“Linh lộc nhập ta mộng, hỏi y khi nào về.”—《 Kiếm Minh Thiên Sơn 》—
Buổi sáng Lộc đại tiểu thư tỉnh lại, liền phát hiện mắt mình đã sưng lên.
Khóc cả đêm, toàn bộ phần sau của giấc mộng cơ bản đều khóc sướt mướt, sao có thể không sưng mắt?
Lộc U đứng ở trước gương trong phòng rửa mặt, nhìn chằm chằm cô gái có gương mặt trẻ con, đầu bù tóc rối, vẻ mặt tái nhợt, mắt sưng mọng trong gương, mặt cô không có biểu tình gì.
Sau khi trang điểm xong, đeo lên kính râm, đeo khẩu trang, cuốn khăn quàng cổ kỹ lưỡng, khoác áo gió dài, đi ủng ống cao, Lộc đại tiểu thư cơ bản đã che chính mình kín mít đến mức người ngoài chỉ liếc mắt là không thể nhận ra, cô mới ra khỏi nhà đến đoàn phim.
Cô bồi hồi ở bên ngoài đoàn phim, ngó nghiêng rình rập.
Sáng tinh mơ, đoàn phim đã sớm bắt đầu làm việc. Lộc U tới xem như muộn, nhưng sau khi tới cô cũng không trực tiếp đưa giấy chứng nhận ra để đi vào, mà là bồi hồi bên ngoài, lặp đi lặp lại. Lộc U bám vào một thân cây ngô đồng bên ngoài, thở ngắn than dài, dùng đôi mắt cô đã khóc sưng lên sau kính râm, nỗ lực phân biệt nhân viên công tác trong đoàn phim.
Lộc U bọc chính mình kín mít như vậy, nhân viên công ra tác ra vào vào, cũng chưa ai nhận ra cô.
Còn có người cảm thấy đây là một bà điên kỳ quái, dự định báo cáo cho đoàn phim, xem có nên đuổi người phụ nữ này đi hay không.
Trợ lý Tiểu Minh ôm một ly cà phê trong tay, chần chờ đứng ở phía sau. Anh ta nhìn chằm chằm bóng dáng Lộc U đã một thời gian, thấy Lộc U chỉ đứng ở ngoài đoàn phim nhìn lén cái gì, lại không đi vào. Tiểu Minh không khỏi cũng theo Lộc U cùng rình rập, xem có cái gì đáng giá nhìn —
Không có gì đáng để nhìn.
Tiểu Minh ho khan một tiếng, vỗ vỗ đầu vai Lộc U.
Lộc U quay đầu lại.
Ặc —
Tiểu Minh bị cách hoá trang của cô làm cho sợ tới mức lui về phía sau một bước.
Lộc U giống như siêu sợ hãi bị người theo đuôi. Nhưng mà nào có người theo đuôi Lộc tiểu thư chứ?
Lộc đại tiểu thư ấn ngón trỏ trên môi, “suỵt” một cái với Tiểu Minh. Tiểu Minh hiểu ra, Tiểu Minh thò qua, cũng hạ giọng giống như Lộc U, lo lắng hỏi: “U U, cô… bị bệnh nam y gì có thể lây à?”
Lộc U trợn trắng mắt với anh ta.
Đáng tiếc cách kính râm, Tiểu Minh không nhìn được.
Lộc U thần thần bí bí, thất thần nói: “Tôi đang tìm người.”
Tiểu Minh thấp giọng nói nhỏ như cô: “Tìm ai?”
Lộc U dừng một chút.
Trong đầu hiện lên dáng vẻ thanh niên tiều tụy, uể oải nằm trên giường bệnh, nhìn ra xa ngoài cửa sổ trong mộng.
Trong lòng cô quá không thoải mái, phát sáp. Nghĩ đến Bồ Sĩ Trạch… Nhất thời tim cô đập gia tốc, tâm tình cổ quái, không biết sau khi mơ giấc mộng như vậy, nên đối mặt với Bồ Sĩ Trạch trong hiện thực như thế nào.
Lộc U phân phó Tiểu Minh giúp chính mình đi nhìn một cái: “Xem gã Bồ Sĩ Trạch kia có ở đây không… Không muốn nhìn đến anh ta ở đoàn phim.”
