Nhan Tử La
trằn trọc mơ màng suốt cả tối, tận khi trời sáng mới thật sự ngủ say, ngủ tới
khi mặt trời lên cao bằng ba con sào mới tỉnh dậy. “Đau đầu quá! Các ngươi ai
đánh xe xéo qua đầu ta thế hả?”, Nhan Tử La bóp bóp huyệt Thái Dương hỏi.
“Mẹ thật mất
mặt quá, suốt tối hết khóc lại cười.” Khuynh Thành trèo lên ghế đứng cạnh nàng
lè lè lưỡi làm mặt quỷ.
“Thật
không? Sao ta chẳng nhớ gì hết? Ta còn làm gì khác nữa không?”, Nhan Tử La lo lắng
hỏi.
“Mẹ hát. Có
điều không biết là hát cái gì, Bách Hợp cô cô cũng không biết.” Khuynh Thành lại
trèo xuống.
“Bảo bối, Mẫn
cô cô của con đâu?” Con nhóc này lại không chạy đến để chế nhạo nàng sao?
“Cô cô đi rồi.”
Khuynh Thành nói xong liền chạy ra ngoài.
“Sao đi
nhanh vậy. Thật chẳng ra gì, không thèm cả tạm biệt mình nữa.” Đang cằn nhằn
thì Bách Hợp vén màn cửa bê canh giải rượu vào.
“Chủ nhân
người tỉnh rồi. Đây là canh giải rượu, người uống xong sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.”
Bách Hợp đặt canh lên bàn.
“Mẫn chủ
nhân đi từ bao giờ?”, Nhan Tử La uống canh hỏi.
“Sáng sớm
nay ạ. Trong cung cho người tới đón Mẫn cách cách quay về. Mẫn cách cách nói sẽ
sai người tới lấy xe ngựa đem trả. Xin chủ nhân cứ yên tâm”, Bách Hợp hồi báo một
tràng.
“Ờ, ta biết
rồi. Giờ là lúc nào rồi?” Nhan Tử La uống hết canh, thu người nằm bụp xuống, vẫn
đau đầu lắm!
“Chủ nhân,
người ngồi dậy một lúc thì tốt hơn, cứ nằm thế sẽ càng đau đầu đó ạ. Người mà Mẫn
cách cách phái đã đến rồi, chủ nhân có muốn gặp không?”, Bách Hợp hỏi.
“Đến nhanh
thế sao? Là nam hay nữ?”, hay là thái giám? Nhan Tử La hỏi.
“Là một cô
gái trẻ”, Bách Hợp cười ha ha đáp. Cô gái đó lạnh lùng y như Mẫn cách cách.
“Vậy để cô
ta vào đây.” Nhan Tử La ngồi dậy, bắt đầu chỉnh sửa đầu tóc.
Một lúc
sau, Ám Hương đưa một cô gái vào. Cô gái đó không nhún người thi lễ, chỉ cúi đầu
nói: “Vân Yến bái kiến chủ nhân”.
“Đừng bái quá
kiến lại nữa, tôi không quen với mấy lề thói ấy. Mẫn cách cách chắc đã nói với
cô là chúng ta sẽ đi đâu rồi chứ?”, Nhan Tử La hỏi.
“Chưa ạ,
Cách cách nói sau này tất cả mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của chủ nhân.”
Vân Yến vẫn lạnh lùng.
“Ồ! Thôi được.
Vậy hôm nay chúng ta đi trả xe ngựa! Người biết đánh xe không?”, Nhan Tử La hỏi,
trực giác cho biết câu hỏi này của cô quá thừa, quả nhiên…
“Biết ạ”,
Vân Yến kiệm lời như kiệm vàng.
“Vậy thì tốt
rồi! Yến Tử, ồ sau này tôi gọi cô là Yến Tử được không? Tôi không quen dùng cả
tên lẫn họ để gọi người khác”, Nhan Tử La trưng cầu ý kiến.
Vân Yến khẽ
sững lại, rồi đáp: “Chủ nhân thích thì cứ gọi thế đi ạ!”.
“Được, Yến
Tử, cô đợi tôi một lát, tôi sẽ thu xếp nhanh thôi.” Nàng bật người đứng dậy, loạng
choạng, cũng may Vân Yến nhanh tay đỡ được.
“Cảm ơn
cô”, Nhan Tử La rất tự nhiên nói, không nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Yến Tử.
Chẳng mấy
chốc, Nhan Tử La đã chuẩn bị xong, thay nam phục, sau đó kéo Vân Yến nói: “Được
rồi, đi thôi”.
Vân Yến lần
thứ ba ngẩn người, người này… thật kì lạ.
Lần đầu
tiên bước chân vào tòa lầu này, Nhan Tử La đã có cảm giác như được về nhà. Vẫn
là Hạ Chí hôm qua ra đón nàng: “Công tử đến tìm bà chủ của chúng tôi phải
không?”.
