Không ngờ có ngày thành ngữ “Đại khai đại hợp”[1] lại được ứng dụng lên người tôi.
[1] Thành ngữ chỉ sự thoải mái, cởi mở, nắm được thì cũng buông bỏ được
Không ai biết rằng khi cánh cửa đó đóng lại đã lướt qua đầu tôi điều gì.
Đó là một cảnh tượng hết sức thần kỳ.
Có một chiếc tàu lửa với tiếng còi inh ỏi, nó mang theo 72 phép biến hóa thần thông cán bẹp lép cái gọi là ‘lý trí’.
Bên trong xe lửa chia thành hai hàng, một bên là số ‘1’, bên còn lại là số ‘0’.
Cảnh tượng thật sự quá hùng vĩ và long trọng, hơn nữa nó còn lặp đi lặp lại.
Thế nên bây giờ tôi như là người đã bước vào cõi tiên, tâm tĩnh như nước, không một chút gợn sóng.
…
Được mới là lạ!
Cuộc đời này ngắn lắm —
Chỉ cần nhắm hai mắt lại, mãi mãi không mở ra là đã kết thúc kiếp này rồi.
Nhưng quỹ môn quan đã mở ra, thì dù nó có đóng lại hay không cậu cũng đã không thể trở về như ngày xưa.
Tôi nhìn Cố Y Lương chân không chạm đất ở trong phòng chạy tới chạy lui, lúc thì mở máy tính rồi khiên ghế vào thư phòng, lúc thì rửa trái cây ép lấy nước, còn gọi điện thoại cho bạn mượn tiền —
— Trong lòng như có cơn mưa trút nước, so với cảnh phi tần bị đánh côn còn tầm tã hơn, nhưng anh ta mãi không đếm xỉa đến tôi.
Anh ta tự khiến cho bản thân bận rộn, chỉ thiếu chút nữa thôi là decor thư phòng giống như quán net, sau đó cứng nhắc ngồi trước máy tính mở trình duyệt web tìm kiếm gì đấy, thái độ còn chăm chú hơn cả lúc dạy tôi diễn xuất.
Và toàn bộ quá trình trên anh ta không hề nhìn lấy tôi một lần.
Không được, dựa vào cái gì?!
Anh ta làm cho phong ba nổi lên xong lại chạy trốn, vứt tôi một bên?!
Giữa hai chúng tôi có quá nhiều sự bất công! Yêu và hận! Toàn bộ đều bị anh ta thao túng!
Tôi bi thương khóc!
Đột nhiên trong một khoảnh khắc, lúc cúi đầu mắt anh ta đã chạm phải mắt tôi, tôi ngay lập tức nhanh tay khóa cửa lại. Tiếng khóa cửa ‘cùm cụp’ vang lên thật trong trẻo và êm tai, cứ như khóa chặt tiếng lòng tôi.
Ô, khóa cửa như đang phát sáng, nhỏ nhắn nhưng lại rất tinh xảo và bắt mắt, nhưng còn chưa được tôi nắm phỏng tay đã bị anh ta cướp lấy xoay cửa xông ra ngoài!
Anh ta sao có thể quá đáng như vậy?!
Không được, tôi cần một lời giải thích.
Nếu không… game còn chưa bắt đầu mà tâm lý tôi đã sụp đổ rồi.
Trong lòng tôi cảm xúc lẫn lộn, giả vờ bình tĩnh đi tới ngồi xuống bên cạnh anh ta. Tuần tự triển khai kế hoạch, bắt đầu từ câu hỏi: “… Chơi DOTA không?”
Tôi vừa hỏi xong là thấy anh ta lập tức thả lỏng vai, mắt lóe sáng nhìn tôi, còn vội vàng nhấn mạnh âm cuối đáp: “Chơi LOL đi, cũng là dòng game moba, tôi muốn chơi game cậu thích chơi. Đừng lo, lúc trước tôi cũng từng chơi LOL rồi, kỹ thuật cũng không kém đâu nha — “
Sao bộ dạng anh ta cứ như sợ tôi không đồng ý?
Tôi lấy làm lạ nhìn anh ta, đáp: “À…được, vậy lần sau chúng ta chơi DOTA, tôi sẽ chơi thử.”
Mắt anh ta lấp lánh, vội gật đầu: “Ừ!”
Tôi cứ cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.
Câu ‘thích chơi game mà tôi thích’, là có ý gì? Trai thẳng sẽ nói ra những lời đó sao? Thậm chí ngay cả tôi còn không dám nói ra nữa đó? Rốt cuộc thì anh ta thẳng thật hay là giả thẳng?
Lẽ nào chuyện vừa rồi là do hiểu lầm?
Nghĩ như vậy, tôi càng cảm thấy phức tạp hơn, châm chước dùng câu từ cẩn thận thăm dò: “Là như thế này, nếu như có một cơ hội ở ngay trước mắt anh, ừm, tôi nghĩ anh nên đi cùng tôi, ừm, cùng nhau tạo ra một tương lai tốt hơn…”
Thần sắc của Cố Y Lương dần dần trở nên nghiêm trọng, làm trái tim tôi cứ thổn thức, nhẹ nhàng nói: “– anh biết chọn như…?”
