Từ phòng hiệu trưởng đi ra, đã sắp hết tiết 5.
Thái Chân không bắt họ quay về học, đi về sẽ làm ồn tới các học sinh đang học, nên cô sừng sộ lên dạy dỗ họ một chút.
Cuối cùng cô nói: “Bốn người các em, chiều đi học đều nộp cho tôi một tờ kiểm điểm, mỗi người ba nghìn chữ, ít một chữ cũng không được, sau tiết cuối, các em lên bục giảng kiểm điểm trước mặt các bạn học cả lớp.”
Trương Tuân là người đầu tiên kêu gào, “Cô Thái, cô nói thật đó hả? Nhục lắm đó cô!”
Thái Chân nhìn hắn chằm chằm, “Không cho các em một bài học, lần sau các em cũng sẽ không nhớ được, lần này là vận khí tốt, Dư Hải Dược quay video, nếu không thì sao? Các em phải nhớ kĩ, vận may sẽ không theo các em mãi đâu, cứ tiếp tục xúc động lỗ mãng như vậy, cuối cùng các em sẽ ngã đau đấy.”
Cô vừa nhìn về phía Khương Hàng, lời nói sâu xa: “Nhất là em, vì sao mà Tiền Mai và ba mẹ của Lô Tiêu vênh váo tự đắc như vậy, vì sao mà thề sắc son cho rằng em sai, xét đến cùng, bọn họ biết thành tích của em không tốt, biết em đi học không chăm chỉ. Đúng, thành tích không thể đại biểu tất cả, nhưng lúc em còn là học sinh, lại là danh thiếp của em, nó đại biểu cho thái độ học hành của em, đại biểu cho năng lực của em, có lẽ có lúc cũng đại biểu cho em có xuất sắc hay không, tuy rằng là thật, nhưng người có thành tích tốt, cuối cùng cũng có thể được các thầy cô thiên vị. Khương Hàng, cô biết em chỉ không chăm học thôi, thời gian không đợi một ai cả, thừa dịp vẫn chưa muộn, em vẫn còn đủ thời gian, mau lấy thái độ đoan chính học tập trở lại, học cho giỏi, không hiểu thì hỏi, hỏi bất kỳ giáo viên nào hoặc là tất cả bạn học nào có thể, đừng để người ta dùng thành tích làm vũ khí công kích em, sau này, em nhớ lại hồi cấp 3, cũng sẽ không hối hận vì thời gian ba năm mình sống, cô đã nói hết lời muốn nói rồi, em suy nghĩ cho kĩ đi.”
Khương Hàng lặng yên nghe, đợi Thái Chân nói xong, cậu mới ngẩng đầu, nghiêm túc chắc chắn: “Em nhớ kĩ rồi.”
Cậu rất cảm kích Thái Chân luôn tin cậu từ đầu tới đuôi, lần này cậu nhớ thật kĩ.
“Thái độ không tồi.” Thái Chân vui mừng cười cười, cô vỗ vỗ vai Khương Hàng, đổi lời, nói: “Nhưng mà trừng phạt em và Tiêu Mặc, vẫn không thể ít, ngoại trừ giấy kiểm điểm ba nghìn từ ra, vệ sinh tuần này của lớp, cũng do hai em làm.”
Khương Hàng: “…”
Vẻ mặt Tiêu Mặc không đổi, y “Ừm” một tiếng đáp ứng.
Trương Tuân nín cười, nín đến nghẹn.
Thái Chân lại nhìn hắn một cái, nói: “Trương Tuân,em cũng thế, thành tích cuả em chỉ khá hơn Khương Hàng một tí, nếu vẫn như vậy, hai bản cũng không thể nâng cao, về sau mỗi trưa, em và Khương Hàng đến văn phòng, cô sẽ mời giáo viên bộ môn phụ đạo cho các em.”
Trương Tuân không cười nữa, suýt chút nữa thì khóc.
Thái Chân lắc lắc đầu, “Được rồi, các em tỉnh lại đi, buổi chiều cô chờ nhận được giấy kiểm điểm của các em.”
