Xin lỗi?
Tiền Mai làm sao có thể thật sự xin lỗi được.
Trong phòng làm việc cũng không phải là tới một giáo viên xũng không có, ngoài Thái Chân ra, còn có hai giáo viên ban quốc tế.
Tiền Mai vốn không quan tâm hai người này.
Bà có ý muốn qua loa, “Lần này là cô hiểu lầm, các em có thể đi.”
Tần Hoan bật cười một tiếng, “Xin lỗi đi chứ cô.”
Mặt của Tiền Mai đen như đáy nồi.
Bốn người giằng co, không khí đông lại.
Tiêu Mặc im lặng nhìn chăm chú vào Tiền Mai, cũng không mở miệng, cứ như vậy mà nhìn, ánh mắt trống rỗng đặt lên người bà, có hơi quỷ dị.
Tiền Mai bất chợt chống lại ánh mắt của Tiêu Mặc, nổi da gà đầy người.
Lúc này, chuông tan học vang lên.
Giải lao mười phút, hoàn toàn là thời gian giải phóng thiên tính của các học sinh, rất nhanh hành lang truyền đến tiếng bước chân và tiềng ồn ào, không bao lâu, thầy cô cũng về tới văn phòng.
Lại một lát sau, không ít học sinh ban 3 chạy đến cửa văn phòng, ló đầu vào trong xem.
Cùng lúc đó, Niên Đoạn Trường cầm sách giáo khoa đi tới.
Hắn nhìn thấy bên ngoài văn phòng tụ nhiều học sinh như vậy, không khỏi cau mày hỏi: “Các em ở đây làm gì?”
Mọi người liền vội vàng lắc đầu, một đám đứng nghiêm.
Niên Đoạn Trường lại nhìn bọn họ một cái, đi vào văn phòng, sau đó liền nhìn thấy Tiêu Mặc, Tần Hoan và Tiền Mai đang có vẻ như giằng co.
Hắn hỏi: “Sao thế?”
Tiền Mai đang muốn ở miệng, đã bị Tần Hoan giành trước một bước: “Cô Tiền đổ oan cho Tiêu Mặc gian lận bài kiểm tra, bọn em đang chờ cô Tiền xin lỗi.”
“Đổ oan?” Niên Đoạn Trường nhìn về phía Tiền Mai.
Tiền Mai hoảng sợ vội vàng giải thích, “Không phải, quả thật lúc ấy Tiêu Mặc như là đang gian lận…”
“Vậy cũng biến thành giống như?”
Tần Hoan ngắt lời bà, nói tiếp: “Vốn chính là không thể nào, hơn nữa vừa rồi Tiêu Mặc cũng đã chứng minh rồi, cậu ấy vốn không cần gian lận, cô Tiền yêu cầu giải mấy loại đề, cậu ấy chỉ tốn 15 phút liền làm xong, còn đáp đúng hết nữa…Huống hồ cậu ấy hoàn toàn không có lý do gian lận —— cậu ấy vừa mới chuyển trường lại đây, cũng không biết thành tích của em, nếu thành tích của em rất kém rồi sao? Dưới tình huống cậu ấy biết rõ đáp án, cần gì phải chép bài của em? Muốn thi kém? Vậy không bằng viết linh tinh đi, sự thật chính là cô Tiền đổ oan cho Tiêu Mặc.”
Tiếng của hắn không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ làm cho các thầy cô trong văn phòng, và các học sinh ban 3 đang nghe lén bên ngoài nghe rõ.
Lời nói này, khiến các học sinh ban 3 đang nghe lén bên ngoài văn phòng không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc.
Một câu trong đề cũng không hề sai.
Xem ra học sinh chuyển trường rất giỏi.
Niên Đoạn Trường nghe xong, nhìn nhìn Tiêu Mặc không nói gì từ đầu tới cuối, lại hỏi Thái Chân, “Cô Thái, cô nói gì đi.”
Thái Chân đẩy mắt kính một cái, chậm rãi nói: “Là như này, cô Tiền cứ một mực cho rằng lúc đang kiểm tra Tiêu Mặc gian lận, để chứng minh trong sạch Tiêu Mặc làm một bài thi khác trong một tiết, cô Tiền yêu cầu Tiêu Mặc làm hết trắc nghiệm, điền từ, đọc hiểu sau hai phần viết luận, Tiêu Mặc làm xong rất nhanh, hơn nữa không hề làm sai một câu nào…Cô Tiền quả thật là đã đổ oan cho Tiêu Mặc.”
Tiền Mai cắn môi, cả người đều vô cùng không tốt, trán toát mồ hôi lạnh.
Niên Đoạn Trường hỏi: “Bài kiểm tra đâu? Đưa tôi xem.”
Tiền Mai đành phải đưa bài kiểm tra của Tiêu Mặc cho hắn.
