Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu

Chương 31

Sao Thời Trường Phong lại đến đây? Không phải anh nói phải trải qua giai đoạn lắng dịu suốt ba ngày sau khi mất khống chế mới có thể làm nhiệm vụ à? Vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt non nớt của Giản Hoài.

Chẳng lẽ viện binh trong lời của A09 là anh ấy? Giản Hoài còn tin Thời Trường Phong lắm, cậu không tin anh sẽ gạt mình, do đó không hề tin vào lời A09 nói.

Bắt đầu từ lúc Thời Trường Phong bước vô đại sảnh, Giản Hoài đã ngửi thấy một mùi tuyết thoang thoảng, cậu lắc đầu nói: “Tôi không tin anh nói đâu. Nếu viện binh trong lời anh nói là Thời Trường Phong thì chuyện đó tuyệt đối không thể nào. Anh ấy từng nói với tôi ba ngày sau mới có thể tới thế giới này. Theo lý thuyết, lúc này anh ấy sẽ không xuất hiện ở đây. Sao anh lại biết hết những chuyện mà ngay cả anh ấy cũng không biết được.”

“Đương nhiên là tôi biết rồi,” Bùi Niệm Tư chỉ lên cổ tay, “Chiếc đồng hồ cậu đeo trên tay bị dính máu của tôi mà.”

Lúc này, Thời Trường Phong đã nhìn thấy họ, thể năng của anh cũng khá mạnh, tuy không biến thái như Giản Hoài, không thể trực tiếp nhảy lên tầng 2 cao hơn mười mét, nhưng mượn lực mặt tường của đại sảnh, hai, ba phát đã nhảy lên khu ghế lô trên đó.

Thời Trường Phong tới tầng 2 trong vòng chưa đến một giây. Anh nhảy vô từ cửa sổ, tia dao động xuất hiện rõ rệt trên vẻ mặt khi nhìn thấy mặt của A09. Anh trực tiếp đi tới trước người Giản Hoài, dang tay ra bảo vệ cậu.

Thái độ của Thời Trường Phong rất rõ ràng, anh quen A09, nhưng lập trường cũng khá kiên quyết, người anh muốn bảo vệ là Giản Hoài.

“Tôi nghe thấy tiếng đồng hồ truyền tới thông qua không gian và thời gian,” Thời Trường Phong nói với Giản Hoài, “Tôi cảm nhận được cậu đang rất đau khổ, nên không nhịn được mà chạy đến. Có lẽ cậu sẽ khó thể trả lời câu hỏi tới đây của tôi, không muốn trả lời thì cứ yên lặng là được, Đan đội đâu rồi?”

Giản Hoài cắn môi dưới, cậu không trả lời.

Nét mặt của Thời Trường Phong cứng lại: “Tôi biết rồi.”

Đan Cô Lan là đồng đội kiêm cộng sự 6 năm trời của anh. Suốt nhiều năm qua, Thời Trường Phong từng thấy đồng đội chết ở dị thế giới không biết bao nhiêu lần, nhưng lại vẫn không kìm lòng mà thấy thương xót.

Anh cứ tưởng, với năng lực của Đan Cô Lan, cô sẽ không chết ở một thế giới cấp A đâu.

Mãi đến khi nhìn thấy khuôn mặt trước mắt này, Thời Trường Phong mới hiểu ra.

“Tôi sẽ tạm gọi anh một tiếng đội trưởng Bùi,” Thời Trường Phong nói, “Anh đã giết Đan đội phải không?”

Bùi Niệm Tư cười nói: “Trông cậu trưởng thành hơn nhiều rồi đấy, cô ta lại luôn giậm chân tại chỗ. Xem ra không thể đối phó cậu bằng biện pháp tôi dùng với cô ta rồi.

Chân mày của Thời Trường Phong nhíu chặt lại: “Tại sao anh lại muốn như thế?”

“Không phải cậu biết lý do tôi làm vậy à?” Bùi Niệm Tư đặt bàn tay lên mặt bàn, dáng vẻ rất ung dung, hoàn toàn không hề lo lắng vì nhân số bên đối phương đã tăng lên, “À, tôi quên mất, phiên bản trước mắt của cậu thì không biết. Dù có nghiêm khắc đến cỡ nào, năm nay cậu chỉ mới có ba tuổi thôi, chắc chỉ biết sơ sơ về những chuyện xảy ra sau khi chào đời.”

Ba tuổi? Giản Hoài nhìn về phía Thời Trường Phong, chợt nhớ lại sự thay đổi đột biến trong tính cách khi Thời Trường Phong phát huy năng lực.

