Khoảng bốn
năm ngày sau, vết thương trên tay Nhan Tử La đã khỏi bảy, tám phần, mấy ngày
này ngoài lúc ép Mẫn Chỉ luyện tập múa ra thì nàng cũng chỉ ngồi ngơ ngẩn một
mình, khó khăn lắm vết thương đỡ được một chút mới thấy như được sống lại, lại
hoạt bát chạy nhảy. Ngày mười lăm tháng Ba, Mẫn Chỉ hồi cung. Nhan Tử La thay
sang trang phục nam, để Vân Yến đi theo tới Lan Quế phường.Lúc này cổng lớn của
Lan Quế phường đang đóng chặt, hai ngừơi đi vào từ cửa sau, bên trong cũng rất
vắng lặng. Nghĩ chắc cô nương của Lan Quế phường còn đang ngủ trưa, Nhan Tử La
rón rén đi lên lầu ba, nghe thấy bên trong vọng ra tiếng hát du dương, có vẻ
như My Liễm Diễm cũng đang lo lắng.
“Bà chủ My
thật chăm chỉ!”, Nhan Tử La cố thấp giọng nói.
“Vết thương
của Nhan công tử xem ra đã khỏi rồi, sốt sắng đến thăm Liễm Diễm thế này, Liễm
Diễm thật cảm động.” My Liễm Diễm mở cửa, cố ý liếc mắt đưa mày với Nhan Tử La,
Nhan Tử La lập tức nổi da gà khắp người.
“Chớ khách
khí, quan hệ giữa hai chúng ta là quan hệ gì chứ?” Nhan Tử La ngồi xuống, “Chuẩn
bị xong chưa? Xem ra cô hơi căng thẳng nhỉ?”.
“Đúng là
căng thẳng, căng thẳng hơn cả gặp giám đốc”, My Liễm Diễm khẽ nói, “Có điều tôi
cũng rất tò mò về Hoàng thượng, cũng muốn gặp ông ta xem sao”.
“Tôi cũng
muốn mà, vì vậy vết thương vừa đỡ là tới gặp cô ngay, đừng quên đưa tôi theo đấy”,
Nhan Tử La nói.
“Cô không
nói tôi cũng phải mang cô theo.” My Liễm Diễm đứng dậy lấy mấy bộ y phục tới,
“Cô xem tôi mặc bộ nào thì đẹp?”.
“Đừng ăn mặc
diêm dúa quá là được. Giang Nam dịu dàng như ngọc, cô hãy là một mĩ nhân dịu
dàng thì hơn. Mặc bộ này… Oa, cái này của cô là màu xanh thiên thủy[1] à?”,
Nhan Tử La đột nhiên nói.
[1]Xanh
thiên thủy là màu xanh nhạt.
“Cô cũng biết?
Tôi còn tưởng tên bán hàng đó lừa tôi đấy.” My Liễm Diễm cầm bộ đồ đó lên chăm
chú ngắm nghía.
“Ha ha, vậy
mặc bộ màu thiên thủy này đi, màu sắc sáng sủa lại không khô khan, màu của nó
giống như loại ngọc bích thượng hạng, rõ ràng rất hợp với lời bài hát.” Nhan Tử
La để My Liễm Diễm mặc bộ trang phục lên, rồi chạy tới chỗ hộp trang sức của
nàng ta lấy một bông hoa bạch ngọc và mấy cái kẹp tóc bằng ngọc bích, lóng
ngóng vụng về cài lên, nhìn nhìn vào gương: “Thế này đi, nhất định là khiến mọi
người phải chú ý”.
“Thế nhỡ
tôi chiếm mất ưu thế của em chồng cô thì làm thế nào?”, My Liễm Diễm hỏi.
“Cô không
chiếm người đàn ông của cô ấy là được rồi”, Nhan Tử La cười đáp, “Này, cô là chủ
đã ăn mặc đẹp thế này, bọn tôi là a hoàn, con ở cũng không thể lôi thôi quá, y
phục của tôi đâu?”.
“Chuẩn bị hết
cả rồi, cô thật là, tự mình muốn vào cung còn bảo tôi phải chuẩn bị y phục, chẳng
chịu thiệt bao giờ”, My Liễm Diễm cười mắng.
“Thì thế
mà, tôi làm sao bì được với bà chủ My tiền nhiều như nước chứ? Tôi mặc dù không
phải cô nhi quả phụ nhưng đại khái cũng gần như thế, tiêu tiền cũng phải chia
làm mấy phần để tiêu.” Nhan Tử La cầm trà lên nhấp một ngụm, sau đó hỏi: “Hồ
ly, nếu, tôi nói là nếu, nếu Hoàng thượng thích cô thì cô định thế nào?”.
