Tới gần tuyến xe cuối vô cùng đông, hai người Tần Hoan và Tiêu Mặc lên xe, bị chen chỗ góc trong cửa xe.
Ngay cả quay người cũng có hơi khó khăn.
Tiêu Mặc dựa lưng vào cửa, tay của Tần Hoan chống trên cửa, nhìn qua giống như là hắn đang “Kabe – don” Tiêu Mặc vậy.
Tư thế của hai người, là mặt đối mặt.
Lại vì gần nhau, Tần Hoan đều có thể ngửi được hương dầu gội từ tóc của Tiêu Mặc, mà tầm mắt của hắn đi xuống, có thể thấy rõ mặt của Tiêu Mặc.
Đến nỗi hơi thở mà hắn thở ra cũng có thể phả tới tóc Tiêu Mặc.
Quá gần.
Dù rằng gần đây hai người có hơi thân nhau một chút, nhưng cũng không có thân tới mức này.
Tư thế như vậy, thật quá xấu hổ.
Tần Hoan tận lực để ánh mắt của mình dừng ở cửa xe, nhìn thấy bóng cây bên ngoài chạy ngược, mà Tiêu Mặc lại cúi đầu, rất im lặng.
Từ khu thương mại đi về, ít nhất còn có tám trạm, câm như hến thế này cũng không được.
Tần Hoan tìm đề tài, “Trường học trước đây của cậu là trường nào?”
Lại nói tiếp, ban bọn họ không ai biết Tiêu Mặc chuyển tới từ trường nào, hơn nữa lớp 11 chuyển trường đến trường của họ, rất hiếm.
Nhất Trung là trường trung học trọng điểm của thành phố Y, thủ khoa và kế thủ khoa thi vào trường cao đẳng thành phố mấy năm đều học chỗ này ra, điểm thi giữa kì rất cao, bình thường đều là trực tiếp thi vào, có rất ít người nửa đường lại chuyển học, bởi vì cũng không chuyển vào được.
Lần này Tiêu Mặc không trả lời.
Không ư hử một tiếng.
Thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng.
Hiển nhiên là không muốn trả lời, hoặc có lẽ là, y đang kháng cự trả lời.
Điều này có thể thấy được từ tay phải nắm tay vịn của y bỗng xiết chặt.
Chú ý tới chi tiết này, Tần Hoan cũng không tiếp tục hỏi về đề tài này nữa, hắn đổi đề tài, “Tay cậu, lúc đi kiểm tra bác sĩ nói gì?”
Giọng của Tiêu Mặc rất nhạt, “Ổng nói hồi phục tốt lắm.”
Tần Hoan “À” một tiếng, “Vậy là tốt rồi.”
Không phản đối.
Trái lại Tiêu Mặc lại đột nhiên chủ động hỏi Tần Hoan: “Vì sao ở lại một mình chờ tôi?”
Tần Hoan nhìn y, “Tôi nghĩ, xảy ra chuyện như thế cậu có bị trách không? Có hơi để ý, nên ở lại.”
Tiêu Mặc ngẩng đầu, “Cảm ơn.”
Tần Hoan nở nụ cười, “Không phải cậu đã đưa tôi rồi sao? Tạ lễ, còn nói cảm ơn làm gì?”
Tiêu Mặc nhìn hắn chằm chằm.
Tần Hoan hậu tri hậu giác phản ứng lại kịp, hình như là mỗi lần hắn đều phải nhắc nhở Tiêu Mặc, để y nhớ là phải nói lời cảm ơn với mình.
Như thế là do lễ phép thôi.
Đâu có khùng.
Hai người trò chuyện câu được câu không, hiếm thấy Tiêu Mặc không hề bóp chết cuộc trò chuyện, không khí cũng không lúng túng giống ban đầu.
Rất nhanh Tần Hoan phát hiện, giọng nói của Tiêu Mặc cũng dần dần mềm mại, không có lạnh tanh như máy móc nữa.
