Tôi Chỉ Là Một Thủy Quân

Chương 25


Tiền Bối chỉ ở lại thành phố B một ngày, vì hôm sau đã bị Vưu Diệc Tư nửa khuyên nửa ép trở về.

Nhưng hai người đã hứa với nhau, một khi quá trình quay phim của Vưu Diệc Tư có vấn đề hay cảm thấy tâm lý không ổn thì phải nói với Tiền Bối ngay, Tiền Bối sẽ tiếp tục dỗ dành đánh tan bóng tối trong lòng anh, khiến anh mỗi ngày đều thật vui vẻ.
Tiền Bối bày tỏ, thải rắm cầu vồng là chuyện cậu giỏi nhất mà!
Ngày qua ngày, cuối cùng Vưu Diệc Tư cũng quay xong bộ phim đó, sợi dây căng thẳng trong lòng Tiền Bối cũng bắt đầu thả lỏng.

Hai người đã hẹn nhau chờ Vưu Diệc Tư về thành phố A bọn họ sẽ đến nhà Vưu Diệc Tư ăn lẩu.
Tiền Bối chảy nước miếng khi nghĩ đến nồi lẩu thơm phức và vị ớt cay nồng, trong lòng tràn đầy mong đợi.

Nhưng mà cậu vẫn chưa kịp ăn lẩu cùng Vưu Diệc Tư, là đã ăn trước món Nhật với Vưu Diệc Ý.
Trên bàn đầy món ăn phong phú nhưng Tiền Bối lại chẳng có cảm giác thèm ăn tí nào, cậu lén nhìn Vưu Diệc Ý, chỉ thấy mặt Vưu Diệc Ý đanh lại, đôi mắt của anh ta lướt lên xuống như đang đánh giá quan sát một món hàng kém chất lượng.

Tiền Bối nghĩ thầm, hai anh em họ tuy nhìn giống nhau nhưng tính cách lại rất khác biệt.

Bị Vưu Diệc Ý nhìn chằm chằm như vậy Tiền Bối cũng thấy hơi e ngại.
Bất thình lình, Vưu Diệc Ý nói: “Tự giới thiệu bản thân đi.”
Tiền Bối không rõ, cậu nên giới thiệu như thế nào?
Vưu Diệc Ý không nói gì thêm, Tiền Bối chỉ có thể cắn răng nhắm mắt nói: “Xin chào tiên sinh, em là bạn trai của Vưu Diệc Tư, Tiền Bối.” Cậu nghĩ Vưu Diệc Ý tìm cậu chỉ có thể là vì Vưu Diệc Tư, vậy cậu hà tất phải quanh co lòng vòng?
“Ha, bạn trai?” Vưu Diệc Ý hừ lạnh một tiếng, nhếch miệng trào phúng: “Cậu xác định là xuất phát từ nội tâm sao?”
Tiền Bối nghe xong càng giống người lọt vào trong sương mù, hỏi: “Không biết Vưu tiên sinh có ý gì?”
Vưu Diệc Ý nhìn cậu, ánh mắt sắc bén giống như chim ưng: “Tôi chỉ muốn biết, cậu rốt cuộc có ý đồ gì với Diệc Tư?”
Tiền Bối phát hiện, dường như Vưu Diệc Ý có cái nhìn khá phiến diện về cậu, cậu không biết nên giải thích thế nào, chỉ đành thẳng thắn nói: “Em chỉ có một ý đồ với Vưu Diệc Tư, đó chính là được ở bên anh ấy thật dài lâu, cho đến khi già đi.”
Biểu cảm trên mặt Vưu Diệc Ý có chút vi diệu, anh ta trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Thật dài lâu, cho đến khi già đi, ý cậu là mối quan hệ giữa minh tinh và thủy quân?”
“Quên mất chưa giới thiệu với cậu.” Vưu Diệc Ý ung dung nói: “Tôi còn có một thân phận khác, là chủ cũ của cậu.”

Mặt Tiền Bối nhất thời trắng bệch, khi Vưu Diệc Ý liên lạc với cậu, đương nhiên cậu cũng đã điều tra thông tin của anh ta một cách khá rõ ràng.

Chỉ là cậu không ngờ, cậu và Vưu Diệc Ý lại từng có mối quan hệ sâu xa như vậy.
Vưu Diệc Ý nhướn mày, giọng nói của anh ta như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Tiền Bối: “Sao không nói nữa, hửm, ‘Cái đuôi nhỏ của Vưu Diệc Tư’?”

Tiền Bối giật mình tỉnh mộng, toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh.
Hôm đó Tiền Bối và Vưu Diệc Ý tan rã trong không vui, lúc ngồi trước mặt Vưu Diệc Ý cậu cứ kiên trì cam đoan với anh ta, hiện tại nhớ lại chỉ thấy sợ hãi không thôi.
Cậu quả thật đã lừa Vưu Diệc Tư…
Tình cảm của bọn họ bắt đầu từ một sự lừa dối…
Nếu như Vưu Diệc Tư biết, anh sẽ nghĩ như thế nào, làm thế nào?
Tiền Bối cực kỳ sợ, cậu phát hiện đây là chuyện đầu tiên trong cuộc đời cậu không muốn đối mặt.

Nếu có thể, cậu hi vọng ngày Vưu Diệc Tư biết được chân tướng sẽ đến trễ một chút, chậm lại một chút.
Nhưng cuộc đời này không có nếu như, Vưu Diệc Ý đã biết, anh ta nhất định sẽ nói cho Vưu Diệc Tư.
Cậu phải làm gì đây? Tiền Bối cào loạn tóc của mình, rơi vào tình trạng bối rối vô tận..

Bình Luận (0)
Comment