Tôi Chèo Couple “Đối Thủ X Tôi”

Chương 37

Cuối cùng tôi không tan thành tro bụi, giữ được một mạng.

Tôi quỳ gối giữa hai chân anh ta, trong lòng thầm thấy may mắn mình đại nạn không chết, nhưng cũng cảm thấy hình như có chỗ nào đó sai sai.

Có phải anh ta cho tôi ăn mê dược gì không?!

Chứ nếu không thì sao lúc tôi tỉnh lại, đã thấy hai gối mình chạm đất rồi —

Còn nói thứ đồ chơi của anh ta là đường kẹo! Ăn vào có ngon ngọt chút nào đâu!

Cố Y Lương ngồi ở trên giường cúi đầu nhìn, ngón tay cứ vân vê vành tai của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trong khoảnh khắc ánh mắt hai bên giao nhau tôi nghe thấy tiếng hít sâu của anh ta, tôi đảo đầu lưỡi, anh ta lập tức thở dốc.

Thật ra con nai trong lòng tôi cũng đang thở dốc và chạy toán loạn khiến bụi bay mù mịt, trong đầu lại không ngừng hiện ra đạn mạc [1].

[1] Chữ chạy trên màn hình

— Đừng đụng vào răng đừng đụng vào răng đừng đụng vào răng.

— Cứ như đang xiếc á.

— Nuốt dao kìa!

— Miệng muốn rách rồi, hàm cũng muốn trật khớp luôn, đẩy tới yết hầu muốn nôn quá.

— Ủa nuốt được thật nè?

— Ngậm hết thì mỏi quá, hình như chỉ cần ngậm phần đầu rồi dùng lưỡi liếm, còn lại dùng tay sẽ đỡ tốn sức hơn.

— Đúng là đỡ mệt hơn thật.

— Hình như ngậm sâu một chút sau đó lấy lưỡi đảo một vòng anh ta sẽ rất thích.

— Thích thật kìa.

— Tôi có thiên phú ghê?!



Ngón tay đang vuốt ve vành tai tôi chợt cứng đờ, đột ngột đẩy đầu của tôi ra, kéo tôi lên hôn sâu.

Môi của anh ta thật sự là vừa mềm vừa dịu dàng, rõ ràng không hề ngọt nhưng lúc nếm lại có cảm giác ngọt đến tậm xương tủy, môi lưỡi dây dưa, ra ra vào vào, mùi rượu xộc lên não khiến người cả người tôi lơ lửng.

Tôi bị anh ta hôn đến mức hết hơi, bất giác lại quỳ xuống, thấy anh ta có vẻ chưa ‘hạ xuống’, nhỏ giọng hỏi: “…Ngừng? Không thoải mái sao?”

Anh ta im lặng nhìn tôi một lúc, lại hôn tôi rồi mới rủ mắt nói: “… Tôi không được.”

Nai con trong lòng tông vào thân cây cái ‘Rầm’, tôi rơi vào trầm tư — Anh ta…

… Có bệnh gì khó nói sao, cần phải đi bệnh viện Apollo mới được? [2]

[2] Bệnh việc cực kỳ nổi tiếng ở Ấn, mà Đậu cũng không biết tại sao lại là bệnh viện Apollo

Đang do dự phải nói thế nào để không làm tổn thương đến tôn nghiêm đàn ông của anh ta, vừa có thể trấn an tâm trạng của anh ta, với cả có nên nhắc nhở anh ta tuyệt đối đừng lên Baidu tìm bệnh viện hay không thì anh ta vươn tay kéo tôi vào trong lòng, ôm tôi nghiêm túc hỏi: “Không nên chỉ có tôi hưởng thụ, tôi cũng giúp cậu được không? Tôi muốn cậu cũng… thoải mái?”

Tôi: “?”

Hể?

Còn quá tốt ấy chứ!

“Cúng kính không bằng tuân mệnh!” Tôi rất sợ anh ta đổi ý nên lập tức xoay người nhảy lên giường, vẫy tay với anh ta, “Tới đây tới đây!”

Anh ta: “…”

Tôi nhìn vẻ mặt anh ta trong nháy mắt vừa phức tạp vừa trống rỗng, nhớ lại hồi trước anh ta thẳng đến mức có thể treo cờ trên người, tôi lại thấy hơi sợ: “À, anh cũng không cần phải miễn cưỡng…”

Anh ta lắc đầu, lấn người lên: “Không miễn cưỡng.”