Sau hai mươi phút, xe buýt dừng trạm.
Trạm này rất nhiều người đều phải xuống xe, cửa xe vừa mở ra, mọi người liền đẩy tới đẩy lui ghê gớm, Tần Hoan và Tiêu Mặc cũng phải xuống xe.
Một chân của Tiêu Mặc mới vừa giẫm lên đất, phía sau đám người đùn đẩy không biết là ai đột nhiên đẩy y một cái, y lảo đảo một cái, vấp phải thành của lối xuống, trọng tâm nghiêng về trước, thiếu chút nữa cả người té xuống.
May mà Tần Hoan lanh tay lẹ mắt bắt được y.
Tay của Tần Hoan vòng lấy eo của Tiêu Mặc, nửa ôm cả người y vào trong ngực, sau khi đỡ y đứng vững, liền hỏi: “Không sao chứ?”
Tiêu Mặc lắc đầu, nhìn thoáng qua phía sau Tần Hoan, lùi ra khỏi ngực hắn.
Xe buýt đã đi từ lâu, đám người tranh nhau xuống xe vừa rồi cũng từ từ tan rã.
Tần Hoan cúi đầu nhìn nhìn tay của mình, nhớ tới vừa rồi lúc mình vòng qua eo của Tiêu Mặc, nhỏ như thế, một tay hắn có thể nắm hết.
Hắn ngẩng đầu lần nữa, tầm mắt dừng ở trên người Tiêu Mặc, lúc này mới ý thức được, bạn cùng bàn của hắn gầy không sao tả nổi, cả người, không có một chút thịt thừa, lúc này mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, sự gầy gò của y lại nổi bật lên, tựa như nếu có một trận gió to thì có thể thổi bay người đi.
Chống lại ánh mắt của Tần Hoan, Tiêu Mặc nghi hoặc, “Hửm?”
“…Không có gì.” Tần Hoan lắc đầu.
Tiêu Mặc nhìn Tần Hoan, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, liền hỏi: “Cậu không về hả?”
Tần Hoan lấy lại tinh thần, hắn quét mắt về phía con đường không có nửa bóng người, nghĩ nghĩ, nói: “Tôi đưa cậu về một đoạn?”
Tiêu Mặc từ chối nói: “Không cần.”
Ánh mắt của Tần Hoan dạo qua một vòng trên cánh tay của Tiêu Mặc, còn muốn nói gì đó, lại vào lúc này, nghe thấy một giọng nữ vang lên ở bên cạnh.
“Tiểu Mặc?”
Tần Hoan nghe tiếng quay đầu lại, liền thấy một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi đứng ở dưới đèn đường cách đó không xa, đang nhìn bọn họ.
Sau đó hắn lại nghe thấy Tiêu Mặc gọi, “Cô.”
Tiêu Mặc đi mấy bước tới chỗ Tiêu Nguyệt Mai, lại dừng lại quay đầu nói một câu với Tần Hoan, “Tớ đi nhé.”
Cô?
Là ở chung với người thân sao?
Tần Hoan đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai đi xa, đối với bạn cùng bàn của hắn, đột nhiên cảm thấy thật tò mò.
__
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, đảo mắt lại tới thứ hai.
Thứ sáu tuần trước Thái Chân đã nói, tuần này sẽ bắt đầu kiểm tra.
Quả nhiên, giảng bài xong liền bắt đầu, Tiền Mai ôm bài kiểm tra bước vào lớp, định kiểm tra tuần cho cả lớp trong hai tiết này.
Tiền Mai bảo cả lớp cất sách giáo khoa, tách bàn ra, xoay hộc bàn ra phía trước, sau đó tách bạn cùng bàn ra, vốn là bốn tổ chia làm tám tổ, giữa người và người đều cách ra một lối đi nhỏ, chuẩn bị làm bài.
Thứ hai liền kiểm tra, quả thật là trở tay không kịp.
Một số bạn bi thương ở trong lòng.
