Sau bữa
trưa, Nhan Tử La cầm quyển sách nằm dựa vào ghế quý phi đọc, thì một cái bóng
chắn mất ánh sáng. “Cung Hỉ, Phát Tài, tránh sang một bên”. Không tránh? Muốn
ăn đòn phải không? Khó khăn lắm mới rời mắt khỏi cuốn sách nhìn lên một chút,
đang định trừng mắt lườm con chó hư, khi nhìn rõ người rồi, mặt nàng lập tức
dài ra như mặt con chó săn, động tá nhanh nhẹn nhảy từ trên ghế xuống đứng
nghiêm, khuỵu gối, hô khẩu hiệu:”Tứ gia cát tường!”.
“Hừ!’ Dận
Chân đi lướt qua nàng vào trong phòng. Cung Hỉ, Phát Tài? So sánh một A ca như
chàng với chó? Thật đúng là muốn người ta phát bệnh. Nếu còn có lần thứ hai,
chàng sẽ giết hai con chó đó.
Nhan Tử La
đi theo vào phòng, vị đại gia đó theo thói quen ngồi ngay vị trí đầu tiên,
phòng nàng giống hệt như tính cách con người nàng, lộn xộn, trên chiếc ghế mà
chàng ngồi đang đặt một chiếc gối tựa mềm mềm.
“Đứng ngẩn
ra đó làm gì, trà”, Dận Chân nhìn nàng nói không chút khách khí. Nhan Tử La lập
tức nhanh nhẹn rót trà rồi đặt xuống. Giận rồi? Lần này chẳng liên quan gì tới
nàng cả, nàng đã tự động cấm túc không ra ngoài mà còn bị người ta tới làm phiền.
Lẽ nào là bị đám thê thiếp trong phủ xử lý? Rất có khả năng đó, dù sao cũng mấy
ngày rồi không đến.
“Nhìn gì,
trên mặt ta có hoa à?” Dận Chân nhấp một ngụm trà như muốn che giấu cảm xúc.
Nàng ta nhìn qua nhìn lại khắp người mình rồi vẻ mặt lại thất vọng như thế là
có ý gì?
“Xin lỗi”,
Nhan Tử La nói theo phản xạ. Thầy nàng đã dặn rồi, nhìn chằm chằm người khác là
hành vi thất lễ.
“Hừ!” Dận
Chân lại phát ra một tiếng hừ. Nhan Tử La thầm thở dài, chàng cũng chẳng có
chút sáng tạo nào cả, vốn nàng rất sợ rất sợ chàng, nhưng trải qua mấy ngày,
nàng thấy chàng chỉ là thích làm bộ làm tịch bề ngoài, thích người khác nghĩ rằng
mình rất thâm trầm. Thực ra chẳng có bao nhiêu nghiêm khắc, ít nhất là vẫn chưa
động thủ đánh nàng. Có điều nói đi cũng phải nói lại, bị chàng trừng mắt nhìn hết
cái này tới cái khác thế kia thì tự cho mình hai cái bạt tai còn dễ chịu hơn.
“Lại nghĩ
gì rồi? Nhưng lời ta vừa nói, nàng có nghe thấy không?” Dận Chân nói xong, thấy
mặt Nhan Tử La đầy vẻ nghi hoặc, thầm lắc đầu, nói tiếp: “Ngày mai theo ta vào
cung gặp Hoàng a ma và Mẫu phi”.
“Có thể nói
không không?”
Dận Chân lại
ném tới ánh mắt lạnh như băng: Ta chỉ đến thông báo cho nàng một tiếng mà thôi.
Nhan Tử La
lập tức trở nên ngơ ngác như con chó hoang không có nhà để về, “Tuân chỉ”.
Buổi tối,
Nhan Tử La mất ngủ, Dận Chân đã ngủ rồi mà nàng vẫn còn đang nằm thẳng đơ. Làm
thế nào đây? Mặc dù nàng rất muốn rất muốn mặt đối mặt với Khang Hy vĩ đại,
cũng muốn nhìn bà mẹ chồng khuynh quốc khuynh thành của mình ở cự li gần.
Nhưng, tại sao nàng lại cảm thấy chân như bị ai rút mất gân, tim đập thình thịch
nhỉ. Sờ sờ, trên trán còn có mồ hôi lạnh! Giờ đã thế này, ngày mai liệu có bị dọa
cho tới mức bệnh tim bộc phát dẫn đến tử vong không?
