Không gian tối đen như mực, Dương Khinh Tiêu đang đi trong một hành lang dài bất tận, xung quanh ẩm ướt. Anh cứ đi, rất lâu, cuối cùng cũng đến điểm dừng, đó là một căn phòng rộng với bốn bức tường cũ kỉ bong tróc, dưới chân xâm xấp nước. Không khí nóng bức cùng hơi ẩm bốc lên tạo thành một cảm giác bức bối áp lực đè nặng lên người.
Quay nhìn bốn phía, không thấy lối ra, chỉ có con đường đen đặc phía sau lưng mình,nhìn đăm đăm lỗ đen hun hút đáng sợ một lúc lâu, quay đầu trở lại tim Dương Khinh Tiêu liền đập mạnh, là Mộ Dung Y Tịnh từ khi nào xuất hiện gần anh, anh đã đi rất lâu, lạc vào giữa nơi hoang vắng đầy áp lực này thật sực rất đáng sợ. Nhìn thấy Mộ Dung Y Tịnh,Khinh Tiêu dường như lạc trong sa mạc tìm được dòng suối trong. Nhưng Mộ Dung Y Tịnh lúc này vẫn đứng đó, lãnh đạm nhìn anh, Dương Khinh Tiêu kinh ngạc nhìn thẳng người trước mặt. Mộ Dung Y Tịnh nhếch môi cười, nụ cười không ôn nhu mà là tàn độc. Gương mặt xinh đẹp dường như trở nên đáng sợ.
Dương Khinh Tiêu lùi lại vài bước, mắt vẫn không rời người kia. Mộ Dung Y Tịnh nâng tay, giữa những ngón trắng trẻo đã có một khẩu súng từ khi nào. Khẩu súng hướng về phía Dương Khinh Tiêu, mà nụ cười tàn nhẫn kia không hề khép lại. Vẫn là vóc dáng đó, cao cao thon dài mà nhiều đêm anh vẫn ôm trong lòng, vẫn gương mặt đó, gương mặt tuyệt mĩ không ai sánh được mà anh thường ve vuốt. Vì sao, vì sao hiện tại anh lại có cảm giác xa lạ? Người đó nhìn thấy nét hoảng loạn trong mắt anh thì bật cười thành tiếng, âm thanh ngân vang thâm thúy này thật quen thuộc, nhưng mà lúc này như hồi chuông báo tử.
Mộ Dung Y Tịnh sẽ xuống tay với anh? Trong lòng Dương Khinh Tiêu dấy lên một trận đau xét lòng, cái biểu tình của người kia, như những móng vuốt bén nhọn cào nát tim gan anh lúc này, từng chút từng chút từ bên trong như muốn xét nát cơ thể anh mà chui ra ngoài thỏa sức gào thét thống hận.
“Tiêu, quay lại với em…em ở đây cơ mà!”
Giọng nói mềm nhẹ mà ngày thường hay rót vào tai anh những lời yêu đương, Dương Khinh Tiêu giật mình quay lại. Là Mộ Dung Y Tịnh, vẫn cái dáng vóc vừa rồi, mái tóc đen hơi rối, gương mặt xinh đẹp có chút tái đi. Trong đôi mắt màu xám tro sâu thẩm là vô vàng lo lắng.
“Y Tịnh…?”
“Phải, là em đây, đến đây với em, chúng ta quay về thôi.”
“Về? Bằng cách nào?”
“Trở về bằng con đường mà anh đã đi đến.”
Dương Khinh Tiêu lắc đầu, hai tay siết thành nắm: “Không, không, anh không quay lại đó…”
Dương Khinh Tiêu lại quay đi, trước mặt anh lại là Mộ Dung Y Tịnh, với ánh mắt lạnh lùng, nụ cười tàn độc cùng nòng súng sâu hoắc. Dương Khinh Tiêu lại quay lại, cũng là Mộ Dung Y Tịnh, đang lo lắng nhìn anh. A…..Dương Khinh Tiêu ôm đầu quì xuống giữa hai người. Ai? Ai mới là Tịnh của anh, là ai?
