Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 74



Edit: ji
[Dáng vẻ mà Mạt Minh đang thể hiện giống như muốn tính sổ hơn cả hắn]
—–o0o—–
Chủ đề [Tình yêu của Mạt Minh và Chu Tự] này ầm ĩ chưa đầy hai giờ vào lúc nửa đêm sau đó liền vụt tắt.

Đến buổi sáng, dân cư mạng lại nhìn thấy, trên các nền tảng và trên các tài khoản tick V có tầm ảnh hưởng lớn đều nói rằng Mạt Minh là một trong những fans của Chu Tự.

Chu Tự đối xử rất tốt đối với fans của mình.

Cùng fans chụp ảnh chung là điều hết sức bình thường.
Một số lượng lớn fans của Chu Tự phản đối việc nền tảng sử dụng chủ đề viết blog về thần tượng đã khuất của mình, bất cứ ai đồn thổi chuyện của Chu Tự đều bị chỉ trích nặng lời, rất nhiều fans đã đăng ảnh chụp chung với Chu Tự trong các hoạt động khác nhau, làm loãng chủ đề này đi rất nhiều.

Hai bức ảnh trên mạng cũng đã dấy lên một làn sóng hoài niệm về Chu Tự.
Mạt Minh đóng máy tính.
Căn hộ vẫn như cũ lúc ba giờ sáng, may mắn thay, ngoại trừ phòng khách và phòng ăn dường như bị bão quét qua, các phòng khác vẫn còn nguyên vẹn.
Mạt Minh không hề dọn dẹp hay liên hệ với công ty vệ sinh, mà chỉ đơn giản là dọn dẹp tổ ấm của Tiểu Hàm đã bị liên lụy.
Sau năm giờ chiều, trời lại đổ tuyết.
Mạt Minh đóng tất cả cửa sổ thông với ban công, bế Tiểu Hàm từ trong phòng khách vào phòng làm việc, ngồi xổm trước mặt nó, chọc nhẹ vào mũi: “Ngoan, sau này đừng làm ồn nữa.”
Tiểu Hàm lắc lắc cái đuôi, liếm nhẹ ngón tay Mạt Minh.

Nhìn thời gian trên điện thoại, Mạt Minh yên lặng chờ đợi trong phòng khách, trên ghế sô pha đầy những mảnh vụn khác nhau, một khay hoa đập vào bức tường dựa vào ghế sô pha, khắp ghế sô pha đều là mảnh sứ và bùn đất.

Mạt Minh chỉ dọn dẹp một chỗ ở cuối ghế sô pha, để có thể ngồi, sau đó dựa vào đó và tập trung đọc sách.
Sáu giờ, chuông cửa theo phán đoán ​​vang lên, Mạt Minh đặt sách xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Mở cửa, Mạt Minh tự giác đứng sang một bên.
Hàn Thiệu Chu bật cười: “Cậu không sợ tôi đi vào giết chết cậu sao?”
Hắn nhìn ánh mắt lãnh đạm của Mạt Minh không có một chút kinh ngạc, bình tĩnh như biết trước hắn sẽ lại tới.
“Nếu anh vẫn còn bị lửa giận chi phối, sẽ không đến đây vào buổi tối.” Mạt Minh giọng nói bình tĩnh: Tôi nghĩ thời gian đã qua hơn mười giờ, hẳn là anh đã bình tĩnh rồi”.
Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm vào mắt Mạt Minh, “Vậy cậu cảm thấy bây giờ tôi đến đây là vì cái gì?”
“Sau khi thanh tỉnh, việc tiếp theo sẽ là tính sổ.


