Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 105

Lộc Trạch bị Lộc U đưa tới sân mình ở.

Đổi tất cả nha hoàn đi, Lộc U lôi kéo Lộc Trạch ngồi ở trước gương trang điểm của mình, cùng Lộc Trạch thưởng thức hai vị mỹ nhân trong gương.

Lộc U cười khanh khách: “Thất muội muội, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một ít việc của nữ nhi. Ngươi cùng ta học sơ búi tóc trước đi.”

Lộc U gọi “Thất muội muội”, là để chế nhạo Lộc Trạch.

Không nghĩ tới, Lộc Trạch nhìn chính mình trong gương, vô cùng bình tĩnh: “Được.”

Lộc U: “…”

Anh ấy lại đồng ý cái xưng hô “Thất muội muội” này!

Hạn cuối của chó Bồ, thật sự là khiêu chiến hiểu biết của cô rồi.

Ngược lại là Lộc U tự mình cảm thấy không ổn ngẩn người ra.

Mà Lộc Trạch nhấc mí mắt lên nhìn nàng: “Đại tỷ tỷ bị mỹ mạo của ta làm cho kinh sợ sao?”

Lộc U: “…”

Nàng phụt cười một tiếng, lập tức ôm lấy vai Lộc Trạch.

Ai chà! Chồng cô bỉ ổi lên, thật sự là không còn lời gì để nói!



Quét Nga Mi, điểm chu sa, tô môi son.

Trong tay Lộc U nâng một hình hộp gỗ tròn, trên bàn trang điểm còn đặt mười mấy hộp nhỏ giống thế. Ngoại trừ nhan sắc hơi có chút bất đồng, đống hộp này thật sự nhìn qua giống nhau như đúc, làm người hoa cả mắt.

Lộc U vui mừng nói: “Này đó là số lượng son môi ta có hiện tại. Tuy không nhiều bằng chủng loại của ta trong hiện thực, nhưng ở thế giới trong mộng này, đây đã là tiêu chuẩn chỉ tiểu thư khuê các mới dùng được đấy.”

Mí mắt Lộc Trạch nhẹ nhàng run một cái.

Có chút bị đống đồ chơi này của Lộc U làm cho chấn động rồi.

Bơi từ mấy ngày sau khi hắn trở thành Lộc Trạch, hắn đều là tự mình tùy tiện bó lên, son phấn không dùng, nhìn còn thấy chán. Vạn không nghĩ tới học vấn trong đó còn nhiều như vậy.

Bàn tay Lộc U vung lên: “Tất cả chỗ này đều tặng cho muội muội.”

Đôi mắt Lộc Trạch nhẹ chuyển, cong môi cười: “Vậy đa tạ tỷ tỷ.”

Đuôi mắt nhếch nhẹ, ý xuân quét qua, giống thật mà là giả.

Chỉ một cái liếc mắt tựa móc lại không như vậy, khến cho Lộc U ngây ra như phỗng.

Biểu tình Lộc U phức tạp nhìn “Mỹ thiếu nữ” mà chồng cô đang đóng giả này.

Bởi tướng mạo quá diễm lệ, tuổi lại nhỏ, khí chất còn được, một cái liếc mắt như vậy, thực sự có chút hương vị câu hồn nhiếp phách.

(*câu hồn nhiếp phách: đẹp đến mức cướp đi hồn phách của người khác)

Lộc Trạch thấy ánh mắt Lộc U phức tạp nhìn mình, anh như có cảm giác: “Làm sao vậy?”

Lộc U châm chước ngữ khí: “… Anh không cảm thấy ánh mắt vừa rồi của anh, đặc biệt giống loại ánh mắt của kỹ nữ tràn ngập vị phong trần muốn câu dẫn ân khách sao?”

Lộc U: “Anh có thể tém tém lại một chút không?”

Lộc Trạch nhẹ a một tiếng.

Anh đọc từng chữ rõ ràng: “Em biết cái gì.”

Lộc U: “…?”

Một người đàn ông như chồng cô, nói một cô gái như cô biết cái gì?

Hơi thở của Lộc Trạch nhẹ nhàng phất qua cổ Lộc U, phần sau cổ cô nổi lên một tầng da gà tinh tế.

Mà Lộc Trạch dán sát cô, nhẹ giọng nói: “Thân là một cô gái nhỏ xinh đẹp, nên diễm lệ bắt mắt, không thể lãng phí sắc đẹp của chính mình. Em canh suông quả thủy như thế, ra cái gì?”