Dứt lời, cô nhìn đồng hồ, rồi đi thẳng lên lầu, tiết này chỉ còn lại bảy phút, cô vẫn có việc chưa làm xong.
“Cảm ơn các cậu.”
Tần Hoan khoát tay, “Không có gì, chúng ta là bạn, về sau nếu có chuyện, cậu phải nói ra, vậy thì bọn này mới giúp được.”
Trương Tuân ôm vai cậu, “Đúng vậy, cậu không nói gì cả, lại đột nhiên bị kêu đi, hại bọn này lo lắng gần chết.”
Khương Hàng bị Trương Tuân dùng sức siết chặt, khó chịu muốn chết, vì thế cãi nhau ầm ĩ với Trương Tuân.
Tần Hoan nhìn chằm chằm họ một hồi, bỗng nhiên quay đầu nói với Tiêu Mặc: “Bạn cùng bàn này, tớ phát hiện cậu thật ra trong ngoài không đồng nhất nhé.”
Tiêu Mặc sửng sốt một chút.
Tần Hoan cong môi, mỉm cười, thong thả ung dung liệt kê ví dụ thực tế, “Cậu giúp La Âm bôi bảng, dọn bàn giúp La Âm, lại còn giúp Đồ Tuyết ghi bài, tớ nhớ không lầm, cậu còn từng giúp Đồ Tuyết đi mua băng vệ sinh…Bạn cùng bàn này, cậu thật ra là một người rất nhiệt tình giúp người nhỉ?”
Tiêu Mặc im lặng nhìn hắn, vẫn không có biểu tình, đơ đơ ra, cũng không nói gì.
“Cậu không nói cũng không sao, dù sao tớ cũng nhìn thấy mà.” Tần Hoan cười một tiếng, còn nói, “Chuyện của Khương Hàng, thật cảm ơn cậu.”
Tiêu Mặc cuối cùng mới mở miệng, giọng nhẹ nhàng, “Chỉ là tớ nhìn không được.”
Tần Hoan lấy ra hai cây kẹo mút, chia cho Tiêu Mặc một cây,”Đúng, nhìn không được.”
Hắn cười đến sáng lạn, còn nói: “Đúng rồi, tuần này sinh nhật tớ, sẽ làm một bữa tiệc sinh nhật, địa điểm là quán cà phê của mẹ tớ, thời gian là hai giờ chiều, cậu cũng tới nhé.”
Hắn lập tức thêm một câu, “Không đúng, cậu nhất định phải tới, nói rồi đấy nhé.”
Tiêu Mặc nhìn chăm chú vào Tần Hoan, chần chờ hồi lâu, mới gật gật đầu, “Được.”
Bỗng nhiên, “Tiêu Mặc.”
Tiếng của Dư Hải Dược truyền đến.
Anh ở phía xa phất tay với họ, sau đó đi tới.
Từ từ dừng ở trước mặt Tiêu Mặc, Dư Hải Dược trưng ra vẻ mặt tổn thương, “Ban nãy là tôi giúp cậu, sao không đợi tôi chứ, hơn nữa tốt xấu gì cũng phải có một tiếng “Cảm ơn” nữa chứ.”
Anh xoay người dí sát vào Tiêu Mặc, rồi nói: “Nhưng cậu không nói “Cảm ơn” cũng được, giữa trưa ăn cơm chung với tôi, tôi sẽ không so đo với cậu.”
Tiêu Mặc ngước mắt, “Cảm ơn.”
Giọng điệu vẫn trong trẻo lạnh lùng như máy, không có cảm tình.
“Ôi chao.” Dư Hải Dược ghét bỏ nói, “Cậu thật có lệ.”
Tiêu Mặc nhìn anh, nói: “Cậu không xuất hiện, tôi cũng có thể giải quyết.”
Dư Hải Dược móc ra một điếu thuốc, thưởng thức ở trong tay, “Điều đó tôi lại tin, chỉ là hơi phiền, đôi vợ chồng kia với bà cô sẽ không cho cậu thời gian giải quyết, nếu tới tai bộ giáo dục thật, cậu cảm thấy cánh tay bé nhỏ của cậu, nâng cao hơn đùi của họ?”