“Đúng thế,
ta đến trả xe ngựa, và cảm ơn bà chủ của các cô”, Nhan Tử La nói.
“Vừa đúng
lúc, bà chủ chúng tôi cũng đợi công tử đã lâu, mời công tử theo tôi.” Hạ Chí đi
trước dẫn đường, Nhan Tử La đi theo sau cô ta, Vân Yến đi cuối cùng.
Lên lầu ba,
Hạ Chí đưa nàng tới dùng lại trước cửa một căn phòng, gõ cửa nói: “My tỷ, công
tử đến trả xe ngựa ạ”.
“Mời vào
trong đi!”, My Liễm Diễm đáp.
“Mời!” Hạ
Chí mở cửa vén rèm lên. Nhan Tử La nhìn nhìn Hạ Chí nói: “Cô nương có thể bố
trí cho người nhà tôi một chỗ để nghỉ ngơi không, e là tôi có chuyện cần phải
nói với bà chủ của cô!”.
Vân Yến
nhìn nhìn cô một cái, vẻ mặt không tán đồng, Nhan Tử La chỉ nói nhỏ: “Yên tâm”,
rồi bước vào trong.
My Liễm Diễm
đang ngồi bên bàn trang điểm nghịch nghịch một cái hộp. Nhan Tử La biết cái hộp
trang điểm đó, là thứ mà rất lâu rất lâu sau này mới có.
“Ngồi đi”
My Liễm Diễm quay đầu lại, nhìn nàng từ đầu tới chân một lượt: “Không ngờ, còn
có người giống như tôi, xem ra không phải chỉ mình tôi là người gặp bất hạnh nhỉ?”.
“Bất hạnh?
Thực ra cô rất may mắn. Tai nạn máy bay mà cô không chết, may mắn quá còn gì.
Hơn nữa, xem ra cô ở đây cũng rất phát tài! Vẫn là một minh tinh.” Nhan Tử La
ngồi xuống ghế.
“Thế cô tới
đây bằng cách nào?” My Liễm Diễm nhìn cô.
“Tôi hả?
Nói ra chắc cô không tin đâu, tôi đến Mông Cổ cưỡi ngựa, kết quả là bị ngã, khi
tỉnh lại thì đã hóa thân vào một sản phụ…” Nhan Tử La kể lại đầu đuôi câu chuyện
một lượt, My Liễm Diễm nghe mà chỉ biết cười.
“Xem ra, cô
đúng là không phải xui xẻo bình thường. Có điều bây giờ nhìn cô cũng khá ổn”,
My Liễm Diễm nói.
“Khá ổn? Một
người phụ nữ mấy năm liền chưa gặp chồng mình mà vẫn còn được gọi là ổn sao? Lại
còn phải chia sẻ ông chồng với một đám phụ nữ khác nữa chứ. À, đúng rồi, tôi
còn là vợ bé, một bà vợ bé chẳng có chút địa vị nào cả”, Nhan Tử La buồn bã
nói.
“Nhưng, cô
là vợ bé của A ca, nếu đem so sánh ra thì vẫn còn tốt chán, dù sao bây giờ cô
cũng không phải lo cái ăn cái mặc!” My Liễm Diễm đưa cho nàng một ly sữa.
“Tôi lại muốn
được giống như cô, tự do tự tại, thật đáng tiếc! Có lẽ chỉ đợi tới lúc nào đó bỗng
dưng gặp may mắn được quay trở về thì tôi mới có thể tự do!”, Nhan Tử La uống sữa
rồi nói.
“Giống như
tôi? Cũng chẳng có gì là không thể? Có thích chơi cùng tôi không?”, My Liễm Diễm
hỏi, vẫn cái giọng ỡm ờ ấy.
“Muốn thì
muốn, nhưng tôi sợ bị chém đầu lắm. Nếu để người đàn ông đó biết tôi xuất đầu lộ
diện thì chẳng phải hắn ta sẽ lôi tôi ra mà xử trảm sao?” Nhan Tử La âu sầu, số
của nàng là phải chết già trong khu biệt viện kia đó mà.
“Sợ gì, cô
vừa nói cô không được sủng ái, thì chắc hắn chẳng chú ý tới cô đâu. Hơn nữa, cô
không cần phải xuất đầu lộ diện, tài nghệ nấu ăn của cô rất tuyệt, có thể giúp
đỡ cho tôi. Tôi sẽ không để cô chịu thiệt thòi đâu”, My Liễm Diễm thuyết phục.
“Như thế có
được không?” Nhan Tử La bắt đầu thấy dao động, nếu như thế thì nàng không cần
ngày nào cũng đập đầu vào tường vì buồn chán nữa.