Tiểu Minh khó xử nói: “U U, cô biết tôi vẫn luôn ủng hộ cô. Cô thấy đấy, bằng cấp tôi cao như vậy, ba mẹ cô mời tôi đến làm trợ lý cho cô, không riêng gì muốn tôi chăm sóc sinh hoạt của cô, mà còn đảm đương người chỉ dẫn nhân sinh của cô. Tôi hiện tại không thể không nói, tuy rằng cô rất có tiền, tuy rằng cô đầu tư bộ phim này, nhưng mà lúc trước cô cũng đã nói với đạo diễn sẽ không nhúng tay vào sự vụ của đoàn phim. Lúc này lại tùy tiện nhúng tay, cô còn làm đạo diễn làm việc thế nào được?”
Lộc U không thể hiểu được: “Cậu đang nói cái gì?”
Tiểu Minh nói lời thấm thía: “Cô không thể bởi vì không thích một người, liền phải đuổi người ta khỏi đoàn phim! Dù thế nào người ta cũng là chỉ đạo võ thuật của đoàn phim chúng ta, nghe nói ở trong vòng trình độ rất cao. Cô đuổi người ta đi không có lý do gì, làm người ta còn sống thế nào?”
Lộc U: “Tôi nói muốn đuổi anh ta đi khi nào?”
Lộc U suy yếu bám lấy thân cây, hít một hơi: “Tôi… anh ta đều không kịp gì gì đó, sao phải đuổi anh ta đi?”
Tiểu Minh vô tội: “Cô nói anh ta ‘gì gì đó’ là chỉ cái gì?”
Mặt Lộc U đột ngột đỏ lên.
Nhưng mà cô vừa đeo khẩu trang vừa khoác khăn quàng cổ, bọc quá kín mít, Tiểu Minh nhìn không ra thần thái của cô.
Chỉ nghe Lộc U rầu rĩ nói: “Tôi chỉ muốn cậu xem xem anh ta ở chỗ nào trong đoàn phim, để khi đi vào tôi tránh đi.”
Tiểu Minh không hiểu nói: “Vì cái gì muốn tránh anh ta?”
Lộc U không nói lời nào.
Tiểu Minh nghĩ thầm khả năng trong lúc vô ý Bồ tiên sinh vẫn đắc tội Lộc đại tiểu thư. Ai, Lộc đại tiểu thư thật là người tốt. Bồ tiên sinh đắc tội cô ấy, vậy mà cô ấy chỉ tránh người ta đi mà thôi.
Lộc tiểu thư thật là người tốt.
Tiểu Minh vào đoàn phim giúp Lộc U đi xem.
Trở về anh ta cao hứng nói với Lộc U: “U U cô không cần trốn nữa. Bồ tiên sinh xin đoàn phim nghỉ phép, dẫn em gái về quê viếng mộ rồi. Gần đây anh ta đều sẽ không ở đoàn phim.”
Lộc U: “Anh ta xin nghỉ bao lâu?”
Tiểu Minh: “Một tuần.”
Lộc U lạnh giọng: “Đây là thái độ công tác gì hả? Đoàn phim phải vì một mình anh ta chậm trễ thời gian một tuần sao? Tính tình đạo diễn cũng thật tốt quá, gọi điện thoại bảo anh ta về ngay!”
Tiểu Minh nói: “Tuy rằng Bồ tiên sinh không có mặt, nhưng mà anh em của Bồ tiên sinh còn ở đây. Các anh em của anh ta chỉ đạo võ thuật cũng không tồi, Lộc tiểu thư yên tâm, trước khi Bồ tiên sinh đi đã phân công rồi, sẽ không chậm trễ công việc của đoàn phim.”
Tiểu Minh trông cậy vào được Lộc U khen ngợi.
Lộc U tháo kính râm khẩu trang xuống, thở dài, rầu rĩ không vui mà đi vào đoàn phim. Cả người ủ rũ cụp đuôi, nhìn cũng không phải bởi vì Bồ tiên sinh không có mặt mà cao hứng.
—
Tâm tình Lộc U phức tạp.
Mơ một giấc mộng sinh ly tử biệt như vậy, cô không muốn nhìn đến Bồ Sĩ Trạch.
