Tuy mất hồn mất vía nhưng quay phim thì vẫn phải quay, dù diễn xuất của tôi kém nhưng ít ra cũng có điểm cố gắng mà!
Cảnh quay này là đoạn nhân vật thư sinh của tôi đau khổ vì tình, yêu nhưng khó nói ra, không thể tiến tới mà cũng chẳng thể cắt đoạn tuyệt, sau khi chia tay người con gái mình yêu thì xoay người uống rượu dưới tán hoa, rồi say khướt ngủ thiếp đi trong đình.
Thợ make up dặm lại lớp trang điểm cho tôi, môi tôi vừa run vừa uống nước, trong đầu nhớ lại những điểm mà Cố Y Lương đã chỉ, diễn một hồi tự nhiên nghĩ đến người mình thương là Cố Y Lương, sau đó tự nhiên nghe đạo diễn hô cắt, cảnh này đã xong.
Hả?
Tôi ngu người nghe đạo diễn khen mình khả năng lĩnh hội rất cao, tiến bộ cũng rất nhanh, cảm xúc vừa đặt đúng chỗ lại vừa đủ, phát huy khả năng tốt hơn bình thường rất nhiều…
Ổng khen tôi quá trời quá đất, thiếu điều chưa bảo tôi đạt giải Kim Tượng thôi đó.
Tôi chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy đâu!
Tôi ngó nghiên tứ phía, sau đó cúi đầu hỏi nhỏ đạo diễn: “Đạo diễn Lục, có phải Hoàng tổng lại thêm tiền đầu tư cho đoàn phim không?”
Đạo diễn Lục và ông Hoàng có quan hệ khá tốt, nghe vậy trợn mắt nhìn tôi: “Gọi cho đàng hoàng, suốt ngày gọi Hoàng tổng Hoàng tổng, ảnh hưởng xấu lắm biết không hả!”
Tôi xùy một tiếng, đáp: “A hèm…Vậy có phải ba cháu lại đầu tư cho đoàn phim không, mà nếu vậy thì ảnh hưởng cũng có tốt thêm tí nào đâu!?”
Đạo diễn Lục nghĩ một hồi thấy tôi nói cũng có lý, nhưng cũng không nghĩ sâu xa như tôi, vỗ vai tôi nói: “Chú khen thật đó, cảnh này cháu diễn rất tốt. Đừng trách chú nhiều chuyện nha, nhưng mà có phải cháu đang yêu không? Con gái nhà ai thế?”
Đạo diễn Lục là người miền nam, tôi vừa nghe chữ ‘Nương hay Lương’ [1] không rõ đã tự nhiên chột dạ: “Không phải, không phải, không phải không phải Cố Y –!”
[1] Con gái cũng gọi là cô ‘nương’, mà giọng nói không được là ‘N’ hay ‘L’ í.
Đạo diễn Lục: “…?”
Tôi: “…”
Tôi nắm tay đạo diễn Lục, hát hết sức chân thành: “Không phải cố ý, khiến cho bản thân thay đổi không còn là chính mình, vì người em sẽ cố gắng bằng tất cả những gì em có — ” [2]
[2] Lời bài hát ‘Không phải cố ý’ của By2. Ẻm hát câu bắt đầu là ‘Cố ý’ bẻ cua cho từ ‘Cố Y’
Đạo diễn Lục: “…Hát cũng được đó, có lòng như thế là tốt, tiếp tục cố gắng. Sắp xếp dọn đồ đi, chuẩn bị đi ăn liên hoan!”
Tôi lại quay về trạng thái mất hồn mất vía, thay đồ xong tôi về lại phòng nghỉ, lúc soi gương tôi hết cả hồn.
Cái người mặt đỏ chót này là ai vậy?! Nhìn như uống phải 4 lít rượu vậy?!! [3]
[3] Raw là 8 cân rượu, mà 1 cân là 1/2 kg nên Đậu nghĩ để 4 lít rượu cho hợp lí hơn.
Thợ make up sao làm ăn lố lăng vậy hả!
Tôi lấy bông tẩy trang lau tới lau lui, lau nữa, lau mãi —
Mà màu đỏ trên mặt chỉ nhạt đi được một xíu.
Tôi nhìn mình trong gương mặt đỏ như trái gấc từ tai xuống cổ, ngớ người ngồi phịch xuống ghế sofa.
OK, tôi nhận, tôi thua rồi, tôi thật sự yêu rồi, là Y Lương nhà họ Cố.
Nương Tử trở thành real CP, tiến độ đã được 50% rồi.
Tối hôm qua còn có nụ hôn ‘tình cha như núi Thái Sơn’ nên xem như 55% đi!
Tôi mơ màng nhớ lại nụ hôn ngủ ngon tối qua, theo thói quen mở Siêu Thoại ra, bên trong là cẩu lương được soi ra gần đây, đọc xong từng cái tư vị của tôi cũng thay đổi.
— Còn. Ngọt. Hơn. Lúc. Nãy
Screenshot weibo của Cố Y Lương, những lần tương tác với tôi, cả hình reply cho master fan… Đây không còn đơn thuần là phát đường cho CP fans, mà là sự hồi đáp và phúc lợi của người tôi thích dành cho tôi —
‘Lan Quyết’ chỉ mới quay có mấy ngày mà file PDF 139 trang đã được update thêm 50 trang, đây là thứ mà Nương Tử xem như báo vật, nhưng thật ra nó chỉ là phần nổi của một tảng băng chìm mà thôi.
Suy cho cùng thì bọn họ vẫn đánh giá thấp khả năng chuyện có thể xảy ra giữa người với người.
Theo dòng thời gian fandom Nương Tử update, tôi ôn lại những chuyện xảy ra khi ở chung với Cố Y Lương. Trước hay sau máy quay, trong hay ngoài file PDF, cả những chuyện bọn họ YY, thì sự thật chính là những việc mà bọn họ không tưởng tượng được… Tôi lúc thì cười mỉm chi, lúc thì cười ngoác cả miệng, lúc thì cười ngu, cuối cùng không nhịn được cứ cười ha hả.
Tôi cứ cười hoài, đột nhiên nghe bên ngoài truyền vào một đoạn đối thoại.
Cố Y Lương thắc mắc hỏi: “Cậu ấy bị sao vậy?”
Tiểu Trần lo lắng đáp: “Không biết nữa, lúc quay xong đã bị thành như vậy.”
Cố Y Lương: “Quay cảnh nào?”
Tiểu Trần: “Cảnh diễn đôi với chị An — Anh Cố, anh nghĩ xem có khi nào ảnh diễn nhập vai quá rồi nảy sinh tình cảm với chị An luôn không?”
Con mẹ nó anh mày nảy sinh tình cảm với anh Cố cơ!
Không đợi tôi lên tiếng phản bác, Cố Y Lương đã bước tới trước mặt tôi xốc balo lên vai nói: “Đi thôi, đến giờ ăn rồi, mọi người đã xuất phát hết rồi.”
Tôi đáp lại rồi cùng anh ta bước ra ngoài, vừa đi bên cạnh vừa quan sát anh ta.
Đừng nói là… lúc nãy nghe Tiểu Trần nói xong anh ta ghen nha!?
Lòng tôi ấm áp vô cùng, cho thanh phát triển tiến độ tăng thêm 1%, nhưng sau đó thấy nét mặt anh ta bình thường như mọi ngày, không giống dáng vẻ như đang ghen nên lại mất mát trừ đi 1%. Mà ngẫm nghĩ lại, đây là do anh ta tin tưởng tôi mà!
Thế là tôi lại cười hì hì cộng thêm 1%.
Có thể là do biểu cảm vui buồn thất thường của tôi, Cố Y Lương nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Tôi điều chỉnh giọng điệu, cười đùa nói: “Anh không sợ tôi diễn nhập tâm quá, có tình cảm với chị An luôn sao?”
“Sao có thể.” Anh ta cười đáp, “Cậu có thể diễn nhập tâm là rất tốt rồi.”
Tôi: “…”
Anh ta xoa đầu tôi: “Patrick Star” [4]
[4] Nhân vật sao biển phim Cậu bé bọt biển.
Tôi: “…”
Thanh tiến độ tụt về 0%! Tạm biệt!
Tôi tức giận bước lên xe anh ta, ấm ức bước xuống nhà hàng tổ chức tiệc liên hoan, lúc bước vào phòng ăn vẫn còn ấm ức.
Hầu như mọi người đã đến đông đủ, nhóm ba bốn người đứng ở trong phòng nói chuyện phiếm, giữa phòng là một cái bàn tròn lớn, tôi đang tìm chỗ ngồi thì chị An vẫy tay với tôi: “Tiểu Vệ, Tiểu Cố ngồi bên này nè!”
Tôi gật đầu chuẩn bị đi về phía cô ấy thì cổ tay đột nhiên bị kéo lại.
Cố Y Lương kéo tôi tới một chỗ khác ngồi xuống, tôi thắc mắc nhìn anh ta: “Anh…”
Mặt anh ta hết sức tự nhiên: “Hả?”
Tôi: “Chị An bảo chúng ta qua bên kia ngồi kìa.”
Anh ta: “Hả? Vậy sao? Tôi không nghe thấy, hay giờ chúng ta đi qua đó?”
Miệng thì nói vậy nhưng nhìn anh ta chả có ý muốn đứng dậy xíu nào, lúc tôi đang sửng sốt thì thấy bên cạnh chị An đã có người ngồi.
Anh ta: “Ấy, hết chỗ rồi. Thôi chúng ta cứ ngồi đây đi.”
Tôi hoài nghi nhìn anh ta, còn anh ta thì vẫn thản nhiên nghiêng đầu nhìn tôi: “Sao vậy?”
Bỏ đi, dù sao từ trước đến nay tôi cũng chẳng hiểu được anh ta nghĩ gì.
Tôi xua tay nói: “Không có gì. Hôm nay chủ xị là ai vậy, ăn tiệc mà chọn chỗ này để đãi, hào phóng vậy?”
Anh ta đáp: “Hình như là đạo diễn Lục, ông ấy nói có một Boss vung tiền chi thêm cho đoàn phim một khoản đầu tư, đoàn phim hiện tại cũng chẳng thiếu tiền nên trích ra một ít mời mọi người ăn cho vui.”
Tôi: “Boss nào mà hào phóng thế, đốt tiền hay gì?”
Anh ta: “Nghe đạo diễn Lục nói là họ Vương.”
Nhớ tới khẩu âm miền nam chẳng phân biệt được ‘Vương’ hay ‘Hoàng’ của đạo diễn Lục, tôi chìm vào trầm tư —
Quả nhiên ông ấy khen tôi chẳng đơn giản như tôi nghĩ!
Còn giả bộ hỏi thăm mình!
Tôi còn tưởng mình tiến bộ thật!
Đồ ăn lần lượt đưa lên, rượu vang đỏ cũng mở liên hồi.
Tôi nhìn với cặp mắt phẫn nộ, cố gắng nuốt từng muỗng thức ăn, như đang nhai ‘rôm rốp’ đống vàng của ông Hoàng, lại tu mấy ly rượu vang, xem như hồi máu sau mấy ngày bị Cố Y Lương làm tiết canh.
Quan hệ của mọi người trong đoàn phim khá tốt, không ít người cầm ly rượu đi tới đi lui, anh kính tôi tôi mời anh, mỗi người đều uống không ít, ngay cả Cố Y Lương là kiểu người uống rượu không bao giờ đỏ mặt cũng bắt đầu nhìn tôi cười, nhìn gương mặt hồng hào đó tôi suýt chút nữa bị rút hết máu.
Anh ta: “Tiểu Vệ à — “
Tôi: “… À?”
Anh ta lại bắt đầu cười.
Cái quái gì vậy!
Tôi túm tay áo anh ta lại: “Anh đừng uống nữa.”
Anh ta chớp chớp mắt nhìn tôi, lông mi run run, giọng nói điềm đạm lại mang tính sát thương cao, thương lượng với tôi: “Chưa sao, chưa sao, uống chút nữa thôi.”
Đệt, nếu anh ta còn dùng ánh mắt say mèm này nhìn tôi nữa, tôi sẽ —
Tôi sẽ kiếm tiền mua cả trang trại ủ rượu cho anh ta.
Cố gắng kiềm nỗi xúc động muốn cho anh ta uống nữa! Uống thả ga! Tôi đang muốn khuyên anh ta vài câu thì có một diễn viên tuyến tám mới vào đoàn phim cầm ly rượu bước tới.
Diễn viên tuyến tám này khi cười đôi mắt cong cong, nâng ly lên mời tôi, sau đó hỏi: “Anh Ngôn, anh có kế hoạch nhận phim gì tiếp chưa?”
Tôi ngẫm nghĩ, đáp: “Vẫn chưa có kế hoạch, sao thế?”
Diễn viên tuyến tám mắt lóe sáng, giả vờ ngây thơ: “Không có, không có gì, chỉ là cảm thấy vận may của anh Ngôn tốt quá, từ khi debut đã thuận buồm xuôi gió, muốn học hỏi kinh — “
Toàn là hồ ly nghìn năm, tính cùng tôi diễn trích đoạn liêu trai hả. Còn không phải là cảm thấy tôi được bao nuôi, tới trào phúng thuận tiện ám chỉ dắt mối cho cậu ta nữa hay sao.
Tôi cười ha ha: “Duyên số thôi, vận may là của mình chứ đâu thể dựa vào điều gì, anh đề xuất là em nên đi Nam Phổ Tự, thắp hương bái Phật hiển linh.”
Diễn viên tuyến tám: “…Đúng đúng, ha ha, em nhất định sẽ đi, vậy em kính anh thêm ly nữa!!”
Lúc tôi cụng ly, Cố Y Lương đột nhiên mở miệng nói: “Ngồi xuống ăn đi.”
Tôi không hiểu anh ta đang có ý gì, trơ mắt nhìn diễn viên tuyến tám kia vui mừng khôn xiết ngồi xuống chỗ trống bên cạnh còn lại của anh ta, còn cười lí lắc: “Cảm ơn đàn anh!”
Không đúng, debut cùng lúc mà tôi chỉ là anh Ngôn, còn anh ta thì là đàn anh?
Cố Y Lương lại còn dám gật đầu đồng ý?
Hello? CP chính quy của anh vẫn ngồi ở đây đó, anh chờ không nổi muốn nạp thê thiếp rồi hả? Tư tưởng của anh truyền thống quá ha?
Trước mặt tôi chơi NTR hả? Tính mở bài ‘Lục Quang’ để sát bên tai tôi nghe hay gì?
Tôi cảm xúc khó tả nhìn diễn viên tuyến tám cụng ly với Cố Y Lương, thấy đầu mình so với lúc nãy còn xanh hơn.
Cố Y Lương nâng ly nói: “Không ai nói với cậu, lúc chạm ly với người lớn tuổi hơn phải hạ thấp ly mình xuống sao?”
Diễn viên tuyến tám sửng sốt: “Vâng?”
Cố Y Lương: “Ăn đi.”
Diễn viên tuyến tám vội vâng dạ để ly xuống, cầm đũa đi gắp thức ăn, lại do dự không biết nên gắp món nào.
Tôi khó hiểu nhìn, này mà cũng do dự?
Cố Y Lương: “Không ai với cậu, lúc gắp thức ăn không được đem đũa bới lung tung sao?”
Diễn viên tuyến tám lè lưỡi, nhanh tay gắp rau bỏ vào chén Cố Y Lương, lúng túng cười nói: “Không biết đàn anh thích ăn món gì…”
Tôi cười không chớp mắt, vậy thì thật trùng hợp, anh ta không thích ăn nhất chính là rau cần.
Cố Y Lương: “Không ai nói với cậu, lúc gắp đồ ăn cho người khác thì dùng đũa riêng à?”
Diễn viên tuyến tám lại thè lưỡi: “… Xin lỗi ạ, em không để ý.”
Cậu ta cắm đũa vào chén cơm, chìa tay lấy chiếc đũa khác đặt trên bàn xoay.
Tôi không nỡ nhìn nữa.
Cố Y Lương rút đôi đũa cậu ta cắm trên chén cơm xuống, đập bàn nói: “Không ai nói với cậu lúc ăn cơm không được cắm đũa trên cơm sao?”
Diễn viên tuyến tám: “…”
Cố Y Lương: “Không ăn biết ăn cơm thì đừng ra ngoài ăn, về nhà học cho tốt đi rồi bước ra ngoài.
Woa cái giọng điệu này của anh ta, chẳng phải là đang nói “Thứ không thuộc về mình thì đừng có mà tranh giành” sao, thật là thấm đậm ý vị xã hội?
Tôi giương mắt nhìn diễn viên tuyến tám người cứng đờ đứng dậy tạm biệt, rồi đưa mắt sang nhìn Cố Y Lương: “Anh…”
Anh ta trong một giây phục hồi trạng thái nũng nịu đói rượu: “Chưa sao chưa sao, uống xíu nữa thôi.”
Tôi: “…”
Tôi mở điện thoại lên, kêu Tiểu Trần bắt xe đi tìm quán nào tên là ‘Xíu nữa thôi’ mà chưa đóng cửa.
Nhất định phải hầu hạ anh ta thật tốt!
Một lúc sau, Cố Y Lương cắn ống hút của ly trà sữa, mắt khép hờ nhìn tôi.
Tôi sắp bị anh ta nhìn đến tan chảy, nhớ lại dáng vẻ bá đạo bảo vệ người của mình vừa rồi của anh ta, dịu dàng nói: “Anh lúc nãy gây khó dễ người ta làm gì, cuối cùng chỉ là bóng gió chửi cậu ta không có giáo dục, không sợ anh ta về hắc nước bẩn anh à?”
Anh ta: “Ai?”
Tôi: “… Diễn viên tuyến tám kia.”
Anh ta: “Tuyến tám?”
Tôi: “…Ừ.”
Anh ta: “Anh ta lớn hơn hạng ba năm lần?”
Tôi: “…”
Anh ta: “Hay là lớn hơn hạng hai sáu lần?”
Tôi: “…”
Tôi: “Không cho anh uống rượu nữa.”
Anh ta: “Chưa sao, chưa– “
Tôi: “Không cho!”
Muốn chết luôn.
.:.