Lại là mấy chữ quen thuộc.

Ít nhất thì trong giây phút quan trọng này anh ta không có dùng giọng điệu như rất khó khăn mới quyết định được, trong lòng tôi có một cảm giác sang chấn khó mà diễn tả bằng lời — Thì ra việc anh ta cắn mình, so với việc để anh ta dạy mình diễn xuất và dẫn mình về nhà xem mèo thì thoải mái hơn?!

Nghĩa là tôi không phải doctor Cố?

Hay thật ra anh ta là gay kín?

Hay là con dân của Vương quốc Narnina [3]?

[3] Series phim The Chronicles of Narnia. Liên quan gì ta??:))

Mang theo biểu cảm phức tạp lại trống rỗng của mình nhìn anh ta chậm rãi cởi quần tôi ra.

[Người chơi Vệ Ngôn Tử] Trang bị – 1

[Người chơi Vệ Ngôn Tử] Trang bị – 1

[Người chơi Vệ Ngôn Tử] HP + 50

[Người chơi Vệ Ngôn Tử] HP – 50

[Người chơi Vệ Ngôn Tử] HP – 50

[Người chơi Vệ Ngôn Tử] HP – 50

[Người chơi Vệ Ngôn Tử] HP – 50



Dừng! Dừng lại! Nai chạy trên cây, tôi tông phải hươu rồi!!

Trước lúc cột máu của tôi tuột về không, tôi đã kịp thời cứu bé Vệ từ trong miệng anh ta ra.

Anh ta khó hiểu nhìn tôi, dịu dàng nói: “Không sao, tôi không miễn cưỡng.”

Tôi đau tới mức nói không ra hơi, khổ sở đáp lại: “… Tôi… tôi thấy miễn cưỡng…”

Từ trước đến nay đều là bị anh ta dùng ma pháp tấn công cạn cột máu, lại không ngờ rằng công kích vật lý của anh ta còn khủng khiếp hơn! [4]

[4] Game có chia 2 loại đánh, đánh từ xa và đánh gần. Tấn công vật lý là đánh gần, tấn công ma pháp là đứng xa tung skill.

Anh ta hầu như là dùng răng lăng trì tôi luôn đó?! Cắn thật hả trời, đừng có hiểu theo nghĩa đen vậy chứ?!

Xin hỏi rốt cuộc tôi đã phạm phải tội tài đình gì mà phải bị trừng phạt tàn khốc như vậy! Tôi làm vỡ đèn lưu ly của Tây Vương Mẫu sao?!

Đầu tiên là xương chậu rồi là bé Vệ, sau này có thể sẽ đến XX của tôi nữa, sao tôi lại mang nghiệp chướng nặng nề như vậy chứ!

Lúc đầu còn nghĩ anh ta phải tới bệnh viện Apollo, nhưng hiện tại xem ra người cần đi là tôi.

Cố Y Lương dùng đôi mắt say lờ đờ hơi nhìn tôi lăn lộn trên giường, đại khái cũng đã hiểu ra, hoảng đến mức tỉnh mấy phần, không biết phải làm sao nhích lại gần ôm tôi, vỗ lưng cho tôi.

Vỗ lưng có tác dụng gì?! Truyền công hả?!

Tôi lên án: “… Anh anh anh anh…”

Anh ta lo lắng: “Tôi, hay tôi luyện tập nha?”

Tôi sợ hãi: “… Lấy… lấy tôi luyện hả…?”

Anh ta không vui: “Cậu muốn tôi luyện với ai?”

Tôi rưng rưng: “… Luyện, cho anh luyện, luyện tùy ý, muốn luyện thế nào thì luyện thế đó…”

Không còn ai cầm dải lụa múa trên không nữa, tôi bất động rồi, sau này nếu như chân trời xuất hiện cầu vồng thì đó là Cố Y Lương đang luyện tôi.

Chiếc xe này bất động rồi.

Hai chiếc xe xuất phát từ hai điểm A và B, tông sầm vào nhau nổ toang, cháy khét rớt xuống vực.

Không biết bé Vệ đang chịu tổn thương còn có thể trọng sinh hay không, tôi khóc không ra nước mắt co rúc trong góc phòng tắm, mặc cho nước xối lên người mình tự tắm, thậm chí cả tâm trạng giả vờ mình dơ quá ngày thường cũng không còn.