Cậu từng đọc được trường hợp đa nhân cách trong tư liệu của Giản Bác Hàn, nên cũng khá hiểu biết về vụ này. Giản Hoài cứ tưởng Thời Trường Phong của bây giờ đây mới là nhân cách chính, thậm chí còn không biết tại sao Thời Trường Phong lại quyết định từ bỏ thế giới và trở thành người cộng hưởng tư duy nữa.

Lời Bùi Niệm Tư nói làm Giản Hoài hiểu ra, Thời Trường Phong hiện giờ hoàn toàn không phải nhân cách chủ của năm đó, đây là nhân cách phụ được sinh ra để ngăn chặn nhân cách chính.

“Giải thích thêm lần nữa thì phiền lắm,” Bùi Niệm Tư nói, “Tôi mới nói một lần với bạn nhỏ này rồi, trước mắt không muốn lặp lại. Không thôi gọi phiên bản Thời Trường Phong biết nhiều hơn đến đây đi.”

Thời Trường Phong bình tĩnh nói: “Kẻ đã sử dụng thú bông để ép tôi buộc phải mất khống chế là anh?”

“Đúng vậy, làm thế sẽ gia tăng tỉ lệ mất khống chế của cậu.”

“Trước khi mang Đan đội và Giản Hoài về lại thế giới hiện thực, tôi tuyệt đối sẽ không mất khống chế nữa.” Thời Trường Phong nói dứt khoát, “Đội trưởng Bùi, anh rời đi lâu rồi nên chắc không biết tôi có cách áp chế nhân cách khác, chẳng qua là sẽ tạo ra tổn thương khổng lồ cho cơ thể của tôi thôi. Tôi sẽ không sử dụng nó trong tình huống bình thường.”

Bùi Niệm Tư nói: “Tôi biết chứ, còn không phải là vật sót lại A-064 à? Một lọ thuốc phun sương có thể tác động tới tinh thần thể. Nó có thể đưa tinh thần của một người vào trạng thái ‘vượt ngoài bản thân’, giống như có vài người sẽ bộc phát một nguồn sức mạnh khổng lồ khi tính mạng đang gặp nguy hiểm. Tác dụng phụ là tinh thần sẽ bị tổn thương nghiêm trọng sau quá trình bùng nổ và người sử dụng sẽ hôn mê, có thể tỉnh lại hay không thì phải coi số rồi.”

“Sao anh lại biết được?”

Bùi Niệm Tư nói: “Thời Trường Phong, cậu tới đây vì nghe thấy tiếng đồng hồ, nhưng tại sao cậu lại nghe thấy tiếng đồng hồ trên tay bạn nhỏ đang ở một thế giới khác được nhỉ?”

Nét mặt của Thời Trường Phong chợt thay đổi: “Chẳng lẽ là…”

“Không sai, tôi đã bắt cậu nghe thấy nó bằng năng lực của mình.”

Nói xong lời này, Bùi Niệm Tư lại nói với Giản Hoài: “Cậu bạn nhỏ, năng lực của tất cả những người là vật sót lại cấp S luôn có liên quan tới không gian. Năng lực của Thời Trường Phong là không gian tiếp nối. Cơ thể của cậu ta luôn kết nối với một không gian khác. Mắt trái của cậu ta không thể nhìn thấy thế giới hiện thực là do con mắt đó luôn dõi theo thế giới mà cậu ta kết nối.

“Còn năng lực của tôi lại là vượt qua không gian để ‘truyền lại tiếng lòng’.”

Tiếng đồng hồ lại vang lên ‘tích tắc’, Giản Hoài gỡ chiếc đồng hồ xuống, nhét vào trong lồng ngực của Thời Trường Phong: “Thứ này phiền muốn chết luôn, anh đeo đi.”

“Cậu có chắc là muốn đưa chiếc đồng hồ cho Thời Trường Phong không?” Bùi Niệm Tư nói, “Nếu cậu ta đeo chiếc đồng hồ lên thật thì mới là tai họa đấy, phải không, tội phạm trẻ?”

Gã nói câu cuối đó với Thời Trường Phong. Vừa nghe thấy ba chữ ‘tội phạm trẻ’, đồng tử của Thời Trường Phong co lại. Anh không cầm lấy chiếc đồng hồ Giản Hoài quăng tới, trơ mắt nhìn nó rớt xuống đất, mặt kính đồng hồ bị nứt vì cú ném.

Cơ thể của Thời Trường Phong run lên mất kiểm soát. Anh gắng gượng lấy A-064 ra, cầm run tay lỡ làm rơi vật sót lại. Cũng nhờ Giản Hoài nhanh tay lẹ mắt, giơ tay chụp được thuốc phun sương và định phun thẳng vào Thời Trường Phong.

Bùi Niệm Tư móc ra một chiếc bật lửa kim loại không biết bằng cách nào, gã cầm nó trong tay và ngắm nhìn.