Niên Đoạn Trường nói: “Có hai bài nhỉ? Bài kia cũng đưa tôi luôn.”
Hắn nghĩ nghĩ, rồi nói, “Đúng rồi, của Tần Hoan cũng đưa luôn cho tôi.”
Tiền Mai chỉ có thể kiếm ra, cùng đưa một lượt.
Trước mặt Niên Đoạn Trường đúng là hai bài kiểm tra ban đầu, đáp án của Tần Hoan và Tiêu Mặc không khác nhau lắm, nhưng Tần Hoan sai, Tiêu Mặc lại đúng.
Ngoại trừ đáp án phần nghe không đúng, còn lại đều làm được, Tiêu Mặc cũng không hề làm sai.
Mà Tần Hoan lại sai bốn câu.
Hai bài khác chính là bài mà Tiền Mai giám thị, Tiêu Mặc vẫn đúng hết như trước, Tần Hoan làm sai hai câu.
Sự thật ra sao, rất rõ ràng.
Tần Hoan lại mở miệng, không sợ phiền phúc mà nhắc nhở, “Lúc trước cô Tiền nói, nếu cô đổ oan cho Tiêu Mặc, cô phải nói xin lỗi.”
Mặc dù Tiêu Mặc không nói chuyện, nhưng đứng nghiêm, giống như thương tùng vậy, hiển nhiên là đang chờ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả thầy cô trong văn phòng đều nhìn bên này, ngoài cửa cũng không chỉ là học sinh ban 3, những lớp khác đều tới.
Tiền Mai đâm lao phải theo lao. Bà cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Tiền Mai giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trán, “Tôi…”
Nhưng tiếp đó bà không biết nên nói gì, vì thế đành phải nhìn phía Niên Đoạn Trường, mong hắn hắn có thể bỏ qua chuyện này.
Bỗng nhiên Thái Chân nói: “Cô Tiền có lẽ là vì muốn để cho tất cả học sinh có một hoàn cảnh kiểm tra công bằng, giám thị hơi nghiêm khắc, nhưng cô xác định không rõ ràng làm cho Tiêu Mặc bị đổ oan, chuyện này, Tiêu Mặc cần một lời xin lỗi, nếu không rất dễ khiến tâm lí em ấy tổn thương.”
Niên Đoạn Trường nhìn Tiêu Mặc, thấy y trầm mặt, sắc mặt trắng bệch, liền nói: “Nói xin lỗi đi cô Tiền, chuyện này đúng là lỗi của cô.”
Sắc mặt của Tiền Mai đỏ đen đan xen, chỉ cảm thấy đầu bị một búa đập xuống.
Trong lòng bà vừa giận lại vừa oán, hận không thể bùng nổ tại chổ, nhưng trước mặt Niên Đoạn Trường và nhiều thầy cô học sinh nhưu vậy, bà chỉ có thể nhịn.
Nhịn tới nỗi cả người đều muốn bay màu.
Hai tay Tiền Mai nắm tay ghế, dùng sức tới nỗi mu bàn tay nổi đầy gân, bà làm đủ chuẩn bị tâm lý mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Mặc, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình không vặn vẹo, “Xin lỗi, lần này là cô sai, là cô quá độc đoán.”
Tiêu Mặc không trả lời, y chỉ nhìn chằm chằm Tiền Mai.
Tần Hoan đút tay vào túi, nói: “Cứ xin lỗi vậy thôi á, vừa rồi cô Tiền nói trước mặt cả lớp là Tiêu Mặc gian lận, hơn nữa lời nói chuẩn xác, nói rất chắc, nếu như bây giờ không nói xin lỗi trước mặt bạn học cả lớp, thì cả lớp thấy Tiêu Mặc ra sao?”
Nghe vậy, Tiền Mai hung ác trợn mắt nhìn Tần Hoan.
Đơn giản là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tần Hoan lại thấy được, nhưng hắn một chút cũng không sợ Tiền Mai, còn cố ý cười một cái xán lạn với bà.
Thiếu chút nữa khiến người ta giận tới đau tim.
“Khụ.” Thái Chân che miệng ho khan, cô quét mắt nhìn Tần Hoan, ý bảo Tần Hoan đừng nói chuyện, sau đó vỗ vỗ vai của Tiêu Mặc, lắc đầu một cái với y, “Cô Tiền cũng nói xin lỗi rồi, chuyện này cứ như vậy đi, chuông cũng sắp vang lên, các em mau về lớp chuẩn bị học đi.”
Theo hiểu biết của hắn về Tiền Mai, nếu lại tiếp tục dây dưa tiếp, để Tiền Mai nói xin lỗi trước mặt các bạn trong lớp, chắc chắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, sau này cũng không biết sẽ làm đến cái gì, còn không bằng lùi một bước trước.
