Tôi Chèo Couple “Đối Thủ X Tôi”

Chương 32

Tướng ngủ của Cố Y Lương rất ngoan, sao tôi lại có một người bạn vừa đẹp trai vừa ngoan hiền thế nhỉ. Là kiểu người mà nếu có bạch mã hoàng tử cưỡi ngựa chạy ngang qua thì con ngựa cũng phải dừng chân để ngắm nhìn.

Anh ta lông mi dày mũi cao môi đỏ, nói ngắn gọn một câu là nét đẹp trời sinh, còn có đôi mày kiếm không biết đã được tỉa gọn hay là bẩm sinh, khiến anh ta dù đang ngủ cũng mang đầy khí chất chính trực, nghiêm nghị đứng đắn.

Tại sao tôi lại quan sát tỉ mỉ vậy á?

Bởi vì tôi đang treo đèn ngắm anh ta trong đêm.

Chân mày tôi nhíu chặt, nương theo ánh sáng từ màn hình điện thoại để ngắm Cố Y Lương, sau đó cứ cách vài giây lại thở dài một lần, chẳng khác gì mẹ già đốt nến vá quần áo cho con trong đêm khuya.

Hiện tại đã là ba giờ sáng rồi, thế mà lòng tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, trong đầu tôi toàn là những cơn sóng dữ, sóng dữ và sóng dữ.

Còn Cố Y Lương thì sau khi tặng cho tôi một cái hôn kinh hoàng, còn chưa kịp chờ tôi gào thét trong lòng thì đã chìm vào giấc ngủ bình yên, hoàn toàn không cho tôi một cơ hội nào để phản ứng.

Hành động này, nói sao nhỉ? Thật đúng là phong cách của Cô Y Lương.

Trai thẳng đến không thể thẳng hơn.

Tôi giơ tay lên định tát một cái — nhưng cuối cùng lại chầm chậm hạ xuống.

Suy cho cùng thì cũng là tôi có lỗi với anh ta.

Tôi không nên lạm dụng siêu năng lực kia.

Nếu không thì phải giải thích thế nào đây, cả tâm trí tôi hiện tại đều đặt ở trên người anh ta, vậy mà anh ta lại có thể đắp chăn ngủ ngon lành như vậy.

Đừng nói là anh ta xoắn xít cả một đêm vì vậy nhá, cuối cùng cũng được hôn tôi chúc ngủ ngon nên gánh nặng trong lòng đã được buông bỏ? Mới ngủ ngon như vậy?

Hay là do anh ta muốn trải nghiệm cảm giác được làm cha?

Tôi không dám lay anh ta dậy để hỏi rõ ràng, vì tôi sợ anh ta lại rủ tôi chơi game xuyên đêm.

Tôi âm thầm ký giao ước với chính mình, thề tuyệt đối sẽ không sử dụng sức mạnh siêu nhiên kia nữa, tôi ngắm nhìn Cố Y Lương – một gương mặt quá đỗi phù hợp với gu thẩm mỹ của mình, trong lòng dần dâng lên cảm giác hổ thẹn.

Tôi chẳng những lén lút giấu anh ta tự ship couple, mà còn ship đến tự bẻ cong bản thân. Tuy đau nhưng tôi vẫn vui vẻ hưởng thụ sự tốt bụng và rải thính từ anh ta, nhưng tôi trong một phút bốc đồng đã khiến anh ta cùng cong với mình.

Biết đâu ngày mai thức dậy, anh ta hối hận không kịp vì hành động tối nay của mình thì sao, rồi cố gắng tạo khoảng cách với tôi thì sao? Sau đó đăng thông báo làm rõ mối quan hệ của cả hai, thế là thuyền chìm, Nương Tử biết phải làm thế nào!

Hụ hụ.

Như vậy chẳng phải là tôi sẽ không còn đường để gặm, cũng không còn ai trêu tôi nữa sao, và cũng không còn ai đối xử tốt với tôi, không ai rủ tôi chơi game nữa thì sao…

Chiếc hôn theo concept ‘tình cha như núi thái sơn’ này chẳng lẽ lại là miếng đường cuối cùng của tôi sao!

Nghĩ vậy tôi vô cùng khó chịu, ngửa đầu lên trời vừa than khóc vừa đếm ba nghìn ưu điểm mà anh ta có.

Khóc lóc xong tôi lại chợt nhận ra…

Hình như tôi đối xử với Cố Y Lương không bằng một góc anh ta đối xử tốt với tôi?