Muốn lật
người, lại sợ bất cẩn chạm vào đại gia đang nằm bên cạnh, Nhan Tử La đành mở trừng
mắt nhìn lên nóc màn, hãy để đêm tối mãi mãi bao trùm! Như thế nàng mới không
phải đi gặp Hoàng đế, nàng thầm cầu khấn dù biết là vô ích.
Sắp đến giờ
Sửu, bên ngoài đã sáng đèn, một a hoàn đứng ngoài khẽ gọi: “Tứ gia, đến giờ dậy
rồi ạ”.
Nhan Tử La
kéo chăn trùm lên mặt, xong rồi xong rồi, nàng sợ. Hôm qua nghĩ suốt một đêm,
thời gian trước Khang Hy có gặp mặt nàng một lần, chắc cũng chẳng có ấn tượng
gì tốt đẹp, hôm nay không khéo lại bày hồng môn yến[1]! Không biết cái đầu này
của nàng ngày mai còn có thể nhìn thấy mặt trời nữa không.
[1] Hồng
môn yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời Chiến quốc, ám chỉ việc bày ra một
bữa tiệc để mượn cớ hại người.
“Đến giờ dậy
rồi!” Người nằm bên cạnh vừa nói vừa kéo chăn sang một bên. Nhan Tử La động tác
nhanh nhẹn ngồi bật dậy, nhưng có lẽ là vì quá mạnh, lại thêm cả đêm không ngủ,
thế là bất cẩn lăn xuống, mà còn rơi ngay xuống đất, không tránh khỏi màn xuýt
xoa nhăn nhó. Từ phía sau vọng lại tiếng cười khẽ, chàng rất vui khi nhìn bộ dạng
này của nàng, nhưng nàng lại không cho nhìn, Nhan Tử La lập tức đứng dậy như
không có chuyện gì, cứ đứng bên cạnh giường đợi Dận Chân bước xuống. Đám a hoàn
vào hầu rửa mặt, đánh răng, chải đầu, Nhan Tử La ngoan ngoãn đứng bên cạnh đợi
Dận Chân mặc triều phục. Từ sau khi bị “ông già” ép phải ở lại đây một đêm,
chàng liền lệnh cho người hầu lúc nào cũng phải đem theo triều phục, tránh phải
khoác cả hai lớp áo lên triều.
“Người vẫn
chưa tới?”, Dận Chân nhìn a hoàn hỏi.
“Bẩm Tứ
gia, đến rồi ạ, đang đợi bên ngoài.” A hoàn lanh lợi đáp.
“Mang vào
đây”, Dận Chân lại nhìn nhìn Nhan Tử La, “Thay y phục đi”.
“Vâng.” Sau
đó nàng định quay về thay y phục thì nhìn thấy một a hoàn tay bê y phục vào, đầu
tiên là hành lễ với Dận Chân, “Tứ gia, y phục đã mang tới rồi”.
Dận Chân chẳng
buồn ngẩng đầu, “Thay cho Nhan chủ nhân”. A hoàn đó bê y phục tới. Nhan Tử La lập
tức cướp lấy, nói: “Ta tự mặc được”, sau đó chạy ra ngoài thư phòng. Dận Chân
chỉ biết lắc đầu, nàng vẫn cái tật ấy, đã chung giường chung gối rồi mà còn sợ
phải thay đồ trước mặt chàng.
Lúc sắp ra
khỏi cửa, Dận Chân cầm một chiếc áo choàng đích thân khoác cho Nhan Tử La rồi mới
đi. Lên xe ngựa rồi, Nhan Tử La tự giác ngồi gần phía cửa, xém chút nữa là ngồi
cùng ghế với phu xe luôn.
“Gió lạnh,
vào đây.” Dận Chân đang dựa người vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần. Nhan Tử La
thận trọng dịch dịch vào trong một chút. Trời vẫn chưa sáng hẳn, trong xe lại tối
đen như mực thế này, xe ngựa lắc trái nghiêng phải, đám trùng buồn ngủ lại được
thế bò ra phát tác.
“Dậy đi, đến
rồi.” Một giọng nói lành lạnh vang lên trên đầu nàng.
“Trời còn
chưa sáng mà”, người đang ngủ ngon giấc làu bàu, chỉ có cái gối là hơi khó chịu,
đổi cái khác mềm hơn là được… Oái, ai bẹo má nàng thế? Tức giận mở bừng mắt ra,
Nhan Tử La nhìn thấy một khuôn mặt gần trong gang tấc, lập tức như chạm phải điện,
liền nhích dịch ra. Danh tiếng của nàng thế là bị hủy hoại rồi, ngủ thế nào mà
tự động bò tới cạnh người ta chứ? Trong lòng người ta không chừng còn đang chế
nhạo nàng cũng nên! Nhan Tử La vùi đầu vào lòng bàn tay, bực bội quá!