Nhưng mà mơ giấc mộng sinh ly tử biệt như vậy, người ta không ở trước mặt mình, trong lòng cô đồng dạng cũng không thoải mái.
Ngồi dưới lều chuyên dụng trong đoàn phim của chính mình, Lộc U cầm kịch bản xuất thần, xem các diễn viên biểu diễn. Nhìn trong chốc lát, Lộc U gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Lệ: “Quyển sách em đưa chị đọc, tên là gì nhỉ.”
Tiểu Lệ nói rõ từng câu chữ: “Lưu li say mộng nước mắt hồng trần”. Em còn chưa đọc xong đâu Tiểu Lộc, không thể kể nội dung cho chị được.”
Lộc U: “Em không cần đọc, em mang đến đoàn phim cho chị, chị tự mình xem.”
Tiểu Lệ ngoài ý muốn nhíu mi, nói tiếng “Vâng”.
Tuy rằng ngày thường Lộc U bảo cô ấy lấy tới xem, nhưng mà Lộc đại tiểu thư rất ít tự mình xem. Thông thường Lộc đại tiểu thư sẽ để cho người khác đọc xong, rồi kể nội dung lại cho cô, Lộc đại tiểu thư hiện tại tính tự mình xem — hơn nữa vẫn là một quyển ngược văn mà chính Lộc U chỉ tên.
Hai trợ lý Tiểu Lệ và Tiểu Minh gọi điện thoại giao lưu một chút, biểu đạt lo lắng với trạng thái của Lộc U, dặn dò đối phương muốn chăm sóc Lộc U nhiều hơn.
Dù sao cũng là bà chủ phát tiền lương cho bọn họ, bà chủ ngàn vạn không thể xảy ra chuyện.
—
Lộc U đang đọc quyển “Lưu li say mộng nước mắt hồng trần” ngược tâm Mary Sue lưu hành nhất năm đó.
Loại ngôn tình này, cứ cách mấy năm là sẽ luân hồi lưu hành một thời. Năm nay vừa lúc lưu hành loại ngược thân ngược tâm này.
Lộc U đọc trong chốc lát, khép trang sách lại, hoài nghi nhân sinh trong chốc lát; thở dài, cô lại tiếp tục xem.
Nam nữ chủ trong truyện ngược này, đặc biệt có thể lăn lộn.
Chuyện nước mất nhà tan, bọn họ lăn lộn ra cốt truyện 30 vạn chữ. Này cũng liền thôi, trong cốt truyện 30 vạn chữ, cốt truyện nhắc tới Đại Quốc sư Lê Quốc, Lộc U đếm số lượng chữ, cảm thấy vị Đại Quốc sư kia, khả năng xuất hiện cũng không đến hai trăm chữ.
Chính là giúp nữ chủ sống lại, vị Quốc sư kia liền giả thần giả quỷ mà xuống sân khấu.
Đọc đoạn này, Lộc U một lần hoài nghi đây là tác giả đểu giả sau khi làm nữ chủ chết, không biết viết gì nữa, đành phải nghĩ ra một giả thiết huyền huyễn, làm nữ chủ sống lại.
Sau khi sống lại, nữ chủ cùng nam chủ vẫn ngược thân ngược tâm như cũ, không có một mao tiền quan hệ với Đại Quốc sư. Đại Quốc sư thần bí kia, đến khi Lộc U đọc xong chữ cuối cùng, cũng chưa xuất hiện lại.
Tiểu Lệ đọc cùng Lộc U, Tiểu Lệ đọc đến mức phải lấy khăn giấy lau nước mắt liên tục, vô cùng cảm động. Tiểu Lệ đang muốn giao lưu với Lộc U, ngẩng đầu vừa thấy, Lộc tiểu thư lật sách đến “Ào ào xôn xao”, không biết đang tìm cái gì.
Tiểu Lệ: “…”
Lộc đại tiểu thư là người phụ nữ chết lặng máu lạnh.
Dễ khóc như vậy mà cô ấy lại không khóc!
Lộc U: “…”
Vì cái gì cô muốn yêu đến chết đi sống lại với một Quốc sư pháo hôi lên sân khấu ở toàn văn với số lượng từ không vượt qua 200 chữ?
—
Một khe suối nhỏ ở Quý Châu.
Bồ Sĩ Trạch cùng Bồ Duyệt đứng ở trước một tòa mộ, trước mộ đặt hoa quả mới vừa hái.