Nhưng mà bọn họ oán thì oán, cũng không dám biểu hiện ra trước mặt Tiền Mai.
Nói nhiều một câu cũng không dám.
Bởi vì Tiền Mai rất phiền, một lời không hợp liền mắng người, mách chủ nhiệm lớp, mách cha mẹ.
Mà lại nói khó nghe nữa.
Trước đó có một lần bà ta ầm ĩ đến trước mặt chủ nhiệm, khiến cả lớp bị phê bình, hơn nữa còn phải viết kiểm điểm.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Đợi cho chuẩn bị xong bàn, Tiền Mai bắt đầu phát bài kiểm tra, bà để cho hàng đầu và bạn học truyền ra sau theo thứ tự, còn bà thì đứng trên bục nói: “Mặc dù chỉ là kiểm tra tuần, nhưng nếu ai dám quay bài mà bị tôi bắt được tôi cũng sẽ không tha.”
“Bài kiểm tra này rất dễ, tất cả bạn học không biết làm thì tỉnh lại cho tôi, ngẫm lại coi bình thường các cô cậu làm gì, ở đây là trường học, không phải là nơi các cô cậu giỡn chơi, nếu như ngay cả đọc sách cũng không đọc được, tương lai các cô cậu ra xã hội rồi, cũng là người không ra gì.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của bà dừng ở trên người mấy bạn học có thành tích không tốt, những lời này nói cho người nào nghe, ý trong lời nói.
Khương Hàng cũng nằm trong số đối tượng Tiền Mai cảnh cáo.
Cậu cầm bài kiểm tra, liếc nhìn, lại thấp giọng mắng: “Má, vl.”
Tần Hoan ngoáy ngoáy lỗ tai, đạp bàn một cái, giọng miễn cưỡng, nhưng vẻ mặt của hắn rất lạnh, “Cô à, chúng ta phải làm kiểm tra, cô có thể câm mồm lại được chưa?”
Hai từ “câm mồm” nện lên đầu Tiền Mai, nhưng làm Tiền Mai tức giận đến tức ngực, chuông vào học sắp vang, bài kiểm tra cũng phát xong, các học sinh mắt trông mong mà nhìn bà, chờ bà bật máy nghe, ra vẻ “Bọn em muốn kiểm tra.”
Dưới tình huống như thế, bà nói thêm cũng không ổn, đành phải nhịn, mặt đỏ lên vì tức, hung ác trợn mắt nhìn Tần Hoan một cái.
Tần Hoan vốn không để ý, hắn còn cười cười với Tiền Mai.
Quyết chí muốn khiến người giận chết khiếp.
Tiêu Mặc nghiêng đầu nhìn chăm chú Tần Hoan, cho tới khi tiếng nói vang lên, y mới quay trở lại, cúi đầu làm bài.
Phần nghe 20 phút đã xong, trong ban đã có bạn học thở dài.
Tiền Mai nhíu mày gõ bàn, “Im lặng!”
Đối với Tiêu Mặc mà nói, phần nghe của bài kiểm tra này không khó, y mau chóng làm hết trắc nghiệm và hoàn thành chỗ trống, nhưng mà y vô tình nhìn qua, Tần Hoan kế bên có tốc độ giống y, thậm chí còn nhanh hơn y một chút, lúc này đã làm phần thứ hai.
Tiêu Mặc không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Y hơi bất ngờ.
Nhận thấy ánh mắt của Tiêu Mặc, Tần Hoan nghiêng đầu qua chỗ khác, sau đó nhe răng cười với y.
Nhìn nụ cười của Tần Hoan, Tiêu Mặc mấp máy môi, quay đầu lại, lúc chuẩn bị làm tiếp thì bài kiểm tra bị một bàn tay lấy đi.
Y ngước mắt, liền thấy Tiền Mai mặt không thay đổi nhìn y đăm đăm, cầm trong tay bài kiểm tra của y, ánh mắt mang theo khinh bỉ và coi rẻ.