầng trăng tròn sáng giữa bầu trời đêm, gió thu thổi hiu hiu.
Thực đơn phát cho mọi người, hơn một trăm cái tên, khoảng chừng ba giây sau, Triển Chiêu, An Cách Nhĩ, Triệu Tước và Bạch Trì cùng đặt thực đơn xuống, tỏ vẻ đã xem xong. Nhưng trên mặt bốn người lại mang bốn biểu tình khác nhau.
Bạch Trì mang vẻ mặt do dự, cầm thực đơn của mình lên xem rồi lại nhìn Triệu Trinh, có vẻ như vẫn chưa biết nên ăn loại nào.
Triệu Trinh sờ đầu hắn, “Em muốn ăn cái gì?”
“Ừm… Em muốn ăn bánh liên dung nhân lòng đỏ (*), cũng muốn ăn kem, còn có loại pudding, còn muốn ăn giăm bông nữa.”
(*) Những món được đánh dấu sao lát đọc xong sẽ có hình thảm khảo ở dưới.
Triệu Trinh ngẩng đầu, nói với phục vụ, “Lấy cả bốn thứ.”
Bạch Trì chớp mắt, nhỏ giọng nói, “Ăn không hết đâu.”
Triệu Trinh cười, “Em ăn không hết thì anh ăn phụ, nếu không thì cho Lisbon nè.”
Bạch Trì cười tủm tỉm.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đã xem xong, liền hỏi, “Miêu nhi, muốn ăn cái gì?”
Triển Chiêu mang vẻ mặt ghét bỏ đặt thực đơn xuống, mở miệng, “Tôi muốn ăn bánh nhân su kem.”
…
Mọi người trầm mặc, Triển Chiêu lại bỏ thêm một câu, “Còn muốn ăn Chocolate Sundae (*) và cơm cuộn trứng, cám ơn.”
…
Mọi người lại trầm mặc, Tạ Lê Thần nhẹ huých cánh tay Vinh Kính, “Đây gọi là đập tràng tử (1) trong truyền thuyết.”
(1) Ý chỉ người cố ý đi gây chuyện, cphá địa bàn của người ta.
Vinh Kính liếc nhìn hắn, đưa thực đơn lại cho phục vụ, “Phối hợp kiểu này thật sự rất bất hợp lý, lễ Trung thu là ngày truyền thống, nên ăn món truyền thống, cho tôi bách quả (2) và bánh đậu.”
(2) Cái này ta chịu, không biết trái gì =__=
Tạ Lê Thần nhìn hắn, “Chẳng phải em ghét bánh đậu lắm sao? Lúc trước còn nói nó như đống bùn nhão, ngọt thấy mắc gớm, không có giá trị tồn tại.”
Vinh Kính gật đầu, “Đúng vậy, cho nên anh ăn phần đậu, tôi ăn phần bánh!”
…
Oss mỉm cười nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, thì ra cậu không phải là người đáng ghét nhất, trên đời này quả nhiên không có người đáng ghét nhất chỉ có người đáng ghét hơn, không có biến thái nhất chỉ có người biến thái hơn!”
An Cách Nhĩ nâng cằm, giương mắt nhìn Oss, ngáp một cái nói, “Oss, cũng là cảnh sát như nhau, nhưng anh thì nổi tiếng là tên vô dụng trong giới cảnh sát, còn SCI người ta là nổi danh tinh anh, ngồi cùng một bàn có cảm thấy tự ti không?”
Oss rút rút khóe miệng, “Không có.”
An Cách Nhĩ gật đầu, trả thực đơn cho phục vụ, “Cho hắn một phần trung thu nhân cơm.”
Trên mặt phục vụ vẫn còn giữ nụ cười run rẩy.
Mạc Phi ngồi bên cạnh nói đỡ giúp Oss vài lời, “An Cách Nhĩ, ăn lễ tết đừng ăn hiếp Oss.”
An Cách Nhĩ không có hứng, “Không thích món nào hết, tôi chỉ muốn ăn bánh trung thu do anh làm thôi.”