Lộc U: “… Anh mới là không biết cái gì!”

Đây là một xã hội phong kiến lễ giáo nghiêm ngặt đấy biết không!

Đồ thất học chó Bồ này!

Lộc U xoay người liền đi cào mặt Lộc Trạch.

Lộc U đang không phục, muốn cãi nhau với anh, đã bị tay anh lôi kéo. Một cô gái nhỏ nhìn yếu ớt vô cùng, sức lực lại thật sự lớn, Lộc Trạch lôi kéo, liền kéo Lộc U lảo đảo lại phía mình.

Lộc U đặt mông ngồi lên đùi Lộc Trạch, bị Lộc Trạch ôm lấy eo ô.

Nha hoàn được Đại tiểu thư giao việc đi lấy quần áo đặt làm cho Thất tiểu thư ở ngoài cửa vừa đi tới cửa, mành treo trước cửa bị gió thổi nhấc lên, nha hoàn thấy được hai cô nương ôm nhau trong phòng.

Đại tiểu thư còn bị Thất tiểu thư ôm, ngồi vào trong ngực Thất tiểu thư!

Nha hoàn: “…”

Nha hoàn ngây ra như phỗng, lại hoài nghi chính mình nhìn lầm rồi. Khi nàng chớp mắt hai cái, khi phát hiện chính mình cũng không nhìn lầm, tim nàng đập gia tốc.

Thâm viện nội trạch, các nữ hài tử tuổi trẻ mỗi ngày ăn uống ở một chỗ, luôn có chút tâm tư thầm kín người ngoài không biết…

Nhưng mà Đại tiểu thư và Thất tiểu thư trước kia đều nhìn nhau không thuận mắt mà?

Chẳng lẽ… Đó đều là để che giấu?!

Nha hoàn căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, giữa lúc đang không biết làm sao, chợt thấy trong lúc mành treo bay lên, Thất tiểu thư đang ôm Đại tiểu thư của các nàng hơi hơi nghiêng đầu, mắt đào hoa xinh đẹp cười như không cười nhìn về phía nàng.

Thất tiểu thư nhìn thấy nàng!

Nha hoàn lập tức trở nên nghiêm nghị, vội vàng cúi đầu, nâng khay đặt quần áo, thành thành thật thật lui ra ngoài. Hơn nữa nha hoàn thông minh mà đứng trông ở cửa, không cho các nha hoàn khác đi vào.

Mà trong phòng, Lộc U bị Lộc Trạch ôm lên đùi anh ngồi lập tức đỏ mặt, cảm thấy có chút kỳ quái, rất không tự nhiên.

Không phải cô chưa từng được Bồ Sĩ Trạch ôm như vậy bao giờ, nhưng mà Bồ Sĩ Trạch trước kia ôm cô như vậy, ít nhất bả vai cũng rộng hơn cô, chân thô hơn cô, giống đàn ông hơn cô.

Cô được Bồ Sĩ Trạch bế lên, một chút áp lực đều không có.

Mà hiện tại!

Lộc U nhìn chính mình cùng Lộc Trạch trong gương, rùng mình một cái.

Tay Lộc Trạch dán sát khuôn mặt Lộc U, lại thông qua gương quan sát cô vợ đang mờ mịt của mình.

Lộc U còn chưa thích ứng được anh giả nữ.

Lộc Trạch nhếch mi dài, cuối cùng anh cũng bắt đầu cảm thấy giấc mộng này thú vị.

Trước đó anh cũng không cảm thấy giấc mộng này có ý tứ gì, nam giả nữ còn làm anh rất bực bội. Anh cũng không muốn ở lại giấc mộng này, hoàn toàn là đại công vô tư vì chơi với vợ mình anh mới ở lại.

Mà hiện tại anh mới cảm nhận được một chút thú vị của việc nam giả nữ.

Tỷ như trước kia, khi anh đùa giỡn U U, chưa từng thấy trạng thái vừa thẹn thùng vừa mê mang này của U U — giống như cô không biết mình có nên tiếp thu anh đùa giỡn hay không.