My Liễm Diễm
sững người lại, “Đùa gì vậy, đấy là Khang Hy đại đế, một cô gái nhỏ bé chốn
phong trần như tôi sao ông ta có thể thích chứ? Hơn nữa, cho dù ông ta có thích
tôi, tôi cũng không thích ông ta”.
“Ồ, thì ra
trong tim hồ ly nhà chúng ta đã có người thương rồi? Để tôi đoán xem nào, có phải
Bát gia lừng lững oai phong, văn nhân nho nhã, thấu hiểu lòng người không?”
Nhan Tử La nghiêng đầu nhìn My Liễm Diễm, quả nhiên sắc mặt My Liễm Diễm bỗng tối
lại.
“Phải thì
sao? Chàng ấy nhìn tôi cũng giống như những người khác thôi. Chỉ có thể mua vui
không thể lấy về nhà”, lông mày My Liễm Diễm bỗng chau lại.
“Tôi hỏi
cô, nếu hắn muốn lấy cô, thì cô có cam tâm tình nguyện bước chân vào phủ môn
hay không?” Nhan Tử La nghiêm túc hỏi: “Với cuộc sống hiện tại của cô bây giờ,
cô có thật sự muốn bước chân vào nhà đó không?”.
“Vì vậy tôi
luôn rất mâu thuẫn. Có điều bây giờ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chàng ấy là
tôi thỏa mãn rồi”, My Liễm Diễm đáp.
“Đừng để
mình sa chân vào đấy, cảm giác mất tự do rất tệ”, Nhan Tử La khẽ nói, sau đó đột
nhiên cười cười, “Nói chuyện này làm gì, tôi đi trước đây, ngày mười tám tôi lại
tới”.
“Được rồi,
đi cẩn thận nhé, Nhan công tử.” My Liễm Diễm cũng lấy lại tinh thần.
Mười tám
tháng Ba.
Khi Nhan Tử
La đến, My Liễm Diễm đã trang điểm xong xuôi, người đứng đó, xanh mướt giống
như cây liễu non đang ra lá. Nhan Tử La lại “trêu đùa” một hồi rồi mới chịu vào
trong nhà thay y phục. Hạ Chí giúp nàng chải một kiểu tóc đơn giản dành cho a
hoàn. Nhan Tử La tự vẻ lên mặt mình một vài “vết sẹo”. Hạ Chí đưa cho nàng một
cái tay nải, nói là y phục để My Liễm Diễm thay sau khi hát xong, nàng chỉ cần
phụ trách chỗ y phục này là được. Nhan Tử La đồng ý rối rít.
Đến chiều
có người ở Lễ Bộ tới đón họ, kiểm tra một lượt tất cả những vật dụng mà họ định
mang theo, vài ma ma cũng tới kiểm tra người họ, sau khi chắc chắn không mang
theo vật gì nguy hiểm mới xong việc. Trên đường, mặc dù nói là cử người đón họ
vào cung, nhưng chẳng khác nào tới để giám sát. Nhan Tử La cảm thấy rất khó chịu
trong lòng, cử tới mấy người liền chỉ để “coi sóc” mình, cử động chân tay một
cái thôi cũng thấy bất tiện, nếu không phải vì cũng muốn nhìn xem Khang Hy đại
đế thế nào nàng quyết không chịu sự cực khổ này. Đương nhiên rồi, nàng cũng rất
muốn vào thăm Cố Cung nữa.
Đến cửa
cung, lại một trận lục soát kiểm tra nữa, sắc mặt Nhan Tử La càng lúc càng tối
hơn, thế này thì chẳng còn gì là nhân quyền cả. My Liễm Diễm nhìn nàng mím môi
cười. Khó khăn lắm mới vào được cung, đám thái giám đưa họ tới một nơi, bảo họ
ngồi đợi. Trước cửa có thái giám đứng chờ hầu, bên ngoài có thị vệ canh gác, bọn
họ vô thức cũng trở nên yên tĩnh theo. Xem ra muốn tham quan Cố Cung lần này chẳng
có hi vọng gì nữa rồi. Chỉ mong lát nữa có thể được gặp vài nhân vật lịch sử.
