Gió lạnh đến buốt người.
Sống lưng tôi tê dại, lúng túng cười nói: “Ha ha, khuấy động không khí chút ấy mà, chào dì ạ.”
Cô gái thoạt nhìn còn chưa đến ba mươi tuổi nhíu mày cười gượng: “… Chào cậu.”
Vai Cố Y Lương khẽ run như đang nhịn cười, vỗ vỗ lưng tôi ý bảo về trước đi.
Tôi lúc này hết sức xấu hổ, cũng đang tìm cách nhanh chóng rời khỏi hiện trường nên nhận được tín hiệu lập tức chạy đi ngay.
Đi được vài mét, còn chưa bước qua cửa khách sạn thì cuộc đối thoại của bọn họ vô tình được gió thổi vào tai tôi.
Cố Y Lương: “Rốt cuộc cô tới đây để làm gì?”
Mẹ kế của anh ta: “Không có chuyện gì thì không thể tới tìm cậu?”
Cô ta dừng một lúc rồi nói tiếp: “Tìm cậu thì còn có thể là chuyện gì nữa?”
Cố Y Lương: “Hôm qua vừa gửi 300.000 tệ, hai người rốt cuộc muốn thế nào nữa?”
Mẹ kế của anh ta: “300.000 tệ.”
Cố Y Lương: “Không có.”
Mẹ kế anh ta: “Không phải cậu vừa nhận caste phim sao?”
Cố Y Lương: “Không có.”
Mẹ kế anh ta: “Có muốn ngày mai chúng ta lên Hot search không?”
Cố Y Lương im lặng.
Tôi xoay người quay trở lại.
Thấy tôi quay lại, mẹ kế của anh ta đắc ý vẫy vẫy tệp tài liệu trên tay, như nắm chắc phần thắng nhìn Cố Y Lương cười nói: “Tôi đã tổng hợp tất cả tài liệu về cậu, không bằng cho bạn cậu xem trước?”
Tay Cố Y Lương giật giật.
Tôi nói: “Được, đưa tôi xem.”
Mẹ kế anh ta có vẻ sửng sốt nhưng cũng đưa tệp tài liệu cho tôi.
Ánh mắt Cố Y Lương nhìn tôi vô cùng nặng nề.
Tôi không nhanh không chậm lật xem từng tờ.
“Làm giả bằng cấp?” Tôi ‘Ồ’ một tiếng, “Chuyện này không phải đã làm rõ từ lâu rồi sao? Tháng 9 năm ngoái trong một chương trình phát thanh anh ta có nói mình không phải diễn viên xuất thân chính quy, sau khi debut mới được công ty sắp xếp vào Bắc Ảnh bồi dưỡng. Công ty có lưu giữ hồ sơ nên chuyện này không thành vấn đề.”
Tôi xem tiếp: “Tiếp rượu đổi tài nguyên… Đây không phải là bộ phim ‘Yên Vũ Duyên’ của đạo diễn Quách sao? Chẳng lẽ phóng viên không biết cập nhật tin tức? Lúc tác giả công bố nguyên tác cũng đã nói nhân vật này viết là vì anh ta. Tấm hình chụp lén này cũng giả quá đi, ngày 18 tháng 3 năm ngoái anh ta đi ghi hình ở Hồ Nam, làm sao có khả năng phân thân chạy đến Bắc Kinh tiếp rượu?”
Lại lật qua một trang: “Hút cần? Chuyện này nghiêm trọng thật… Nhưng giấy báo kiểm tra nước tiểu đâu? Chứng cứ liên quan đâu mà chỉ dựa vào một tấm hình sụt cân của anh ta đã khẳng định. Đây là thời điểm anh ta quay ‘Ám Dạ’ đạo diễn yêu cầu phải giảm 10 kg, khi đó công ty còn chuẩn bị tuyên truyền sự kính nghiệp của anh ta. Nhưng sợ vì vậy mà khiến cho fans bất mãn gây ảnh hưởng không tốt đến đoàn phim nên không thực hiện nữa. Phòng tuyên truyền vẫn còn giữ bản kế hoạch đó đấy! — “
Mẹ kế anh ta hoảng hốt cắt lời tôi: “Cậu là người đại diện của nó?”
Tôi tháo khẩu trang nhìn cô ta cười: “Tôi là đối thủ của anh ta.”
Trong mười câu nói dối có một câu nói thật, thì người ta cũng phớt lờ không tin.
Nhưng trong mười câu nói thật có một câu nói dối, thì hầu mọi người sẽ tin câu nói đó là thật.
Nhưng những chuyện để bôi đen nghệ sĩ thì khác, chỉ cần có một chuyện là thật giữa một rừng tin giả thì mọi người sẽ tin những chuyện trước kia là thật.
Tôi lật xem từng tờ, bác bỏ từng chuyện một cho đến khi nhìn thấy tờ giấy cuối cùng.