Bên cạnh còn có thân thích đứng rải rác.
Sau khi Bồ Sĩ Trạch đơn giản viếng mộ, liền đi tới đứng dưới một tán cây bên cạnh em gái. Anh mặc quần túi hộp, ủng Martin, đứng thẳng tắp, bởi vì thân thể tốt, mỗi khe hở trên ống quần đều hết sức đẹp, đến cả vết bùn trên giày đều đẹp hơn những người khác.
Liền có nhóm chị dâu, nhóm cô bác, nhóm chị em cũng đến viếng mồ mả nhìn chằm chằm vào Bồ Sĩ Trạch.
Bồ Duyệt quỳ gối trước mộ ba mẹ, vành mắt hồng hồng, cô vừa nghiêng đầu, nhìn đến vóc người đĩnh bạt của anh trai, sườn mặt lạnh lẽo. Còn nhìn đến chỉ trong thời gian chốc lát, Bồ Sĩ Trạch đã bị nhóm phụ nữ từ nhỏ đến tám tuổi, lớn đến 80 tuổi vây quanh.
Bồ Duyệt: “…”
Bồ Duyệt lẩm nhẩm lầm nhầm nói thầm với ba mẹ xong, vội vàng đứng lên đi tìm anh mình.
Có thân thích đi vào đám người, giúp Bồ Sĩ Trạch tách ra nhóm phụ nữ vây quanh. Thân thích đứng chung một chỗ với Bồ Sĩ Trạch, ông đưa cho Bồ Sĩ Trạch một điếu thuốc lá, bọn họ liền đứng đó hút thuốc.
Khói thuốc ít ỏi, khiến mặt mày thanh niên tăng thêm mấy phần mông lung.
Bồ Duyệt không thể không khen một câu anh trai mình quá đẹp, gien sắc đẹp của ba mẹ cô ấy phỏng chừng đều di truyền cho anh trai.
Cũng không biết tính cách anh trai là chuyện như thế nào.
Buồn.
Với tính cách nát này của anh trai, khi nào cô mới có thể có chị dâu đây.
Bồ Duyệt nghe được đối thoại giữa thân thích kia với Bồ Sĩ Trạch —
Thân thích: “Tiểu Bồ à, mấy năm nay ở thủ đô, cháu đã tìm được vợ chưa?”
Bồ Sĩ Trạch: “Chưa ạ.”
Thân thích vốn chờ lời này của anh: “Chú giới thiệu cho cháu nhé? Cháu cũng già đầu rồi. Cháu nói xem cháu thích cô gái như thế nào?”
Bồ Sĩ Trạch dễ nói chuyện: “Thế nào cũng được.”
Thân thích: “À, như vậy à, vậy cháu mua xe chưa?”
Bồ Sĩ Trạch: “Có mua một chiếc BMW.”
Thân thích nhìn mặt Bồ Sĩ Trạch: “Không vấn đề không vấn đề, nhà gái cũng làm việc ở thủ đô, trong nhà có hai chiếc xe, đủ hai đứa dùng.”
Thân thích hỏi lại: “Vậy cháu có mua nhà không?”
Bồ Sĩ Trạch: “Mua không nổi.”
Thân thích đang nhìn mặt Bồ Sĩ Trạch: “Không có việc gì, trong nhà nhà gái có hai căn nhà.”
Bồ Sĩ Trạch đứng lặng, vẫn là Bồ Duyệt xông lên.
Bồ Duyệt cười làm lành: “Chú ba, điều kiện nhà gái tốt như vậy, có thể coi trọng anh cháu sao?”
Thân thích nhìn đứa trẻ như cô liếc mắt một cái, cười nói: “Nếu không sao có thể nói anh em hai đứa vận khí tốt đâu? Nhà gái chính là coi trọng anh trai cháu đẹp trai.”
Thân thích ngừng một chút, cảm thấy nhìn một người đàn ông không khen gì lại khen người ta đẹp hình như không tốt lắm, thân thích liền khách khí hỏi Bồ Sĩ Trạch: “Chú nói như vậy, Tiểu Bồ cháu không ngại chứ?”
Bồ Sĩ Trạch chậm rì rì: “Vâng, không ngại.”