Một phương diện Lộc U cảm thấy anh thả thính cô là đương nhiên;

Một phương diện Lộc U lại cảm thấy nữ thả thính nữ, quái quái…

Khóe môi Lộc Trạch ngậm cười, khuôn mặt anh dán lấy mặt cô, chu sa hồng trên môi cọ lên Lộc U. Cùng nhìn gương, sóng mắt Lộc Trạch hơi thay đổi, truy đuổi ánh mắt có chút trốn tránh của Lộc U.

Lộc Trạch mỉm cười: “U U à…”

Lộc U xụ mặt: “Gọi ta ta là đại tỷ tỷ!”

A.

Lộc Trạch liếc khuôn mặt nhỏ vênh váo tự đắc của nàng.

Hắn liền giơ tay nhéo một phen, tinh tế như lụa, xúc cảm cực tốt.

Lộc U: “A a!”

Nàng trừng mắt: “Ngươi là muội muội thế nào vậy! Sao có thể động tay động chân với đích tỷ?”

Lộc Trạch nhịn cười.

Hắn làm bộ làm tịch mà ai thán nói: “Thì ra ngươi là đích tỷ ta à. Nhưng mà muốn ta gọi một tiếng ‘đại tỷ tỷ’, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.”

Lộc U trước sau đều là trạng thái tiểu nữ hài hoạt bát đáng yêu. Bất kể là Lộc đại tiểu thư trong hiện thực, hay là Lộc đại tiểu thư trong mộng này.

Lộc Trạch vừa khiêu khích, nàng liền nâng cằm lên, không phục mà mắc mưu.

Lộc U: “Phải thế nào ngươi mới gọi ta một tiếng ‘đại tỷ tỷ’?”

Lộc Trạch nhìn chằm chằm nàng, mỉm cười: “Đại tỷ tỷ để ta ăn một ngụm son môi của ngươi là được.”

Lộc U: “A!”

Nàng lại bị Lộc Trạch đùa giỡn!

Thấy Lộc Trạch cúi đầu muốn tới, khuôn mặt mỹ lệ giống như nữ nhi dán lại đây… Đôi mắt Lộc U loạn chuyển, thình lình thấy được mành xốc lên, dưới hành lang ngoài phòng là một nha hoàn đang nghiêm túc đứng cúi đầu đếm con kiến.

Lộc U: “…”

Nàng lập tức tỉnh táo lại.

Lập tức che kín môi Lộc Trạch dán tới.

Lộc U đỏ mặt nhẹ giọng: “Không được.”

Lộc Trạch kéo tay nàng xuống, cũng không làm khó nàng, chỉ nhẹ cọ chóp mũi nàng.

Trong mắt đào hoa của Lộc Trạch mênh mông sương mù, liếc mắt một cái lại liếc mắt một cái mà câu dẫn nàng. Thất tiểu thư mà hắn đóng giả có giọng nói thấp nhẹ, lúc này càng thấp một phân, mang chút ám ách.

Mà hắn nắm lấy cổ tay Lộc U, đốt ngón tay nhẹ nắm nhẹ xoa, câu kết làm bậy. Hắn nói: “Đều là tỷ muội nhà mình, sợ cái gì?”

Lộc U: “…”

Nàng thật sự bị hạn cuối của hắn làm cho chấn động đến không lời nào để nói!

Chỉ thấy Lộc đại tiểu thư đỏ mặt, né tránh mà đẩy ra Thất tiểu thư mỹ lệ, như tè ra quần mà bò xuống từ trên đùi Thất tiểu thư, hoang mang rối loạn chạy trốn.

Lộc U cướp cửa chạy, lòng còn sợ hãi quay đầu lại nhìn xung quanh. Xuyên thấu qua cửa sổ, nàng nhìn đến Lộc Trạch đứng ở trước cửa sổ gỗ nhìn nàng. Lộc Trạch hết sức vui mừng, một tay nâng lên, lúm đồng tiền như họa, tươi đẹp rực rỡ.

Lộc U không dám nhìn nhiều, ý chí sắt đá mà xoay mặt đi, không để hắn dụ dỗ.



Lộc U có chút vô ngữ.

Cô chỉ muốn trêu đùa chồng mình mặc đồ nữ, chơi với chính mình.

Chồng cô lại muốn lấy thân phận phụ nữ để dụ dỗ cô, thông đồng cô, cùng cô xxx.



Nhưng mà dù sao thân phận hiện tại của Lộc Trạch cũng là nữ hài tử!

Đây là một quyển trạch đấu.

