Lục Sơ chợt cảm giác có gì không đúng, lập tức ngồi thẳng người.
"Em phải về nước."
"Sao vậy em? Bên ấy xảy ra chuyện gì à?" Lục Sơ thở phào, chỉ là về nước thôi mà, rồi sẽ quay lại thôi. Sau đó hắn lại lo lắng hỏi, sợ gia đình cậu bên ấy ra chuyện gì.
"Thật ra..." Tố Hào ngập ngừng, không biết phải nói thế nào.
Lục Sơ vẫn nhìn cậu, kiên nhẫn đợi cậu nói ra.
"Linh Nhi, cô ấy.... có thai." Tố Hào không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Giọng hắn rõ ràng lạnh đi mấy độ "Cho nên?"
"Lục Sơ, em yêu anh, nhưng em không thể bỏ con em được." Tố Hào không trả lời câu hỏi của Lục Sơ.
"À," Lục Sơ cười lạnh "Nên em muốn về đoàn tụ với cô ta phải không?"
"Tất nhiên là không." Tố Hào đứng bật dậy "Em chỉ muốn về nói chuyện rõ ràng với cô ấy."
Cái thai chỉ mới ba tháng, thậm chí còn chưa nổi bụng, Tố Hào lẽ ra cũng không cần trở về gấp như vậy nếu như Linh Nhi không dọa sẽ phá thai nếu cậu không về. Cậu không thể trơ mắt nhìn giọt máu có lẽ là duy nhất trong cuộc đời này của cậu chết đi.
" Anh không đồng ý." Lục Sơ nhất quyết không nhượng bộ. "Em biết vì tính chất công việc của anh, anh không thể đi theo em được, nên nếu em về bên ấy ả ta lại dùng cái thai đe dọa, bắt em lên giường với ả, em cũng làm luôn à?" Hắn càng nói càng thấy có khả năng, càng nghĩ càng giận.
"Lục Sơ, anh nghĩ em là loại người gì?" Tố Hào cũng sắp mất bình tĩnh.
"Anh không nghĩ em là loại người gì, mà cô ta là loại người gì kia kìa. Ai biết cô ta có thể làm ra chuyện gì. Thêm nữa làm sao em biết được cái thai đó là của em, hay là của thằng nào, cô ta lăng loàn như vậy cơ mà." Lục Sơ càng nói càng độc miệng
"Anh im đi!!" Tố Hào thật sự chịu hết nổi, cậu gầm lên, vào phòng vớ lấy cái vali, dồn hết đồ của mình vào rồi lao ra cửa.
Mọi chuyện nói thì lâu mà diễn ra thì quá nhanh, Lục Sơ thậm chí còn không kịp phân tích bản thân phải phản ứng thế nào thì cậu đã đi mất, cả quá trình hắn chỉ ngồi dính mông trên ghế sofa.
Chỉ vài phút trước thôi hắn còn nghĩ hắn là kẻ hạnh phúc nhất trên đời.
Về phần Tố Hào, sau khi rời khỏi nhà Lục Sơ, cậu lập tức đi thẳng đến sân bay, bốc vé chuyến bay sớm nhất rồi bay về nước.
Sau khi Tố Hào về nước, hai gia đình đã có buổi gặp gỡ và hòa giải. Gia đình Linh Nhi đưa ra phiếu xét nghiệm ADN, chứng minh đứa nhỏ trong bụng Linh Nhi chính là con của Tố Hào, cũng liên tục xin lỗi và mong được tha thứ. Vì cha Linh Nhi là người mà Tố Hào kính trọng, nên cậu không thể trở mặt rất thẳng thắn, nhưng cũng không chấp nhận hoàn toàn tha thứ cho cô mà nói sẽ cố gắng phối hợp giúp cô dưỡng thai, còn chuyện vợ chồng tái hợp thì phải xem duyên phận hai người đến đâu.
Buổi họp gia đình kết thúc không thể nói rõ với kết quả đáng vui hay đáng buồn.
Hai ngày sau, tại một góc khuất của quán café, người đàn ông trong bộ tây trang phẳng phiu thấp giọng nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc sang trọng.
"Người duy nhất mà ngài Tố tiếp xúc và gặp gỡ khi về nước là một người đàn ông tên Lục Sơ. Tuyệt đối không hề gặp gỡ hay qua lại với bất kì phụ nữ nào."
"Anh đã điều tra kĩ chưa?" Linh Nhi vẫn không tin. Từ khi ở quốc nội về, thái độ của Tố Hào thay đổi hẳn.