Cả hai cùng đồng loạt tiến lên, hai thân ảnh giống hệt nhau, hai gương mặt như từ một khuôn đúc, nhìn thẳng vào nhau. “Đoàn” Tiếng súng nổ đanh gọn và dứt khoát. Dương Khinh giật mình ngước lên, Mộ Dung Y Tịnh liền ngay lập tức ngã xuống.
“Tịnh….” Dương Khinh Tiêu thét lên, vội vã nhoài người về phía Y Tịnh, mái tóc dài phiêu phiêu trong dòng nước cả người bất động, từ ngực trái, một thứ màu đỏ đang loan ra trên nền áo trắng càng lúc càng rộng, là máu….Dương Khinh Tiêu vồ lấy cơ thể kia, ôm siết trong vòng tay, anh điên cuồng lay gọi, nhưng tuyệt nhiên ánh mắt sâu thẩm kia không còn mở ra nhìn anh nữa, bên tai vẫn còn nghe âm thanh tiếng cười thanh thúy vang vọng khắp bốn phía, Dương Khinh Tiêu ngước lên nhìn người kia, Mộ Dung Y Tịnh rõ ràng vẫn còn đứng đó, cao cao ngạo ngạo nhìn xuống hai kẻ yếu đuối, nét cười càng lúc càng loan, nhưng lại ẩn chứa vô vàng âm tàn độc ác.
Dương Khinh Tiêu quay lại với cơ thể lạnh toát trong vòng tay mình, từ khi nào cả người Y Tịnh nhuốn đầy màu tươi, dính dấp sang cả anh, dòng nước quẩn quanh bên chân cũng từ từ đỏ thẩm, cả hai đang ở giữa một bể máu. “Tịnh…Tịnh….A.aaa…..” anh gào lên bi thống, nhưng người trong lòng đã không còn tỉnh dậy được nữa rồi.
“Tịnh…Tịnh…”
Dương Khinh Tiêu môi mấp máy gọi tên người kia trong bóng tối, âm thanh trầm thấp nhè nhẹ. Khinh Tiêu giật mình tỉnh dậy, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Trán ướt đẫm mồ hôi, anh thở hắt ra một hơi, thì ra chỉ là giấc mơ, nhìn sang bên cạnh. Mộ Dung Y Tịnh vẫn nhắm mắt yên ổn thở đều…
Dương Khinh Tiêu nhẹ nhàng ngồi dậy, đi xuống giường. Bước ra ngoài ban công, gió đêm lồng lộng thổi vào làm dịu đi cái nóng bức khó chịu. Anh ngước lên nhìn bầu trời đem đen như mực, đen như đoạn hành lang dài mất tận trong cơn mơ. Quay lại nhìn bóng hình đang nằm nghiêng nghiêng trên giường, Khinh Tiêu khẽ thở dài.
Chưa bao giờ nghĩ sẽ lừa dối người này bất cứ chuyện gì, vậy mà anh đã nói dối. Rõ ràng chuyện lúc đó đối với anh không hề có chút thích thú nào, lúc nhìn thấy Y Tịnh bắn chết những người đó, Dương Khinh Tiêu cũng cảm thấy sợ hãi, sợ hãi cái gì thì anh không biết. Cậu ấy vẫn rất đẹp, trong lúc tàn nhẫn nhất, nét đẹp đó không hề bị phai mờ. Nhưng trong lòng Khinh Tiêu lúc đó, không biết là tư vị gì, chua xót, có một chút, sợ hãi, chiếm rất nhiều, còn có đau lòng. Anh đau lòng vì Y Tịnh, cậu ấy phải trãi qua cuộc sống bắn bắn giết giết này đến bao giờ. Anh hiểu, nếu Y Tịnh không triệt hạ những người kia, thì Y Tịnh và anh chắc chắn phải trả giá, nhưng khi Mộ Dung Y Tịnh không chút nao nút xuống tay thì anh lại thấy người này quá tàn nhẫn. Sự mâu thuẫn ăn mòn từng chút từng chút trong anh, đến lúc Anna chĩa súng vào người, Y Tịnh vẫn vậy, vẫn cường thế lãnh ngạo, khi những nhát dao cấm liên tục vào vai anh, anh nhìn thấy trong ánh mắt lãnh đạm kia là sự phẫn giận và không quá ngạc nhiên khi Y Tịnh hành quyết Anna một cách tàn bạo như thế.
