Buổi chiều đi học, lòng Tần Hoan có chút không yên.
Thẳng đến khi sắp tan học, hắn nhắn tin cho Khương Hàng, xác định không có việc gì, mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm.
Sau đó hắn lại làm cuồng ma dán mắt lên bạn trai.
Đã nhận ra tầm mắt của Tần Hoan, Tiêu Mặc hỏi: “Không sao chứ?”
“Ừ, không sao.’
Dưới bàn, Tần Hoan nhẹ nhàng cầm tay của Tiêu Mặc, rồi cười với Tiêu Mặc.
Yêu đương đúng là chuyện kì lạ, chỉ cần quay mặt về phía người mình thích, sẽ không khống chế được mà nhếch mép lên.
(J: Vậy ư, đó giờ em chửa thèm crush ai chứ đừng nói là yêu đương, buần:<<)
Tâm tình cũng sẽ lênh đênh theo gió trời.
Đại khái là, tình yêu chính là có ma lực.
Không cần lo cho Khương Hàng nữa, sau khi tan học, Tần Hoan khôi phục hành vi cà cảm giác tồn tại trước mặt bạn cùng bàn nhà mình.
Hắn nhất định phải đả bại tên tình địch học hành này mới được.
Nhưng mà lúc Tiêu Mặc làm bài vô cùng chuyên chú, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn Tần Hoan một cái, nhưng rất nhanh lại tiếp tục cúi đầu.
Địa vị của học tập, không thể rung chuyển.
Thấy bạn cùng bàn nhà mình hoàn toàn đắm chìm trong học tập, Tần Hoan buồn bực cả hồi, lại nắm tay Tiêu Mặc đặt lên đùi, năm ngón tay dọc theo khe hở trượt vào, mười ngón đan nhau, nắm chặt tay Tiêu Mặc.
Tay kia thì hắn đặt dưới đầu, gục xuống bàn im lặng nhìn chăm chú vào Tiêu Mặc.
Bạn cùng bàn tập trung, đẹp quá trời.
Buổi chiều ngoài bài kiểm tra sinh ra, thì cũng không còn gì cả, trôi qua rất nhanh.
Lúc tan học, Tần Hoan lại đi ký túc xá cùng Tiêu Mặc, cho tới sáu giờ rưỡi, mới lưu luyến không rời chuẩn bị đi.
“Cùng bàn này.”
Tần Hoan kêu Tiêu Mặc tiếng đầu, sau đó lại tới gần sau Tiêu Mặc, xoay người nhẹ giọng gọi bên tai Tiêu Mặc: “Mặc Mặc.”
Tiêu Mặc cảm thấy hơi ngứa,y che tai, quay đầu nhìn Tần Hoan.
Tần Hoan nói: “Tớ sắp phải về rồi.”
Nghe xong, Tiêu Mặc nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ báo thức ở bên cạnh, lập tức buông mắt nói: “Tớ tiễn cậu.”
“Không cần, tự tớ có thể về được.” Tần Hoan lấy tay đè chặt vai Tiêu Mặc, một tay lại chạm lên mái tóc mềm mại của Tiêu Mặc, vén mái tóc dài của y sang một bên, “Tối tớ sẽ tiếp tục kể chuyện cổ tích cho cậu, cho nên trước khi điểm 11 giờ, cậu phải lên giường.”
Tiêu Mặc nói: “Mười một giờ không được.”
Tần Hoan sờ sờ vành mắt đen và bọng mắt của Tiêu Mặc, “Cậu phải đảm bảo giấc ngủ.”
Tiêu Mặc cũng rất kiên trì, vẫn là câu nói kia, “Mười một giờ không được.”
Chống lại ánh mắt kiên định của ngồi cùng bàn nhà mình, Tần Hoan thở dài, hắn trầm ngâm một hồi, lùi bước nói: “Trễ nhất là 12 giờ.”
Tiêu Mặc sau một lúc lâu do dự, mới đáp lời: “Được.”
