Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 37

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giọng nói quá nhẹ, như thể đang lẩm bẩm trong gió đêm, nhưng Cao Sâm lại là ngẩn ra.

Vậy là anh đã đoán đúng.

Đêm hè đó, sau khi uống quá nhiều, nằm trên lưng Chu Tự, Mạt Minh chính là cậu bé được Chu Tự cõng ra từ quán lẩu, lúc đó tình cờ cùng bạn bè ăn cơm ở cửa hàng bên cạnh, khi đi ra ngoài, anh tình cờ gặp Chu Tự, trên lưng hắn là cậu bé gương mặt ửng đỏ, ý thức mơ màng, đầu thân mật cọ bên tai hắn, trong miệng lẩm bẩm gọi anh Chu.

Sau này nghe Chu Tự nói đó là học sinh mà anh giúp đỡ, vừa đỗ đại học C ở Xuyên Hải. Cao hứng quá nên cùng bạn bè đi uống rượu, sau khi uống quá nhiều, mơ mơ màng màng gọi điện cho anh, anh không yên tâm nên đến đón.

Chỉ là một học sinh được giúp đỡ, không cần Chu Tự phải chăm sóc đến mức như vậy, lúc đó tuy hiểu nhưng không nói nhiều, đối với những người có hành động khó hiểu anh luôn không quan tâm.

Chỉ là anh không ngờ rằng sau cái chết của Chu Tự, anh vẫn có thể nhìn thấy cậu bé này.

“Không phải là anh muốn tôi nghe bài hát mới của anh sao?”.

Mạt Minh đột nhiên nói, giây phút thương cảm giờ phút này đã tan thành mây khói, quay đầu nhàn nhạt mỉm cười: “Có thể bắt đầu rồi, trước đó nói tốt hay không dễ nghe, tôi chỉ dựa vào cảm nhận của chính mình.”

“Được.” Cao Sâm gật đầu.

Anh không hỏi chuyện quá khứ giữa Mạt Minh và Chu Tự, chuyện kia hiển nhiên là điều đáng tiếc, cũng là chuyện riêng của Mạt Minh.

Trong làn gió buổi tối, Cao Sâm ôm cây đàn, cúi đầu chơi bài hát mới sáng tác của mình và nhẹ nhàng hát.

Ba năm qua, ca khúc và cả cuộc đời của anh đều ảm đạm không có ánh sáng, thậm chí có lần anh muốn từ bỏ âm nhạc để kinh doanh, cố gắng hết sức để giữ lại tình cảm, nhưng cuối cùng không những không giữ được mà còn làm cạn kiệt nhiệt huyết của anh đối với cuộc sống.

Nhưng may thay, vẫn còn tình yêu với âm nhạc, trước sau như một.

Một người, một cây đàn, đây có thể là điều thích hợp nhất cho phần đời còn lại của anh.

Đó là một bài hát rất nhẹ nhàng và tươi mới về cuộc sống, không cố tình phô trương giai điệu, ca từ đơn giản và bình dị, tiết tấu nhẹ nhàng, nó nói lên sự tốt đẹp mà anh tìm thấy trong khoảng thời gian ảm đạm.

Cuối cùng đàn hát xong, Cao Sâm ngẩng đầu nhìn Mạt Minh: “Thế nào?”

Mạt Minh chưa có ý kiến ​​gì, mà là tò mò hỏi: “Tên bài hát là gì?”

“Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”

Mạt Minh gật đầu:” Tôi không thể đưa ra đánh giá chuyên môn, tôi chỉ biết nói, đây là bài hát khiến tôi có thể nghe lặp lại trong thời gian ngắn.”

Ánh sáng đèn đường phản chiếu trong con ngươi màu hổ phách của Cao Sâm: “Những gì cậu nói là sự thật?”

Cuối cùng, Mạt Minh quay đầu lại nhìn Cao Sâm.

Cao Sâm cau mày, nhưng ánh mắt vui mừng, như vừa thấp thỏm lại vừa vui mừng.

“Anhi sáng tác bài hát này như thế nào?” Mạt Minh hỏi.

“Sau khi gặp cậu ở đoàn kịch Đại Dương ngày hôm đó, tôi đã một mình đi du lịch. Bài hát này được sáng tác trong chuyến du lịch.” Cao Sâm nói: “Tôi luôn thích đi du lịch để tìm cảm hứng, nhưng trong lòng có tâm sự thì tự nhiên cũng không muốn thưởng thức cái gì. Tuy chuyến du lịch này ngắn ngủi, nhưng tôi có cảm giác muốn làm lại lần nữa”.

Dừng lại một chút, Cao Sâm hỏi:” Nó thực sự ổn sao?”