Lộc Trạch làm bậy như vậy, không phải là rối loạn hết kết cấu sao?



Đây xác thật là một quyển trạch đấu.

Lộc U không có tâm tư đi trạch đấu, không liên quan, nhưng các tiểu cô nương khác lại có.

Từ sau khi Thất tiểu thư rơi xuống nước, quan hệ giữa Lộc gia đại tiểu thư Lộc U cùng Thất tiểu thư Lộc Trạch, tiến bộ vượt bậc, gần như cùng ăn cùng ở.

Lộc U còn ngủ một đêm trong sân của Lộc Trạch.

Lộc U mỗi ngày bỏ qua các nữ hài tử khác, mời Lộc Trạch ở trong viện của nàng cả ngày.

Cũng không biết bình thường hai người nhìn thấy mặt nhau mỗi ngày, hiện tại cả ngày lại vẫn ở bên nhau có ý tứ gì.

Các cô nương Lộc gia khác hơi hoảng.

Thân phận của đích nữ và thứ nữ khác nhau như trời với đất.

Hiện tại Lộc đại tiểu thư chăm sóc một thứ nữ, chính là chặt đứt con đường bò về phía trước của các thứ nữ khác.

Có cô nương lo lắng Đại tiểu thư cùng Thất tiểu thư kết đồng minh; có cô nương ám hại Thất tiểu thư rơi xuống nước hoảng sợ lo Đại tiểu thư báo thù chuyện Thất tiểu thư rơi xuống nước.

Hai đám người này đều bất an, ghé vào cùng nhau, ngươi lợi dụng ta, ta dụ hoặc ngươi. Các nàng lấy lý do “Đại tỷ tỷ cùng Thất muội muội ngày thường không thế nào để ý đối phương, hai ngày này lại ở bên nhau, hẳn là trốn chúng ta chơi cái gì mới lạ, lại không nói cho chúng ta biết”, nói giỡn mà oán giận với Lộc gia lão thái thái.

Lộc gia lão thái thái suy nghĩ, lại tìm nha hoàn tới hỏi han, màn đêm buông xuống, Lộc đại tiểu thư nhận được truyền lời, nói lão thái thái cấm túc nàng.

Lộc U: “…?”

Lộc U rất kỳ quái.

Nàng biết ở trong nguyên tác truyện này, Lộc đại tiểu thư cùng Lộc lão thái thái này không quá hợp nhau, Lão thái thái này không biết vì cái gì luôn có rất nhiều bất mãn đối với Lộc U, không có việc gì lại bắt Lộc U đóng cửa ăn năn.

Nhưng mà Lộc U suy nghĩ, lúc này hình như nàng cũng không có làm cái gì mà?

Lộc U nghĩ trăm lần cũng không ra.

Nhưng mà không vấn đề gì, nàng không rõ, những người khác trong văn trạch đấu tự nhiên sẽ nghĩ cách làm nàng nghĩ ra.

Trước sau tới mấy lượt các cô nương, trong tối ngoài sáng mà chỉ điểm Lộc U, châm ngòi quan hệ giữa Lộc U và Lộc Trạch. Lộc U nghe xong thật lâu, mới bừng tỉnh hiểu ra, nghĩ lão thái thái chỉ sợ là cảm thấy nàng và Lộc Trạch vốn dĩ không thân cận, lúc này lại đột nhiên thân cận, là vì nàng muốn ám hại Lộc Trạch.

Vì không xúc phạm tới Lộc Trạch, để phủ trạch yên lặng, lão thái thái mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát nhốt Lộc U lại.

Lúc này khẳng định chuyện gì cũng sẽ không xảy ra được.

Lộc U: “…”

Lão thái thái này cũng quá vô tâm, quá bất công rồi?

Mấu chốt người ta bất công hình như là Lộc Trạch…

Lộc U trầm tư.

Vậy là nàng muốn trạch đấu với lão công mình, hay là không đấu đây?



Các cô nương vây quanh Lộc U chuyển động thi nhau nhấc tay: “Đại tỷ tỷ, trước kia ngươi đối xử tốt với Thất muội muội, con nhãi kia lại không cảm kích! Quay đầu liền đi bẩm báo cho tổ mẫu!”

Lộc U: “… Nhất định là các ngươi lầm rồi.”

Chồng của cô không phải loại người như vậy.

