*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lời nói của Mạt Minh không rõ ràng khiến hắn khó chịu, hoặc là không tìm được ngọn nguồn, không giải quyết được phiền muộn, hắn muốn hỏi Mạt Minh là có ý gì, cũng không biết nên sắp xếp từ ngữ nói như thế nào.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Mạt Minh bị âm thanh này kinh ngạc mở to hai mắt.
Nhìn thấy Hàn Thiệu Chu vẻ mặt u ám đi tới, Mạt Minh có chút chột dạ, thân thể chìm vào trong bồn tắm, bên trên mặt nước chỉ lộ ra hai mắt, bên trên sương mù nóng rực, anh nhìn Hàn Thiệu Chu lo lắng.
Hàn Thiệu Chu cởi quần áo, vừa giả vờ không chú ý vừa trịnh trọng nói: “Lung tung rối loạn, ngày mai kêu giúp việc đến thu dọn”.
Hàn Thiệu Chu sau khi cởi quần áo bước vào, Mạt Minh xoay người định đứng dậy đi ra ngoài, bị Hàn Thiệu Chu ôm lấy từ phía sau.
Mạt Minh chống tay lên thành bồn tắm, giọng nói vô cùng đáng thương thì thầm: “Anh Chu, tối nay em không làm được.”
“Anh là cầm thú sao, đến cả em đang ốm cũng không buông tha”. Lồng ngực mạnh mẽ của Hàn Thiệu Chu áp vào phía sau lưng Mạt Minh. Cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Mạt Minh truyền tới, nhất thời cảm giác tích tụ trong đầu trong thời gian ngắn rút đi phân nửa, hắn ôm chặt Mạt Minh, cằm áp vào bên cổ hắn: “Anh chỉ ôm trong chốc lát, ngoan, anh Chu sưởi ấm cho em, làm cho em mát mẻ hơn.”
Mạt Minh bị trêu chọc cười nhẹ: “Rốt cuộc là sưởi ấm hay làm mát?”
Hàn Thiệu Chu bị tiếng cười này trong lòng ngứa ngáy, ôm Mạt Minh trong nước ấm xoay người, để Mạt Minh ngồi dựa vào trong lồng ngực của mình, cảm giác hoàn toàn khống chế được người trong lòng khiến hắn thả lỏng rất nhiều, buông lỏng tay ra lười biếng để ở hai bên bồn tắm.
Mạt Minh dựa vào trong lòng Hàn Thiệu Chu, quay đầu lại hơi ngẩng mặt lên, như muốn hôn lên cằm Hàn Thiệu Chu, nhẹ giọng hỏi: “Anh Chu còn giận em sao?”
Hàn Thiệu Chu khịt mũi: “Em như thế này đối với anh rất thích, anh không những không tức giận, mà còn có thể làm cho em được một tấc tiến một thước, hiểu không? “
Mạt Minh gật gật đầu.
Hàn Thiệu Chu cười mà không nói, cúi đầu hôn lên tóc của anh.
Anh chàng này dường như đã hiểu ý của mình.
Sau một đêm mưa, trời trở nên lạnh hơn.
Mạt Minh ngồi ở trước máy tính trong phòng làm việc, cầm bình nước giữ ấm nhìn chằm chằm máy tính, yên lặng ngồi nửa buổi chiều.
Vụ bê bối của Hạ Thanh về cơ bản đã không còn, cư dân mạng nhiệt tình và tàn nhẫn, đã chán ngán loại trà dưa này không có gì để theo dõi tiếp, họ đã sớm tham gia vào những câu truyện khác.
Mặc dù công ty truyền thông của Hạ Thanh không công khai chuyện sắp xếp cho Hạ Thanh, nhưng theo thông tin nhận được từ các bên khác nhau, về cơ bản, Mạt Minh chắc chắn rằng Hạ Thanh thực sự đã bị công ty bỏ rơi.
Xưa nay các nghệ sĩ bị công ty dấu đi, phần lớn đều không tuyên bố hay thanh minh sự biến mất của họ, họ chỉ lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt của công chúng cho đến khi bị lãng quên.
Mạt Minh cắn ngón tay, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ánh mắt lạnh lẽo.
Hạ Thanh tình nguyện hoàn toàn rời khỏi giới giải trí, cũng không muốn đứng trước công chúng thẳng thắn chuyện năm đó hãm hại người khác.