Mạt Minh đứng dậy, nhấc chân rời khỏi đình hóng gió, quay người về phía Cao Sâm ra hiệu nói: “Hãy đeo khẩu trang vào và đi cùng tôi.”

Cao Sâm nhanh chóng bỏ cây đàn vào túi đựng ghi-ta và kéo khẩu trang lên, đeo túi đàn lên bước nhanh đuổi kịp Mạt Minh.

“Đi đâu?” Cao Sâm hỏi.

“Cùng đi với tôi là được.”

Sau khi Cao Sâm và Mạt Minh đi khỏi, trong bụi cây bên hông đình hóng gió, có một ống kính máy ảnh sột soạt lui trở về.

Nhìn vào ảnh trong máy, hai người đàn ông bịt khẩu trang và đội mũ phấn khích đập tay ngay tại chỗ.

“Không uổng công chúng ta theo dõi Cao Sâm lâu như vậy, cuối cùng cũng có được một tin tức lớn, ơ, anh chụp ảnh cũng rõ ràng đi.”

“Chế độ chụp ban đêm của tôi đang bật, khuôn mặt của hai người họ được chụp rất rõ ràng. “

“Tốt quá. Hai chúng ta thực sự có thể ngồi xổm mà lấy được hình ảnh hai người này hẹn hò, một người chồng cũ Văn Từ, một người là người tình cũ của Hàn Thiệu Chu. Mẹ kiếp, thật quá cẩu huyết, may mắn của chúng ta năm nay đều phụ thuộc vào nó. “

“Cao Sâm còn ngồi một mình đàn hát cho Mạt Minh nghe. Đó không phải là tình yêu đích thực sao? Trước kia anh ta chỉ chơi và hát cho một mình Văn Từ…”

“Đừng vội, chúng ta hãy đi theo và theo dõi tiếp. Nếu có thể chụp được ảnh hôn nhau của bọn họ, hai chúng ta liền phát tài”.

Đài phun nước ở quảng trường công viên tràn ngập ánh đèn, người đến người đi.

Cao Sâm lặng lẽ đi theo sau lưng Mạt Minh cầm cây đàn, khẽ cau mày.

Khi đến một bồn hoa, Mạt Minh quay lại và nói với Cao Sâm: “Ở đây, chơi và hát bài hát mới của anh cho người qua đường nghe.”

Cao Sâm hơi giật mình: “Ở đây?”

“Đúng vậy, những người ở đây cũng là đối tượng mà anh muốn. Phải không?” Mạt Minh không giải thích quá nhiều, anh bình tĩnh nhìn Cao Sâm, nếu Cao Sâm không muốn, anh cũng sẽ không thuyết phục anh.

Nhìn vào ánh mắt bình tĩnh và trong sáng của Mạt Minh, ánh mắt Cao Sâm hơi rối rắm.

Ánh mắt rối rắm nhanh chóng được thay bằng sự thoải mái và thẳng thắn, cuối cùng nhàn nhạt cười một cái: “Cám ơn cậu, Mạt Minh”.

Hai chữ cuối cùng, Cao Sâm nói rất nhẹ và rất chân thành.

Cao Sâm lấy cây đàn ra khỏi túi đàn, cài dây đen vào cây đàn, sau đó đeo dây vào người, kéo cao khẩu trang lên và đưa tay kéo vành mũ ngư dân màu đen xuống.

Mạt Minh nhìn cây đàn của Cao Sâm xẹt qua trước mặt, nhịn không được đưa tay ra vuốt ve.

Cao Sâm dùng tay đè mũ, ánh mắt trầm mặc không khỏi nhìn xuống bàn tay phía dưới cây đàn, ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng vuốt ve như thể không muốn dùng sức.

Cao Sâm đưa mắt nhìn xuống đất.

Đây là cây đàn của Chu Tự và anh biết tại sao Mạt Minh lại gắn bó không muốn rời xa nó như vậy.

Mạt Minh nhanh chóng bỏ tay xuống, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Cao Sâm, cười nhẹ: “Bắt đầu đi”.

Gió đêm thổi qua, Cao Sâm bắt đầu đàn hát, anh nghe Mạt Minh đề nghị, trước đàn hát một lần bài “Con đường nhỏ”. Sau khi thu hút một nhóm người qua đường dừng lại xem, anh chơi và hát bài hát mới của mình.

Người vây xung quanh xem càng ngày càng nhiều.

“Wow nghe hay quá, bài này là gì vậy ah, sao tôi chưa nghe thấy bao giờ?”

“Quá dễ nghe đi, ai biết tên là gì?”