Thân thích cao hứng: “Chủ yếu là chú cho mọi người bên nhà gái nhìn ảnh chụp của cháu, tất cả mọi người bên nhà gái đều đồng ý. Xe, nhà, đều là nhà gái ra. Bọn họ chỉ có một yêu cầu nhỏ.”
Bồ Duyệt cảnh giác: “Yêu cầu gì?”
Thân thích ngượng ngùng nói: “Muốn cho Tiểu Bồ ở rể nhà bọn họ. Dù sao nhà gái rất có tiền, Tiểu Bồ lại không cần đào cái gì. Tiểu Bồ cháu thấy sao?”
Bồ Sĩ Trạch nâng mi.
Anh nói: “Cháu không ý kiến.”
Bồ Duyệt bĩu môi.
Quả nhiên đang thấy thân thích cao hứng, anh trai cô lại chậm rì rì nói: “Cháu chỉ có một câu hỏi nhỏ. Muốn cháu ở rể giá cả quá cao, người bình thường không ra nổi đâu.”
Thân thích hỏi: “Vậy giá trị con người của cháu là?”
Bồ Sĩ Trạch trầm tư một cái chớp mắt, anh ấn tắt tàn thuốc trong tay, hơi hơi mỉm cười với thân thích: “Là thế này, đã từng có người muốn bao cháu, trả hai ngàn vạn bao cháu một tháng, cháu không đồng ý.”
Thân thích: “…”
Bồ Duyệt: “…?”
Vì sao cô không biết chuyện này?
Quả thật anh trai cô rất tuấn tú, chẳng khác mấy với những minh tinh cô xem trên TV mỗi ngày, nhưng mà gương mặt này của anh trai cô đáng giá đến vậy sao?
Bồ Duyệt hoài nghi thế giới trong mắt anh trai và mình khả năng không giống nhau.
—
Bồ Sĩ Trạch cùng Bồ Duyệt viếng mộ xong, lại gặp nhóm thân thích, lúc sau mới xuống núi chuẩn bị đến sân bay.
Bồ Duyệt đi theo phía sau Bồ Sĩ Trạch: “Anh à, thật sự có người muốn bao anh à?”
Bồ Sĩ Trạch: “Ừ.”
Bồ Duyệt cũng không chấp nhận sự lãnh đạm của anh trai.
Bồ Duyệt cúi đầu dẫm lên gót chân anh trai cô, chán đến chết hỏi: “Anh, tuy rằng chú ba nói làm anh ở rể có điểm quá mức, nhưng mà anh xác thật nên tìm vợ rồi.”
Bồ Sĩ Trạch: “Đang suy xét.”
Bồ Duyệt vốn tưởng rằng anh trai cô căn bản không nghe được lời cô nói, không nghĩ tới lại nghe được câu trả lời khẳng định. Bồ Duyệt sửng sốt, hoảng hốt đến không được.
Bồ Duyệt đuổi theo: “Anh nói thật à? Anh ‘suy xét’ là có ý gì? Em thật sự phải có chị dâu?”
Bồ Sĩ Trạch: “Anh đang suy xét theo đuổi một cô gái.”
Bồ Duyệt khiếp sợ!
Bồ Duyệt kinh hỉ!
Bởi vì Bồ Sĩ Trạch đẹp từ nhỏ đến lớn, còn vẫn luôn là cái loại lạnh lùng này, là loại hình vô cùng được con gái ưa thích. Đặc biệt là sau lại anh trai cô luyện võ, anh tuấn đĩnh bạt, phụ nữ theo đuổi anh không biết có bao nhiêu. Trước nay Bồ Sĩ Trạch chưa từng theo theo đuổi ai, trước nay đều là phụ nữ tới theo đuổi anh.
Trên đời này vậy mà còn có cô gái Bồ Sĩ Trạch muốn theo đuổi!
Nhất định là một tiểu tiên nữ đặc biệt đáng yêu, mới có thể đả động đồ chó già vờ vịt như anh trai cô!
Bồ Duyệt: “Là ai là ai? Em biết không? Là nữ minh tinh nào à? Hay là người ở ngoài vòng?”
Bồ Sĩ Trạch: “Là người muốn trả hai ngàn vạn bao anh một tháng.”
Bồ Duyệt: “…?”
Bồ Duyệt ngốc.