Mạc Phi lật xem thực đơn thêm một lần, nói với phục vụ, “Cho tôi một ly kem chocolate, một cái bánh dẻo nhân trứng muối, một ly hồng trà, cám ơn.”
Phục vụ cười tủm tỉm nhận thực đơn — Anh đẹp trai này lễ phép quá, rất ôn hòa…
An Cách Nhĩ híp mắt nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi mỉm cười, “Về nhà anh làm cho em ăn.”
An Cách Nhĩ xem như đã thỏa thuận xong, có chút ngạc nhìn đánh giá mọi người xung quanh.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cậu ăn món gì?”
Bạch Ngọc Đường nhìn thực đơn, nhíu mày, “Toàn là đồ ngọt…”
“Có đồ mặn nữa thưa anh.” Phục vụ lại gần, trong lòng nghĩ bàn này toàn là anh đẹp trai, vươn tay chỉ phía dưới thực đơn, “Có giăm bông, thịt tươi, gà, còn có chà bông…”
“Ừm…” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, đột nhiên có hai con gì đó lông xù chui tọt lên đùi hắn, Lỗ Ban và Lilya nhìn nhìn, Lỗ Ban vẫy vẫy đuôi, đạp chân lên bánh trung thu giăm bông, meo meo kêu lên.
Bạch Ngọc Đường trả thực đơn cho phục vụ, “Giăm bông đi, cám ơn.”
Triển Chiêu túm lấy Lỗ Ban, nói thầm, “Cậu chọn hay nó chọn?”
Bạch Ngọc Đường cười, “Quyết định của mèo rất quan trọng.”
Triển Chiêu xoay mặt đi.
Tạ Lê Thần chọt chọt Vinh Kính, “Trình độ không được tự nhiên cũng cỡ em.”
Vinh Kính liếc hắn, “Anh ăn cái gì?”
Tạ Lê Thần nghĩ nghĩ, đưa thực đơn cho phục vụ, “Có thịt thỏ không?”
Vinh Kính liền nhào tới đánh một cái.
Mọi người ngồi xung quanh tò mò nhìn — Bạo lực gia đình?
Công Tôn dùng ngón trỏ đẩy kính mắt, tựa như đang nghiên cứu thành phần của bánh trung thu.
Bạch Cẩm Đường ngay cả xem còn không thèm nhìn, nói với phục vụ, “Gọi giống mọi người, mỗi phần một cái.”
Mọi người giật giật khóe miệng.
Bao Chửng túm Bạch Cẩm Đường, “Cậu vừa vừa phải phải thôi, đừng có làm như mấy tên nhà giàu mới nổi.”
Bạch Cẩm Đường chẳng cảm thấy gì, “Bánh trung thu thôi mà, dùng tiền để mua đồ ăn đâu thể tính là lãng phí.”
“Ăn không hết thì sao?” Bao Chửng nhíu mày, ông muốn thay Bạch Duẫn Văn dạy dỗ…
“Đóng gói mang về.” Bạch Cẩm Đường đáp.
“Mang về rồi ăn không hết thì sao!”
“Gửi cho viện dưỡng lão và cô nhi viện.” Nói xong Bạch Cẩm Đường hỏi Công Tôn, “Honey, em có yêu cầu đặc biệt gì không?”
Phục vụ khẩn trương, “Chỗ của chúng tôi không đề cập tới việc phục vụ đặc biệt…”
Công Tôn ngẩng mặt lên, nâng kính mắt, “Chỗ các cậu có bánh trung thu hình xương người không?”
Phục vụ nơm nớp lo sợ nhìn Bao Chửng… Người này thoạt nhìn giống phụ huynh.
Bao Chửng còn chưa kịp mở miệng, mọi người đã nói thay, “Bánh dẻo mè đen (*)!”
Bao Chửng trợn trừng mắt nhìn mọi người.
Cả đám xoay mặt nhìn chỗ khác.
Bao Chửng trầm mặc một lúc, đưa thực đơn cho phục vụ, “Mè đen…”
Tất cả mọi người đang ngồi đều phải che miệng “Phốc” một tiếng bật cười.