Càng như vậy, càng chứng tỏ chuyện năm đó không hề đơn giản.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Người tới kính cẩn, hiền hòa, dễ gần, tự xưng là người hầu của Hàn Gia, theo yêu cầu của thiếu gia nhà họ Hàn, đến đây để giao đồ vật.
Đối phương chỉ làm việc và không hỏi bất cứ câu hỏi nào về thân thế của Mạt Minh, quay đầu ra lệnh cho những người phía sau xách đồ vào. Túi to, túi nhỏ, hộp quà và thậm chí cả hộp gỗ, giống như cống phẩm Thượng Cổ xưa, khiến Mạt Minh sững sờ.
“Xin lỗi, đồ có thể để ở đâu?” Người đàn ông dẫn đầu hỏi.
Mạt Minh vội vàng dẫn đường.
Căn hộ cao cấp rộng hơn 300 mét vuông, nhiều phòng trống, Mạt Minh kêu bọn họ tạm thời cất đồ đạc vào một gian phòng nhỏ chưa sử dụng với mục đích gì, quay đầu gọi điện thoại cho Hàn Thiệu Chu.
“Đúng, là anh kêu người mang qua.” Đầu bên kia điện thoại, Hàn Thiệu Chu đang xem qua tài liệu do cấp dưới gửi “Em không cần phải cảm thấy gánh nặng, coi như là giúp ông nội thanh lý hàng tồn kho. Ông đã muốn đưa cho anh mấy thứ thuốc bổ đó từ lâu rồi. Nhưng anh cảm thấy không cần thiết, vừa lúc em lại thích, vậy lấy mang về tẩm bổ đi”.
“Quá nhiều, ăn không hết”.
“Em lựa chọn những thứ em thích ăn, về sau cũng đừng ăn đồ ăn vặt nữa, đó đều là người bên ngoài đưa cho ông nội, khẳng định là thứ tốt”.
Lúc này, người đàn ông dẫn đầu bước đến bên cạnh Mạt Minh.
Người đàn ông nói rằng một số thực phẩm và dược liệu quý cần kỹ thuật nấu nướng đặc biệt, vì vậy muốn lưu lại một đầu bếp. Người đàn ông giới thiệu với Mạt Minh một người đàn ông trung niên thân hình hơi béo, nói là đầu bếp hàng đầu của Hàn lão gia. Cũng kiên nhẫn giới thiệu với anh một loạt bằng cấp khiến Mạt Minh cảm thấy vinh dự vô cùng.
Hàn Thiệu Chu cũng ở trong điện thoại nghe.
“Không cần” Hàn Thiệu Chu nói với Mạt Minh, “Để anh ta đi, trong nhà không có chỗ nào cho anh ta, muốn ăn thứ gì thì kêu anh ta qua đây làm là được”.
Hắn đối với chi phí, ăn mặc luôn không chú ý. Cũng không có thói quen để người khác hầu hạ. Hơn nữa hắn chỉ muốn thế giới chỉ có hắn và Tiểu tình nhi xinh đẹp, nhiều thêm một người lắc lư trước mặt làm hắn chán ghét, nếu không đến tận bây giờ vẫn không thuê người giúp việc, chỉ cho công ty vệ sinh cử người đến dọn dẹp thường xuyên.
Mạt Minh truyền đạt lại ý của Hàn Thiệu Chu, người đầu bếp đưa danh thiếp của mình cho Mạt Minh, nói rằng bất kì thời gian nào chỉ cần một cuộc điện thoại, anh ta có thể nhanh chóng đến để đáp ứng nhu cầu của anh.
Một nhóm năm sáu người nhanh chóng rời đi, Mạt Minh đóng cửa lại, trên tay điện thoại nói chuyện với Hàn Thiệu Chu còn chưa dứt, di động đầu kia thỉnh thoảng lại có tiếng lật trang giấy.
“Em có thể sử dụng hết sao?” Mạt Minh đi đến phòng tràn đầy “cống phẩm”, hai mắt sáng lên, anh thích thú, mở nắp một hộp.
“Đều là của em, em nghĩ sao”.
“Cảm ơn anh Chu” Mạt Minh ngoan ngoãn nói, nhìn một đống “cống phẩm” chói mắt xung quanh, giống như con mèo nhỏ được bao quanh bởi đống cá khô, đôi mắt của con mèo sáng lên, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, vui vẻ nói: “Cũng cảm ơn ông nội.”
Mạt Minh buột miệng nói ra hai tiếng ông nội, trong lòng Hàn Thiệu Chu đặc biệt thoải mái. Hắn khẽ cười một tiếng cố ý nói: “Ông nội là tên em có thể gọi hay sao? Chỉ có cháu dâu và cháu của ông ấy mới có thể gọi là ông nội”.
“…”
Hàn Thiệu Chu nghe thấy bên kia không có động tĩnh gì, bất giác nhớ tới câu nói đêm qua của Mạt Minh, hắn luôn nói không thể khiến cho người ta không có chút nào ảo tưởng.
“Muốn trở thành cháu dâu của ông nội anh, em vẫn còn chưa đạt tiêu chuẩn” Hàn Thiệu Chu cười thâm thúy nói, “Tiếp tục cố gắng”.
Đầu bên kia truyền đến tiếng tháo ráp thùng carton, hiển nhiên Tiểu Tình Nhi bên kia đang nhanh chóng tháo dỡ. “cống phẩm”.
Hàn Thiệu Chu tay còn có việc, cũng không muốn tiếp tục trêu chọc Mạt Minh, liền cúp điện thoại sớm.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mạt Minh vừa đặt điện thoại xuống, lại có một cuộc gọi đến.
Đó là điện thoại của Tiểu Song.
Mạt Minh mở máy, bật chế độ loa ngoài đặt sang một bên, cúi đầu tiếp tục chuyên tâm khui hộp lớn trong tay.
Tiểu Song gọi điện thoại là muốn nói với Mạt Minh việc ghi hình của show trò chơi mạo hiểm đã bị hoãn lại.
Ban đầu dự kiến ghi hình cho chương trình show trò chơi mạo hiểm vào thứ Bảy tuần này, do khách mời cố định là Hạ Thanh bị thay thế, nên chương trình đã bị hoãn lại sang thứ Hai tuần sau. Hiện tại, đội ngũ chương trình đã có thông báo về số lượng khách mời cụ thể lại lần nữa bị hoãn lại.
“Truy tìm mật thất” là một chương trình phiêu lưu được giới trẻ cực kỳ yêu thích. Mỗi số có năm khách mời cố định và bốn khách mời không cố định. Đã qua hai mùa và mức độ nổi tiếng của chương trình chỉ tăng không có giảm. Hiện tại là mùa thứ ba bắt đầu, đội hình khách mời của giai đoạn đầu tiên được chú ý đặc biệt. Để đảm bảo xếp hạng và chiêu trò quảng cáo của chương trình tạp kỹ, nhóm chương trình đã rất khéo léo trong việc lựa chọn khách mời và thiết kế trò chơi sáng tạo.
Sắp khởi quay kỳ đầu tiên, chiêu trò ban đầu của nhóm chương trình là mời một cặp diễn viên nam để tranh giành vị trí C (Center). Hai người họ trở nên nổi tiếng khi đóng chung trong một cùng một bộ phim truyền hình C nổi tiếng, thanh danh vang dội. Cả hai đều ra mắt cách đây không lâu, con không chạm được vào chân tác phẩm. Do đó, hai công ty để ổn định lưu lượng, không hẹn mà cùng tiến hành marketing, phía chương trình cũng phát hiện ra chủ đề mà cặp C sắp góp mặt trong chương trình tạp kỹ, nhưng bây giờ…
Tiểu Song cho rằng ê-kip chương trình đang cố ý.
“Anh Mạt, ê-kip chương trình mời Văn Từ.” Đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt của Tiểu Song rất phức tạp. “Em vừa rồi đang ở trong phòng WC, tình cờ nghe được chị Nam đang trò chuyện với đạo diễn, anh có biết không anh Mạt? Văn Từ và Cao Sâm đã ly hôn, anh ta sắp quay trở lại. Hôm qua, chị Nam và đạo diễn đã đích thân đưa người đến quốc gia Y để ký hợp đồng với anh ta thay mặt cho Tinh Từ, nói rằng chương trình tạp kỹ này coi như là bàn đạp cho sự trở lại chính thức của anh ta”.
“Hoãn lại đến khi nào?”