‘Tách’, gã nhấn xuống, ngọn lửa màu xanh vụt ra, Giản Hoài cũng nhấn xuống bình thuốc phun sương cùng lúc đó, nhưng lại chẳng có gì phun ra cả.

“Có vật sót lại điều khiển được tinh thần thì cũng phải có vật sót lại có thể kiềm chế cậu ta chứ.” Bùi Niệm Tư nói, “Cậu tưởng tôi chưa từng nghĩ tới A-064 à?”

Gã hiểu Tổ 0 quá rõ, lại gài bẫy trong thầm lặng, tầm nhìn cũng xa hơn đám người Thời Trường Phong chưa hề chuẩn bị gì.

Khi Bùi Niệm Tư đang cười, bỗng nhiên có một vệt dao máu đâm thẳng vô ót của gã từ phía sau, Giản Hoài lại giết gã bằng năng lực tương tự lần thứ ba!

“Cậu…” Gã mở to mắt ngã xuống, nhìn Giản Hoài với vẻ mặt khó tin.

“Đã có hai kẻ địch, sao lại chỉ đối phó một kẻ thế?” Giản Hoài lạnh lùng nói.

Người nào trong Tổ 0 cũng từng được huấn luyện chuyên môn, nhưng ai cũng cần thời gian để thở dốc. Nào có ai giống như Giản Hoài, cậu đã ở trong bệnh viện hơn một năm, gần 500 buổi tối, ngày nào cũng phải đối phó bọn quái vật với số lượng lớn hết.

Nếu không có đủ kinh nghiệm chiến đấu, Giản Hoài đã chết từ đời nào rồi.

Lúc từ lúc chụp được thuốc phun sương, Giản Hoài đã lén thả dao máu ra. Cậu biết rõ, khi mình ấn xuống nút phun sương, hướng chú ý của Bùi Niệm Tư nhất định sẽ tập trung trên miệng bình, đây là thời khắc dễ nhất để dao máu vòng ra sau lưng và đánh úp gã!

Nếu bên địch có hai người, cách tấn công bắt buộc phải xử lý được cả hai, nếu không lỡ đâu thuốc phun sương không xài được, Giản Hoài sẽ phải đối mặt với hai vật sót lại cấp S, cậu đâu có bị ngu!

Thấy Thời Trường Phong dường như còn đang tự đấu tranh dữ dội với bản thân, Giản Hoài cũng không khách khí, dao găm xước qua cánh tay, thả ra không biết bao nhiêu là dao máu.

Khi nãy cậu đã giết Bùi Niệm Tư hai lần, dù gã luôn sống lại, nhưng hai lần đó của Giản Hoài cũng không hề vô ích.

Lần đầu tiên là khi Bùi Niệm Tư ở trên lầu, còn cậu thì đang bán máu bên dưới, không thể xem trạng thái chết đi sống lại của Bùi Niệm Tư, nhưng Giản Hoài lại thấy rất rõ vào lần thứ hai.

Bùi Niệm Tư không chết, mà là rơi vào trạng thái bán hôn mê trong khoảng 0.5-0.8 giây ngay khi mới bị giết. Trạng thái này chỉ lướt qua trong giây lát. Vả lại trong khoảng thời gian ngắn đó, Bùi Niệm Tư trở nên vô địch, dù tấn công gã bao nhiêu lần cũng không có hiệu quả.

Nhưng sau 0.8 giây thì khác, Bùi Niệm Tư vừa thức tỉnh luôn cần phải trải qua một quá trình suy nghĩ trước khi sử dụng bất cứ năng lực nào. Trạng thái bán hôn mê sẽ làm Bùi Niệm Tư tạm thời không nhớ nổi mình đã chết ra sao, gã tốn chừng nửa giây để suy nghĩ, mà khoảng thời gian này lại là cơ hội để Giản Hoài xuống tay.

Vô vàn dao máu bọc lấy Bùi Niệm Tư. 0.8 giây sau, Bùi Niệm Tư vừa sống lại đã bị một vệt dao máu đâm thẳng vào tim.

0.8 giây sau, Giản Hoài lại đâm trúng trái tim của Bùi Niệm Tư lần nữa.

0.8 giây sau đó, dao máu lại tấn công Bùi Niệm Tư lần nữa trước khi gã hồi phục sau cái chết.

Giản Hoài không biết Bùi Niệm Tư đã mua bao nhiêu sinh mạng ở thế giới này, nhưng cũng chả sao, giết thêm mấy lần là được.

Nắm lấy nhược điểm giữa giai đoạn suy yếu này của gã, giết hết sinh mạng mà gã mua được, giết đến khi gã chỉ còn một cái mạng cuối cùng!

“Anh từng nói anh chết cũng không sao, thế thì tôi ra tay với anh cũng để bảo vệ thế giới thôi,” Giản Hoài cắn răng gằn từng chữ một, “Tôi giúp anh!”