Hàn Thiệu Chu vẻ mặt vô biểu tình nói: “Đúng vậy”.
Mạt Minh xoay người trở lại phòng khách, ngồi vào vị trí đọc sách, đối với Hàn Thiệu Chu nói: “Mời ngồi”.
Hàn Thiệu Chu nhìn phòng khách bừa bộn, khóe miệng giật giật…căn bản không có chỗ để ngồi.
Nhưng hắn không có khả năng đứng để tính sổ với người này.
“Là sợ đến mức choáng váng, liền quên cả dọn dẹp.” Hàn Thiệu Chu cười lạnh nói.
Mặt Mạt Minh không có biểu cảm gì: “Tôi chỉ nghĩ cảnh tượng như vậy sẽ làm cho anh Hàn cảm thấy vui vẻ.”
Hàn Thiệu Chu: “…”
Không khí im lặng trong hai giây, Hàn Thiệu Chu nặng nề nhắm mắt lại: “Tốt, rất tốt”.
Từ trong túi lấy ra điếu thuốc cho vào miệng, Hàn Thiệu Chu đá văng mảnh sứ vỡ ở bên chân, đi đến chỗ kệ TV ngồi xuống.
“Tôi có một thắc mắc… Năm đó lần đầu gặp mặt ở quán bar, là tình cờ sao?” Hàn Thiệu Chu rũ mắt xuống, tàn thuốc rơi xuống khỏi ngón tay: “Cậu cứ yên tâm mà nói sự thật, dù sao, tôi cũng đã biết rất nhiều chuyện, thêm chuyện này nữa cũng không vấn đề gì”.
“Không phải”, Mạt Minh nói.
“Cho nên hôm đó cậu mặc quần áo giống Văn Từ cố ý xuất hiện trước mặt tôi?”
“Đúng vậy”.
Hàn Thiệu Chu cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng: “Nói như vậy, Mạt tiên sinh, ba năm qua cậu đối với tôi có cái gì là thật lòng không? Dù chỉ là một chút?”
“Không có.”
“…”
Một chút do dự cũng đều không có, hai tiếng đơn giản bình tĩnh giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào điểm yếu của Hàn Thiệu Chu.
Hàn Thiệu Chu cười khẽ.
Hắn thực sự là một kẻ ngốc, biết rõ mà vẫn còn cố hỏi, tự rước lấy nhục…Hắn tưởng rằng đã hiểu rõ Mạt Minh, nhưng cũng không phải Mạt Minh chân chính.
“Được, cũng khá tốt.” Một tay như móng vuốt đại bàng bóp chặt đùi, Hàn Thiệu Chu hít một hơi thuốc: “Ăn cơm hộp của cậu, làm gậy mát xa hình người cho cậu, thậm chí thân thể làm con rối để mặc quần áo cho cậu, ừm, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao trước đây cậu luôn nói tôi là người tốt.


Mạt Minh không lên tiếng, cúi đầu nhìn xuống đất.
Có lẽ sau ba giờ sáng anh không có lý do gì để nghỉ ngơi, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của Mạt Minh lộ ra một chút tiều tụy, đuôi mắt sắc bén rũ xuống, lẳng lặng ngồi trên sô pha, dáng người gầy gò phi thường nhỏ bé.
Hàn Thiệu Chu hô hấp dồn dập như bị bỏng, cơ hồ lại như sắp bị vẻ vô hại của Mạt Minh mê hoặc, hắn dùng sức bóp đùi mình, sau đó đứng dậy, ném chiếc túi xách màu đen mang theo xuống dưới chân Mạt Minh.
“Đây là tất cả những thứ mà Mạt tiên sinh đã cho tôi trong suốt ba năm qua, hai bộ quần áo và một chiếc khăn quàng cổ.” Hàn Thiệu Chu nói: “Quần áo hỏng rồi, bên trong tôi đã bỏ tiền vào bồi thường, ngoài ra còn có 50 vạn nữa để bồi thường tổn thất trong căn hộ này tôi nghĩ vẫn còn dư dả”.

Mạt Minh cúi người nhặt cái túi trên mặt đất, Hàn Thiệu Chu đã đứng ở trước mặt anh.
Đôi mắt anh từ từ di chuyển lên dọc theo chiếc quần tây đen được may vừa vặn, khuôn mặt ngẩng lên rơi vào tầm mắt của Hàn Thiệu Chu, sắc mặt lúc này đối diện với ánh sáng không có chút nào độ ấm.
“Cho nên đồ vật của tôi…cậu có thể trả lại không?” Hàn Thiệu Chu nói.
Mạt Minh đặt túi xách sang một bên, từ trên sô pha đứng lên, thấp hơn Hàn Thiệu Chu nửa cái đầu, ánh mắt hơi nhướng lên.
“Cho nên, anh muốn tôi trả lại tất cả cho anh?”
“Đúng vậy.”
Khoảng cách quá gần, Hàn Thiệu Chu gần như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt Mạt Minh, giống như hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ trong vắt, có điểm sáng mờ nhạt, hắn cảm thấy tức ngực mà không rõ lý do.
Hắn đã từng ôm vào trong lòng bộ dáng ngoan ngoãn của người này, bây giờ xa lạ mà đáng ghét.
Mạt Minh nhấp môi: “Là tất cả sao?”
“Ừ, tất cả”.