Hơn nữa Niên Đoạn Trường ở đây, sao lại để hắn hùng hổ dọa người ấn tượng xấu? Trước sau gì cũng phải qua tay của Niên Đoạn Trường.
Huống chi lấy thành tích và năng lực của Tiêu Mặc, lo gì không thể chứng minh bản thân.
Cho dù một tuần này có người nói ra nói vào, nhưng cuối tuần cũng còn có thi tuần, thành tích phát ra có thể làm cho tất cả mọi người câm miệng.
Tiêu Mặc nghiêng đầu, chống lại ánh mắt trấn an của Thái Chân, sau một hồi trầm mặc, gật gật đầu.
Y nói với Tần Hoan: “Đi thôi.”
Đại khái Tần Hoan cũng hiểu băn khoăn của Thái Chân, không nói gì thêm nữa, hắn có chút tiếc nuối khẽ thở dài một tiếng, rồi xoay người rời đi.
__
Tần Hoan và Tiêu Mặc không nhanh không chậm quay về lớp.
Mấy người bạn học ở cửa nhìn lén ban nãy đã về ban 3 trước, lúc này lấy Diệp Hiểu Hiểu làm đại biểu, đang quơ tay múa chân giằng co như trong văn phòng ban nãy.
Cậu ta nói tới mặt mày hớn hở, nhất là bắt chước cách mà Tần Hoan nói chuyện, tâm tình kích động.
Vừa mới nói xong, cậu ta lại mau chóng khen Tần Hoan.
“Anh Tần vô cùng đẹp giai vô cùng ngầu, các cậu không thấy đâu, Tiền Mai bị nói tới nửa câu cũng không dám đáp, có thể được tính là đã xả được cơn giận.”
Có bạn học không đi xem hỏi: “Cậu có nổ quá không đấy, trắc nghiệm, điền từ, hai bài đọc hiểu, 15 phút làm xong còn hoàn toàn đúng làm sao có thể, cho dù là anh Tần cũng không làm được nữa, đừng nói anh Tần, dù là Trần Dũng ban 1 cũng không chắc là làm được.”
Diệp Hiểu Hiểu nhìn chàng trai này, “Cũng không phải là tớ nghe được, Chu Thụ Vĩ, Trương Tuân, Tào Di Cảnh đám họ đều nghe được, không tin thì cậu hỏi họ đi.”
Trương Tuân nói: “Đúng, là lão Thái nói đó.”
Bạn học đặt câu hỏi thổn thức, “Woah, kinh.”
Có sóng tuyên truyền Diệp Hiểu Hiểu, cả lớp đều biết thành tích của Tiêu Mặc vô cùng cao, không chỉ có tự chứng minh trong sạch, còn làm cho Tiền Mai ăn cám, không thể không xin lỗi y, vì thế Tiêu Mặc và Tần Hoan đến lớp, liền được vô số ánh mắt quan tâm.
Tần Hoan nhếch mày, cười nói: “Các cậu vay xem khỉ hay gì?”
“Không có ——”
Các bạn học trong lớp khá hiếu kì đều vây quanh Tần Hoan và Tiêu Mặc, nhưng bọn họ biết sự lạnh lùng của Tiêu Mặc, cũng không muốn đi dán mông lạnh, bởi vậy gần nhưu là vây quanh ở bên người Tần Hoan, miệng mồm tía lia hỏi ——
“Anh Tần anh Tần, mau nói cho chúng tớ biết tí quá trình Tiền Mai ăn cám đi.”
“Đúng đúng đúng, tớ tò mò sắp chết rồi đây này.”
“Lúc bả nói xin lỗi có phải là vẻ mặt tức sắp ngỏm luôn không…”
Tiêu Mặc đứng ở bên cạnh nghe xong một loạt vấn đề của bọn họ, lại nghiêng đầu nhìn Tần Hoan, Tần Hoan cũng đang quay qua nhìn y, vì thế cười cười với y.
Nhìn nhau vài giây, Tiêu Mặc thu tầm mắt lại trước, sau đó nhấc chân đi đến chỗ ngồi.
Khi đi ngang qua La Âm, La Âm gọi y lại.
“Cậu không sao chứ?”
Tiêu Mặc lắc lắc đầu, nghĩ nghĩ, trả lời một câu, “Không sao.”
La Âm yên tâm.
Tiêu Mặc tiếp tục đi về chỗ ngồi, khi trở về chỗ, đột nhiên nhận thấy phía sau có một ánh mắt bất thiện dừng trên người mình.
Y xoay đầu lại, nhưng cũng không nhìn thấy người, ánh mắt kia cũng đã biến mất.
Tiêu Mặc như có điều suy nghĩ nhìn chung quanh lớp một vòng, cuối cùng hạ mắt, ngồi xuống tìm sách tham khảo, cúi đầu xem.