Còn chưa nói xong anh ta đã nghiêm túc đáp: “Cậu muốn xếp đội hả? Tôi chọn đường rừng, chơi Bọ Ngựa (Kha’zix) nha.” [2]
[2] Những từ ở trong () về sau là tên tiếng anh nhân vật trong LOL, bên Trung họ toàn gọi bằng tên đã chuyển ngữ.
Tôi còn đang tính điều chỉnh biểu cảm để dịu dàng trò chuyện cùng anh ta thì: “… … … … … …”
Vi thần xin cáo lui!
Lần cáo lui này, chính là cả đời!
Lòng người đã nguội lạnh, bộ phim này vì kinh phí chế tác chưa đủ nên cứ như thế mà tiêu tan.
Tôi dùng ánh mắt hụt hẫng nhìn Cố Y Lương.
Cố Y Lương lại dùng ánh mắt “Không ngờ cậu lại tin tưởng rủ tôi xếp đội nữa, tôi rất vui” nhìn tôi. Hơn nữa còn “Tôi hiểu đúng ý cậu mà đúng không? Mau khen tôi, mau khen tôi.”
Anh ta dám cười nữa chứ.
Tôi chịu đựng sự sụp đổ trong lòng, miệng cứng đờ cố nặn ra một nụ cười.
Anh chờ đấy! Tôi sắp hắc hóa rồi, tôi sẽ kẻ eyeline đen và thoa son đỏ, ngồi một mình trong phòng và cười nham hiểm trước gương. Dần dần biểu cảm của tôi thay đổi, xem ra mỗi lần tôi ra sân đều phải có BGM quỷ dị hùng hồn rồi. [3]
[3] Đoạn này raw hơi loạn nên có thể hiểu đại khái là ẻm não bổ mình hắc hóa, và cách hắc hóa giống như mấy phản diện hay thấy trên phim.
Game đã update xong, chúng tôi song song đăng nhập tài khoản, theo một tiếng “Ting”, cả hai đã vào giao diện game.
Nói cười vui vẻ trong lúc chọn tướng, chúng tôi tám nhảm những chuyện liên quan đến game, sau đó lại bàn luận tối mai nên diễn như thế nào, rồi lịch trình công việc của đôi bên ra sao.
Cố Y Lương đưa snack cho tôi, tôi lấy nước ngọt cho anh ta, đôi bên nhìn nhau cười hiền.
Quả nhiên là một đôi cử án tề mi [3], vợ chồng hòa hợp ân ái đằm thắm.
[3] Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau, đối đãi như khách quý
Trong lúc chờ vào trận, Cố Y Lương nháy mắt giả nai với tôi: “Lâu rồi tôi không chơi LOL, lát nữa nếu chơi không tốt cậu đừng chửi tôi nha!?”
Tôi bày gương mặt hiền lành nhéo mặt anh ta: “Anh yên tâm, tôi gamer theo đạo Phật.”
Anh ta cười dịu dàng, xoa xoa đầu tôi.
Vào game được 12 phút.
Tôi: “Cố Y Lương tôi nói anh đi vào giữa vào giữa vào giữa, anh nghe không hiểu hả!! Anh ở đó làm gì? Chờ ai chăm sóc anh lúc lâm chung hả?!”
Tôi: “Cố Y Lương rốt cuộc anh có biết phóng skill không? Để ngón tay bấm nút R khó lắm sao, hả?! RRRRR!”
Tôi: “Cố Y Lương não anh úng nước rồi hả! Một mình chạy đi đâu, muốn 1 vs 10 hay sao! Nhanh cút về đây!”
Tôi: “Cố Y Lương mau tập hợp lại đây, anh ở bên rừng làm cái gì, tản bộ ngắm cảnh mua đồ lưu niệm sao?!”
Tôi: “Cố Y Lương đối thủ mà thắng là tôi đi tự sát tạ tội với team được rồi đó!!”
Tôi: “Cố Y Lương!! Kêu anh phóng skill là phải chờ tới sang năm anh mới phóng hả? Anh có phải là gamer không vậy?!”
Tôi: “Cố Y Lương — “
Cố Y Lương: “… Đạo Phật?”
Tôi ở giữa quân địch 1 vs 3, tiến tiến lùi lùi giết địch xong còn thuận tiện cứu được đồng đội bất tài, nhìn anh ta không chớp mắt đáp: “Yup, đấu chiến thắng Phật.”
Ánh mắt tôi như hung thần ác sát, như sói như hổ nhìn chòng chọc quân địch.
Y Trạch Thụy Nhĩ (Ezreal), trong tên có một chữ “Y”, giết! Đuổi theo giết! Giết đến khi nó không dám ra suối nữa!
Dịch Đại Sự (Master Yi), trong tên có một chữ “Dịch”, giết! Đuổi theo giết! Giết đến khi nó không dám vào rừng nữa!
Người tuyết Nỗ Nỗ (Nunu), hệ băng skill nhìn lạnh quá, giết! Giết đến khi hoa rơi nước chảy!
Mã Nhĩ Trát (Malzahar), mặc đồ tím rịm quá gay, giết! Giết đến khi tơi bời hoa lá!
Kiệt Tư (Jax), nhìn quá thẳng, giết! Giết đến khi nó cong lưng chạy trối chết!
Ngón tay tung bay, tôi kéo chuột điên cuồng, giết đỏ cả mắt.
Này thì trêu chọc bừa bãi, này thì trai thẳng, cái gì mà ‘Make me feel your love’, để tôi cảm nhận được tình yêu là cái đách gì! Gây bão xong tôi hỏi thì ấp a ấp úng, tôi gọi anh đi bên này thì chạy qua bên kia, tôi nói anh chọn tướng khác trả tôi Bọ Ngựa đi rồi, tôi nói anh —
— Thắng!
Dưới hình ảnh quân địch nổ tung, tôi một tay bóp dẹp lon coca rỗng, sau khi thả lỏng và bình tĩnh lại, tôi quay đầu hỏi Cố Y Lương: “Nữa không?”
Cố Y Lương im lặng nhìn tôi một lúc, dè dặt cầm lấy lon coca trong tay tôi đi: “… Tôi lấy lon mới cho cậu.”
Nhật ký của Y Lương – 4
Quả nhiên, cậu ấy giận rồi. Đổi lại là tôi, gặp phải tình huống này cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, tức giận không thôi!
Là tôi sai, vì tôi vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý.
Phải làm sao đây, lên xe ngồi đã rồi mới mua vé là không ổn.
Nhưng mà cậu ta không cho tôi cơ hội để mua vé…
Nói đi nói lại thì thật ra tôi cũng không quá muốn — không phải, hiện tại thì không muốn, tôi không muốn mối quan hệ giữa chúng tôi biến thành một cuộc giao dịch.
Aiz, tìm cách giải quyết vấn đề này trước đã, bồi thường cho cậu ấy, đối xử tốt với cậu ấy hơn mới được.
—
Cố Y Lương nói là đi lấy coca, nhưng không chừng là bay thẳng ra Thái Bình Dương rồi, đi cả buổi vẫn chưa thấy anh ta quay lại.
Con bà nó, tôi ngồi trên ghế xoay ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhìn từ đầu đến cuối thư phòng rồi rơi vào trầm tư.
— Có phải lúc nãy tôi hơi quá đáng không?
Nhưng tôi thật sự không hiểu nổi anh ta bị cái gì, khi thì phúc hắc, khi thì nhỏ bé chẳng bằng một con tế bào.
Anh ta cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất chính là quá thích trêu ghẹo người khác, trêu xong còn bỏ chạy, hơn nữa còn chạy cực nhanh.
Vừa nghĩ đến việc cứ có một con tế bào ngọ ngoạy trước mặt mình, tôi tức đến không đánh không được.
Tôi thở dài một tiếng.
Thở được một hồi bỗng nhiên không thở nữa.
Khoan!
Thích trêu ghẹo là khuyết điểm sao?
Nhưng những lúc bị trêu hình như… tôi cũng rất vui mà?
Giống như có một dòng điện chạy qua, trong đầu tôi có một chiếc bóng đèn vụt sáng, tôi sờ mông một cái, à không, tôi vỗ ót một cái —
Tôi cũng chưa lỗ vốn gì mà?
Tôi vỗ tay vì chợt nhận ra một điều.
Anh ta trêu tôi thì mặc anh ta, làm như không ai biết trêu ghẹo, anh ta trêu tôi thì tôi trêu lại là được mà?
Tới đây nào, CP kinh doanh của tôi, cùng vui vẻ nào!
Trong đầu tôi cứ như có một chiếc máy phát cứ lặp đi lặp lại, đang suy nghĩ nên trêu Cố Y Lương như thế nào thì lon coca lạnh bỗng dán lên mặt tôi, tôi vô thức nhìn ảnh phản chiếu qua màn hình máy tính, Cố Y Lương đang đứng phía sau tôi, cười đến khóe môi cong cong.
Đến rồi! Tôi hưng phấn không thôi, quay đầu thốt lên: “Đến đây!” [4]
Anh ta: “…?”
Tôi: “…”
Tôi: “… Đúng rồi, tối nay tôi ngủ ở đâu?”
Anh ta: “… ngủ với tôi nhé?”
Cao thủ! Đại Thánh! Đại ca! Trận này tôi thua thật rồi!
[4] Đoạn này raw hơi bị loạn, Đậu search lại nhưng raw khác cũng vậy nên dựa theo tình huống hiện tại Đậu edit cho phù hợp.
.:.