Cố Y Lương bám lên thành cửa nhìn tôi, hết sức áy náy nói: “Hay là… tôi giúp cậu xoa nhé?”

Tôi: “…”

Anh ta cho rằng thứ này giống TV, bị hư đập vài cái là dùng lại được chắc?

Tôi dùng ánh mắt chết chóc, cầm vòi sen phun nước vào người anh ta.

Thế là biến thành hai người chúng tôi cùng nhau tắm.

Anh ta lòng thấy hổ thẹn, còn lòng tôi thì như tro tàn, nên dù có động tác nào giao lưu với nhau tôi đều không hứng lại, giống như một đôi vợ chồng già tuy đã mất hết tình thú nhưng vẫn có sự ăn ý nhất định.

Tôi chỉ đầu đầy bọt dầu gội, bảo anh ta rửa dùm thì anh ta đem nguyên cánh tay cầm vòi sen về phía tôi.

Anh làm cái chì!

Tôi sợ nhất là bị dính dầu gội vào mắt nên lập tức nhắm mắt lại, lại cảm thấy có bàn tay áp lên trán của mình.

Tôi mở mắt ra, thấy Cố Y Lương dí sát mặt vào mình, khoảng cách giữa cả hai rất gần, cái trán cao đẹp và gương mặt như tranh vẽ cứ thể hiện lên trước mắt tôi.

Anh ta một tay cầm vòi sen giúp tôi xả nước, tay kia để trên trán tôi, cẩn thận giúp tôi chặn bọt chảy xuống.

Giống như anh ta đang tưới nước cho cái cây là tôi vậy.

Tôi nhìn anh ta, cây xanh thường sẽ hướng về phía có ánh nắng mặt trời mới sinh trưởng tốt được, sau đó tán cây um tùm sẽ che khuất bầu trời.

Tôi chọt chọt tay anh ta: “Tôi là ai?”

Anh ta khó hiểu chớp mắt nhìn: “Ngôn Ngôn?”

Okay, tôi nói tiếp: “Anh tắt vòi sen đi, rồi cuối đầu thấp xuống.”

Anh ta làm theo lời tôi, tôi kiễng chân lên hôn.

Môi anh ta quá mềm, hơi thở lại rất nóng, tôi nhớ tới đêm nhận lấy điếu thuốc của anh ta, phát hiện những chuyện mà dùng bằng miệng sẽ rất dễ gây nghiện, ví dụ như ăn uống, hút thuốc, hôn — Tôi quả không hổ là học giả.

Hai chúng tôi cứ thế mà hôn mãi.

Hơi nước dần dâng lên bám lên mặt kính xung quanh, bao trùm như một tấm lụa mỏng.

Dính sát vào nhau ôm hôn, quả nhiên không ngoài dự đoán là lại có thứ gì đó cấn cấn chọc vào tôi, bé Vệ cũng cắn răng giãy dụa đứng lên, miệng la hét: “Giúp trẫm đứng lại coi nào!”

Cố Y Lương mấp máy môi, rũ mắt nhìn tôi, càng không hề có ý buông ra.

Hít hà — Tôi thật sự chưa chuẩn bị tâm lý tan thành mây khói đâu, do dự nhìn anh ta.

Tôi: “Hay là…”

Anh ta: “Hay là…”

Chúng tôi cùng lúc im bặc.

Tôi: “Dùng chân?”

Anh ta: “Dùng tay?”

Cả hai lại im bặc.

Tôi lại thua rồi! Còn bán đứng chính mình!

Tôi thở dốc quay lưng chống lên tường, anh ta cười khẽ, một tay nắm eo tôi đem thứ căng cứng kia nhét vào giữa hai chân tôi, tay còn lại thì xoa nắn bé Vệ gặp tai nạn lúc nãy, sau đó cúi đầu hôn cổ tôi.

Thua thật sự, vẫn mềm, tôi lấy tay mình đặt lên tay anh ta, hướng dẫn động tác xoa nắn cho anh ta, sau đó nắm lấy cánh tay đang đặt trên eo tôi lên tức giận cắn tay anh ta.

Anh ta trái lại rất vui vẻ lấy lòng chiều theo tôi, cười khúc khích rồi dùng ngón tay khuấy đảo đầu lưỡi của tôi.