Liền tính đối phương không phải nàng, Lộc U tin tưởng chó Bồ cũng sẽ không nhàm chán đến mức đi đấu tâm nhãn với một đám tiểu cô nương như thế này.

Các cô nương thấy Lộc U không dao động, nóng nảy.

Kiên quyết không thể làm đích tỷ bất công con nhãi kia!

Dù sao Đại tỷ tỷ bị cấm túc, các nàng không thể trắng trợn táo bạo tới thăm Đại tỷ tỷ, liền mỗi ngày thông qua nha hoàn đưa lời nói, muốn Đại tỷ tỷ cẩn thận với Thất tiểu thư.

Các nàng nói càng nói càng “thật”.

Lộc U nghe những hành vi tội ác tày trời của Lộc Trạch, nghe đến mức mê mang.

Hoài nghi có phải Lộc Trạch bị một nhân vật đại ác xuyên vào rồi không.



“Suy nghĩ cái gì?” Một thanh âm trầm thấp dịu dàng từ cửa sổ truyền đến.

Dưới ánh nến ban đêm, Lộc U đang cầm bản biên soạn những hành vi tội ác tày trời của Lộc Trạch do các tiểu cô nương trong nhà đưa đọc ngon lành, liền cảm thấy một trận gió lạnh dũng mãnh tràn vào.

Nàng nhìn lại.

Lộc Trạch từ cửa sổ nhảy vào.

Dứt khoát lưu loát.

Lộc U nhìn hắn.

Lộc Trạch: “?”

Lộc U xác nhận: “Ngươi nói, hai ta đang ở trong văn trạch đấu, có phải hẳn là nên trạch đấu một hồi, mới phù hợp cái cốt truyện này hay không? Cảm giác như tất cả mọi người đều đang thúc giục chúng ta đánh nhau vậy.”

Lộc Trạch ngẩn ra một cái.

Hắn hiểu rõ nói: “Vậy nhân duyên của ngươi thật tốt. Đám tiểu cô nương kia tới tìm ngươi? Ngươi không nghĩ ra đây do cái gì sao?”

Lộc U không sao cả nói: “Này tất nhiên là nguyên nhân do ta rồi. Ngươi chưa từng đọc, nên khả năng không hiểu.”

Lộc U như có chuyện lạ mà nói: “Phát sinh chuyện gì, tìm nguyên nhân trên người ta là được. Bởi vì trong quyển sách này, ta chính là tiêu điểm.”

Chuyện kỳ quái gì cũng có thể gặp phải.

Lộc Trạch phụt cười.

Hắn hỏi: “Vậy ngươi phải bị cấm túc bao lâu?”

Lộc U uể oải nói: “Chỉ sợ chờ đến mẹ ta… Chính là mẫu thân của ta trong quyển truyện này về nhà. Sau khi mẹ ta trở về, khẳng định sẽ dỡ bỏ lệnh cấm túc của ta”

Lộc Trạch thấy dáng vẻ nàng đáng thương vô cùng, nhịn không được duỗi tay, sờ sờ đầu nàng.

Mà khi tay hắn phải rời khỏi, Lộc U nâng tay cầm lấy tay hắn.

Lộc U ngửa mặt, nhẹ cọ lòng bàn tay hắn, đáng thương nói: “Nhưng mà nếu ngươi chịu cùng ta đấu một trận, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, đám tiểu cô nương kia tự nhiên sẽ tìm mọi cách cứu ta ra ngoài.”

Nàng nói: “Thật muốn trở thành một đôi kẻ thù với Thất muội muội mà.”

Lộc Trạch: “…”

Lộc Trạch không hổ là Lộc Trạch.

Hắn siêu bình tĩnh.

Nghe được Lộc U thỉnh cầu không lương tâm như vậy, hắn chỉ cười một cái, nói: “Cũng không phải không được.”

Lộc Trạch cúi mắt, đáy mắt chứa ý cười: “Ngươi chủ động hôn ta một cái, ta sẽ thỏa mãn ngươi.”

Lộc U: “A… Hôn ngươi hiện tại sao?”

Lộc Trạch không vui, hắn nheo mắt lại, cúi người: “Đều là tỷ muội nhà mình, ngươi kiêng kị cái gì?”

Lộc U: Tỷ muội nhà mình???

Tỷ muội nhà mình?!

Có phải ngươi thích ứng có điểm quá nhanh rồi không!
Bình Luận (0)
Comment