Khi Bách Hợp
đứng dậy, đau buồn đứng trước mặt La Tử Nhan, “Chủ nhân, người không biết đương
kim thánh thượng là ai ư?”. Thấy La Tử Nhan khẳng định, nghiêm túc gật đầu, cô
ta nói tiếp: “Vậy chủ nhân, người có biết trong phủ không?”. Lại thấy La Tử
Nhan ngượng ngùng rồi nghiêm túc lắc đầu, Bách Hợp chỉ chỉ vào mình, “Chủ nhân,
người còn nhớ nô tì không?”, cô ta không còn hy vọng sẽ nhìn thấy nàng gật đầu
nữa. Quả nhiên, La Tử Nhan thoáng lo lắng rồi lại nghiêm túc lúc lắc đầu.
Nhìn vẻ mặt
tuyệt vọng của Bách Hợp, La Tử Nhan không nhẫn tâm, nhưng đây là lần đầu tiên
nàng về triều Thanh, không biết thì thôi, chỉ sợ sau khi Bách Hợp phát hiện chủ
nhân thật sự của cô ta không biết đang hồn phiêu phách lạc nơi nào, liệu cô ta
có biểu diễn một hành động với độ khó cao hơn nữa không? Vì đồng cảm, tốt nhất
là không nên nói vội. Bởi vậy nàng khe khẽ thốt một câu: “Có thể nói cho ta biết,
ta là ai không?”, dù sao cũng đã “hạ trại” ở đây, tốt nhất vẫn nên tìm hiểu
tình hình xung quanh cho rõ ràng rồi tính tiếp.
Bách Hợp cố
gắng kìm nén cơn kích động như muốn ngất đi của mình. La Tử Nhan kiên quyết ra
hiệu khiến cô ta đành nghiêng người ngồi xuống ghế, bắt đầu nói: “Người là Cách
cách của Tứ gia, vào phủ hai năm trước…”.
Khi Bách Hợp
kể xong câu chuyện về người phụ nữ này, La Tử Nhan vỗ vỗ trán. Chán nản quá,
đây rốt cục là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Tứ gia, không phải là Hoằng Lịch
phóng khoáng ngọt ngào, phong độ người ngời hay còn gọi là Càn Long[2] trong
phim, mà lại là Dận Chân, nhân vật thường được thân thiết gọi là “Tứ Tứ” trong
các áng văn chương xuyên không. Hình như tính cách của hắn còn lạnh giá hơn
tính năng làm lạnh của một chiếc điều hòa; hình như hắn ta rất nham hiểm, giết
chết chính cha đẻ của mình mới được lên làm hoàng đế; hình như còn tàn sát
huynh đệ; hình như… hình như chẳng có lời nhận xét tốt đẹp nào dành cho hắn cả.
Có điều cuối cùng hắn ta lại lên làm Hoàng đế, còn nàng – mẹ của Tiếu cách cách
này, liệu có thế cũng vì thế mà tận hưởng vinh hoa, đắc đạo, cáo mượn oai hùm
gì gì đấy không? Nhưng rốt cục thì Ung Chính có phi tử nào họ Nhan không nhỉ?
Đau đầu quá…
[2]Càn
Long, tên húy là Hoằng Lịch, là con trai thứ tư của hoàng đế Ung Chính (Dận
Chân).
“Chủ nhân,
người…?”
“Không sao.
Ngươi đi ngủ đi. Để ta suy nghĩ một lát đã”, La Tử Nhan lãnh đạm nói.
“Chủ nhân
người cũng nên đi nghỉ sớm một chút, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi. Nô tì ở
bên ngoài, người hãy nghỉ ngơi đi!” Sắp xếp xong cho La Tử Nhan, Bách Hợp cứ thế
mặc nguyên y phục rồi trèo lên giường ở gian ngoài, lật qua lật lại.
Ở trong
phòng, La Tử Nhan mở mắt trừng trừng nhìn tấm rèm đỏ chót đến nhức nhối, từ từ
tiêu hóa câu chuyện mà Bách Hợp vừa kể.
Nhan Tử La?
Đây chẳng phải là tên nàng đảo ngược lại sao? Có điều tới bây giờ nàng mới biết
tên mình khi đảo ngược lại thì ra lại đầy chất thơ như thế. Nghĩ đi đâu rồi… tiểu
thiếp? Thật khinh bỉ cái chế độ tam thê tứ thiếp này! Nhưng hình như cha của hắn
còn nạp tiểu thiếp nhiều hơn, con trai con gái sinh ra cả sọt… Ơ lạc đề rồi…
Bây giờ nơi mà Nhan Tử La ở không phải phủ Tứ bối lặc, mà là một biệt viện phía
Tây ngoại thành của Tứ a ca, nghe nói đây cũng là nơi do cha hắn ban thưởng.
Nghĩ tới
đây, La Tử Nhan cảm thấy thật nhẹ nhõm, việc Nhan Tử La xin chuyển đến đây để
dưỡng thai quả là một hành động sáng suốt. Nếu như vẫn còn ở trong phủ Tứ bối lặc
thì có lẽ đã bị cái tên A ca thông minh kia phát hiện ra điều kì quái rồi. Nói
không chừng còn bị lôi tuốt ra chém đầu, bất giác nàng sờ sờ lên cổ, nguy hiểm
quá! Lại nghĩ đi đâu rồi! Haizz, tại sao không gửi hồn vào thân xác của vợ Ngũ
hoàng tử chứ. “Nghe nói” hắn ta rất nhân từ lương thiện, chắc không tùy tiện
lôi vợ mình ra “chém đầu” đâu. Nếu không lão Thất cũng được, mặc dù hắn ta
“hơi” tàn tật, “nghe nói” sau này cũng là thân vương. Còn nếu không thì lão Bát
nàng cũng ưng, “nghe nói” hắn ta còn dịu dàng đến quá quắt, vừa nho nhã vừa lễ
phép, cho dù cuối cùng số phận không tốt lắm, nhưng cũng có thể có một tình yêu
ấm áp nhỉ? Ồ, quên mất, lão Thập tam, ha ha, “nghe nói” hắn ta là một “hiệp
vương”, cùng một giuộc với lão Tứ, cuối cùng cũng được ăn sung mặc sướng, ồ, điểm
này được. Còn nữa không, lão Thập tứ? Miễn cưỡng thì cũng có thể chấp nhận được,
“nghe nói” hắn ta trông như khỉ, không được cao ráo lắm, cuối cùng bị anh trai
mình đày ra giữ lăng cho cha, buồn bã, còn những thứ khác, không thấy “nghe
nói”, thôi bỏ đi.
Sau khi suy
nghĩ viển vông, La Tử Nhan không thể không đối mặt với một vấn đề hết sức
nghiêm trọng, sau này nàng phải làm thế nào? Vợ của A ca, có lẽ khả năng được
trả tự do là âm rồi. Thêm nữa giờ còn có một con khỉ con, thế chẳng phải càng
vô vọng hơn sao, quả là oan nghiệt! Nhan Tử La thì sao? Người phụ nữ đến gương
cũng không dám soi, thì chắc chắn khả năng được sủng ái còn thấp hơn khả năng
khủng long tái sinh. Vậy thì chỉ còn chờ chết già thôi.
Đấm tay xuống
giường, La Tử Nhan kêu “hự” một tiếng rồi ngồi dậy. Chết già? Một từ từng khiến
tim nàng đập thình thịch, thế nhưng bây giờ, nàng còn chưa yêu, còn chưa báo
đáp Tổ quốc, chưa báo hiếu cho cha mẹ, chưa được đi Paris, La Mã, chưa được ăn
sơn hào hải vị ở khắp mọi nơi, chưa được sinh con… Con khỉ con đó thì không
tính, nàng chỉ là giúp người ta vào phút chót mà thôi, quá trình tạo ra nó nàng
đâu có phần. Còn chưa mua được những bộ y phục đẹp đẽ, còn chưa… còn chưa cái
mông nữa ấy, nàng tức giận nghĩ. Có điều, khà khà, giờ đang ở thời cổ đại, có rất
nhiều đồ cổ, hay là nàng sẽ sưu tập và giấu đi một ít, đợi bao giờ quay về, thế
chẳng phải sẽ rất tuyệt ư? Những kí hiệu “¥”[3] bay đầy trước mắt nàng, nhưng,
bao giờ có thể quay về? Mà biết đâu nàng sẽ chết già ở đây? La Tử Nhan cuối
cùng cũng hiểu được tâm trạng của những người ngồi máy bay khi nó gặp nạn rồi…
[3]¥: Kí hiệu
của Nhân dân tệ.
Phấn chấn
lên một chút, nàng là một nghiên cứu sinh cơ mà, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách gì
đó. Suy đi tính lại, chỉ có hai con đường, quay về hoặc ở lại. Quay về? Trở về
để tranh giành đấu đá với đám vợ lớn vợ bé của người ta, không chừng sẽ bị ăn
tươi nuốt sống đến mảnh xương cũng chẳng còn. Nguy hiểm vô cùng, thôi. Nếu lén
lút bỏ đi? Stop, chắc chắn chỉ có đường chết! Ở lại? Sống cầu an tạm bợ! Hừ hừ
hừ, cái gì mà sống cầu an tạm bợ, đây gọi là biết co biết duỗi, không chừng còn
có thể tiết kiệm chút tiền riêng để dành cho kiếp sau… Được rồi, quyết định thế
đi. Còn về con khỉ con kia, dù sao đó cũng là con gái của Nhan Tử La, nàng giờ
lại đang chiếm thân xác của con nhà người ta, đành phải chịu trách nhiệm tới
cùng thôi. Biết đâu nàng sẽ nuôi dạy nó trở thành một Cách cách Đại Thanh kiểu
mới, tự lực tự cường, dường như nàng cũng rất có tham vọng về thành tích đấy nhỉ.
Được rồi, cứ làm thế đi. Sau đó nàng ngả người “bụp” một cái nằm lại xuống giường
để ngủ, nhưng quên mất đây không phải là chiếc giường trải đệm Simmons nhà
mình, kết quả là… chấn thương não nhẹ.
Ngày hôm
sau, khi Bách Hợp mang nước rửa mặt vào, nhìn thấy chủ nhân tối qua vẫn còn mặt
cau mày có, lo lắng u sầu của mình lúc này đang ôm chăn ngủ ngon lành. Nhận định
này xuất phát từ nụ cười ngây ngốc vẫn đang nở trên môi nàng và nước miếng nàng
đang chảy ướt gối. Bách Hợp đi tới bên cạnh giường nhẹ nhàng vén rèm lên, dùng
móc ngọc giữ lại, sau đó khẽ gọi: “Chủ nhân, đến giờ dậy rồi”. Không ngờ, vị chủ
nhân đang say sưa kia không hề có bất kì phản ứng nào. Nghĩ lại, tối qua đúng
là chủ nhân đã rất mệt, nên Bách Hợp lại lặng lẽ lui ra.
Một nô tì tốt,
chuẩn mực là phải biết quan tâm chăm sóc cho chủ nhân của mình, lúc nào cũng phải
nghĩ cho chủ nhân. Vì vậy, mặc dù việc đánh thức chủ nhân dậy có chút vô nhân đạo,
nhưng, những người có ý định ngủ tới lúc mặt trời lên cao bằng ba con sào hoặc
ngủ thẳng tới tối chẳng phải cũng có chút quá đáng hay sao?
La Tử Nhan
(bây giờ nên bắt đầu gọi là Nhan Tử La rồi) khó chịu vỗ vỗ vào bàn tay đang có
ý đồ kéo mình ra khỏi giấc mộng đẹp, nàng lẩm bẩm: “Hôm nay không có tiết, năn
nỉ mà, chị, bữa trưa hãy gọi em. Em muốn ăn lẩu cay”. Sau đó lại kéo chăn ngủ
tiếp.
Ọc, ọc, ọc!
Ngay khi Bách Hợp từ bỏ quyết tâm sau N lần cố gắng, Nhan Tử La lại đột nhiên bị
một cơn đói đánh thức. Mơ mơ hồ hồ mở mắt, vẫn là một mảng màu đỏ nhức nhối,
đôi mắt nàng sớm muộn gì cũng bị cái thứ màu đỏ này kích thích cho đau mắt đỏ
hoặc trở thành kẻ mù màu xanh đỏ cho mà xem. Đây là…
Á
aaaaaaaaa…. tiếng thét thảm thiết mà bất lực, tiếng thét đó dần dần hạ thấp xuống
ngang với âm vực của một người bình thường. Bách Hợp đúng lúc đó vừa mở cửa bước
vào liền bị dọa cho giật mình, xém chút nữa thì cả ném bát cháo đi. Cách cách
sau khi sinh cứ như trở thành một người khác vậy. Lẽ nào vì không sinh được con
trai? Có thể lắm. Tứ gia tới tận bây giờ vẫn chưa đến thăm, cũng không cho người
đi đón hai mẹ con chủ nhân quay về, có nghĩa là tên của Tiểu cách cách vẫn chưa
được đặt, chẳng trách mà chủ nhân… thật đáng thương quá.
“Bách Hợp,
ngươi nhìn thế là có ý gì?” Nhan Tử La quấn chăn quang người ngồi trên giường,
mùa đông thời cổ đại thật khắc nghiệt, tường dày như thế mà vẫn lạnh. Cũng
không trách được, cửa sổ chỉ được dán bằng vài tờ giấy, sao đủ kín chứ. Ha ha,
phải rồi, trong ti vi thường chiếu cảnh khi nhìn trộm, chỉ cần dùng một ngón
tay là có thể chọc thủng cửa sổ bằng giấy này. Ha ha! Nàng quấn chăn bước xuống
đất, lết tới gần cửa sổ, giơ tay…
“Chủ nhân?”
Kinh ngạc! Sốc nặng! “Chủ nhân, người làm gì vậy?” Đang yên đang lành lại đi chọc
thủng cửa sổ?.
“Ha ha, thì
ra có thể chọc thủng thật!” Nhan Tử La nhìn cái lỗ bé tí xíu trên cửa sổ, lẩm bẩm
tự nói với mình, “Đúng là không dày lắm”.
Giấy có dày
đến đâu mà bị nàng dùng sức chọc như thế cũng khó mà chịu được, thấy chưa, đau
đầu ngón tay rồi chứ gì. Đúng là báo ứng.
Lại nhìn
cái lỗ nhỏ xíu ấy, nàng ngượng ngùng cười, quay đầu nói với Bách Hợp: “Còn giấy
không? Dán lại đi”.
“Chủ nhân,
trời lạnh thế này, dán bên ngoài hồ không ăn giấy”, Bách Hợp lo lắng nói.
“Thế thì
dán bên trong ấy”, Nhan Tử La cười gian tà, vẫn may vẫn may, ở đây nàng to nhất
nên sẽ không bị đá ra ngoài đứng dán cửa sổ. Vẫn cuốn chặt chăn nhảy lại lên
giường, nàng nhanh chóng mặc từng chiếc từng chiếc áo, cho tới khi bị quấn chặt
giống một con gấu mới thôi.
“Đói quá,
Bách Hợp, có thể không ăn cháo không?” Giờ trong miệng nàng chẳng có vị gì, nhạt
nhẽo vô cùng.
“Chủ nhân,
hôm qua nô tì chẳng phải đã nói với người rồi ư? Đây là quy định bắt buộc, phải
ăn cháo đủ một tháng”, Bách Hợp trả lời vẻ bất lực.
“Thật sự
không thể châm chước sao?” Tiếp tục làm bộ đáng thương, nàng là sản phụ mà, chẳng
phải nói sản phụ là to nhất sao?
“Chủ nhân”,
giọng nói bất lực kéo dài.
“Thôi được
rồi, một tháng thì một tháng.” Ai bảo nàng lạ nước lạ cái chứ, đành nhịn trước
đã.