Triệu Tước cầm thực đơn, lại gần nói, “Muốn đặt làm có được không?”
“Được ạ.” Phục vụ cười tủm tỉm, chú này đẹp trai ghê.
“Tôi muốn lớp ngoài là bánh dẻo, bên trong chia ra, một phần tám nhân xoài, một phần tám nhân lòng đỏ, một phần tám bánh gạo, một phần tám matcha, một phần tám nho khô, một phần tám chocolate, một phần tám mù tạt!” Nói xong, Triệu Tước nhìn phục vụ, rồi lại bổ sung thêm một câu, “Lớp bánh hai bên chia ra, một bên rưới mật, một bên rải ớt.”
Phục vụ nuốt nước miếng… Trong lòng nghĩ, bên trong bỏ một nùi thứ hổ lốn, lỡ ăn xong mà chết vậy tiệm bọn họ có phải chịu trách nhiệm không?
Phục vụ nhận thực đơn từ tay Triệu Trinh, vừa định hỏi thì chỉ thấy Triệu Trinh vuốt mũi nhìn Triệu Tước, “Giống như chú ấy, nhưng đừng cho mù tạt.”
Mọi người hít một hơi — Di truyền!
Bạch Trì trừng hắn, “Đừng ăn thứ bậy bạ!”
Triệu Trinh lại chỉ Lisbon nằm úp sấp đằng sau, nói với phục vụ, “Cho nó một phần nhân thịt bò sống, phải lớn nha!”
Phục vụ cầm thực đơn run rẩy — Bánh trung thu mà chơi nhân thịt sống, cái này yêu cầu cao quá rồi…
Cuối cùng, hắn nhìn Cửu Dật vẫn chưa gọi món.
Cửu Dật vẫn cúi đầu, đang nhìn túi áo.
“Tiên sinh?” Phục vụ hỏi, “Ngài muốn gọi món gì?”
“Cho tôi một phần nhân quả hạch và hạnh nhân, làm bé thôi, còn có nho khô và quả hạch đào, cộng thêm một phần blueberry.” Vừa nói, hắn vừa chọt chọt túi, “Eliza, bị sao thế?”
Eliza gắt gao ôm lấy ngón tay Cửu Dật, dùng cái đuôi che mình — Nơi này nhiều mèo quá! Có chết cũng không ra!
…
Nhị, về kì nghỉ dài hạn.
Nghỉ lễ trung thu còn có lễ Quốc Khánh, tuần lễ vàng xưa nay chưa từng được nghỉ tám ngày dài như thế, nghỉ lễ đi đâu chơi đây?
Bàn B là cho thế hệ cổ đại, thành viên gồm có:
Quỷ hành: Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Công Tôn, Triệu Phổ, Tiểu Tứ tử, Bao Chửng, Bàng thái sư.
Thần toán hệ liệt: Tiểu Hoàng, Tư Đồ, Tương Thanh, Ngao Thịnh, Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên, Ân Tịch Ly, Viên Liệt.
Được hưởng ké đất diễn: Tương Vân, Man Vương.
Tiểu Hoàng một tay cầm tờ giấy, tay kia cầm bút lông, đang cẩn thận viết gì đó, viết được một lát sẽ lấy bánh trung thu ăn một miếng.
Tư Đồ nhíu mày lại gần xem, “Ngươi viết gì vậy?”
“Danh sách.” Tiểu Hoàng cười tủm tỉm, “Tám ngày nghỉ mỗi ngày xem hai mươi quyển, ta muốn xem một trăm sáu mươi quyển, ta khai trương nhà sách để người ta tới mua.”
Tư Đồ giật giật khóe miệng, “Ngươi định dành ra bao nhiêu thời gian để xem sách?”
Tiểu Hoảng giơ tay đếm, “Một ngày mười hai canh giờ, ngủ bốn canh giờ, tám canh giờ còn lại để xem sách, rồi uống chút rượu ăn này nọ…”
Tư Đồ đen mặt đè hắn, “Tiểu quỷ, còn ta đâu! Ta muốn năm canh giờ!”
