Tôi Chỉ Là Một Thủy Quân

Chương 21


“Em ăn chưa?” Vưu Diệc Tư đột nhiên hỏi vấn đề mà người Trung quan tâm nhất.
Tiền Bối ngẩn ra, thành thật trả lời: “Em ăn rồi.”
Vưu Diệc Tư cười, Bối Bối của anh ngốc thật, lúc này đáng lẽ cậu phải nói là chưa ăn, sau đó hai người họ sẽ cùng đi ăn một bữa cơm, khi đó thời gian ở cùng nhau sẽ lâu hơn một chút.
Nhưng không sao cả, dù Tiền Bối trả lời thế nào Vưu Diệc Tư cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu, đôi mắt anh dần tối lại, khóe môi cong lên nói: “Anh vẫn chưa ăn tối, không biết Bối Bối có thể cùng anh đi ăn một bữa cơm hay không?”
Tiền Bối vui vô cùng: “Đương nhiên có thể!” Nói xong mới phát hiện mình kích động quá, ánh mắt Tiền Bối ngại ngùng, lấp liếm nói: “Ý em là… Chắc chắn anh đã đói bụng rồi, chúng ta nhanh đi đi!”
Vưu Diệc Tư nhíu mày nhìn cậu: “Không gọi anh ơi nữa à?”
Tai Tiền Bối lại bắt đầu chảy máu, cậu gọi: “… Anh ơi.” Tuy cảm giác có hơi xấu hổ, nhưng cậu vẫn không quên nói hết câu: “Em biết anh làm việc rất mệt, thường xuyên phải bay tới bay lui, nhưng nếu nhịn đói hoài dạ dày sẽ dễ bị đau, anh có thể bảo trợ lý chuẩn bị cho anh một chút… Lương khô.”
Nói đến câu cuối cùng thì Tiền Bối đã bắt đầu lắp bắp, bởi vì! Anh của cậu đã nắm tay cậu rồi! Tiền Bối cảm giác như có một chú thỏ nhảy vào trong tim mình, nó ở đó điên cuồng nhảy nhót, cậu vừa hi vọng nó mau dừng lại, vừa hi vọng nó đừng ngừng lại.
Tiền Bối cứ mơ màng được dắt vào thang máy như thế, Vưu Diệc Tư trực tiếp nhấn xuống tầng hầm để xe.
Tiền Bối hỏi: “Anh ơi, chỉ hai chúng ta thôi?”

Vưu Diệc Tư gật đầu, đương nhiên chỉ có hai người, nếu không làm sao anh thực hiện ‘Kế hoạch bắt Bối Bối’ được?
Tiền Bối lại rất suy nghĩ cho anh: “Bây giờ chúng ta ra ngoài có khi còn nhiều phóng viên lắm? Anh nắm tay em có ảnh hưởng gì không?” Nói thì nói như thế, nhưng Tiền Bối nào cam lòng buông bàn tay ấm áp của Vưu Diệc Tư ra.
Vưu Diệc Tư đã tính toán kỹ càng: “Hầm để xe dưới này rất bảo mật, không phải nhân viên không thể vào, truyền thông muốn chụp ảnh thì cũng chỉ có thể canh ở bên ngoài.

Anh bảo trợ lý lái xe của anh đi trước rồi, phóng viên chờ bên ngoài nhất định sẽ đuổi theo xe đó, không thành vấn đề.”
Hai người lên xe, Vưu Diệc Tư hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Tiền Bối không chút nghĩ ngợi, nói: “Cùng anh ăn cơm, đương nhiên là anh muốn ăn gì thì mình ăn cái đó.”
Vưu Diệc Tư không hiểu tại sao miệng Bối Bối lại có thể ngọt như vậy, anh khẽ cười, khởi động máy lái xe đi.
Dựa theo tác phong thường ngày của Vưu Diệc Tư, anh sẽ chọn một nhà hàng khá ổn, nhưng hiện tại anh không biết điều kiện kinh tế của Tiền Bối, anh sợ mình sẽ tạo áp lực cho cậu fan nhỏ của mình.

Thế nhưng nghĩ đến kỷ niệm mấy tháng quen Bối Bối, thì ngày tỏ tình đâu thể tổ chức ở địa điểm qua loa được?
Vưu Diệc Tư dẫn Tiền Bối đến Tinh Hà Hữu Ngạn [1], đặc điểm của Tinh Hà Hữu Ngạn giống hệt như tên, trên đỉnh trần nhà họ dùng một kỹ thuật đặc biệt có thể nhìn thấy dải ngân hà đang chuyển động, phảng phất như gần trong gang tấc, vươn tay ra là có thể hái sao.