Thậm chí từ trước đến giờ tôi còn chưa từng đối xử tốt với anh ta lần nào?

Thôi mất ngủ for sure, lăn qua trở lại kiểu gì cũng là dằn vặt.

Tôi cất điện thoại, nhẹ nhàng quay về chỗ của mình, một tay đặt lên trán một tay đặt lên ngực, cả hai đều nóng rực.

Tôi phải đối xử tốt với anh ta.

Tôi phải dùng tấm lòng chân thành này của mình để giữ anh ta bên cạnh mình.

Tự nhủ rồi tự biên soạn kịch bản trắng đêm.

Tôi tự động viên bản thân mình trong gương, phải dùng trạng thái tinh thần tốt nhất để mang tới cho Cố Y Lương sự phục vụ chất lượng nhất.

Không được tiếp cận anh ta với mục đích gặm đường nữa, sau này cũng sẽ không — À không, chỉ là hôm nay kiêng cẩu lương một ngày thôi.

Trong chớp mắt lúc Cố Y Lương vừa tỉnh dậy, tôi đã dâng điểm tâm đến trước mặt anh ta.

Anh ta đứng hình gần chục giây, đôi mắt còn ngáy ngủ chưa tỉnh ngồi dậy hỏi: “Sao mà…”

Tôi: “Đây là cháo trắng và bánh bao kim sa anh thích ăn nhất, là tôi đích thân chạy xuống mua đó, mau ăn đi cho nóng.”

Anh ta: “… Tôi đi đánh răng cái đã?”

Tôi: “Vậy anh chờ chút, tôi đi lấy kem đánh răng cho anh.”

Động tác đánh răng của anh ta cứng đờ, tôi thì đứng ở bên cạnh hầu hạ, thấy anh ta muốn súc miệng liền lập tức dâng cốc bằng cả hai tay.

Anh ta nhổ nước bọt, chần chừ hỏi: “Xương chậu của cậu…đỡ chưa?”

Thấy không? Câu thứ hai sau khi anh ta tỉnh dậy chính là quan tâm tôi.

Tôi đáp: “Làm anh lo lắng rồi, khỏi hẳn rồi, không hề hấn gì!”

Thấy mặt anh ta chẳng có tí tin tưởng nào, tôi lập tứ làm vài động tác xoay hông, còn chuẩn bị tư thế nhảy cao.

Anh ta lập tức giữ tôi lại, nhíu mày nói: “Cẩn thận trặc nữa bây giờ.”

Thấy chưa, việc thứ hai sau khi anh ta tỉnh dậy làm chính là quan tâm tôi.

Trong lòng tôi bỗng nghẹn ngào, xúc động dạt dào nhìn anh ta, đang không biết phải bày tỏ tấm lòng tiếp theo với anh ta như thế nào thì thấy anh ta nghiêng người lấy chai sữa rửa mặt.

Tôi vận khí đan điền: “Để tôi!”

Cố Y Lương lập tức đứng yên bất động, không biết là vì phối hợp với tôi hay là do bị tôi dọa chết khiếp.

Tôi đánh bông bọt lên rồi cẩn thận bôi lên mặt anh ta, vừa bôi vừa khen: “Da anh đẹp thật, căng mịn không thấy lỗ chân lông luôn, mướt như bóng đèn vậy. Nhắm mắt lại đi, đúng rồi! Ây cha da mềm quá đi, rửa lại bằng nước là được rồi, brand này không mời anh làm người đại diện thật là phí quá đi thôi…”.

Cố Y Lương rửa mặt xong, tôi lập tức dâng khăn bông tới.

Anh ta có vẻ hơi khó xử nhưng vẫn nhận lấy, nét mặt rất phức tạp: “Cậu không cần phải làm vậy đâu…”

Anh tốt với tôi như thế, không báo đáp thế này thì báo đáp kiểu gì?

“Không sao, không sao hết.” Tôi lắc đầu lia lịa, đáp lại chắc nịch: “Là việc tôi nên làm.”

Sao nhìn anh ta trông có vẻ càng khó xử hơn vậy?

Nhất định là do tôi chưa cố gắng hết mình!

Tôi đưa cho anh ta quần áo tôi đã chọn hôm nay, với ánh mắt tha thiết chăm chú nhìn anh ta thay xong quần áo, sau đó giúp anh ta chỉnh lại cổ áo, vuốt vạt áo. Cuối cùng là hộ tống anh ta ngồi xuống bàn ăn và đưa thìa đưa giấy ăn cho anh ta, còn giúp anh ta thổi nguội cháo đưa đến bên miệng.

Toàn bộ quá trình anh ta đều cứng đờ khó xử nhìn tôi, không dám tiếp xúc cơ thể với tôi quá nhiều.

Tôi hiểu rồi, có thể là do anh ta đã nghĩ lại và không chấp nhận được những hành vi kỳ quặc đêm qua của mình mà thôi.

Thành hay bại chính là ở điểm này, tôi nhất định phải giữ được anh ta ở bên cạnh mình!

Tôi cầm bát cháo lên, nói: “Tôi đút anh nhé?”

Anh ta: “…”.

Anh ta do dự cầm bát cháo còn lại, đáp: “Vậy… tôi cũng đút cho cậu?”

Ố? Việc này không có trong kịch bản của tôi nha.

Tôi: “…”

Tôi cũng lưỡng lự đồng ý.

Hai chúng tôi ngồi đối mặt nhau.

Mang theo vẻ mặt đầy do dự của mình, anh ta múc từng thìa cháo đưa tới bên miệng tôi, tôi cũng mặt đầy hoang mang múc từng thìa cháo đưa lên miệng anh ta.

Này là… giúp đỡ lẫn nhau? Tình anh em…thân thiết?

Nhưng mà hình như bầu không khí có gì đó là lạ.

Tôi múc cháo với mòn ăn kèm: “Đây, ăn với chà bông anh thích nè.”

Anh ta cũng múc cháo với món ăn kèm: “Đây, ăn với đậu tương cậu thích nhất nè.”

Tôi: “Ăn từ từ thôi, coi chừng phỏng.”

Anh ta: “Từ từ thôi, cẩn thận sặc.”

Tôi: “?”

Anh ta: “?”

Tôi đặt bát cháo xuống bàn, lấy khăn giấy lau miệng cho anh ta.

Anh ta cũng vươn tay ra, tay nhẹ nhàng đặt lên cằm tôi sau đó dùng ngón tay lau mép cho tôi.

Tôi: “…”

Cái tên này bị sao thế nhỉ!

Nếu là trai thẳng tôi thẳng không bằng, so về độ trêu chọc người khác tôi cũng không giỏi bằng anh ta, giờ đến tốt bụng tôi cũng không tốt bằng anh ta hả?!

Bình tĩnh bình tĩnh, đường này cụt ta đi đường khác.

Tôi suy nghĩ rồi nói: “Ảnh chúng ta bị chụp ở bệnh viện hôm qua kiểu gì cũng sẽ bị lan truyền trong một phạm vi nhất định, đại chiến giữa anti-fans và fandoms hay thuyết âm mưu cố tình tạo Hot Search thể nào cũng có. Nhưng anh yên tâm, tôi đã cho người đi xử lý rồi. Bây giờ tạm thời anh đừng đọc bình luận trên weibo, tránh để ảnh hưởng đến tâm trạng.”

Anh ta sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Sao lại có cả anti-fans và thuyết âm mưu nữa?”

Ồ quao! Vầng đúng rồi, anh không biết hôm qua bản thân mình đã nói cái gì, không trách anh, đây là lỗi của tôi, trách tôi lúc đó quá im lặng không chịu lên tiếng. Im lặng lúc không nên im lặng, lúc nên dũng cảm đối mặt tôi lại quá nhu nhược, tất cả là tại tôi hết.

Tôi mỉm cười chân thành: “Fans mà, mọi người đều có trí tưởng tượng bay xa. Mà như vậy cũng hay, đúng lúc kiếm ít nhiệt cho show giải trí của anh.”

Anh ta lấy điện thoại kiểm tra lịch trình: “…Dạo này tôi đâu có đi show gì?”

Tôi: “Bây giờ anh có rồi.”

Anh ta: “?”

Tôi: “Show giải trí này có một Tiểu Hoa [1] rất Hot gần đây, vả lại còn có hai couple đang được để ý nữa, anh hiểu chưa, nên là…”

[1] Diễn viên nữ mới nổi gọi là tiểu hoa

Anh ta cắt lời tôi: “Công ty mới thêm lịch trình sao? Vậy sao không để cậu tham gia với tôi?”

Tôi ngớ người.

Cũng phải, anh ta với nữ diễn viên đó trước giờ chẳng liện hệ gì với nhau, tham gia các show có tính chất tương tác cao kiểu này sẽ dễ bị lúng túng, có khi còn mất lòng fangirl. Một trong số hai couple còn lại thì tham gia với mục đích bán hủ, nếu tôi và anh ta cùng ham gia…

Tôi: “Anh muốn tôi tham gia cùng sao?”