Tiểu Hoàng mở to mắt, “Huynh muốn năm canh giờ làm gì?”
“Làm chuyện đó đó!” Tư Đồ nhéo nhéo Tiểu Hoàng, muốn hắn đồng ý cho mình mỗi ngày năm canh giờ, Tiểu Hoàng ủy khuất lấy danh sách gạch đi một phần, còn lại một trăm quyển.
Mộc Lăng cắn bánh trung thu, tay cầm tách trà Phổ Nhĩ lắc đầu, “Tư Đồ, ngươi là tên lưu manh! Ngươi một vừa hai phải thôi, đối diện là Khai Phong Phủ, coi chừng bị người ta chém bay đầu!”
Tần Vọng Thiên tách cua cho Mộc Lăng, đút từng miếng cho hắn, tay chân còn không đủ dùng, miệng hỏi, “Mộc Mộc, tám ngày nghỉ ngươi muốn làm gì? Hai ta đi chơi đi?”
“Ngô.” Mộc Lăng cố nhai, miệng đầy thức ăn không nói được, đầu chỉ gật liên tục.
“Đi đâu?” Tần Vọng Thiên cười híp mắt, “Suối nước nóng nha?”
“Ừ hử?” Mộc Lăng ngẩng mặt suy nghĩ, suối nước nóng có gì chơi không?
Tần Vọng Thiên bổ sung, “Suối nước nóng ở thôn quê có nhiều món ngon lắm nha!”
Mộc Lăng sáng mắt, lập tức gật gật — Vậy đi suối nước nóng!
Tương Thanh nhíu mày nhìn bánh lão bà và bánh lão công trước mặt, nhìn Ngao Thịnh, “Ngươi có thể đổi khẩu vị không?”
Ngao Thịnh ngẩng đầu, giọng nói mang theo chút biếng nhác của bậc đế vương, “Không đổi, lòng ta chỉ có một!”
Tương Thanh nhìn trời, “Tết trung thu phải ăn bánh trung thu!”
Ngao Thịnh cầm bánh lão bà đưa tới miệng Tương Thanh, “Miễn nó tròn là được rồi.”
“Bánh trôi nước cũng tròn, thịt viên cũng tròn, bánh bao cũng tròn!” Tương Thanh vừa nói vừa xoa xoa đầu của Ngao Ô, vươn tay chỉ Lisbon ở bên kia, “Ngao Ô, nhìn bên kia đi.”
Ngao Ô lắc lắc đầu, nhìn Lisbon ở phía xa, Lisbon đang ăn bánh trung thu nhân thịt bò sống, xem ra mùi vị không tệ.
Ngao Ô nhìn Tương Thanh, Tương Thanh gọi phục vụ, gọi món bánh trung thu giống Lisbon cho Ngao Ô.
Ngao Thịnh vỗ đầu Ngao Ô đuổi nó đi, đừng làm phiền Tương Thanh.
Đối diện, Tiểu Tứ tử đang ăn bánh trung thu nhân lòng đỏ, hỏi Triệu Phổ, “Cửu cửu với nhóm Ảnh Ảnh được mấy ngày nghỉ vậy ạ?”
Triệu Phổ nhướn mày, “Cả năm đối với ta đều là ngày nghỉ!”
Công Tôn lắc đầu — Nói được thì phải làm được! Tiết tháo một chút.
Triệu Phổ cười gượng, “Ta mà nghỉ thì cũng đồng nghĩa thiên hạ thái bình.”
Ngạo Thịnh ở đối diện nâng cằm, “Vương triều Đại Tống có vẻ không tồi, tướng quân nguyên soái đều được nghỉ chứng tỏ rất yên ổn, không giống Thịnh Thanh của ta, ba ngày hai bên lại có người quấy rối thì thôi không nhắc tới, vậy mà còn luôn có người muốn đánh nhau với honey của ta nữa!”
Tương Thanh nhìn hắn, “Honey là cái gì?”