Bên dưới có đính kèm giấy xét nghiệm chấn thương bốn năm trước, giấy trắng mực đen còn có mộc đỏ hẳn hoi.
Tôi quay đầu nhìn Cố Y Lương: “Lúc đó anh uống rượu?”
Anh ta đáp: “Không có.”
Tôi hỏi: “Anh bỏ chạy?”
Anh ta đáp: “Không, tôi đi gọi cấp cứu.”
Tôi hỏi: “Phí chữa trị thế nào?”
Anh ta đáp: “Luôn trả đúng hạn.”
Tôi hỏi: “Đã phục hồi chưa?”
Anh ta đáp: “Vừa xuất viện năm ngoái.”
Tôi dừng lại, sau đó nhấn mạnh từng chữ một hỏi: “Là anh tông người ta?”
Anh ta im lặng, rồi đáp vô cùng dứt khoát: “Không phải.”
Mẹ kế anh ta hét lên: “… Cái gì mà không phải!”
OK.
Tôi nhìn mẹ kế của Cố Y Lương, trả tệp tài liệu lại cho cô ta: “Cô tung tin đi, lên được Hot search thì tôi thua.”
Cô ta hoảng hốt nhìn tôi rồi trừng mắt với Cố Y Lương, ánh mắt của cô ta khiến tôi cảm thấy thật khó chịu. Tôi kéo Cố Y Lương ra phía sau mình, định khịa cô ta vài câu thì nghĩ đây dù sao là chuyện nhà người ta, nên chỉ cười nói: “Tạm biệt dì nhé!”
Tôi kéo Cố Y Lương bỏ đi thì bị cô ta chụp tay lại, hốt hoảng nói: “300.000 tệ, chỉ 300.000 tệ thôi, không phải lúc nãy cậu hỏi tôi muốn gì sao? Tôi muốn 300.000, nếu không tôi sẽ đi tìm nhà báo…”
Cố Y Lương mặc cho tôi kéo đi, hất tay cô ta ra.
Cô ta xem Cố Y Lương là gì? ATM di động? Con quỷ hút máu này chui ra từ đâu thế?
Tôi nghe đến tức điên, trước khi Cố Y Lương kịp mở miệng tôi đã cướp lời: “300.000 tệ? Cô nghĩ đơn giản thế? Chẳng lẽ cô còn không hiểu tình hình hiện tại của mình, thứ nằm trên tay cô căn bản không thể đe dọa được Cố Y Lương. Tìm nhà báo? Để xem đêm nay có nhà báo nào chịu để mắt đến cô?”
Cố Y Lương nghiêng đầu nhìn tôi, còn tôi thì vẫn nhìn chằm chằm vào cô ta gân cổ cười nói: “Được thôi, cho dù cô có khả năng khiến chuyện này lên Hot search thì sao. Tôi đây cũng có khả năng tặng 300.000 tệ đó cho quản lý mạng xã hội, cam đoan giúp anh ta tẩy còn trắng hơn cả mặt cô, khiến anh ta còn ‘đỏ’ hơn cả màu son của cô. Khi đó anh ta vẫn có giá trị thương mai, vẫn có thể kiếm tiền, vẫn được đóng phim rồi nhận chức Ảnh Đế. Còn cô, sau khi gây hấn với anh ta có thể an toàn bước ra ngoài hay không thì tôi không chắc.”
Tôi búng tay lên tệp tài liệu của cô ta, nhếch môi nói: “Còn vụ tai nạn này, cô cho rằng chuyện xảy ra lâu rồi sẽ không điều tra được? Bao che, lấp liếm, tôi nghĩ kiểu gì cô cũng bị lôi vào thôi. Nhìn biểu cảm của cô là muốn nói Cố Y Lương cũng không thoát được đúng không? Thật ngại quá, thân là anh em tôi có cách bảo lãnh anh ta ra, còn cô và thủ phạm thật sự thì — “
Yết hầu cô ta lên lên xuống xuống, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn tôi, Cố Y Lương bước lên một bước ngăn chặn tầm nhìn của cô ta, lạnh lùng nói: “Bây giờ cô đi về thì mỗi tháng tôi sẽ gửi 30.000 tệ vào thẻ của Cố Thương, nhưng nếu cô tiếp tục kiếm chuyện thì một xu cũng không có.”
Cô ta lại chụp lấy tay Cố Y Lương, kinh ngạc nói: “Mỗi tháng 30.000 tệ?! Trước kia — “
Giọng nói the thé bỗng dưng ngưng bặt, chúng tôi trơ mắt nhìn cô ta bị bảo vệ mà Tiểu Trần gọi tới bịt miệng xách đi.
Tầm mắt nhìn theo phạm vi cô ta bị hất ra ngoài, tôi và Cố Y Lương thần sắc phức tạp nhìn Tiểu Trần.
Tiểu Trần thở phào nhẹ nhõm, cảm khái nói: “Fan cuồng bây giờ thật là đáng sợ, đúng là chẳng yên tâm được giây phút nào.”
.:.