Tần Hoan cúi đầu, trán kề lên trán Tiêu Mặc, “Không muốn đi chút nào.”
Tiêu Mặc ngước mắt nhìn hắn, mắt đối mắt, bỗng ai cũng im lặng.
Tay của Tần Hoan xoa má Tiêu Mặc, lát sau, hắn lại nhanh chóng hôn lên trán của Tiêu Mặc một cái, “Hôn ngủ ngon, trước hạn.”
Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, cũng tới gần Tần Hoan, chạm vào má hắn một cái.
“Hôn ngủ ngon.”
Tần Hoan đứng hình mất 5s.
Đây không phải là bốn bỏ năm lên nữa.
Trực tiếp hôn luôn rồi.
Cực kỳ ngọt.
Bạn trai chủ động.
Pháo hoa nổ tưng bừng trong lòng, Tần Hoan ôm Tiêu Mặc,,hắn khoát tay lên eo Tiêu Mặc, rồi nhịn không được mà bóp một cái.
Gầy quá.
Phải nghĩ cách bồi bổ cho bạn cùng bàn nhà mình.
Ôm năm phút đồng hồ, cuối cùng Tần Hoan mới thuyết phục được mình buông tay, ôm ấp biến thành khoảng không, hắn không khỏi cảm thấy tiếc.
Còn muốn ôm cái nữa.
Xem ra buổi tối hắn phải nói với mẹ rồi.
Hắn vội chờ mong cuộc sống ở kí túc.
Lấy balo của mình, Tần Hoan nói: “Tớ đi đây.”
Tiêu Mặc đi với hắn ra cửa.
Vừa ra đến trước cửa, Tần Hoan lại quay đầu nhìn Tiêu Mặc, ánh mắt vô cùng nhu hòa, “Sáng mai muốn ăn gì? Tớ mang tới.”
Tiêu Mặc nói: “Tớ không kén.”
Dừng một chút, y lại chêm thêm một câu, “Cậu có chìa khóa, tự đi vào.”
Tần Hoan sờ sờ cái chìa khóa trong túi, nụ cười vô cùng chói mắt, “Tớ nhớ mà.”
Hắn lại đưa tay sờ sờ đầu của Tiêu Mặc, “Nhớ là 12 giờ phải lên giường nhé, tớ sẽ gọi điện thoại tới đấy.”
Sau khi Tần Hoan đi rồi, Tiêu Mặc lại về trước bàn ngồi đọc sách, cầm bút lên chuẩn bị làm bài tiếp, nhưng mà y nhìn thấy đề bài thi, lại chậm chạp không động bút.
Y có hơi bàng hoàng.
Mới rồi có Tần Hoan ở đây, dù cho không nòi gì, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.
Y biết có người ở cạnh mình.
Lúc này Tần Hoan đi rồi, ký túc xá chỉ còn lại có một mình y, trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Tịch mịch.
—— trong đầu Tiêu Mặc hiện lên từ này.
Từ lúc y tự phong bế mình về sau, đã lâu lắm rồi không có cảm giác như vậy, bởi vì y luôn một mình mình.
Tần Hoan là người đầu tiên phá vỡ bức tường này và chạy vào.
Nhưng may mắn là, gặp được Tần Hoan.
Tiêu Mặc nhìn chằm chằm bài thi một hồi, bỗng thả bút trong tay xuống, lấy điện thoại bên cạnh lại.
Y gửi một tin ngắn cho Tần Hoan.
——
Trên tàu điện ngầm.
Tần Hoan nắm tay vịn, trong đầu đều toàn là Tiêu Mặc.
Hắn đã từng cho rằng trên mạng bảo tình nhân anh anh em em tách ra một phút đồng hồ thì như là sắp chết là khùng điên, không hề lí trí, nhưng giờ hắn mới nhận ra, thì ra đó chính là trạng thái đang yêu đương.
—— dù cho mới tách nhau một giây, cũng đã không khống chế được mà nhớ người ấy.