“Honey là ngươi đó.” Ngao Thịnh chỉ cái bàn bên kia, “Người đó lúc nãy dạy ta nói.”
Mộc Lăng nghe được, lại gần hỏi Tương Thanh, “Honey, ngươi còn ăn cua không…”
Nói còn chưa xong, Ngao Thịnh đã hung tợn trừng Mộc Lăng, “Chỉ có ta mới được kêu!”
Mộc Lăng lau miệng, tiểu quỷ này càng ngày càng kiêu ngạo… Có điều Tần Vọng Thiên bên cạnh cũng túm hắn về, cảnh cáo, “Không được gọi honey lung tung!”
Triển Chiêu cầm bánh trung thu, vừa ăn vừa tính ngày nghỉ.
Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, “Tết trung thu về đảo Hãm Không, thế nào?”
“Tám ngày đủ không?” Triển Chiêu cảm thấy không hiệu quả, “Đi đường không cũng mất ba bốn ngày rồi.”
“Ai nói tám ngày?” Bạch Ngọc Đường hỏi lại, “Rõ ràng là mười ngày!”
“Mười ngày?” Công Tôn lại gần, “Không phải tám ngày hả?”
Triệu Phổ nhìn Bao Chửng, “Bao đại nhân, ngài cho mọi người nghỉ mấy ngày vậy?”
Bao đại nhân bưng tách trà Phổ Nhĩ, “Quốc Khánh với Trung thu, tổng cộng tám ngày.”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Quốc khánh được nghỉ mấy ngày?”
“Bảy ngày.” Bao Chửng uống trà.
“Trung thu được nghỉ mấy ngày?”
“Ba ngày.”
“Vậy chẳng phải mười ngày ư!” Bạch Ngọc Đường còn thật sự nói, “Đại nhân không biết đếm?”
Bàng Cát ở bên cạnh cười xúi giục, “Lão Bao a, cái này ngươi không đúng rồi, phải cho nghỉ mười ngày, Triển hộ vệ và Công Tôn tiên sinh bình thường đều khổ cực, sao lại trừ mất hai ngày nghỉ của người ta?”
“Tám ngày nghỉ là quy định của cả nước.” Bao Chửng vô tội nói, “Có hai ngày trùng nhau!”
“Trùng sao mà trùng được?!” Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ cực lực giành thêm hai ngày nghỉ.
Bao đại nhân thấy Tiểu Tứ tử nhăn mặt nhìn mình, như là hỏi — Á? Sao lại trừ ngày nghỉ của Miêu Miêu với phụ thân người ta!
Bao Chửng giật giật khóe miệng, trong lòng nói, chuyện này đâu liên quan tới ta, vì thế rất anh dũng vung tay, “Nghỉ nửa tháng!”
Bạch Ngọc Đường xoay đầu nhìn Triển Chiêu — Về đảo Hãm Không đi!
Triệu Phổ hưng phấn nhìn Công Tôn — Về đảo Tiêu Dao đi!
Bên này đang hưng phấn thì nghe Ân Tịch Ly cười hai tiếng.
Viên Liệt cúi đầu hỏi, “Sao thế?”
Ân Tịch Ly cầm trống bỏi xoay xoay, nhỏ giọng nói với Viên Liệt, “Chúng ta đi tìm Quý Tư với ông già Tước Vĩ rủ chơi mạt chược đi.”
Viên Liệt không hiểu, “Chẳng phải ngươi nói muốn ra ngoài đi chơi ư?”
“Đi cái con khỉ.” Ân Tịch Ly bĩu môi, “Ngoài đường kẹt xe tới mấy dặm, Tương Vân với Man vương chẳng phải cũng bị kẹt chẳng nhúc nhích gì được sao, có khi bây giờ đang ngồi ăn mì ăn liền trên nóc xe ngắm trăng đó.”
End.
Editor: Tui sợ cái nùi đồ ăn này quá:"( Cầu màn bổ túc tiếng Anh cho bầy cổ đại =)))))))))
(*) bánh liên dung nhân lòng đỏ
Chocolate Sundae:
Bánh dẻo mè đen: