Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 6


Vu Hâm mặt đỏ lên đầy kích động, cổ lộ ra gân xanh.

Hai tay hắn run rẩy cầm tay Úc Thanh Hoan, không ngừng lắp bắp: “Trúng trúng trúng…..”
Úc Thanh Hoan choáng váng hỏi, “Trúng bao nhiêu?”
Vu Hâm hít thở thật sâu mấy lần, lúc này mới ôm ngực, giơ một ngón tay về phía Úc Thanh Hoan, “Giải nhất!”
“Cái gì?” Úc Thanh Hoan trợn mắt lên, giật lấy điện thoại của Vu Hâm, tỉ mỉ đối chiếu số trên tờ vé số.

Từ số đầu tiên đến số cuối cùng, toàn bộ giống nhau như đúc!
Một cặp hơn sáu triệu, Úc Thanh Hoan mua mười cặp.

“Lừa người chứ gì…” Hắn không dám tin, thả người rơi xuống ghế salon, nhìn hai tấm giấy mỏng đang cầm trong tay, trong thời gian ngắn không biết nên nói gì cho phải.

Chuyện này quá hoang đường!
Đời trước, bởi vì vận may kém vô cùng, Úc Thanh Hoan cố ý chơi mấy trò GA lấy thưởng, kết quả một lần cũng không trúng! Thậm chí có một lần nghe đâu chín mươi chín phần trăm người chơi đều có thưởng, hắn cũng không trúng nổi!
Làm sao mà sống lại một lần, vận may lại nghịch thiên như vậy! Chuyện này không khoa học!
“Quá mức….” Vu Hâm đi tới đi lui trong phòng, hưng phấn đến mức hai mắt tỏa sáng, cứ như người trúng thưởng là hắn vậy.

Đi lại khoảng chừng hơn mười phút, hắn mới tạm trấn tĩnh lại, dùng tốc độ khó tin với thân hình mập mạp ấy nhảy tới trước mặt Úc Thanh Hoan, “Thanh Hoan, hơn 60 triệu! Hơn 60 triệu đấy! Cậu muốn tiêu như thế nào?”
Không chờ Úc Thanh Hoan trả lời, liền tự mình nói tiếp: “Quần áo hàng hiệu, đồng hồ đeo tay đều phải mua! Đúng rồi! Còn có đồ trang sức, chúng ta đều phải mua loại tốt nhất!”
“Nào nào, tôi phải lên danh sách những thứ cần mua mới được!”
Nhìn không khác gì một thằng nhóc hai mươi tuổi muốn mua xe, đang chuẩn bị liều mạng làm một tên phá của.

“Anh, bình tĩnh, bình tĩnh lại đã.” Úc Thanh Hoan thở dài một tiếng, ngăn Vu Hâm đang không thể ngồi yên lại, nói: “Hơn 60 triệu, nộp thuế mất một phần năm, chỉ còn lại hơn 40 triệu thôi.”
Đời trước hắn đã thấy nhiều tiền, hơn 40 triệu mặc dù là một con số lớn, đối với Úc Thanh Hoan mà nói, cũng không tính quá lớn, bởi vậy hắn chỉ kinh ngạc một chút rồi thôi.

Câu nói này coi như làm cho Vu Hâm bình tĩnh lại, “Cậu vậy là muốn mua nhà? Muốn mua chỗ nào? Biệt thự trên núi? Hay là biệt thự kiểu Hoa bên bờ sông?”
Đứa nhỏ này có tiềm lực, ra mắt liền diễn phim điện ảnh của Lưu Gia An, chỉ cần không tự tìm đường chết, tương lai nhất định thành công.


Sau khi nổi tiếng rồi mà vẫn ở kí túc xá của công ty thì không hay lắm.

Nghĩ vậy, Vu Hâm cảm thấy số tiền thưởng này tới thật đúng lúc, giống như cố ý đưa tiền cho Úc Thanh Hoa đi mua nhà vậy.

Úc Thanh Hoan lại lắc đầu, “Em không thích mấy nơi đó, nhà trong khu dân cư, trị an tốt là được rồi.”
Hắn nghĩ kĩ một chút, bây giờ giá nhà cũng không đắt đến mức quá đáng, hắn mua một căn chừng trăm mét vuông hai phòng ngủ, cho dù là ở khu chung cư cao cấp, tính cả tiền sửa sang phòng, 20 triệu cũng đủ rồi.

“Dành ra 20 triệu để mua nhà, còn lại, em muốn đem quyên góp hết.”
Tuy cha mẹ hắn vì gặp tai nạn xe mà đều qua đời lúc hắn mới mười hai tuổi, hắn lớn lên lại không phải chịu nhiều khổ sở.

Cha mẹ hắn lúc sinh thời đều có nhân duyên tốt, hàng xóm thân thích cũng biết Úc Thanh Hoan là đứa trẻ tốt, trong thời gian hắn đi học, có tiền bỏ tiền, có sức góp sức, cùng nhau chu cấp cho hắn đến tận lúc lên đại học.

Những chuyện này tuy Úc Thanh Hoan chưa từng nói ra, nhưng vẫn luôn ghi ở trong lòng.

Sau khi tốt nghiệp lựa chọn tiến vào trong giới giải trí cũng chỉ vì muốn sớm ngày báp đáp lại những người đối tốt với hắn.

“Đem quyên góp?” Vu Hâm hả họng, có chút không thể hiểu được, hắn cố gắng khuyên Úc Thanh Hoan: “Cậu vừa mới bước chân vào giới giải trí, không có người chống lưng, chính là lúc cần dựa vào tiền, cho dù cậu muốn đem làm từ thiện thì cũng đợi sau này nổi tiếng rồi cũng không muộn.”
“Không.” Úc Thanh Hoan bác bỏ, “Anh, em đã quyết định rồi, anh đừng nói lại nữa, em chỉ muốn nhờ anh, về quê nhà của em, gặp chính quyền ở đó bàn bạc chuyện quyên góp có được không?”
Quê Úc Thanh Hoan tên Đào thôn, là một vùng quê non xanh nước biếc.

Đào thôn trồng rất nhiều đào ruột vàng, hầu như mỗi nhà đều có một vài vườn đào, trồng được loại đào căng mọng nhiều nước, lại ngọt như mật.

Có thể vì giao thông không thuận tiện nên quả đào hầu như không bán ra bên ngoài, chỉ có vài nơi ở xung quanh thị trấn tới mua, năm hào một cân, mà bán không hết cũng chỉ có thể để rụng thối xuống đất.

Đời trước, Úc Thanh Hoan sau đó mấy năm mới quyên góp tiền, giúp đỡ chính quyền sửa đường, mở xưởng sản xuất đồ hộp.

Mà đời này, hắn lại may mắn sớm có tiền, lần này, những người dân ở quê hắn lại được sống thoải mái sớm mấy năm.


Chỉ là bây giờ, “Một đường sinh tử” đã chọn được toàn bộ diễn viên, mấy ngày tới hắn còn phải tới gặp những người khác, rồi lại đến phim trường, chuẩn bị vào đoàn, không tiện xin nghỉ, chỉ có thể nhờ Vu Hâm.

Vu Hâm đem giải nhất báo cho hắn biết, hắn cũng tin tưởng anh.

Vu Hâm nghe hắn nói kiên quyết, yên lặng nhìn hắn hồi lâu mới chậm rãi nói: “Được, lần này anh giúp cậu đi, đảm bảo làm tốt mọi chuyện, cậu ở đây yên tâm đóng phim cho tốt.”
Trong lòng lại nghĩ, nếu như là hắn, đang nghèo rớt mùng tơi lại trúng số, tuyệt đối sẽ không giống như Úc Thanh Hoan, mắt cũng chẳng chớp lấy một cái đem tiền đi quyên góp hơn một nửa.

Tấm lòng cùng suy nghĩ như thế, không phải người nào cũng có.

Vu Hâm dám khẳng định cho dù Úc Thanh Hoan không tiến vào giới giải trí, ở trong ngành của hắn cũng sẽ không tầm thường.

Hắn có chút bội phục nhìn Úc Thanh Hoan, liếc mắt một cái, không nói thêm nữa, nhanh chóng vận dụng quan hệ đi tìm hiểu tình hình ở Đào thôn.

Nếu Úc Thanh Hoan đã tin tưởng hắn như thế, hắn nhất định phải xử lý tốt, tuyệt đối không phụ lòng người.

Sau khi Vu Hâm rời đi, Úc Thanh Hoan liền nằm lì ở nhà đọc kịch bản “Một đường sinh tử”, cho dù đã đọc hàng chục lần, hắn cũng không dám sơ suất, đọc thêm một lần, biết đâu lại có thu hoạch mới.

Buổi trưa, hắn đang nghĩ tìm gì đó ăn, điện thoại loại rung liên hồi.

Hắn mở ra nhìn, hóa ra là Lưu Gia An tạo một cái group, những diễn viên trong phim đều được thêm vào.

Lưu Gia An: Mọi người thay đổi biệt danh của mình, bên cạnh tên thật thêm tên vai diễn trong phim, thuận tiện làm quen nhau.

Thêm nữa, tối nay đoàn phim mời một bữa cơm, ai có thể đi không cần lên tiếng, ai không thể đi thì bước ra đây.

Lưu Gia An quả nhiên là người xuất thân từ trong quân đội, tác phong vô cùng cứng rắn, nhìn vào vô cùng có uy nghiêm, thế nên sau khi ông nói xong, không có ai nói chuyện, chắc hẳn mọi người đều chịu khuất phục uy danh của đạo diễn, không dám nói không đến được.


Lưu Gia An lúc này mới hài lòng, giọng cũng nhẹ nhàng đi: Vậy chúng ta hẹn nhau 6 giờ ở phòng riêng số một ở nhà hàng Nhất phẩm.

Úc Thanh Hoan nghe lời Lưu Gia An đổi tên, nhìn qua một lượt, thấy mọi người cũng đã đổi xong.

Diễn viên so với đời trước không có gì thay đổi, nam chính vẫn do ảnh đế Triệu Khanh Uyên đóng, nữ chính vẫn là tiểu hoa đang hot nhất lúc này Vương Trình Trình.

Đời trước Úc Thanh Hoan chưa từng gặp hai người này.

Sống lại một lần này, cuộc đời hắn đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Buổi tối đi liên hoan, Úc Thanh Hoan sửa soạn một chút rồi ra ngoài, hắn muốn đi mua quần áo.

Lần đầu gặp mặt đoàn phim, hắn không thể mặc một thân quần áo rách rưới được, nhỡ đâu gặp được người hợp mắt thì sao.

Cơ hội là dành cho người có chuẩn bị, dĩ nhiên đàn ông cũng thế!
Cũng may hắn lúc học đại học cũng đi làm thêm nhiều, vẫn có một khoản tiền tiết kiệm, không đến nỗi mua một bộ quần áo xong liền phá sản.

Úc Thanh Hoan ăn một bữa cơm, sau đó tới trung tâm phát hành xổ số đăng kí nhận thưởng, xong rồi mới lững thững tới trung tâm thương mại.

Mà cùng lúc đó, mỗi tuần họp mặt gia đình một lần, Hoắc gia cũng đang ở bên trong.

Trong trung tâm thương mại, nhìn con trai trầm mặc không nói, cho dù đang ở giữa chốn đông người mặt cũng không hề có cảm xúc, Hoắc phu nhân thở dài, “Tiểu Cố, có muốn xem quần áo không? Mẹ mua cho con.”
Hoắc Cừ nhìn mẹ một cái, lắc đầu.

Hoắc phu nhân đã quen với thái độ như vậy của hắn, không nói hai lời liền kéo hắn vào một cửa hàng: “Nào, con đi thử quần áo đi, mẹ với hai anh xem cho con.”
Đúng lúc cửa hàng mới nhập hàng, lên kệ một loạt quần áo mùa thu kiểu mới nhất, người đến xem hoa cả mắt.

Hoắc Cừ giống như con thú nhỏ cảm giác được chuyện không ổn, lùi về sau một bước, ngập ngừng nói: “Chúng ta còn phải đến viện nghiên cứu nữa…”
“Đi cái gì mà đi! Anh hai đã xin nghỉ cho con rồi.” Hoắc phu nhân tức giận lườm hắn một cái, quay qua nói với nhân viên: “Đem mấy bộ âu phục kia tới đây, tìm cho tôi cỡ vừa với thằng bé!”
Ôm một đống lớn quần áo, Hoắc Cừ cực kì không tình nguyện bước vào phòng thay đồ.


Thế nhưng Hoắc phu nhân cùng hai cậu con trai lớn chờ mãi cũng không thấy Hoắc Cừ đi ra.

Hoắc phu nhân lại như đã quen, đẩy Hoắc Vanh một cái, bình tĩnh nói; “Tiểu nhị, em trai con có khi lại không biết mặc như thế nào, con vào xem thử đi.”
“Mẹ, đừng gọi con là tiểu nhị nữa được không, nghe cứ như chân sai vặt.” Hoắc Vanh đứng lên, kháng nghị với mẹ.

“Không chịu cũng phải chịu.” Hoắc phu nhân lườm hắn một cái, thiếu kiên nhẫn nói: “Còn phiền nữa, mau đi xem em con đi.”
Hoắc Vanh không thể làm gì khác hơn là ủy khuất ngậm miệng lại, đi vào phòng thay đồ.

Quả nhiên, Hoắc Cừ đang nhìn xem quần tây buộc nút như thế nào.

Hãng này thiết kế rất khó hiểu, Hoắc Cừ nhìn một lúc lâu cũng không biết mấy cái nút buộc tinh xảo kia buộc thế nào.

“Như vậy là được rồi.” Hoắc Vanh ngồi xuống, đem nút buộc lại.

“À, ra là như thế,” Hoắc Cừ bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Em ấy, mẹ thật là bất công mà.” Hoắc Vanh ngồi xổm không đứng lên, cầm lấy góc áo của em trai mà ai oán.

Hoắc Cừ đang chuẩn bị đi ra ngoài, bất ngờ bị anh hai kéo lại, mê mang mất mấy giây, lúc này mới cúi đầu nhìn Hoắc Vanh dò hỏi: “?”
“Aizzz, anh trong mắt mẹ còn không bằng ngọn cỏ, vừa bất lực vừa đau lòng quá.”
Hoắc Cừ chớp mắt một cái, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên giơ tay, xoa xoa đầu anh hai của hắn, “Không cần đau lòng.”
Chỉ có thế, anh hai ngốc trong nháy mắt như được chữa lành, giống như husky chạy ra khỏi phòng thử đồ, còn xung phong nhận chân sai vặt giúp em trai thay đồ.

Hoắc Cừ người cao chân dài, trời sinh là cái giá treo đồ, mặc bộ nào cũng có cảm giác suất khí cấm dục làm cho Hoắc phu nhân do dự, nhìn thấy bộ nào cũng đẹp, lại không thể mua hết tận mấy chục bộ, kéo Hoắc Tranh và Hoắc Vanh qua cùng chọn.

Ba người thảo luận khí thế ngất trời, ai cũng không chú ý đến Hoắc Cừ thấy một bóng người lướt qua bên ngoài, mắt liền sáng lên, không chút suy nghĩ đuổi theo.

Đợi đến khi Hoắc phu nhân chọn được quần áo, đang định gói lại thanh toán thì mới phát hiện ra, con trai út lại biến mất rồi!
_______
Tác giả:
Hoắc phu nhân: Thót tim QAQ.

Bình Luận (0)
Comment