Văn Mặc xoay chiếc bút đang cầm trên tay, hơi híp mắt lại trong con ngươi đen thui hiện ra một tia lạnh lùng: "Đi"
Tiếng hắn phát ra rất nhẹ nhàng, không hiện ra một tia hung ác vậy mà lại làm cho Tưởng An Hành cảm thấy hắn rất đáng sợ.
Tưởng An Hành biết, Văn Mặc hắn lần này đây là thực sự tức giận thật rồi, tên Ngụy Dương kia lần này thật sự đã chọc đến giới hạn của Văn Mặc rồi.
Tưởng An Hành đi dò hỏi địa điểm giao dịch của Ngụy Dương, Văn Mặc tùy ý mở điện thoại ra xem, thấy được dong thông báo nhắc nhở.
Bạn học Tô Chiêm thế mà lại cho bài viết nước hoa của hắn một nút like.
(con trai tôi lỡ tay thôi anh đừng suy nghĩ nhiều)
Không hiểu sao Văn Mặc cảm thấy sự tức giận ban nãy không cánh mà bay, hắn liền gửi một tin nhắn đến cho cậu thật đáng yêu.
Bởi vì do quá loạn nên Tô Chiêm quên bỏ like cậu mở trang mạng xã hội ra, nhìn thấy tin nhắn của Văn Mặc gửi đến cho cậu liền cảm thấy giận dữ và xấu hổ trừng mắt nhìn màn hình, sức lực cậu dồn hết lên những đầu ngón tay gõ xuống điện thoại, hận không thể nào một phát đâm xuyên từ màn hình đến người thật cậu không nên hiểu lầm, tôi like là châm biếm cậu có sở thích nước hoa giống với nữ sinh.
Văn Mặc dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn đến khung chat, tâm tình hắn rất tốt tôi nguyên bản không hề hiểu lầm cái gì, nhưng khi thấy cậu nói những lời này tôi mới nhớ lại, cậu đã cho tôi 1 nút like.
Tô Chiêm:......!
Văn Mặc nhắn lại tiếp Tôi nói cậu thật đáng yêu chỉ là đáp lại nút like của cậu thôi
Tô Chiêm giận dữ ném điện thoại xuống, không muốn nói chuyện cùng cái tên Văn Mặc bại hoại này nữa.
Nhưng mà cũng chỉ còn mấy phút nữa, cậu lại cắn răng nhặt điện thoại lên, cậu hết cách rồi, cậu cùng người bán trò chuyện ước chừng thời gian xong xuôi.
Tiết tự học buổi tối, Tô Chiêm để Phương Thập Thu đi về trước, còn cậu thì tự mình đóng vai kẻ trộm ẩn ẩn núp núp khỏi các bạn học khác đi tới quán ăn cạnh sân thể dục trong trường.
Thời điểm lúc cậu đến quán đã là hơn chín giờ, quán cạnh sân thể dục rất ít người lui tới, cậu mang theo khẩu trang cùng mũ mới mua, đứng ở góc nhỏ trong quán để chờ người bán.
Mới qua vài phút, người bán cũng đội mũ đeo khẩu trang lén lén lút lút đi tới, đôi lúc còn ngó nghiêng xem có ai đi theo sau mình hay không
Người bán đồng thời nhìn thấy một người trang bị giống mình đứng ở góc quán liền lập tức đi tới, hai người bí mật giao dịch chụm đầu lại với nhau, một câu cũng không nói ra, người bán liền trực tiếp lôi đồ từ trong túi ra đưa cho cậu.
Thực ra cơ thể của Tô Chiêm đã bắt đầu phát ra triệu chứng, tay chân cậu như nhũn ra, cậu phải chống tay vào tường mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng được.
Đến khi cậu vừa chạm vào được chiếc áo, cậu mơ hồ cảm nhận được một cỗ mùi thơm của gỗ, cảm giác trống rỗng trong cơ thể lại một lần nữa được lấp đầy.
Cậu không kìm lòng được hít thật sâu mùi hương tin tức tố thơm ngát kia, cả người của cậu lại như tràn trề sức sống.
Bỗng một ánh đèn từ hướng của cậu đứng chiếu tới, Tô Chiêm cùng người bán theo bản năng mà vươn tay lên che ánh sáng chiếu vào mắt, chờ ánh sáng chiếu đi hướng khác, Tô Chiêm nhìn thấy có một bóng người rất quen mắt đang cầm đèn pin, lạnh lùng nhìn về phía cậu và người bán.
Tô Chiêm: "......"
Bỗng nhiên cậu có một dự cảm không tốt, người này chẳng phải là bạn tốt của Văn Mặc Tưởng An Hành sao.