Bồ Duyệt sùng bái nói: “Kia chị dâu nhất định rất có tiền.”
Bồ Sĩ Trạch cúi đầu liếc nhìn cô một cái, khẽ cười một tiếng, xoa nhẹ đầu em gái.
Mặt mày anh thanh tuyển, trên đường đi xuống núi, suy nghĩ lại phiêu xa —
Tiểu công chúa cổ linh tinh quái trong mộng kia.
Tiểu công chúa viết cho anh: “
Tư quân như cô đèn, một đêm một lòng chết” … Làm sau khi tỉnh lại từ trong mộng, anh không biết làm sao.
Đành phải trốn trước.
Nhưng mà, luôn có lúc phải đi về đối mặt.
—
Tiểu Lệ dùng vân tay mở khóa vào cửa, thấy Lộc đại tiểu thư mặc áo ngủ, nằm trên thảm yoga.
Tiểu Lệ thả đồ ăn mua tới vào tủ lạnh, gọi điện thoại làm dì giúp việc tới nấu cơm, lại đi ký lục một chút trong nhà thiếu cái gì cần mua cái gì. Chờ Tiểu Lệ làm xong ra tới, phát hiện Lộc U còn nằm trên thảm yoga, vẫn không nhúc nhích.
Tiểu Lệ: “U U, chị làm sao vậy?”
Lộc U lấy lại tinh thần.
Cô ngồi xếp bằng, ngồi dậy.
Tay cô đặt ở trên đầu gối, trên gương mặt trẻ con lộ ra biểu tình nghiêm túc.
Lộc U nghiêm túc nói: “Chị quyết định, chị muốn theo đuổi Bồ Sĩ Trạch.”
Tiểu Lệ đã từ chỗ Tiểu Minh biết Bồ Sĩ Trạch là ai.
Tiểu Lệ thực kinh ngạc: “A? U U chị muốn theo đuổi đàn ông?”
Bởi vì Lộc tiểu thư quá có tiền, trước nay đều là đám đàn ông theo đuổi cô ấy. Lộc tiểu thư nhìn trúng ai, hơi chút tỏ thái độ, liền không có đàn ông không vì tiền tài khom lưng.
Thế giới trong mắt Lộc U, khẳng định không giống đám người thường bọn họ.
Lộc U hiện tại không nói giỡn: “Đúng vậy, chị muốn theo đuổi Bồ Sĩ Trạch. Người đàn ông này lúc xem mắt với chị đều một bộ cà lơ phất phơ, rõ là không dễ theo đuổi. Chị muốn học hỏi kinh nghiệm, dùng đến trên người anh ta. Mặc kệ khó đến đâu, chị đều phải thu phục người đàn ông này!”
Trong mộng Quốc sư sẽ vì tiểu công chúa chết, trong hiện thực không có khả năng cô không thể theo đuổi Bồ Sĩ Trạch!
Ý chí chiến đấu của Lộc U sục sôi.
—
Rolls-Royce của Lộc U ngừng trong gara bệnh viện tư, cô đã hẹn Diệp Nhất Sinh đến kiểm tra sức khoẻ.
Bởi vì “Đầu não phong bạo”, hiện tại số lần cô gặp Diệp Nhất Sinh nhiều hơn so với trước kia.
Đương nhiên, Lộc U cũng có một chút tư tâm, nói không chừng có thể gặp gỡ Bồ Sĩ Trạch.
Lộc U mới vừa đỗ xe xong, liền thấy một chiếc BMW từ chỗ ngoặt ra tới. Lộc U mơ hồ nhìn đến Bồ Sĩ Trạch, cô “A” một tiếng, đang muốn đẩy cửa xe gọi người, lại nhận được điện thoại của mẹ cô. Chờ sau khi Lộc U ngắt điện thoại, ngẩng đầu, đã không nhìn tới thân ảnh chiếc BMW kia trong bãi đậu xe nữa.
Lộc U hận.
Bồ Sĩ Trạch lái xe ra khỏi gara, như suy tư gì. Bồ Sĩ Trạch mới vừa trở lại thủ đô, liền nhận được điện thoại của Diệp Nhất Sinh, muốn anh kiểm tra “Đầu não phong bạo” trong cơ thể xem có biến hóa gì hay không.