Anh tự tiếu phi tiếu nhìn Tiêu Mặc, cho ra một cái kết luận, “Cho nên, một mình cậu, là không được.”
Tần Hoan lên tiếng, “Cậu ấy không hề một mình.”
Hắn đi đến trước mặt Tiêu Mặc, chặn tầm mắt của Dư Hải Dược, sau đó cười lại lặp lại, “Bọn tôi đều ở đây, cậu ấy không có một mình.”
Ánh mắt của Dư Hải Dược lúc này mới dời lên trên người Tần Hoan, gã và Tần Hoan nhìn nhau một lúc lâu, nhún vai, “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Anh lại nói với Tiêu Mặc: “Hôm nay bỏ đi, nhưng tôi vừa ý cậu, cho nên tôi sẽ còn tới tìm cậu.”
Nói xong, anh liền phất tay một cái xoay người chạy lấy người, lúc đi ngang qua Khương Hàng, anh lại dừng lại nhìn Khương Hàng một hồi, đáy mắt hiện lên một tí phức tạp.
Khương Hàng cũng nhìn thấy anh.
Nhưng chỉ một chút, liền nhanh chóng dời mắt, trên mặt là chán ghét và khinh thường không hề che giấu.
Dư Hải Dược cũng lập tức dời tầm mắt.
Trương Tuân thấy hết dáng vẻ của hai người, có chút không hiểu, “Khương Hàng, cậu biết Dư Hải Dược à?”
Khương Hàng lạnh giọng trả lời, “Không biết.”
Tần Hoan mở miệng gọi bọn họ, “Còn một phút nữa là tan học, chúng ta tới căn tin giành chỗ đi, trưa nay tớ mời khách, ăn mừng một chút.”
Hắn quay đầu đối diện với Tiêu Mặc: “Đi chung nhé.”
Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, gật đầu.
—
Thứ sáu này, thông báo xử phạt đuổi học Lô Tiêu và chuyển công tác Tiền Mai được truyền ra, bị dán chung lên bảng thông báo của trường.
Một đám người chen chúc xung quanh, trong đó đa số là người của ban 3 và ban 4.
Có lẽ là cuối cùng cũng đã đổi chủ nhiệm, học sinh ban 4 nhìn xong hoan hô ngay, cả lớp tự chi tiền mua đồ ăn vặt đồ uống, chia cho 15 ban tính từ ban 1, mỗi người ai cũng có, thậm chí ngay cả giáo viên cũng được chia.
Thật sự vui vẻ vô cùng.
Chủ nhiệm mới của ban 4 vẫn là cô dạy Anh văn, tên Hoàng Hiểu Trân, cũng đảm nhiệm chức giáo viên dạy Anh của ban 3, cô được tổ của lớp 10 điều tới, năm kia mới vừa chuyển chính thức, vốn tư lịch của cô vẫn chưa đủ, chỉ là tổ lớp 11 không có dành ra một giáo viên nào được cả.
Nhưng mà bất kể là đổi thành ai, lớp bốn cũng đều vô cùng hoan nghênh.
Chỉ cần không phải Tiền Mai là được.
Ngày đầu tiên Hoàng Hiểu Trân nhậm chức, vốn là bất an, nhưng vừa đến lớp, liền được bạn học cả lớp hoan nghênh nhiệt liệt, đồng thời với kinh hãi chính là yên tâm.
Cô nhìn dáng vẻ hoan nghênh mình của mỗi bạn học, bỗng nhiên có lòng tin.
Sự thật chứng minh, năng lực dạy học của Hoàng Hiểu Trân cũng rất ổn.
Cô và Tiền Mai không giống nhau, kiên nhẫn vô cùng, cho dù học sinh có thành tích kém đi chăng nữa, cô cũng sẽ không buông bỏ, sẽ từ từ phụ đạo cho họ.
Đối xử bình đẳng.
Bởi vậy thắng được không ít hảo cảm của các bạn học.
Mà ngoài việc này ra, thứ sáu này, còn có một chuyện khác xảy ra.
—— Trần Dũng đứng đầu bảng, thi tuần lần này, rớt.