Dương Na đã từng hỏi anh, [Tiểu Tam, em có sợ một ngày nào đó, anh ấy đối với em như vậy?]. Anh ngay tức khắc trả lời không, nhưng trong lòng hoàn toàn không dám chắc, anh chính là tử huyệt của Mộ Dung Y Tịnh, chính cái vẻ ngoài tỏ ra bình tĩnh độc ác kia đã chứng minh tất cả. Anh chính là điểm yếu chết người của Mộ Dung Y Tịnh, chỉ cần có liên quan đến anh, Y Tịnh chắc chắn sẽ không còn giữ được sự thanh lãnh bình thường. Đến lúc có thể, phải chăng chính Y Tịnh sẽ loại bỏi tử huyệt này của mình?
Anh không muốn Mộ Dung Y Tịnh vì chuyện kia mà canh cánh bên lòng, cuối cùng, Dương Khinh Tiêu quyết định nói dối Mộ Dung Y Tịnh. Anh tất nhiên vẫn yêu người này hết lòng, nhưng quả thật, nhìn thấy Y Tịnh giết người, anh chưa hề có một chút nào là tiếp nhận.
Lúc còn là giảng viên, anh đã đứng trước hàng trăm sinh viên mà khẳng định, thương trường như chiến trường, trong đó người ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được cái mong muốn cuối cùng. Anh cũng không hề ngăn cản sinh viên của mình làm như vậy khi ra đời, nhưng anh khẳng định, bất cứ thủ đoạn nào, cũng không được trái pháp luật.
Vậy mà hiện tại, đúng là vượt quá so với tưởng tượng của anh, những cảnh đuổi bắt bắn giết nhau anh chỉ nghĩ trên phim mới có, vậy mà hiện tại, lại xảy ra trong cuộc sống của anh, và người mà anh yêu thương nhất. Suy nghĩ một lúc lâu, Dương Khinh Tiêu thấy đau đầu, anh nhu nhu trán rồi đi vào phòng tăm rồi đóng cửa lại.
Trên giường, Mộ Dung Y Tịnh trở người, mở mắt ra. Anh đã tỉnh dậy từ lâu, từ lúc Dương Khinh Tiêu khẽ gọi tên anh trong mơ. Anh đã định gọi Khinh Tiêu dậy, nhưng người đó đã tự giật mình. Nhìn bóng lưng cao to đứng đón gió đêm thổi thốc vào, trong lòng Y Tịnh lại lạnh đi. Anh biết Dương Khinh Tiêu nói dối anh, từ lúc quay lại, nhìn thấy đôi mắt chăm chú không một chút biểu tình kia, anh liền biết, mọi chuyện đã không còn giống như lúc đầu. Nhưng anh không muốn rời xa người đàn ông này, anh mặt kệ tất cả, chỉ cần có một cái cớ để níu kéo, anh liền nắm lấy.
Dương Khinh Tiêu, cái tên đã khắc sâu vào xương tủy của anh rồi. Cuộc đời này, chỉ có người này mới làm cho anh biết thế nào là đang sống, nếu rời xa Khinh Tiêu thì thế giới này chỉ còn lại hai màu đen trắng. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ để Khinh Tiêu nhìn thấy những cảnh tượng kia, nhưng đã quá muộn, tất cả đã không còn giống như anh dự tính. Dương Khinh Tiêu đã vô tình bị cuốn xoáy vào con đường tội lỗi của anh.