Tần Hoan lấy điện thoại ra, nhập vào dãy số đã gần như là nằm lòng, nhưng lúc sắp nhấn nút gọi thì lại dừng lại.
Mới tách nhau ra chưa được nửa tiếng nữa.
Giờ lại đi gọi, bạn cùng bàn sẽ cảm thấy hắn phiền lắm nhỉ?
Ráng nhịn chút nữa.
Đợi về nhà rồi tính tiếp.
Tần Hoan quyết định để cho mình dời đi lực chú ý một chút, hắn mở trò chơi, vừa chuẩn bị chơi, điện thoại liền vang lên.
Là tiếng chuông hắn đặt riêng cho Tiêu Mặc.
Tần Hoan lập tức rời khỏi trò chơi, mở đoạn tin nhắn đó ra.
—— Yêu bạn cùng bàn nhất: Tớ nhớ cậu.
Tần Hoan xem bốn chữ này trái trái xuôi xuôi vô số lần, cuối cùng hắn cười mắng một câu, “Mẹ kiếp, phạm quy quá rồi.”
Tàu điện ngầm đến trạm, Tần Hoan không hề nghĩ ngợi, trực tiếp bắt xe, sau đó vòng qua bên khác, trở lại đường về trường.
Cùng lúc đó, hắn gọi điện thoại cho mẹ.
Tuy rằng thỉnh thoảng Tần Hoan sẽ bướng một chút, nhưng tóm lại lại là một đứa nhỏ làm cho người ta yên tâm, cho nên mẹ Tần nghe hắn bảo tối muốn qua ngủ chung với bạn, chỉ dặn dò đơn giản đôi ba câu rồi đồng ý.
Tần Thời làm ổ trên sofa xem TV, thấy mẹ Tần cúp điện thoại, liền hỏi: “Tối anh không về hả?”
“Ừ, nó ngủ lại nhà bạn học.”
Tần Thời lấy cái gối ôm qua, bỗng nói: “Mẹ, có khi nào anh yêu sớm không? Tối hôm qua nửa đêm rồi mà ổng còn nói chuyện điện thoại.”
Mẹ Tần rất thoáng, “Chỉ cần anh con không quen với mấy người bừa bộn, yêu sớm thì yêu sớm.”
Bà cười cười, rồi nói: “Huống chi, mẹ các con sinh các con đẹp trai như thế, không ai thích, mới lạ ấy.”
Tần Thời cười hì hì chỉ chỉ nó: “Vậy con cũng có thể yêu sớm hỏoooooo ~?”
“Không được.” Mẹ Tần lặt mặt còn nhanh hơn bánh tráng, “Anh con nhiêu còn con nhiêu, con chưa được 16 nữa, lo học hành chăm chỉ đi cho mẹ.”
Tần Thời: “…”
Đoạn trò chuyện này, Tần Hoan không hề hay biết, sau khi ra cửa tàu điện ngầm hắn chạy thẳng một mạch.
Nhanh nào.
Nhanh hơn chút nữa.
Tần Hoan dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trường học, chào bảo vệ xong thì thuận lợi vào trường học.
Đứng ở ngoài cửa phòng 302, Tần Hoan thở hổn hển một lát, chờ thở gấp xong, hắn liền lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Tiêu Mặc ngoái đầu.
Tần Hoan đứng ở cửa, nhìn thấy Tiêu Mặc hiếm khi lại lộ ra vẻ kinh ngạc, cong môi nở nụ cười gió xuân ấm áp.
Hắn nói: “Tớ quay lại rồi nè.”
Đóng cửa phòng, Tần Hoan đi đến trước mặt Tiêu Mặc, sau đó cúi người xuống, tầm mắt ngang với Tiêu Mặc, “Có thể cho tớ ở nhờ một đêm không?”
Vẻ mặt của Tiêu Mặc dịu quặt, “Ừm.”