Hàn Thiệu Chu khàn giọng nói: “Tôi thà làm người không biết xấu hổ còn hơn bị cậu coi là đồ ngốc mà chơi”.
Hắn trong lòng rõ ràng, người đàn ông này không thể lấy ra.
Mạt Minh không có khái niệm quản lý tài chính, sớm đã bán đi hai căn hộ mà hắn cho năm đó, bây giờ định giá trả lại, hẳn là đào rỗng toàn bộ tiền của anh, còn có ba chiếc xe cả trăm vạn… Bắt rắn nắm vào bảy tấc, hắn biết Mạt Minh rất thích tiền, hắn chỉ muốn người đàn ông trước mặt này vì hai bàn tay trắng mà hoảng sợ thất thố.
Làm cho một người phải hối hận, ăn năn, là hình thức trừng phạt hữu hiệu nhất.
Hắn không thể chịu đựng được chính mình đơn phương tức giận cùng đau khổ, mà tên đầu sỏ vẫn bình tĩnh ngồi trước mặt hắn, từ đầu đến cuối không có một chút cảm xúc, bỗng nhiên trở thành người đứng ngoài cuộc mà chiến thắng.
Ít nhất, muốn để tên này phải khóc…
“Có phải hay không trả hết tất cả, chuyện này liền kết thúc?.” Mạt Minh hỏi.
“Ừm, nếu còn chưa rõ nói…”
Hàn Thiệu Chu đang định nói tiếp thì Mạt Minh đi qua hắn, đi thẳng vào phòng ngủ.
Rất nhanh, Mạt Minh kéo ra một cái hộp đựng đồ bằng nhựa rất lớn, cái hộp này rất nặng, Mạt Minh đặt ở trên sô pha, ghế sô pha liền lún xuống.
Mở nắp hộp ra, để lộ nhiều hộp quà khác nhau, hầu hết vẫn chưa mở.
Hàn Thiệu Chu nhìn cái hộp này, con ngươi run lên.
Đây là…
“Đây là đồ vật anh đưa cho tôi khi chúng ta ở bên nhau ba năm.

Tôi đã suy xét sẽ có ngày này, cho nên đồ vật ngày đó đến giờ tôi đều giữ lại, anh có thể kiểm kê một chút…”
“…”
Có nhiều đồ vật thời gian quá lâu Hàn Thiệu Chu còn không có ấn tượng, nhưng có vài thứ trong đó hắn vẫn có thể nhận ra được…
Kia hộp gỗ đỏ, đó hẳn là một vật được đấu giá, là một chùy thủ chạm khắc rồng trị giá 900 vạn, còn có hộp hình chữ nhật bọc vải nhung, là một chiếc vòng tay rubi san hô trị giá 80 vạn, còn có… một số còn chưa mở ra, phần niêm phong hộp quà vẫn còn đó.
Hắn chợt nhớ tới năm đó có một lần mua quà cho Mạt Minh, Mạt Minh đã rất vui vẻ cúi đầu hôn hắn, hắn thích nhìn Mạt Minh cười, sau này mỗi lần hắn đi công tác về, hắn luôn muốn mang gì đó về để khiến bé ngoan của hắn vui vẻ.
Mà thời gian đã qua, hóa ra Mạt Minh chưa từng mở hộp quà ra.
Bên trong hộp còn có một chiếc hộp bằng vải nhung màu xanh lam quen thuộc,
Hàn Thiệu Chu hơi thở run rẩy, từ trong hộp nhấc chiếc hộp vải nhung lên, nhẹ nhàng mở nắp ra, bên trong là một chiếc nhẫn với vụn kim cương màu xanh lam mà hắn đã quá quen thuộc.
Sau vài giây im lặng, Hàn Thiệu Chu lấy trong túi ra một chiếc nhẫn khác, cất vào hộp.
Vốn chính là một đôi…
Mạt Minh nhìn vào cặp nhẫn, sau đó lấy ra một danh sách đưa cho Hàn Thiệu Chu, nói tiếp: “Trừ hộp đồ vật này còn có những đồ vật khác, tờ mặt sau gồm căn hộ, xe được quy đổi thành tiền mặt theo giá hiện tại, anh xem có vấn đề gì… ”
Hàn Thiệu Chu cả kinh, có chút trì độn cầm lấy mảnh giấy.