Khi ra khỏi bệnh viện, Bồ Sĩ Trạch thấy được một chiếc xe cũng không quen.
Chỉ là anh mơ hồ cảm thấy người sẽ lái Rolls-Royce tới nơi này, hẳn là Lộc U… Dù sao người phụ nữ anh quen nhiều tiền đến mức có thể đốt, hình như chỉ có một người.
Nhưng mà… Vạn nhất không phải đâu?
Anh đang do dự muốn thay đổi phương hướng lái xe trở về hay không, lại nhận được điện thoại của một người bạn. Cân nhắc hai bên, Bồ Sĩ Trạch vẫn đi gặp bạn mình trước.
Mà lúc này, sau khi nhìn thấy Diệp Nhất Sinh, câu đầu tiên Lộc U nói chính là: “Vừa rồi có phải Bồ Sĩ Trạch đã tới không?”
Diệp Nhất Sinh ngồi trong văn phòng cầm một chồng báo cáo, ngẩng đầu: “A? Đúng, đúng vậy. Hai người chân trước chân sau, có gặp phải không?”
Lộc U càng hận!
Cô nói: “Lần sau lại có loại cơ hội này, nhớ báo trước cho tôi.”
Diệp Nhất Sinh ngốc: “…Báo cho cô cái gì?”
—
Thời điểm Lộc U lại đến đoàn phim, ánh mắt đầu tiên cô liền thấy được Bồ Sĩ Trạch trong đám người.
Tim đập nháy mắt gia tốc.
Sau khi ngơ ngẩn một vài, cô ra vẻ bình tĩnh đi qua, ngồi vào nơi làm việc ngày thường của chính mình. Cô thất thần cầm lấy một chồng kịch bản, lúc này Bồ Sĩ Trạch bị người vây quanh ở bên kia đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cô.
Ánh mặt trời hơi chói mắt.
Ở giữa có nhân viên công tác lui tới.
Bọn họ không thấy được ánh mắt đối phương.
Nhưng mà trong nháy mắt, Lộc U liền đứng ngồi không yên, cúi đầu.
Cô vẫn như cũ ra vẻ không có việc gì.
Lại trong chốc lát, cảm thấy Bồ Sĩ Trạch hẳn là không nhìn thấy chính mình, Lộc U mới ngẩng đầu lặng lẽ nhìn lại. Cô thấy anh đang cầm một thanh kiếm dạy nam số một dùng, nam số một treo dây thép, động tác dây dưa dây cà dính bùn mang thủy, trái lại Bồ Sĩ Trạch, sạch sẽ nhanh nhẹn, sức dãn mười phần.
Lộc U chống cằm, xem đến đôi mắt như trộn nước sáng ngời.
Tiểu Minh ở bên cạnh ho khan một tiếng.
Lộc U căn bản không nghe thấy.
Mà Bồ Sĩ Trạch vừa quay đầu lại, Lộc U lại làm bộ làm tịch đi xem kịch bản của cô.
Tiểu Minh đã nhận ra hai người này cách khoảng cách lớn như vậy “Mặt mày đưa tình”, nhưng là nghĩ mãi không ra, hai người này mỗi ngày đều ở dưới mí mắt chính mình, làm thế nào thông đồng với nhau?
—
Cùng ngày công việc kết thúc sớm.
Bởi vì trời mưa to.
Đôi mắt nữ số một sáng ngời xinh đẹp, rất biết làm người, cười ngâm ngâm tiếp đón nhân viên đoàn phim đi liên hoan, nói muốn mời khách. Mọi người đương nhiên nể mặt nữ số một, đến Lộc đại tiểu thư cũng đi, khiến nữ số một thụ sủng nhược kinh*.
(*thụ sủng nhược kinh: được sủng mà kinh sợ)
Trong tiệm liên hoan, ngoài cửa hàng tiếng mưa rơi ào ào.
Thôi bôi hoán trản, y hương tấn ảnh*.
(*Thôi bôi hoán trản: chén đi chén lại; Y hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa)Tiểu Minh và Lộc U ngồi cùng nhau, suốt một buổi tối, anh ta đều có thể nhìn đến Bồ Sĩ Trạch và Lộc U thường nhìn về phía nhau. Nhưng bọn họ cũng không ngồi ở cùng bàn, Bồ Sĩ Trạch cùng các anh em của anh một bàn, Lộc U cùng đạo diễn một bàn. Nữ số một đi kính rượu từng bàn một, sau khi Bồ Sĩ Trạch đứng lên, trước nhìn Lộc U bên này liếc mắt một cái.