Tần Hoan mỉm cười, hắn kéo ghế dựa qua, ngồi xuống cạnh Tiêu Mặc, “Cậu cứ tiếp tục làm bài đi, tớ bồi cậu.”
Tiêu Mặc gật đầu cười, “Được.”
Bắt đầu làm bài lại, tốc độ của Tiêu Mặc nhanh hơn không ít so với ban nãy, có thể toàn tâm toàn ý tập trung, không bao lâu, y đổi đề khác làm.
Bài thi đó vốn đã viết tùm lum la, nhưng lại không sai nửa điểm.
Sắp mười giờ, Tần Hoan mới thu hồi tầm mắt dừng ở trên người Tiêu Mặc, lấy bài tập hôm nay ra, làm bài.
Bài tập không khó, chủ yếu là để ứng phó, hắn làm xong rất nhanh.
Tiêu Mặc cũng đồng thời ngừng bút.
Nghiêng đầu nhìn Tần Hoan, Tiêu Mặc hỏi: “Cậu muốn tắm trước hay sao?”
“Ừ.”
“Tớ lấy đồ ngủ cho cậu.”
Tần Hoan đứng dậy đi tới chỗ phòng tắm. Sau khi cởi áo ra trong phòng tắm, hắn lại nhớ ra cái gì đó: “Mặc Mặc, phải có quần lót nữa ấy nhé.”
Tay lấy quần áo của Tiêu Mặc dừng một chút.
Tần Hoan cũng hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Quần lót á.
Bạn trai!
Tần Hoan không dám đòi hỏi nữa, hắn rụt đầu lại, sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng tắm lại.
Cái đm, hắn cương rồi.
Tần Hoan dựa lưng lên tường, lấy tay che mắt, đáy lòng lại thầm nhẩm bài văn. Đọc một hơi hai lần 《Quy khứ lai từ》, hắn mới tỉnh táo lại, định mở nước tắm.
Lúc này, hắn lại nghe thấy Tiêu Mặc đứng ở ngoài cửa nói: “Đồ sạch để ở ngoài.”
Tần Hoan chột dạ hắng giọng một cái, “Biết rồi.”
Tần Hoan tắm rất nhanh, không bao lâu liền mở cửa phòng tắm, lấy đồ sạch Tiêu Mặc để ở cửa tròng vào.
Tiêu Mặc đã phải tìm cái T-shirt lớn nhất của y, nhưng mặc ở trên người Tần Hoan, chỉ thấy vừa vặn thôi. Cũng may là quần thể thao vốn hơi dài, nếu không Tần Hoan sẽ mặc thành quần 7 tấc mất thôi.
Sau đó, tuy rằng quần – sịp mới toanh, nhưng…nhỏ thật sự.
Ôm quần áo mới thay ra đi tới, Tần Hoan cố gắn bỏ qua cảm giác bó chặt khó chịu, vẻ mặt tự nhiên nói với Tiêu Mặc: “Cậu cũng mau đi tắm đi, sắp mười hai giờ rồi.”
Nói xong, hắn liền đi tới ban công giặt quần áo.
Lúc Tiêu Mặc tắm rửa xong đi ra, đã sắp mười một giờ năm mươi.
Chuẩn bị đi ngủ.
Giường kí túc xá không lớn, muốn chứa hai người,lại còn là hai thằng đực rựa, thật rất chật.
Tần Hoan nghĩ nghĩ, dứt khoát nghiêng người, ôm Tiêu Mặc vào lòng.
—— Thế này thì sẽ không quá chật.
Đèn kí túc đã tắt.
Trong bóng đêm, hai người dựa vào nhau rất gần, gần đến mức có thể ngửi được mùi hương trầm của sữa tắm trên người đối phương, tiếng tim đập, cũng có thể nghe rõ.
Tần Hoan nhẹ hôn lên tóc Tiêu Mặc, bắt đầu kể chuyện cổ tích.
Giọng của hắn trong đêm tối vắng lặng này, có vẻ dịu dàng và êm tai đến lạ.