“A? Nói là tạm thời hoãn đến giữa tháng, không phải Anh Mạt. Anh nghe em nói. Sau này, em hỏi riêng trợ lý của chị Nam. Anh ấy bí mật nói với em như vậy. Văn Từ ban đầu không muốn tham gia loại chương trình tạp kỹ này, ảnh hưởng đến hình ảnh nghệ sĩ, nhưng nhóm chương trình vì mời anh ta, ngoài thù lao cao, họ còn hứa hẹn sẽ cố gắng hết sức để thể hiện hình ảnh của anh ta trong các chương trình tạp kỹ. Ê-kip chương trình còn đưa cho Văn Từ một tờ giấy hứa hẹn điều khoản trong đó, sau đó Văn Từ đã đồng ý. Ngay cả sáng nay, Văn Từ vẫn chưa trở về Xuyên Hải, chị Nam đã thay mặt Văn Từ ký một thỏa thuận ghi âm với nhóm chương trình. “
“Tiểu Song, đây là sự sắp xếp công việc của người khác và cậu là trợ lý của tôi”.
“Anh Mạt, anh thực sự có tấm lòng rộng lớn, anh không hiểu ý em sao. Việc ê-kip chương trình mời Văn Từ có phải vì sự nổi tiếng của anh ta không? Họ cố tình muốn làm ầm ĩ mối quan hệ giữa anh và Văn Từ thì có. Trước đây, việc nói rằng anh là phiên bản lỗi của Văn Từ, việc lên hot search đã đủ làm cho người ta phẫn nộ, bây giờ lại còn muốn anh và Văn Từ làm việc chung với nhau nữa”.
Hiện tại Tiểu Song không muốn Mạt Minh tham gia chương trình tạp kỹ đó, thấy Mạt Minh không được công ty hậu thuẫn nên chắc chắn muốn dùng Mạt Minh làm đá kê chân cho màn debut đầu tiên của Văn Từ. Ê-kip chương trình kia cũng không phải là người, đơn phương hứa hẹn điều khoản thiên vị với Văn Từ. Một khi Văn Từ và Mạt Minh xuất hiện trong cùng một khung hình, họ muốn tạo điểm nhấn và chiêu trò quảng cáo, rồi sẽ bị ê-kip chương trình trêu đùa cũng chỉ có Mạt Minh thôi.
Tiểu Song suýt rơi nước mắt vì Mạt Minh, bị Hàn Thiệu Chu coi là thế thân, không giúp đỡ gì trong sự nghiệp cũng thôi đi, còn phải làm đá kê chân cho sự nghiệp của bạch nguyệt quang của hắn. Tại sao thế giới này lại đối xử với anh Mạt tàn nhẫn như thế?
“Anh Mạt” Tiểu Song sốt sắng nói: “Chúng ta rời khỏi đi, nhóm chương trình đơn phương hoãn thời gian quay. Chúng ta có lý do để từ chối, chỉ là chị Nam thêm phiền phức một chút, nhưng không sao đâu anh Mạt, anh để chị Nam mắng vài câu, chị ấy sẽ giúp anh”.
” Tiểu Song, em đã phản ứng quá mức. Anh chỉ đi ghi hình chương trình tạp kỹ, không phải đi đánh nhau.” Anh không thể làm phiền chị Nam thêm nữa. Một năm ở Tinh Từ này, Tây Nam đã chiếu cố anh khiến anh vô cùng cảm kích.
Hơn nữa, đây không phải là lý do đủ để anh có thể rút lui, giọng điệu của Tiểu Song dường như muốn anh trốn thoát, ngược lại khiến anh không thể giải thích được.
Bên kia điện thoại, Tiểu Song im lặng hồi lâu, đột nhiên nghiêm túc nói: “Anh Mạt, cố lên, chương trình tạp kỹ mạo hiểm đó chơi liên quan đến chỉ số IQ. Không phải ai nổi hơn sẽ có thể áp đảo được khán giả. Em cảm thấy anh chắc chắn có thể là người trong số đó”.
Mạt Minh vừa mở hộp giấy đen vàng trên tay, cười nói:”Lời này em nói căn cứ vào cái gì? Chỉ cần hoàn thành cảnh quay theo yêu cầu là được”.
“Anh Mạt, em nói một câu anh đừng giận”. Tiểu Song thấp giọng, thần bí nói:” Anh có một khả năng khiến cho người khác gặp xui xẻo. Mỗi một lần hợp tác, ai là người được yêu thích nhất và ai là người có kết cục thảm nhất, theo quan sát của em trong năm nay, anh là người có khả năng này”.