Nếu như trước đây là dịu dàng, chăm sóc nhưng không đủ quan tâm thì sau khi sự việc cô ngoại tình vở lỡ, thái độ của cậu chỉ trở nên thờ ơ, hờ hững, xem như cô không tồn tại.
Không có tức giận hay ghen tỵ, bởi không hề có tình yêu.
Nhưng kể từ khi trở về, thái độ của cậu lại trở nên rõ ràng tránh né. Nếu trước đây không quan tâm, thì giờ đây lại tìm mọi cách hạn chế chạm mặt. Không có lý do gì để cậu trước khi đi không hề né tránh cô, khi trở về lại đầy mặt đề phòng, đặc biệt là khi cô đã có thai con của cậu.
Bạn thân của cô bảo, chắc chắn cậu đã bị một con ả nào đó trong nước câu mất hồn.
Nhưng từ khi về nước, dù nhiều lần thấy cậu ngồi ngẩn người, lại vẫn chưa hề thấy cậu liên lạc với ai.
Linh Nhi lấy lý do cảm thấy trong người không khỏe, xin cậu ngủ với mình trong cùng một phòng, dù là hai giường.
Thậm chí tới đêm cũng không hề thấy cậu liên lạc với ai, đặt lưng xuống là ngủ.
Hết cách, cô đành nhờ thám tử, nhưng kết quả cho người cậu tiếp xúc chỉ có duy nhất Lục Sơ. Linh Nhi biết Lục Sơ, cô đã nhiều lần nghe Tố My nói về Lục Sơ, là bạn thân từ nhỏ của Tố Hào.
Không có gì đáng nghi ngờ.
Cám ơn luật sư, Linh Nhi đứng dậy đi về, trong lòng vẫn còn nhiều băn khoăn.
Tố Hào đã về nước được hai tuần, vẫn không hề liên lạc với Lục Sơ. Thật ra cậu khi đã yên vị trên máy bay về nước, trong lòng đã bình tĩnh lại, cậu biết mình cũng có chút quá đáng.
Lục Sơ yêu cậu như vậy, đương nhiên sẽ không muốn cậu về nhà chung đụng với vợ cũ, nhưng hắn cũng không nghĩ lại, nếu như hai người sau này muốn suốt đời ở cùng nhau, vậy thì chắc chắn không thể có con, vậy thì việc có một đứa bé không phải rất tốt sao? Vả lại không phải hắn nên tin tưởng cậu sao?
Tố Hào vừa tự an ủi bản thân mình không làm gì sai cả vừa sốt ruột tại sao Lục Sơ không liên lạc với cậu.
Ngay từ đầu là tức giận nhưng sau hai tuần cậu bắt đầu lo lắng, có khi nào Lục Sơ đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Nhưng lo lắng thì lo lắng, Tố Hào lại không thể hạ mặt quay đầu đi chủ động liên lạc với Lục Sơ.
Tố Hào nằm trên giường, liếc mắt nhìn Linh Nhi ngủ giường bên cạnh đang quay lưng về phía cậu. Cậu biết cô chưa ngủ.
Tố Hào nằm ngửa, nhìn chằm chằm trần nhà không biết suy nghĩ cái gì, không bao lâu thì ngủ.
Đúng lúc này điện thoại lóe một chút, trên màn hình báo có tin nhắn mới, rồi tất cả lại trở về bóng đêm im lặng.
Tố Hào ngủ đến giữa trưa mới dậy, nằm một chút trên giường cậu mới với tay lấy điện thoại di động đang sạc, gỡ sạc, màn hình di động sáng lên, có vài tin nhắn chưa đọc.
Một người bạn của cậu rủ cậu tối nay đi làm vài chai, Tố Hào gãi gãi cái đầu tóc xù, trả lời "Bận. Tuần sau đi."
Sau đó là ba cuộc gọi nhỡ của Tố My. Cậu để điện thoại chế độ "Không làm phiền" khi ngủ, ngoại trừ đất lỡ trời long, tuyệt đối không có một cuộc điện thoại nào có thể đánh thức cậu.
Sau cùng là một tin nhắn, được gửi lúc hai giờ sáng, không lâu sau khi cậu ngủ, "Chuẩn bị lên máy bay. Nhớ em."
Tố Hào đột nhiên nghe tim mình đập như trống.
Cậu lập tức gọi Tố My.
"Mấy giờ Lục Sơ tới nơi?"
Cậu không thèm hỏi Tố My có biết không, cậu chắc chắn Tố My là kẻ nhiệt tình nối giáo cho giặc nhất.
"Tám giờ tối nay. Anh đi rước nhé? Em không đặt khách sạn, anh còn một căn nhà để không ở trên đường Greenwich mà đúng không, anh đưa anh Lục về ở đấy cũng được."