Tưởng An Hành cười lạnh nói: "Sao cậu lại có thể làm như vậy chứ Ngụy Dương, lúc trước trộm từ Văn Mặc quyển sổ ký tên còn chưa đủ hay sao, giờ lại còn dám lén lấy áo sơ mi cậu có biết cái áo sơ mi của Văn Mặc đáng giá bao nhiêu không? Cậu trộm đi một thứ đồ vật có giá trị như vậy đã thuộc vào án hình sự rồi."
Ngụy Dương trợn trừng mắt lên, hoảng hốt muốn chạy trốn, nhưng chân hắn lại không chịu nhúc nhích, mặt hắn biến sắc trắng nhợt, cảm nhận được một luồng tin tức tố áp bức phóng về phía hắn khiến chân hắn mềm nhũn, suýt nữa đã ngã quỵ dưới mặt đất.
Trong lúc alpha áp bức có thể phóng ra tin tức tố mùi máu tanh trực tiếp, nếu huyết thống càng tinh khiết thì tin tức tố của alpha sẽ mạnh mẽ hơn, bất luận tin tức tố của Văn Mặc có thơm nhức mũi như thế nào thì chuyện này cũng không thể nào che giấu Văn Mặc hắn nguyên bản là một alpha có tin tức tố cực kì tinh khiết, tin tức tố của hắn rất mạnh đối với alpha phổ thông cơ hồ hắn đều nắm giữ tuyệt đối sự áp chế.
Ngụy Dương cảm nhận được tin tức tố của Văn Mặc, sắc mặt hắn trắng bệch chân run rẩy, muốn chạy cũng không chạy nổi.
Tưởng An Hành đi bến trước mặt Ngụy Dương sau đó cho hắn ăn một cước.
Trong không khí bay tới tin tức tố thuộc về Văn Mặc mang theo mùi gỗ thơm xen một chút lãnh ý, Tô Chiêm máy móc mà điều chỉnh hô hấp, không lâu sau tất cả khí lực của cậu đều đã hồi phục.
Nhưng Tô Chiêm lại cảm thấy còn phi thường khó chịu hơn trước, sắc mặt cậu lúc trắng lúc xanh, quả thật bây giờ cậu đang giận dữ và xấu hổ muốn chết.
Tình huống của cậu bây giờ không khác gì một kẻ trộm cuồng mến kẻ thù cũ sẵn sàng mua lại đồ của hắn, sau lại bị kẻ thù cũ tóm gọn làm chuyện này càng mất mặt hơn.
Cậu nhìn sang hai bên một chút, muốn thừa dịp lúc Văn Mặc cùng Tưởng An Hành không chú ý tới cậu sẽ chạy trốn.
Cậu nhìn trúng thời cơ tới rồi, cậu phi như bay về phía trước, nhưng vừa mới đi ra ngoài một bước, cậu liền đâm đầu vào một người.
Cậu nghe được một âm thanh đặc biệt quen thuộc, đặc biệt âm thanh này còn rất ung dung thong thả nói: "Cậu bây giờ thật giống như càng ngày đối với tôi càng yêu thích rồi đi."
Cậu ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy chính mình có một tư thế vô cùng hoàn mỹ đầu đập vào lồng ngực của Văn Mặc.
Văn Mặc rũ mĩ mắt, vẻ mặt hắn ở trong bóng tối dường như có chút mơ hồ, nhưng tin tức tố thuộc về hắn lại quẩn quanh bên cậu để cậu chạy căn bản là chạy không thoát được.
Trong hô hấp của Tô Chiêm lúc đó đều là mùi hương của Văn Mặc, cậu cắn răng nỗ lực muốn đem cái áo sơ mi của Văn Mặc cậu đang cầm trên tay giấu đi, nhưng trên người cậu ngay cả ba lỗ cũng không có chứ nói gì đến việc thủ tiêu chứng cứ phạm tội này đây.
"Không, không có." Tô Chiêm cắn răng giải thích: "Tôi không thấy cậu......"
Tầm mắt của Văn Mặc rơi vào chiếc áo Tô Chiêm đang cầm trong tay, tầm mắt hắn nhìn cậu từ đầu đến chân một lần, ý tứ sâu xa mà nhìn cậu.
Tô Chiêm vừa tức vừa xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng lần này đã cho thấy rõ ràng cậu đang đuối lý, cậu đang cầm áo sơ mi của Văn Mặc như một kẻ trộm mến mộ kẻ thù cũ của mình, cậu không có cách nào khác liền đứng thẳng lưng phản kháng lại con sói đuôi to Văn Mặc này, chỉ có thể ấp a ấp úng nói dối: "Đây, đây là tôi......!tôi giúp người khác......!giúp người khác mua......"