“Anh ấy hát rất hay, từ tốn và trong sáng, chắc chắn là đẹp trai, Ah ah ah, anh ấy có thể bỏ khẩu trang và mũ ra không, tôi muốn nhìn thấy bộ mặt thật của anh ấy. “

“Anh này là ai, tôi chưa nhìn thấy ở quảng trường này bao giờ, ca sĩ này có thể debut”

“Nếu video truyền trên mạng tuyệt đối bạo hỏa!”

Trong lúc vừa chơi vừa hát, Cao Sâm mặt vô biểu tình ngước mắt lên nhìn nhóm người hâm mộ trước mặt, ánh mắt khẽ nhìn về phía Mạt Minh trong đám người hơi dừng lại, rồi lại cúi đầu tiếp tục chăm chú chơi ghi-ta.

Điện thoại trong túi Mạt Minh rung lên, phát hiện ra là Hàn Thiệu Chu gọi tới.

Xoay người chen lấn ra khỏi đám đông người xem, Mạt Minh trả lời điện thoại.

Hàn Thiệu Chu vừa trở về căn hộ để tắm rửa, hỏi tại sao Mạt Minh vẫn chưa trở về, Mạt Minh ăn ngay nói thật, nói rằng anh đang đi dạo ở quảng trường công viên phía sau tiểu khu đi bộ.

“Anh Chu, nếu anh trở về rồi, để em quay về nhà.” Mạt Minh nói.

“Được rồi, anh tới tìm em.” Hàn Thiệu Chu nói, “Họp một ngày vừa ăn xong bữa tối, để anh cùng em đi dạo.”

“Được.”

Cúp điện thoại xong, Mạt Minh xoay người nhìn chung quanh mênh mông một biển người, khẽ cười cười, xoay người rời đi.

Qua điện thoại, Mạt Minh và Hàn Thiệu Chu hẹn gặp nhau trên một con đường bên ngoài công viên.

Mạt Minh ngồi xổm ở ven đường, cằm đặt lên đầu gối, một tay cầm một cành cây chọc vào đá trên mặt đất một cách nhàm chán.

Một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt, theo sau là một cái bóng bao phủ xuống.

“Đang đợi người sao?”

Một tiếng cười hơi dính nhớp từ trên cao rơi xuống, Mạt Minh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, hắn ta khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt trông quá mức thân thiện nhưng nụ cười lại có vẻ cực kì dối trá.

Nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Mạt Minh, ánh mắt người đàn ông lộ ra vẻ vui mừng nhiệt tình, hắn nhẹ giọng nói: “Ngồi đây có lạnh không, nhóc con, phía trước có một quán ăn nhỏ. Chú mời cháu ăn chút gì được không?”

Mạt Minh hơi hơi cúi đầu.

Người đàn ông suy nghĩ một hồi rồi cười nói: “Ăn một bữa cơm với chú, chú cho cháu hai vạn thì thế nào?”

Mạt Minh nhìn hắn hỏi: “Ông là muốn thượng tôi?”

Người đàn ông sững sờ, không ngờ tên nhóc trước mặt lại thẳng thắn như vậy, hiển nhiên chỉ là một tên nhóc lang thang, cho nên mới làm như vậy. Vì vậy hắn cũng không thèm che dấu, trực tiếp cười nói: “Em thật xinh đẹp. Một đêm cùng với anh, anh sẽ cho em năm vạn, không, tám vạn.”

Mạt Minh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không được, ông quá xấu”.

Người đàn ông mặt tối sầm, buột miệng chửi rủa:” Tao cho mày mặt mũi rồi phải không? Thứ gì, đứng đường rồi còn dám chê tao xấu, tao cho mày tám vạn cũng là đã cho mày mặt mũi!”

Mạt Minh nhíu mày thật chặt:” Nhưng mà, ông thật sự rất xấu”.

Cho rằng người trước mặt đang muốn bán thân, người đàn ông cũng không có kiên nhẫn giả bộ tao nhã, vươn tay nắm cánh tay Mạt Minh và kéo anh lên khỏi mặt đất, mặt nhăn nhó vừa muốn mắng vào mặt thì một cú đá nặng nề đập vào lưng hắn ta.

Cú đá quá nhanh và bạo lực, người đàn ông bay ra ngoài nằm sấp bên cạnh Mạt Minh, đầu lao vào bụi cây bên đường.

Hàn Thiệu Chu một tay cho vào túi, chậm rãi hạ cái chân kia xuống, mặt vô biểu tình nhìn đôi chân chật vật lộ ra ngoài bụi cây.

“Tám vạn?” Hàn Thiệu Chu lạnh lùng nói, “Tao nuôi người mất tám ngàn vạn, mày mẹ nó có tám vạn mà cũng đòi chạm vào người của tao. Tao nghĩ da của mày không phải là ngứa bình thường rồi”.
Bình Luận (0)
Comment