Căn nhà trên đường Greenwich là một căn nhà nhỏ hướng ra phía bờ sông, là nơi cậu rất thích, cũng hay đến để tìm cảm hứng nghệ thuật, nhưng vì nơi Linh Nhi đi làm cách nơi ấy rất xa nên hai người cũng không dọn qua.
"Không. Anh bận rồi. Anh sẽ nhờ người đem chìa khóa nhà qua cho em, em muốn thì tối nay tự rước Lục Sơ rồi đưa về đấy đi."
Nói đoạn, cũng không đợi Tố My kịp trả lời, cậu cúp máy, nhận ra lòng bàn tay mình đã ướt đẫm.
Tại sao Lục Sơ lại qua đây?
Theo lẽ sau khi nghỉ nhiều như vậy để đưa cậu đi chơi, Lục Sơ không có khả năng sẽ được nghỉ thêm, vì vậy Tố Hào chưa bao giờ nghĩ tới khả năng Lục Sơ sẽ qua tận nơi tìm mình.
Cũng chưa biết mình phải làm gì, hoặc là nói, đối diện cục diện này như thế nào.
Cả ngày hôm ấy cậu như đứng đống lửa, ngồi đống than.
Thời gian chậm chạp trôi qua, cho tới tám giờ...
Tám giờ rưỡi.
Chín giờ.
"Sau nửa đêm, anh đợi em trước cửa nhà."
Là số lạ, nhưng không cần nghĩ cũng biết là ai.
Càng không cần nghĩ cũng biết làm sao hắn biết nhà cậu.
"Anh đừng phá, vợ em còn ở nhà. Ngày mai em sẽ qua tìm anh."
"Em có thể không xuống."
Mọi chuyện dường như càng chạy càng xa, mọi thứ đang lao về phía cậu không cách nào khống chế.
Tối đó Tố Hào vẫn ngồi trong phòng khách.
Mười một giờ rưỡi, cậu nghe có tiếng xe chạy đến trước cửa nhà.
Tố Hào không ra.
Tất nhiên cậu sẽ không trở mặt với Lục Sơ, nhưng Lục Sơ đang ép cậu vào thế khó xử, cậu về nước là để trấn an cảm xúc của Linh Nhi, dù nói tránh mặt Linh Nhi nhưng cậu không bao giờ làm gì quá quắt, đầu tiên là sợ ảnh hưởng cảm xúc của bà bầu, tiếp theo là sợ Linh Nhi nếu kích động sẽ làm ra chuyện gì không vãn hồi được.
Trong nhà im lặng tới đáng sợ, tiếng động cơ tủ lạnh rầm rì chạy, cùng với tiếng kim giây đồng hồ tích tắc tích tắc trôi.
Một người trong nhà, một kẻ ngoài cửa, lòng mang nhiều tâm tư, như cách xa vạn dặm.
Đã hơn một giờ sáng.
Tố Hào đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Thủy tinh trong suốt chiếu ra hình ảnh một chiếc xe màu đen vẫn im lặng đậu ở đó.
Tố Hào với tay lấy chiếc áo khoác móc ở gần cửa ra vào, nghĩ nghĩ lại vòng vào tủ lạnh cầm hai chai nước rồi mới bước ra khỏi nhà.
Nửa đêm, nhiệt độ bên ngoài rất thấp.
Tố Hào mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Người bên cạnh rõ ràng giật mình một chút "Anh cứ tưởng em sẽ không ra."
"Vậy còn đợi?" Tố Hào liếc hắn một cái, đưa cho hắn chai nước.
"Dù gì ở nhà cũng không ngủ được, đợi ở đây, biết em ở gần cũng dễ chịu hơn một chút."
Tố Hào đang uống nước, nghe vậy suýt bị sặc.
Lúc này cậu mới nghiêm túc nhìn hắn, cả người gầy hẳn một vòng, dưới mắt là quầng thâm lớn, râu mọc lởm chởm cũng không cạo, môi cũng khô nứt, rõ ràng là không hề chăm sóc bản thân.
Tố Hào đột nhiên không biết phải nói cái gì mới được.
Hai người đều im lặng. Một người là không biết phải nói gì, một người lại là có quá nhiều điều muốn nói, đột nhiên không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Xin lỗi." Vẫn là Lục Sơ lên tiếng phá vỡ im lặng.
----
Lời tác giả: Khi Diệu Âm bàn nội dung với beta của mình thì chị beta bảo Diệu Âm hiền quá, thế này mà cũng dám không biết xấu hổ mà gắn tag ngược công T__T Diệu Âm càng viết càng thương Lục Sơ quá đỗi, con trai, má xin lỗi T___