Anh ta “Ừm.”

Tui: “Okay, để tôi nói với công ty một tiếng, nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt!”

Sắc mặt anh ta bỗng dưng tối sầm.

Ủa sao thế?!

Đã giúp anh ta lấy được một show giải trí chất lượng rồi mà, sao nhìn không vui chút nào vậy?

Hay là do anh ta thấy lượng công việc nhiều quá? Nhưng không phải anh ta thuộc tuýp người đem sự nghiệp làm đầu sao?

Tôi thắc mắc nhìn anh ta, sau khi bình tĩnh lại, tôi điềm tĩnh tung ra đòn tấn công thứ hai: “Phải rồi, anh vẫn dùng địa chỉ ở đây đúng không? Chắc tầm hai ngày nữa sẽ có đồ ship đến, anh nhớ nhờ người ký nhận đó.”

Anh ta hỏi: “Đồ gì?”

Tôi đáp: “Thì dạo trước anh up weibo nói muốn sưu tầm đôi giày kia nhưng mà không mua được, đúng lúc bạn tôi có một đôi.”

Anh ta hỏi: “Tặng tôi ư?”

Sao hả, lần này tôi dỗ anh vui rồi đúng không! Tôi hào hứng gật đầu thật mạnh: “Ừm ừm!”

Cô Y Lương đột nhiên siết chặt cổ tay tôi, gương mặt nhìn có vẻ không ổn lắm: “Cậu đối với… cũng như thế này?”

Anh ta nói cái gì mà úp mở thế, tôi đối xử với ai cơ? Tôi hoang mang đáp: “Không có? Chỉ với anh thôi.”

Đôi giày đó có lục tung khắp nơi đi nữa cũng chẳng có đôi thứ hai đâu, tôi có muốn tặng người khác thì cũng chẳng được.

Nét mặt anh ta lập tức sáng bừng, dùng ánh mắt hết sức dịu dàng và cong môi cười với tôi.

Ồ, thì ra là vậy, tôi đoán trúng rồi!

Hóa ra anh ta thích được xoa dịu bằng lời nói!

Trong lúc tôi đang dốc hết ruột gan tìm lời để nói thì điện thoại của anh ta reo lên.

Lúc Cố Y Lương nghe xong quay lại, biểu cảm có chút vi diệu.

Tôi đại khái có thể đoán được chuyện gì, nhưng vẫn giả vờ khó hiểu kèm quan tâm thật lòng: “Sao vậy?”

Anh ta cũng không giấu giếm, nói: “Chuyện trong nhà, ông già nhà tôi chuẩn bị đưa mẹ kế ra nước ngoài, bảo tôi sau này đừng liên lạc với họ nữa…”

Tôi:”…”

Tôi chỉ nhờ ông Hoàng nghĩ cách giúp thôi mà, đừng nói ổng đi xử lý người ta luôn đó?!

Sao tôi không di truyền được chút xíu nào về tốc độ hành động của ổng vậy?! Mà ổng cũng có thèm nói với tôi câu nào đâu?!

Tôi thấp thổm không yên: “Bên kia, hai bác…vẫn khỏe chứ?”.

Anh ta khó hiểu nhìn tôi, ‘Ừ’ một tiếng xong rồi nói tiếp: “Hai người đó nói đột nhiên nhận được một khoản tiền, hơn nữa vụ tai nạn lúc trước sắp bị lật lại để điều tra nên là chạy mất rồi.”

May quá may quá, ông Hoàng nhà mình vẫn rất đáng tin, tôi âm thầm thở phào một phen, cười ha ha: “Cũng không tệ mà?”

Anh ta ngập ngừng ‘Ừm’ một tiếng nữa: “Chỉ là cách bọn họ nhận được tiền hơi kỳ quặc.”

Tôi: “?”

Anh ta: “Cửa sổ trong nhà bị đập vỡ, có ai đó ném thẳng một túi tiền mặt và một cái thẻ dán sẵn mật khẩu, tên người gửi là ‘Bố mày’.”

Tôi: “…”

Anh ta: “Họ nghĩ chắc là do tên trộm đầu óc có vấn đề nào đó phi tang vật chứng nhầm chỗ, nên ôm tiền chạy luôn.”

Tôi: “…”

Anh ta: “Cũng không biết là ai làm, ngu dễ sợ.”

Tôi: “… Ừ.”

.:.
Bình Luận (0)
Comment