Có thể nói, đây là một nhà hàng vô cùng lãng mạn cho các cặp đôi.
[1] Bên dải ngân hà
Tiền Bối dù sao vẫn là sinh viên, tuy không thường ra vào những chỗ sang trọng như thế này nhưng chí ít cậu cũng từng theo chân ba Tiền vào một hai lần, cho nên cũng không căng thẳng cho lắm.
Hai người tuỳ ý ăn cơm uống nước, rồi hàn huyên với nhau, ai cũng ăn ý không đề cập đến hai chữ ‘ra về’.
Mới đầu chủ yếu là Tiền Bối nói, nói mấy ngày nay cậu rất háo hức mong chờ được nhìn thấy Vưu Diệc Tư, trong mắt của cậu đầy sao, nhưng người trước mắt mới là ngôi sao sáng nhất.
Vưu Diệc Tư lại nói: “Bối Bối, em nhất định là ngôi sao may mắn của anh.”

Tiền Bối có hơi khó hiểu, cậu không làm gì cả, sao lại được đánh giá cao như vậy?
Vưu Diệc Tư nhớ lại những chuyện đã qua, lúc mới vào giới giải trí rất cực khổ, còn không được anh trai ủng hộ, anh nói: “Sau khi gặp em, mọi chuyện đều phát triển rất thuận lợi và tốt đẹp…”
Tiền Bối vội xua tay: “Những thứ này đều là do anh cố gắng có được, là vì anh rất giỏi, không có liên quan gì đến em!”
Vưu Diệc Tư lắc đầu: “Sao lại không? Em cổ vũ anh, bảo vệ anh, giúp anh kiên định khi đi trên con đường này hơn, bây giờ anh mới có được sự thừa nhận của anh trai.

Em là ngôi sao may mắn, may mắn suốt đời của anh.”
Vành tai Tiền Bối lại đỏ, đỏ đến mức kiều diễm như đóa hoa hồng.

Vưu Diệc Tư nhìn vành tai cậu, khẽ nói: “Bối Bối, anh biết anh rất tham lam, nhưng anh vẫn muốn xin một điều may mắn nữa từ em…”
Tiền Bối cảm thấy Vưu Diệc Tư nói quá nặng nề, cậu luống cuống nói: “Anh, anh đừng nói vậy, nếu em có thể giúp anh, em nhất định sẽ giúp hết mình.”
“Vậy em có thể giúp anh hỏi thăm xem…” Vưu Diệc Tư chăm chú nhìn Tiền Bối, ánh mắt sẫm lại như màu rượu vang đến mức có thể nhấn chìm người khác, anh nói: “Xem người mà anh thích, có khi nào cũng thích anh không?”
Tiền Bối ngẩn người, trong lòng bỗng dưng lạnh lẽo, ngoài mặt thì cậu trả lời dù chẳng biết mình đang nói gì: “… Sao lại có người không thích anh chứ, anh tốt như vậy, sao lại có người không thích anh cho được…”
Vưu Diệc Tư vẫn kiên trì nói: “Nhưng anh vẫn không thể xác định, em giúp anh hỏi được không, Bối Bối?”
Tiền Bối không hiểu tại sao, cậu mới vừa ăn một miếng bánh thơm ngọt nhưng trong miệng thì chỉ thấy đắng chát.


Không, cậu biết rồi, có thể là vì… cậu không muốn anh thích người khác.
Nếu như anh nhất định thích ai đó, thì người đó chỉ có thể là cậu.
Tiền Bối muốn nói với Vưu Diệc Tư như vậy, cậu không muốn giúp anh, nhưng lời nói đến bên miệng lại là: “… Nhưng em không biết người đó.”
“Không.” Vưu Diệc Tư nói: “Em biết người đó.”
Vưu Diệc Tư cười, nụ cười của anh như mưa đêm xuân, như một tấm lưới tinh xảo vây kín trái tim Tiền Bối.

Giọng nói của anh thơm ngọt như đường mạch nha, chỉ nếm thử một cái thôi đã ngọt đến tận đầu trái tim.
“Em giúp anh hỏi thăm, hỏi xem Bối Bối của anh, có khi nào cũng thích anh không… là kiểu thích trong yêu thích của một mối quan hệ.”.

Bình Luận (0)
Comment