Trong danh sách, nét chữ viết tay tinh tế gọn gàng viết ra từng khoản chi ra của Hàn Thiệu Chu, số liệu dày đặc, thậm chí có cả thù lao hai bộ phim truyền hình và một chương trình tạp kỹ ở Tinh Từ, cùng với mỗi tháng Hàn Thiệu Chu chính miệng hứa hẹn 60 vạn…Cuối cùng còn có một mục khác, cộng thành 523 vạn
“Luôn luôn có một số đồ vật vụn vặt không thể tính toán rõ ràng, cho nên tôi bổ sung một mục khác.” Mạt Minh nói: “Làm tròn thành năm mươi triệu”.
Hàn Thiệu Chu hoàn toàn sững sờ.
Dáng vẻ mà Mạt Minh đang thể hiện giống như muốn tính sổ hơn cả hắn.
Nhưng mục đích chuyến đi này của hắn hoàn toàn không phải để tính toán, những thứ này đối với hắn không có ý nghĩa gì, hắn chỉ muốn dùng chúng để người đàn ông này thừa nhận sai lầm của mình và khiến anh phải hối hận.
“Chà, chuyện là.” Hàn Thiệu Chu nắm chặt danh sách trong tay, nhướng mi: “Vậy hơn năm chục triệu này, cậu định chuẩn bị như thế nào?”
Hàn Thiệu Chu chưa kịp nói xong, Mạt Minh đã đặt một cái thẻ ngân hàng vào trong hộp.
“Trong thẻ này có hơn năm mươi triệu.” Mạt Minh nhẹ giọng nói: “Mật khẩu từ ba đến tám.”
Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm cái thẻ, khóe miệng khẽ co giật.
“Cậu như thế nào…”
Hàn Thiệu Chu không hỏi thêm, trong ánh mắt lãnh đạm của Mạt Minh, hắn cảm thấy mình lại trở thành một tên hề.
Hắn bình tĩnh một ngày, cũng tự hỏi một ngày, lúc này, hắn đến đây chỉ là muốn lấy lại một chút tôn nghiêm và tâm lý cân bằng, nhưng lại giống như bị Mạt Minh cho một cái tát.
“Được, tốt lắm, Mạt tiên sinh, cậu thật ngưu bức.”
Hàn Thiệu Chu hai mắt đỏ bừng, vỗ vỗ tay Mạt Minh: “Cậu tốt nhất vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mắt tôi.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi..
“Đồ của anh.” Mạt Minh nhắc nhở.
Hàn Thiệu Chu đứng đó hai giây, hai tay gần như nắm chặt, xoay người nâng hộp đựng đồ trên ghế sô pha lên, nhân tiện liếc mắt nhìn Mạt Minh: “Nếu trong thẻ thiếu một phân tiền, tôi nhất định sẽ quay lại tìm cậu.


Mạt Minh trầm mặc không nói.
Sau khi rời đi, Hàn Thiệu Chu trước tiên đi xác định tiền trong thẻ, hắn vẫn không tin Mạt Minh lại có thể trả một số tiền lớn như vậy, hắn nhớ trước khi Mạt Minh ở bên hắn, anh vẫn còn phải thuê trọ phòng của sinh viên nghèo.
Nhưng…
Sau khi kiểm tra, xác nhận số dư trong thẻ là 180.092 vạn lẻ sáu xu.
“Đệt”
Thật mẹ nó gần 200 triệu…
Di động đột nhiên vang lên, Hàn Thiệu Chu sững sờ hồi lâu mới lấy điện thoại ra.
“”
Là số của Mạt Minh.
“Xin lỗi.” Mạt Minh giọng nói lạnh lùng, nhưng hơi dồn dập: “Tôi vừa rồi đưa nhầm thẻ.”
Hàn Thiệu Chu: “…”.


Bình Luận (0)
Comment