Dận Chân
nhìn bộ dạng cổ dài ra như đà điểu của Nhan Tử La mà phải cười khẽ, chàng đã tốt
bụng dịch qua cho nàng mượn bờ vai rồi, sao vẻ mặt lại bối rối ngượng ngùng thế
kia?
“Ta đã sắp
xếp cho người đưa nàng vào cung gặp Mẫu phi trước, xong buổi chầu sáng sẽ đưa
nàng đi gặp Hoàng a ma”, Dận Chân nói. Con đà điểu kia chỉ buồn buồn gật đầu.
Dận Chân xuống
xe ngựa, thấy đà điểu vẫn không có động tĩnh gì, nói khẽ: “Nàng muốn bế nàng xuống?”.
Hay lắm, đà điểu lập tức lột xác thành thỏ, đứng dậy, thẳng người, nhảy phốc xuống.
“Buổi sáng đúng
là hơi lạnh thật!”, Nhan Tử La khẽ nói. Những người này cũng thật đáng thương,
đang từ trong chăn ấm nệm êm phải bỏ ra để đi làm.
“Tứ tẩu!” Dận
Tường nhìn thấy xe ngựa của họ liền phóng tới.
“Thập tam
gia cát tường!”, Nhan Tử La cúi người nói. Phải tập luyện trước, lúc này làm
không tốt tí nữa phải thế nào đây? Trong cung ngoài thái giám và cung nữ ra người
nào cũng cao hơn nàng, gặp một người bái một người, xem ra lưng cũng trụ không
nổi rồi.
“Tứ tẩu
không cần đa lễ, Dận Tường gánh không nổi đâu!” Không nhìn Tứ ca hắn đang
nghiêm mặt nhìn sao? Nhan Tử La không tiếp lời, con người nàng ở dưới sân khấu
làm gì cũng được, nhưng một khi đã lên diễn thì chân lại mềm nhũn, chẳng có
cách nào, chưa từng gặp Vạn tuế gia mà.
Dận Chân
đưa nàng tới Ngọ Môn, đã có một thị vệ đứng đợi sẵn ở đấy, thấy họ đi tới, vội
vàng bước lên nghênh đón. “Tứ gia, người đến rồi. Nương nương lệnh cho nô tài đợi
hầu ở đây, nương nương nói Tứ gia cứ yên tâm, thoái triều đến nhận người”, Bình
An nói.
“Làm phiền
rồi”, Dận Chân nói, sau đó quay sang bảo Nhan Tử La: “Đi gặp Mẫu phi trước
đi!”, rồi liền xoay người bỏ đi. Chàng đi được hai bước, đột nhiên quay lại
nhìn, thấy Nhan Tử La cũng thỉnh thoảng quay đầu ngó mình, trong lòng bỗng
nhiên có cảm giác vui vui.
Thì ra đến
đây rồi mới nhận ra, dù lạnh lùng cũng vẫn có thể trở thành người để dựa dẫm!
Người thân mà! Nhan Tử La thấp thỏm không yên đi theo Bình An bước qua hết cái
cửa này tới cái cửa khác tiến về phía hậu cung.
Đức phi còn
chưa dậy, Bình An đưa Nhan Tử La đến một nơi ấm áp để nghỉ ngơi, nói là Đức phi
cũng sắp dậy rồi, bảo nàng hãy kiên nhẫn đợi. Bình An đi khỏi, Nhan Tử La mới
hơi yên tâm, hừ hừ, không kiên nhẫn lẽ nào nàng còn có thể xông vào lay cho Đức
phi dậy? Nhưng, trong cung này thật là yên tĩnh, một nơi rộng lớn thế này đến
cái kim rơi cũng nghe thấy tiếng động. Nghĩ mãi nghĩ mãi liền cảm thấy toàn
thân mát hiu hiu.
Đang ngủ gật
thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến Nhan Tử La giật mình bừng
tỉnh, người này ở đâu ra nhỉ? Đi cũng nhẹ nhàng không gây tiếng động, lẽ nào là
ma?
“Nương
nương dậy rồi, Nhan chủ nhân, mời đi theo nô tỳ”, a hoàn đó đều đều nói. Nhan Tử
La vội vàng đứng dậy cúi đầu theo sau.