"Ừ." Văn Mặc chậm rãi đáp lại một tiếng, ánh mắt hắn cân nhắc nhìn cậu: "Tôi không nghĩ tới, cậu lại có thể yêu thích mùi hương của tôi đến như thế, ngay cả áo sơ mi tôi đã mặc rồi cũng nhọc lòng mua lại."
Tô Chiêm: "......!không phải như cậu nghĩ, đừng hiểu lầm."
Cảm thấy Văn Mặc không hề để tâm đến những lời cậu vừa mới ngụy biện.
"Nếu như cậu yêu thích tôi......!hay mấy đồ vật tôi đã dùng qua, có thể trực tiếp nói với tôi, tôi đối với omega tôi luôn luôn khoan dung, tất cả đồ dùng tôi đã dùng qua đều có thể cho cậu." Cái câu nói chứa đầy những ý tứ sâu xa kia của Văn Mặc đã thành công làm Tô Chiêm đã xấu hổ lại càng xấu hổ hơn.
Tô Chiêm đang muốn phản bác lại, Ngụy Dương bị Tưởng An Hành đánh cho mấy cái không chịu nổi liền tức giận nói: "Đánh tôi làm gì, nếu không có buôn bán thì sẽ không có ai bị thương, tôi đây cũng chỉ là thuận theo nhu cầu của thị trương, ai bảo Văn Mặc của cậu từ trai lẫn gái đều mê muội bọn họ thích dò xét việc riêng tư, muốn biết xem tin tức tố của hắn có mùi hương như nào, muốn có được những đồ vật hắn đã dùng qua, đều là những gì bọn họ muốn, dựa vào cái gì mà lại chỉ đánh một mình tôi!"
Văn Mặc rũ mi mắt nhìn Ngụy Dương lạnh lùng khẽ xùy một tiếng.
Ngụy Dương đặc biệt không phục, hắn chỉ vào Tô Chiêm nói: "Chính người này, chỉ vì mua áo sơ mi của hắn mà sẵn sàng chi ra nhiều tiền, cậu ta so với tôi đáng nhẽ phải càng nên đánh?! Không có mấy người như cậu ta thì tôi làm sao lại dám lén lút lấy đồ vật của cậu!"
Sắc mặt của Tô Chiêm bỗng nhiên đỏ hồng: "......"
Văn Mặc đi tới trước mặt Ngụy Dương đã bị đánh đến múc không đứng lên nổi, từ trên cao nhìn xuống đối phương, hắn từ từ nhấc chân lên hung hăng dẫm lên trên ngực Ngụy Dương.
Ngụy Dương bị dẫm đau liền kêu to, trong tiếng kêu của hắn còn nghe được loáng thoáng giọng nói lạnh lùng của Văn Mặc: "Cậu là cái thá gì mà cũng dám nói đến cậu ấy?"
(gút chóp con rể ( ^ )b)
Tưởng An Hành kinh ngạc nhìn Văn Mặc.
Văn Mặc vốn là người rất chú trọng việc riêng tư cá nhân, hắn vốn cho là Văn Mặc cũng sẽ hung hăng trừng phạt người mua áo sơ mi của cậu ta, nhưng thật không thể nghĩ tới thái độ của Văn Mặc đây lại là......!che chở cho đối phương?
Tô Chiêm sau khi nghe Văn Mặc nói cậu cũng vô thức giật mình nhìn Văn Mặc, trong đầu cậu liền lóe lên một suy nghĩ vô cùng không đúng lúc: lẽ nào kẻ thù một mất một còn Văn Mặc này muốn mâu thuẫn giữa hai người là tự hai người giải quyết, không muốn để cho người ngoài chê cười?
Cậu phản ứng lại liền hung hăng lắc đầu, sau cậu lại cổ quái mà nghĩ, còn phân biệt giữa người ngoài, vậy chẳng phải trông bọn cậu càng giống vợ......!
Văn Mặc nhấc chân ra, nhàn nhạt mà nói với Tưởng An Hành: "Cậu trước tiên đem hắn mang đi hộ tôi, giờ tôi còn có chút việc."
Tưởng An Hành dùng ánh mắt đặc biệt hiếu kì lại thấy kì quái nhìn từ trên xuống dưới Tô Chiêm một lúc, nói đến giờ hắn vẫn không biết người mua rốt cuộc là ai, mang khẩu trang cùng mũ kín mít nên hắn không thể biết được, con mắt của người đó màu hổ phách đúng là rất đẹp, vóc người gầy gò, đứng bên cạnh Văn Mặc cao to, sững sờ nghĩ ra vẻ có chút đáng......!