Đợi tới lúc
trong cung lên đèn, cũng không thấy có ai đi tới. Nhan Tử La bắt đầu đói, thấy
trên bàn có đĩa bánh ngọt, tiện tay nhón một cái, cũng được lắm, không hổ là đồ
dùng trong cung. Ăn xong bánh ngọt, nàng lại tiện tay cầm trái táo được bày
trên bàn lên, vừa mới ăn mấy miếng, thì một thái giám cầm cây phất trần bước
vào, Nhan Tử La kích động, một miếng táo chui tọt xuống cổ họng, nghẹn tới mức
ho sặc sụa. Thái giám đó nhìn nhìn nàng, mặc dù hắn không nói gì nhưng nàng cũng
sợ chết khiếp. Chẳng trách khả năng trừng mắt lườm người của Tiểu Mẫn Mẫn lại lợi
hại như thế, mọi người cứ lườm qua lườm lại cả ngày, không có khả năng e là
cũng không được.
“My cô
nương phải không?”, giọng thái giám the thé khiến tim Nhan Tử La giật thót một
cái như bị mèo cào. Thật là phục những người sống trong cung này quá, giọng nói
này ở thời đại của nàng chính là một thứ tiếng ồn, họ nghe lâu như vậy mà không
phát điên thì quả là công lực siêu phàm.
“Vâng, công
công. Dân nữ My Liễm Diễm.” My Liễm Diễm đứng dậy.
“My cô
nương, mời, màn kịch mà Vạn tuế gia chọn chắc cũng sắp hát xong rồi. Thái tử
gia muốn cô nương vào chuẩn bị”, giọng nói của lão thái giám đó cứ đều đều,
hoàn toàn không có âm nhấn.
“Vâng, dân
nữ biết rồi ạ. Làm phiền công công.” My Liễm Diễm ứng đối uyển chuyển, sắc mặt
của lão thái giám đó mới dịu xuống một chút. Xì, lẽ nào hắn cho rằng những người
sống bên ngoài cung đều là những kẻ lưu manh ngu dốt tâm trí chưa được khai
thông?
Nhan Tử La
trợn mắt, bị Hạ Chí đạp cho một cái thật đau.
Thái giám
đó nói tiếp, “Những người này đều là người của cô nương phải không? Lát nữa khi
My cô nương lên hát, mấy người chớ có đi lại lung tung. Nếu để xảy ra chuyện hiểu
lầm nào e rằng khó giải thích rõ”.
“Vâng”,
Nhan Tử La ấp úng đáp lại một tiếng. Hiểu lầm? Khó giải thích rõ? Có lẽ muốn
nói rằng nếu nghi ngờ mình là thích khách bọn họ sẽ lôi thẳng mình ra pháp trường
chém đầu. Ngày lễ vạn thọ của Hoàng đế thì thà giết nhầm còn hơn bỏ sót ấy nhỉ?
“Được rồi,
vậy mời My cô nương chuẩn bị đi. Lát nữa sẽ có người tới dẫn đường cho cô
nương.” Thái giám đó nói xong liền đi ra, thái độ ngạo mạn.
“Thật là, mời
người ta mà dùng thái độ đó sao? Đúng là được mở mang tầm mắt”, Nhan Tử La lẩm
bẩm, rồi lại tiếp tục gặm táo. My Liễm Diễm liếc mắt nhìn nàng một cái, cười.
Có lẽ trong lòng nàng ta cũng có cùng suy nghĩ ấy.
Họ lại ngồi
đợi ở đó một lúc, một lúc đồng nghĩa với việc Nhan Tử La sắp ngủ gật tới nơi. Đột
nhiên có một thái giám bước vào, vẫn chẳng đánh tiếng gì cả, cơn gà gật của
Nhan Tử La bị dọa cho biến đâu mất, nàng mở to mắt nhìn My Liễm Diễm, ngược lại
My Liễm Diễm lại rất bình tĩnh. Thái giám đó đi vào đảo mắt nhìn một vòng, sau
đó tới bên Nhan Tử La, nói: “Nhan cô nương, chủ nhân của chúng tôi có lời mời”.
Nhan Tử La
nhìn khuôn mặt đang ghé lại gần mình, thì ra là Tiểu Kim Tử, vậy chủ nhân của hắn…
chẳng phải là Mẫn Chỉ hay sao? Nàng nhìn nhìn hắn, “Chủ nhân của các người? Gặp
tôi?”, phải khẳng định chắc chắn đã.