Như có màn sương tụ lại trước mắt, tôi không biết đó là hơi nước hay mồ hôi của chính mình, tứ chi trần trụi ma sát, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng thì tôi và anh ta cũng phóng thích.

Mãi cho đến khi hai chúng tôi tắm rửa lần thứ hai, lúc ngã xuống giường não tôi vẫn mơ màng.

Tôi thật sự uống cũng nhiều, trên đường về thì căng dây thần kinh cảnh giác, còn chưa kịp nôn tháo miếng nào đã phải trải qua sự kích thích từ tâm hồn đến thể xác. Đầu vừa đặt xuống gối là cảm giác nôn thốc trong người trào lên ngay.

Cảm giác đầu mình choáng váng, tôi lấy tay xoa xoa chỗ giữa trán, xoa chưa đến hai cái Cố Y Lương đã duỗi tay tới.

Tôi váng hết mặt mày thì anh ta cũng chẳng khỏe hơn tí nào, mày nhíu chặt còn hơn tôi, người nằm ngửa nên tư thế tay giúp tôi xoa mày không được thoải mái xíu nào.

Tôi lật anh ta lại theo thế nằm nghiêng: “Nằm nghiêng ngủ cho thoải mái.”

Anh ta lắc đầu, nằm ngửa lại: “… Miệng toàn mùi rượu thôi, nằm đối mặt sẽ phả mùi vào mặt cậu.”

Ô kìa, vậy lúc nãy là ai dùng giọng nói hết sức dịu dàng đòi hôn tôi vậy? Là ai cứ đòi hôn không chịu ngưng? — À đứa thứ hai hình như là tôi.

Tự làm mình nghẹn họng, tôi lại vươn tay xoay anh ta nằm nghiêng, còn mình thì kéo gối dịch xuống một chút, vị trí là ngang ngực anh ta: “Vầy là được rồi.”

Anh ta gật đầu thỏa hiệp, còn đặt tay lên người tôi, kéo tôi nhích vào lòng anh ta một xíu.

Ấm áp quá, ngọt nữa.

Không liên quan đến đường hay hint, mà chỉ liên quan đến anh và tôi.

Trước khi ngủ phải nói chuyện tí chứ nhỉ, tôi nhớ lại sự bất thường của anh ta trên bàn rượu, hỏi: “Anh không uống được, sao lại còn uống nhiều như vậy?”

“Vì…” Bàn tay xoa bóp trán cho tôi hơi khựng lại, “… Cậu không uống tôi không uống, rượu ngon như vậy biết để đi đâu?”

Tôi: “… Anh không say tôi không say, đường kia biết để ai nằm?”

Anh ta: “Giỏi quá đi, thương lắm, hôn một cái nè.”

Tôi: “… Rồi rồi.”

Vậy là hôn một cái.

Anh ta: “Ngày uống đêm uống tương lai tươi sáng?”

Tôi: “… Ngày say đêm say sống lâu trăm tuổi?”

Anh ta: “Trả lời đúng rồi, giỏi quá, hôn một cái.”

Tôi: “… Rồi rồi rồi.”

Thế là lại hôn cái nữa.

Anh ta: “Tình cảm sâu — “

Tôi: “Thôi đủ rồi nhá!!”

Thiếu chút nữa là bị anh ta dùng đường đánh trống lãng!

Tôi nựng mặt anh ta: “Có… Có phải anh ghen không?”

Anh ta hơi sửng sốt, cúi đầu ừ một tiếng, lại hỏi: “… Như vậy có phải không được tốt lắm không?”

Tôi bị sự ngọt ngào này tấn công bất ngờ lại mãnh liệt như vậy, hoàn toàn không thể chống cự được, trái tim ấm áp đến mức còn cao hơn nhiệt độ cơ thể. Còn chưa kịp thở ra để lấy sức nói chuyện lại, đã nghe anh ta nói tiếp: “– Không tốt cũng chịu thôi, chắc sửa không được rồi.”

Huhu, toẹt vời, combo ngọt ngào, tôi chết đây.

Tôi vòng tay ôm eo anh ta, anh ta cúi đầu hôn trán tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi cười, tôi cười với anh ta, anh ta liền hôn một cái chụt.

Mây trôi nước chảy, như hai mà một

Tôi: “Ngủ ngon.”

Anh ta: “Mơ đẹp.”

.:.
Bình Luận (0)
Comment