Mộ Dung Y Tịnh xoay người lại nhắm mắt. Anh thầm niệm từ lúc này, anh sẽ bảo vệ người kia, anh sẽ không để cho bất cứ thế lực nào làm tổn hại Dương Khinh Tiêu. Lại nhớ đến buổi chiều hôm nay. Dương Khinh Tiêu dẫn anh về nhà họ Dương. Trái với tưởng tượng của anh, mọi người hình như chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên ngoài ra không có biểu tình gì khác. Trong bữa cơm, cũng vì Dương Na gọi Hàn Vũ Xuyên đến mà không khí rất vui vẻ. Anh ngồi bên cạnh Dương Khinh Tiêu, yên lặng nghe mọi người nói chuyện với nhau, lâu lâu cũng có nói vào vài câu. Cái đó cũng coi như là thành công bước đầu đi, anh vẫn từng nghĩ chỉ có những gì Khinh Tiêu mang đến hay chính tay nấu mới là những món ngon nhất, nhưng mà khi Từ Lan Lan, mẹ Dương Khinh Tiêu gắp cho anh một miếng thịt gà, cười hiền lành nói: “Thanh niên ăn nhiều mới có sức làm việc.” Y Tịnh đã lặng đi một lúc, đến khi nếm thử miếng thịt gà, đúng là rất mỹ vị. Trong lòng Mộ Dung Y tịnh nhận ra, món ngon nhất trên đời này không phải là những món do nhà hàng cao cấp làm ra, mà chính là món ăn được trao đi kèm theo tình cảm và tình cảm đó được tiếp nhận.
Sau bữa cơm, mọi người lại ngồi với nhau ở phòng khách. Lần đầu tiên Y Tịnh ở cùng nhiều người như vậy, Dương Na và Dương Khinh Nghiêm rất hay trêu đùa nhau, còn Khinh Tiêu lúc nào cũng là người giản hòa. Hàn Vũ Xuyên sau đó cũng ra về. Sau khi Khinh Nghiêm cùng Dương Na trở về phòng thì chỉ còn lại anh và Khinh Tiêu. Dương Khinh Tiêu không do dự mà quì xuống trước ba mẹ nói rõ mối quan hệ giữa hai người.
Mộ Dung Y Tịnh không nghĩ rằng Khinh Tiêu lại làm như vậy, anh quả thực rất bối rối. Trong lòng thầm đoán từ giờ phút này sóng gió sẽ nổi lên. Một lúc lâu Dương Khinh Nghĩa cuối cùng cũng trở lại bình thường từ trạng thái kinh ngạc. Ông kêu Khinh Tiêu ngồi lại trên ghế rồi mới nhìn sang người bạn đời của mình, sau đó chậm rãi hướng anh và Dương Khinh Tiêu nói: “Ba và mẹ cũng đã phần nào đoán biết được việc này, nhưng không ngờ hôm nay con lại thẳng thắn nói ra, chúng ta quả rất ngạc nhiên. Lúc đầu khi biết chuyện chúng ta đã hơi sợ hãi, nhưng nghĩ kĩ lại thì chuyện cũng không phải là không chấp nhận được, chúng ta không khắc khe tình cảm phải là khác giới hay đồng giới, quan trọng là trong đó có bao nhiêu là thật lòng. Cuối cùng cũng yên tâm, bởi vì khi đã quyết định nói ra, chắc hai người cũng đã rất sâu đậm đi. Tiểu Tam, con có chắc sẽ cùng nam nhân này chung sống cả đời?”
Mộ Dung Y Tịnh có lẽ đến suốt đời cũng không thể quên được những gì Dương Khinh Tiêu đã nói: “Ba mẹ, con xin lỗi vì thời gian qua đã làm ba mẹ khổ tâm rất nhiều, hiện tại lại vì chuyện tình cảm của con mà phiền muộn, con có thể khẳng định là con rất yêu Tịnh, và con sẽ dùng cả cuộc đời này làm cho Tịnh hạnh phúc, con tin trong lòng Tịnh con cũng là quan trọng nhất, nên ba mẹ hãy tin chúng con, đồng ý cho chúng con yêu thương nhau, nếu có được sự chúc phúc từ ba mẹ thì chúng con mới cảm thấy được trọn vẹn”
Bàn tay Khinh Tiêu nắm lấy tay anh siết nhẹ, Y Tịnh cúi đầu không biết phải nói gì. Từ Lan Lan ai một cái vui vẻ nói: “Mấy câu này để khi nào gả con đi rồi nói, bây giờ con nên dẫn Tiểu Tịnh đi nghỉ, cuộc họp ở công ty hôm nay kéo dài rất lâu a.”