“Vâng, Nhan
cô nương, chủ nhân của chúng tôi muốn gặp cô nương, mời cô nương theo nô tài, nếu
để chủ nhân đợi lâu nô tài sẽ bị trách tội, xin cô nương niệm tình”, Tiểu Kim Tử
vừa nói vừa nháy mắt với nàng. Nhan Tử La đảo mắt một vòng, nói: “Thôi được.
Tôi đi theo cậu, nhưng một lúc nữa tôi phải quay lại, cô nương nhà chúng tôi diễn
xong không tìm thấy tôi sẽ lo lắng lắm”.
“Ngươi đi
đi, ta tin lát nữa công công sẽ đưa ngươi quay lại”, My Liễm Diễm uống một hớp
trà nói.
“Vâng, tiểu
thư.” Lúc đi ngang qua người My Liễm Diễm, Nhan Tử La liền nháy nháy mắt với
nàng ta. My Liễm Diễm nhìn nàng cười, muốn bảo nàng yên tâm.
Ra khỏi cửa,
Nhan Tử La thấy bốn phía đều có thị vệ đi tuần liên tục, trong lòng thực có
chút lo lắng, nhưng cũng không lên tiếng. Cho đến khi tới chỗ thưa người, Nhan
Tử La mới khẽ hỏi: “Tiểu Kim Tử, chủ nhân của ngươi đã diễn xong chưa? Hoàng
thượng có nói gì không?”.
“Nhan chủ
nhân, chủ nhân của chúng tôi còn chưa biểu diễn, vì vậy chủ nhân mới sai nô tài
tới đón người. Chủ nhân nói muốn tận mắt nhìn thấy người”, Tiểu Kim Tử cũng nói
khẽ, sau đó đi lùi lại hai bước, bước song song với nàng, khẽ tiếng dặn dò:
“Lát nữa, nếu gặp ai hỏi thì chủ nhân cứ nói là người của Đồng Thuận trai, hầu
hạ Thông quý nhân”.
“Ồ, ta biết
rồi.” Nhan Tử La cảm thấy giọng nói thần bí của Tiểu Kim Tử khiến dây thần kinh
mình sắp đứt phựt tới nơi. Ai ngờ càng sợ cái gì thì lại càng dễ gặp cái ấy,
đang đi ngoài hành lang, phía trước đột nhiên xuất hiện hai người. Nhan Tử La lại
tưởng cung nữ thái giám đi đi lại lại để chủ nhân sai khiến hay gì đó, nên chẳng
để ý. Tiểu Kim Tử vội vàng kéo nàng tránh sang bên, quỳ một gối xuống đất, gập
người, miệng nói: “Bát gia cát tương! Cửu gia cát tương!”.
Thì ra là Dận
Tự và Dận Đường, bước chân hai người bọn họ không dừng lại, đi lướt qua Nhan Tử
La và Tiểu Kim Tử. Tiểu Kim Tử ra sức kéo tay nàng, chạm đúng vào vết thương, lần
này thì không chỉ đầu gối đau, mà tay cũng đau, nàng lại phải nghiến răng nghiến
lợi.
“Ồ, nha đầu
này mới quá, gặp A ca mà hành lễ thế này à?”, Dận Đường quay đầu lại cười nói.
Nhan Tử La nghe giọng nói ấy, vội vàng cúi đầu, học theo bộ dạng của Tiểu Kim Tử
nói: “Bát gia cát tường! Cửu gia cát tường!”.
“Hầu hạ vị
chủ nhân nào? Tên là gì?” Dận Đường bỗng thấy hứng thú. Nha đầu này quỳ mà lưng
vẫn rất thẳng, nếu không phải do vừa mới vào cung chưa lâu thì có lẽ tính cách
là như thế.
Liếc xéo về
phía Tiểu Kim Tử, trán Tiểu Kim Tử lấm tấm mồ hôi rồi, thế là đành từ bỏ ý định
cầu cứu hắn, nàng tự cứu mình vậy. Lấy lại tinh thần, giọng nàng cất lên trầm
tĩnh: “Tôi hầu hạ Thông quý nhân. Tôi là… Cát Tường”, có lẽ không sai chỗ nào
đâu nhỉ?
“Tôi?” Dận
Đường quan sát nàng từ trên xuống dưới.
“Là… là nô
tỳ.” Mặc dù xem trên ti vi nhiều, nhưng lần đầu tiên thực hành thật khó quá, cũng
may là nhớ ra, hình như đằng sau còn phải nói thêm một cầu gì đó, à, đúng rồi,
“Nô tỳ đáng chết!”.