Tiểu Minh nhìn về phía Lộc U.
Tay Lộc U chống cằm, không đổi sắc mặt mà quay mặt đi, làm như không thấy được bàn kính rượu kia.
Tiểu Minh: “…”
Anh ta rõ ràng cảm giác được không khí quái quái.
Liên hoan tới 10 giờ, ăn uống no đủ, ngày hôm sau còn phải khởi công, mọi người sôi nổi trở về.
Bồ Sĩ Trạch bị các anh em gọi đi ra ngoài một chuyến, không biết làm cái gì.
Lộc U mặc áo khoác vào, chậm rì rì cũng không biết đang lăn lộn cái gì.
Chờ đến thời điểm Bồ Sĩ Trạch trở về, người đã đi hết, chỉ có Lộc U đang nói chuyện với trợ lý của cô.
Bồ Sĩ Trạch nhìn Lộc U liếc mắt một cái.
Tim Lộc U đập nhảy dựng.
Lộc U đứng dậy đi ra ngoài, trợ lý Tiểu Minh đi cùng cô. Cô dùng khoé mắt nhìn đến Bồ Sĩ Trạch đi theo phía sau mình, thành người cuối cùng rời khỏi buổi liên hoan lần này.
Phía sau lưng Lộc U hơi cứng lại, cảm thấy anh đang nhìn cô.
—
Hành lang yên tĩnh, ngọn đèn lúc sáng lúc tối, cách điệu thanh nhã.
Nghe được tiếng mưa rơi róc rách gõ lên cửa sổ.
Tay Lộc U cắm trong túi, phát hiện mình đã quên cầm di động, liền quay đầu lại nói với Tiểu Minh: “Cậu giúp tôi tìm điện thoại.”
Tiểu Minh quay đầu lại đi tìm điện thoại cho Lộc U.
—
Đây là nhà ăn theo kiểu Trung Quốc.
Mưa rơi trên mái hiên, leng ka leng keng, đứng ở cửa tiệm, nghe được rõ ràng.
Đêm mưa kéo dài, đèn cửa mờ nhạt.
Lộc U tay nắm túi xách đi ở phía trước.
Bồ Sĩ Trạch tay cắm túi quần đi ở phía sau.
Lộc U mở cửa ra, nước mưa tí tách, gió lạnh thổi tới, trời thu mát mẻ.
Tiếp tục đi về phía trước, đèn trước cửa chiếu sáng màn mưa, không khí mát lạnh, Lộc U vừa quay đầu lại, liền đụng phải người đàn ông phía sau.
Không nói một lời, Bồ Sĩ Trạch duỗi tay, chỉ dùng một tay ôm cô vào trong lòng ngực.
—
Đêm bởi vì mưa mà càng yên tĩnh, hai người đứng ở dưới hành lang ngay cửa ra vào.
Ánh đèn chiếu dóng dáng dài ra, mưa như trút nước.
Bồ Sĩ Trạch cúi đầu, tay nâng gáy Lộc U.
Lộc U bị ôm trong lòng ngực anh, ngửa đầu nhìn đuôi lông mày anh dịu dàng, mà mắt cô thì như sóng nước.
Ánh mắt đối diện, cũng không nói chuyện. Ánh sáng trong mắt run lên, tâm tư rõ như ban ngày, nháy mắt trở nên nóng bỏng.
Gió đêm ào ào, trong lòng như có mầm non mới nhú, rào rạt ngoi đầu trong đêm xuân.
Bồ Sĩ Trạch cúi đầu hôn Lộc U, đột nhiên không kịp phòng ngừa, như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Nhu nhược cùng khô ráo cọ qua, vị cam thảo cùng cùng vị mưa ướt át hỗn hợp.
Bóng dáng một nam một nữ chiếu lên trên cửa.
Thẳng tắp, quên mình.
——————————————————
Editor: Nhà có mèo mới sinh em bé nên dạo này hơi bận, không đảm bảo lịch đăng thường xuyên được, mọi người thông cảm he