Mộ Dung Y Tịnh không thể tin được lại thuận lợi mà vượt qua như vậy, từ khi nào Dương Khinh Tiêu lại được người nhà tin tưởng đến như vậy? Có phải không cũng là từ khi anh gặp lại người này. Không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, dù sao việc trước mắt chính là làm sao cho Dương Khinh Tiêu không gặp bất kì một nguy hiểm nào. Đổng Thiếu Thành là một tên không khó chơi, mà Đổng Nghiệp Minh mới chính là con cáo già đứng sau tất cả mọi chuyện.
Lúc đó, Dương Khinh Tiêu cũng bước ra, đến nằm xuống giường, nhẹ nhàng luồng một tay xuống cổ Y Tịnh kéo anh vào lòng mình. Mộ Dung Y Tịnh mở mắt ôm lấy eo Khinh Tiêu thở ra: “Ân…”
“Anh làm em thức?”
“Không có, chỉ là hơi khó chịu, nhưng ôm anh rồi lại thấy thật dễ chịu.”
Bàn tay vuốt lưng anh nhè nhẹ Dương Khinh Tiêu hỏi: “Em còn suy nghĩ chuyện lúc tối?”
“Có cha mẹ giống như anh quả thật là niềm vui sướng nhất trên đời, phải không?”
Dương Khinh Tiêu hôn lên trán Y Tịnh cười trầm thấp, trong đêm tĩnh lặng nghe thanh âm này làm lòng người thấy yên tâm: “ Em thôi ganh tỵ đi, ba mẹ anh chẳng phải hiện giờ cũng là ba mẹ em, anh biết mẹ anh sẽ còn thương em hơn cả anh đi. Nhưng mà thật khó hiểu a, sao mẹ anh lại nói anh gả cho em mà không phải ngược lại.”
Mộ Dung Y Tịnh đưa tay nhéo nhéo mũi Khinh Tiêu, khóe miệng cong lên: “Bời vì ai cũng sẽ nghĩ chủ tịch Mộ thị độc ác tàn nhẫn âm lãnh kêu ngạo sẽ là người nằm trên a. Còn tổng giám Dương ôn nhu như ngọc điềm đạm hòa nhã, không thể chống lại được sự hấp dẫn cuồng ngạo của ác mà kia mà cam tâm tình nguyện làm người dưới thân cho hắn.”
Dương Khinh Tiêu càng cố nén tiếng cười: “Em tự tin quá đáng, cơ hội là năm mươi năm mươi đi.”
“Vậy sao chúng ta không cược với nhau, nếu như sau này chuyện em và anh bị mọi người phát hiện mà họ cho rằng cơ may năm mươi năm mươi thì anh thắng còn nếu nhiều người nghĩ là em…ha ha ha…thì em thắng.”
Khinh Tiêu nhướng mày: “Người thắng được gì?”
“Người thua sẽ nghe theo người thắng tất cả mọi việc trong vòng một năm.”
Dương Khinh Tiêu tỏ vẽ ủy khuất: “Không được, chức vị em cao hơn anh, chỉ thị em đưa ra anh tất phải làm theo, cái này không tính. Anh thấy như vầy, ai thua sẽ nuôi người thắng cả đời, được không?”
“Ha…ý kiến hay a, quyết định vậy đi!”
“Quyết định vậy đi!”
Dương Khinh Tiêu không biết là cố tình hay vô ý nêu ra giải thưởng này a. Dù sao thì trong cuộc cá cược này, anh là người thua thảm hại. Nhưng mà ai mà biết được chuyện sau này, có thể chuyển bại thành thắng cũng là kế sách của nhà binh nga.
(khúc này ta chém). Nói tóm lại, cuối cùng ai là người nuôi ai, Dương Khinh Tiêu hiện tại cũng thật mãn nguyện mà đi ngủ tiếp trong vòng tay người đẹp.