Lần này chắc
không sai gì nữa, đại lão gia, ngươi mau mau đi đi, đừng có dọa ta nữa, tim gan
ta sắp vỡ vụn hết cả rồi, Nhan Tử La thầm cầu Quan Âm bồ tát.
“Bẩm Cửu
gia, Cát Tường mới vào cung hầu hạ chưa lâu, tư chất lại kém, là chủ nhân thấy
cô ta đáng thương nên mới giữ lại”, Tiểu Kim Tử nói, bị Nhan Tử La trừng mắt lườm
cho một cái.
“Ta đã bảo
mà, thì ra vừa mới vào cung. Ngươi tên là gì? Cát Tường phải không?”, Dận Đường
nhìn nàng rồi lại hỏi.
“Vâng”,
Nhan Tử La thật thà trả lời, Bồ tát không chịu đưa hắn ta đi, thì hãy dể ma quỷ
đưa hắn ta đi vậy, Nhan Tử La thầm nghĩ, sau đó nghe thấy giọng “ma quỷ” như vọng
tới từ cõi thiên thai: “Lão Cửu, đi thôi. Ra ngoài lâu quá rồi cũng phải về xem
thế nào”. Phản ứng vô thức của nàng lại là ngẩng đầu lên xem đấy là vị “ma quỷ”
đáng yêu nào. Đúng rồi, là Bát gia, đứng ở cự li gần nhìn đúng là đẹp trai quá!
Tiểu Kim Tử quỳ bên cạnh lại kéo nàng một cái, lúc này nàng mới nhớ ra là không
được tùy tiện nhìn như thế, vội vàng cúi đầu, bổ sung thêm một câu: “Nô tỳ đáng
chết!”. Khốn thật, vào cung một chuyến, còn chưa làm gì cả, đã chết tới hai lần
rồi. Xin ông Trời tha thứ cho nàng vì câu chửi bậy vừa rồi.
Dận Tự chẳng
có phản ứng gì, có điều ánh mắt của nha đầu này… có chút quen quen.
Cho tới khi
họ đi qua, Tiểu Kim Tử mới kéo nàng đứng dậy, “Nhan chủ nhân, người lần đầu vào
cung phải không? Vừa rồi làm nô tài sợ muốn chết, cũng may là gặp Bát gia, nếu
gặp phải Tứ gia thì…”.
Lập tức im
bặt, nghĩ tới vị đứng bên cạnh mình đây chẳng phải người của Tứ gia hay sao? Gặp
thì cũng không việc gì cả, người nhà mà.
“Nếu biết
vào cung đáng sợ thế này, thì đánh chết ta cũng chẳng vào”, Nhan Tử La thở dài
thườn thượt.
Lại đi một
đoạn, “Còn bao xa nữa? Cung này rộng bao nhiêu?”, Nhan Tử La kéo kéo áo Tiểu
Kim Tử hỏi.
“Sắp tới rồi,
Nhan chủ nhân, người đừng lo lắng. Chúng ta đến Đồng Thuận trai trước”, Tiểu
Kim Tử giải thích.
“Có thể tìm
đường nào mà không gặp mấy vị quý nhân kiểu đó không?”, Nhan Tử La cảm thấy tim
mình vẫn đang đập thình thịch. Xem ra bản thân nàng cũng chẳng thể làm nên trò
trống gì, chỉ mấy người ở thời cổ đại thôi mà dọa cho tới mức chân tay mềm nhũn
thế này. Còn phải quỳ tới quỳ lui, chết đi chết lại.
“Nhan chủ
nhân, đây là con đường gần nhất rồi”, Tiểu Kim Tử vẫn bước đều. Nhan Tử La đành
vội vàng theo sau. Đang cố gắng cầu nguyện để đừng phải quỳ nữa, Tiểu Kim Tử lại
“bộp” một tiếng, quỳ gối xuống đất, “Tứ gia cát tường! Ngũ gia cát tường! Thất
gia cát tường! Thập tam gia cát tường! Đại nhân cát tường!”. Nhan Tử La cũng “bộp”
một cái, quỳ mọp xuống như phản xạ có điều kiện, nàng gần như có thể nghe thấy
tiếng xương của mình vỡ vụn, chỉ đành “copy” lời của Tiểu Kim Tử, lặp lại một
lượt. Lần này, chẳng ai gây phiền hà cho họ, đến khi tiếng giày đã xa dần, Nhan
Tử La mới ngẩng đầu hỏi: “Lần này chắc sắp đến nơi rồi chứ?”, nếu không thì cứ
để nàng chết đi còn hơn, đôi chân này hôm nay coi như tàn phế.