“Đương
nhiên là được. Hơn nữa tôi cũng không hạn chế cô ngày nào phải đến, những lúc hắn
ta đến biệt viện cô có thể tự do nghỉ phép”, My Liễm Diễm cổ vũ nàng.
“Được.
Xong!”, Nhan Tử La nói. My Liễm Diễm nhìn nàng cười, cuối cùng cũng có một người
chịu ở bên mình rồi.
Bắt đầu từ
hôm đó, bánh ngọt ở Lan Quế phường bỗng ngon hơn hẳn, rất nhanh, đám thiếu gia
công tử trong kinh thành đến đây không còn chỉ để nghe hát xem múa nữa, mà còn
đến vì bánh ngọt. Ví dụ như Dận Ngã, lúc này hắn đang ngồi ở tửu lầu của Cửu
ca, bày món bánh ngọt.
“Nhìn đi,
thế nào? Nhìn là muốn ăn đúng không?”, Dận Ngã mở túi ra nói. Quả nhiên nhìn thấy
nước miếng của lão Cửu, lão Thập tứ chảy ra ròng ròng.
“Thập ca, ở
đâu ra thế?”, Dận Trinh nhìn món bánh ngọt hỏi, có điều sao hương vị của nó
quen thế nhỉ?
“Ở Lan Quế
phường”, Dận Ngã đáp.
“Lan Quế
phường đổi sang bán bánh ngọt à?”, Dận Đường nhìn chiếc bánh hỏi.
“Không, buổi
tối ca hát, ban ngày bán bánh ngọt, ngoài cái này ra còn có các thứ khác nữa,
có điều là không thể gói mang về”, Dận Ngã nói một cách đầy nuối tiếc.
“So với tiệm
của ta thì thế nào?”, Dận Đường nheo mắt lại hỏi.
“So với tiệm
của huynh…”, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Bát ca, Dận Ngã lập tức nói, “Huynh
tự mình đến đó ăn một lần là biết mà”. Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, cũng may
là có Bát ca ở đây.
“Nếu đệ đã
dám nói như thế, thì xem ra ta phải đích thân tới nếm thử rồi”, Dận Đường băn
khoăn nói, “Này, lão Thập, rốt cuộc là có cho ăn hay không? Không phải đệ mang
đến đây chỉ để khoe khoang chứ?”.
“Ăn, đương
nhiên là để ăn rồi.” Dận Ngã cầm một miếng đưa cho Dận Tự, “Mời Bát ca dùng trước”.
Dận Tự đón lấy, ăn một miếng vẫn chưa thấy có biểu hiện gì. Ăn thêm miếng nữa,
vẫn chưa thấy nói gì. Dận Đường, Dận Trinh tay cầm bánh ga tô nhìn Bát ca của bọn
hắn ăn hết miếng này tới miếng khác mà quên mất rằng mình cũng phải ăn.
“Bát ca, có
ngon không?”, Dận Ngã thấp thỏm hỏi.
“Ngon”, Dận
Tự buông một từ. Dận Ngã có cảm giác trái tim vừa kêu bụp một cái, nhảy về chỗ
cũ. Bát ca lúc nào cũng vui buồn không lộ ra mặt như thế, lúc nào cũng đợi người
ta sắp chết vì lo lắng mới thả ra một câu, sớm muộn gì cũng bị Bát ca ép chết
vì lo lắng mất thôi. Nghe Dận Tự nói một từ “ngon”, lão Cửu, lão Thập tứ vội
vàng cắn một miếng, sau đó hai người hắn bắt đầu thi nhau càn quét món ngon bảo
bối mà lão Thập mang đến.
“Chẳng
trách có người vì ăn mà cắn đứt cả lưỡi của mình. Thì ra đúng là có khả năng đó
thật”, Dận Đương chặc chặc lưỡi nói. Lão Thập tứ không lên tiếng, mùi vị này
quen thật, nhưng rốt cuộc là hắn đã được ăn ở đâu nhỉ?
“Lão Thập,
tối mai bà chủ My chắc sẽ lên sân khấu phải không?”, Dận Đường hỏi.
“Đúng thế,
sao nào?” Dận Ngã nhìn cái gói giấy trống rỗng mà khóc không ra nước mắt, hắn vốn
định mang một ít về cho các phu nhân của mình ăn.
“Ngày mai đệ
làm chủ, đi xem ca múa!”, Dận Đường lại nói, tiện thể tới đó ăn bánh, rồi mang
một ít về tặng cho ngạch nương.
“Cửu ca
huynh quên rồi à? Ngày mai chẳng phải do Ngũ ca mời sao?”, Dận Ngã nói.
“Ngũ ca mời
thì còn có Đại ca, Nhị ca, Tứ ca, Thất ca, Thập tam ca”, Dận Trinh nói. Ngũ ca
định làm gì không biết? Chơi trò cả nhà vui vẻ à? Ha ha, có trò vui xem rồi!