Tưởng An Hành lôi Ngụy Dương đi cho dù trong lòng hắn vẫn muốn biết người mua kia rốt cuộc là ai.
Sau khi bọn họ rời đi, Văn Mặc ung dung thong thả nói với Tô Chiêm: "Cậu yên tâm, tôi phân rất rõ ràng, người mua những thứ đó của tôi theo tôi nghĩ là họ muốn chơi tình thú." (đoạn này edit mà không hiểu lắm)
Tô Chiêm bị ép cùng Văn Mặc chơi tình thú: "......"
Cậu quẫn bách hạn chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy một cái lỗ để chui vào.
Văn Mặc nhìn Tô Chiêm, từ góc nhìn của Tô Chiêm có thể vừa văn thấy được vòng cung của hàm dưới của Văn Mặc vô cùng hoàn mỹ, Tô Chiêm nghe thấy Văn Mặc miễn cưỡng nói: "Cậu đeo khẩu trang suốt như thế mà không thấy khó thở sao? Tháo ra đi......"
Tô Chiêm ôm một tia hi vọng cuối cùng cầu khẩn mong Văn Mặc không nhận ra cậu.
Nhưng mà hai chữ sau của Văn Mặc thốt ra lại chính là: "Tô Chiêm."
Tô Chiêm tức giận giật khẩu trang xuống, mạnh miệng mà nhìn Văn Mặc, căn cứ vào việc người thua nhưng quyết không thua trận mà khi thế mắt cậu trợn lên.
Văn Mặc thư thái nghiêng người dựa vào tường đá sau sân thể dục, dùng một loại giọng điệu tùy ý nói với cậu: "Sau này không cần phải mua từ chỗ người khác, cậu chỉ cần trực tiếp hỏi tôi là được."
"Tôi, tôi không phải......!mua cho mình dùng mà là." Tô Chiêm liền lấy lí do lúc nãy ra để lừa gạt Văn Mặc.
Văn Mặc khẽ xùy một tiếng: "Cậu còn thích lấy lí do này để gạt tôi, nếu cậu đã kiên trì như vậy thì nói cho tôi biết xem người mua đồ của tôi là ai, nhỡ đâu tôi có quen thì sao."
Tô Chiêm: "......"
Cậu luôn luôn là một đứa trẻ thành thật, vừa nãy còn bịa chuyện để nói dối với Văn Mặc đã đạt đến cực hạn của cậu rồi, hiện tại nếu để cho hắn đem những lời nói vừa nãy của cậu đổ sang người khác thì e là cậu làm không được.
Cậu nhấp môi, không nói nên lời chỉ có thể quật cường mà mím môi lại không nói một lời nào.
Văn Mặc nhìn bộ dạng của cậu, một thiếu niên hồng hào, môi mím lại thành một đường thẳng, con mắt lại có chút ửng hồng, không biết là đang tức giận hay xấu hổ, con ngươi màu hổ phách mịt mờ sương mù, cả người cậu thoạt nhìn vừa oan ức lại vừa đáng yêu.
Văn Mặc dùng đầu lưỡi chống đỡ lại hàm răng, mắt hắn một màu đen kịt như đêm vừa đẹp đẽ lại vừa nguy hiểm.
Một lát sau hắn bỗng nhiên nói: "Không muốn nói thì tôi, cho cậu."
Tô Chiêm sửng sốt một chút, không kịp phản ứng lại.
Văn Mặc đi tới bên cạnh Tô Chiêm, cởi áo khoác trên người ra choàng lên trên người cậu, mang theo một cỗ mùi tin tức tố gỗ thơm ngát bao vây lấy Tô Chiêm.
Tô Chiêm hít sâu một cái bị tin tức tố của Văn Mặc làm cho có chút choáng váng: "Đưa, đưa tôi? Cậu cho tôi?"
o0o
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Mặc: Vợ nhỏ muốn mua đồ của tôi, đó chính là tình thú mấy người không hiểu được đâu, bên ngoài mâu thuẫn bên trong giải quyết.
-hen24: chúng tôi làm sao mà hiểu được tình thú mà anh nói là như thế nào:>
Vô cùng cảm ơn mọi người đã cùng tôi đi đến chương truyện này, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!!!!! mà còn nữa hiện tại thì tình hình dịch bệnh đang chuyển biến phức tạp hơn nên mọi người hạn chế ra ngoài nhaaaa, mà nếu có ra thì nhớ đem theo khẩu trang đó:3 iu mọi ngừi nhìuuuuu.