Trong vòng 40 giây ngắn ngủi, Giản Hoài giết Bùi Niệm Tư 30 lần, cậu cũng không định dừng tay, dù bây giờ Bùi Niệm Tư đã chết rồi cũng không sao, cậu vẫn giết tiếp, một trăm lần, hai trăm lần, giết cho đến khi gã không còn đứng dậy nổi nữa mới thôi!

Giản Hoài nhớ lại dáng vẻ của Đan Cô Lan trước khi chết thì cong khóe môi lên và thầm nghĩ: “Để tôi tiễn chị đi nhé.”

Dù họ chưa biết nhau bao lâu, dù họ chưa hiểu nhau nhiều lắm, nhưng từ khi bắt đầu tới dị thế giới, Đan Cô Lan đã trở thành vị đồng đội kiêm đồng nghiệp đầu tiên trong đời Giản Hoài, cũng là lễ tang đầu tiên cậu tham dự, cậu phải phúng viếng long trọng cho Đan Cô Lan.

Giết đến lần thứ năm mươi cũng chỉ vỏn vẹn một phút đồng hồ. Giản Hoài không hề định dừng tay, cậu còn muốn giết thêm năm mươi lần nữa. Nhưng lúc này, tay cậu lại bị Thời Trường Phong nắm lấy, một sức hút khổng lồ nào đó đã hút hết dao máu khỏi người Bùi Niệm Tư.

“Bạn nhỏ, đừng cáu kỉnh như thế chứ.” Nửa người của Thời Trường Phong đã trở nên trong suốt, một cái lốc xoáy đồ sộ xuất hiện sau lưng anh, nó cuốn hết dao máu của Giản Hoài và thuốc phun sương vào trong.

Tay phải bị nắm lấy nhưng Giản Hoài cũng không hề hoảng hốt, cậu cầm dao bằng tay trái, dùng lực cánh tay chống lại sức hút khổng lồ, không hề do dự đâm thẳng con dao vào mắt phải của Thời Trường Phong!

Mắt phải bị thương nhưng coi bộ Thời Trường Phong hoàn toàn không cảm nhận được, một con dao vẫn đang cắm trên mắt, anh cười nói: “Số trên cổ sắp tụt hết rồi kìa.”

Giết chết A09 thì Giản Hoài phải bồi thường số điểm trên người gã. Nếu bắt đầu trừ điểm, điều đó có nghĩa là Bùi Niệm Tư đã chết thật rồi.

May là trước đó Bùi Niệm Tư dùng một số điểm lớn để mua đứt năng lực của Đan Cô Lan, nếu không Giản Hoài không thể nào trả nổi số điểm lúc đầu kia.

Trừ mãi tới lúc còn 00000092 mới ngừng lại, Giản Hoài lập tức từ tám chữ số rớt xuống hai chữ số. Thân là ba chữ số, lúc này Thời Trường Phong mới bắt được cậu.

Nhưng cũng vì lý do này, dao găm của Giản Hoài mới không thể tổn thương Thời Trường Phong, vì hai chữ số không thể làm gì ba chữ số hết!

Thời Trường Phong buông tay của Giản Hoài rồi rút dao găm ra, mắt phải vẫn như cũ.

“Năng lực của con dao găm này…” Thời Trường Phong nhíu mày, “Hơi phiền nhỉ.”

“Trả lại cho tôi!” Giản Hoài nhào tới, nhưng lại không thể chạm vào cơ thể của Thời Trường Phong, sự áp chế về mặt chữ số ở thế giới này là một điều tuyệt đối.

Không sao, chỉ cần cậu bán tiếp vài cc máu thì sẽ lấy lại điểm thôi.

Lúc bâu giờ, tiếng điện tử lại vang lên: “Thành thật xin lỗi thưa quý khách, hệ thống đã sửa bug xong. Thứ nhất, ngài không thể mua lại máu ngài đã bán đi, muốn bán thì phải bán hết máu cả người. Thứ hai, cần phải nhấn nút đồng ý trên bảng số bằng tay mình trước khi mua bán hàng hóa thì cuộc giao dịch mới được hoàn thành. Thứ ba, xin hãy giữ gìn trật tự để nhân viên có quyền lực hơn tấn công.”

Nhấn nút để giao dịch? Giản Hoài chẳng hề quan tâm đến vụ không bán được máu, cậu để ý tới vụ sửa thành giao dịch bằng cách nhấn nút hơn.

Quy tắc không hợp lý và khiến người ta mê mẩn điểm số nhất ở thế giới này là chỉ mới nghĩ chút xíu thì đã giao dịch xong, điều này khiến con người ta mất trí và trở thành nô lệ.

Một khi quy tắc được sửa lại thành nhấn nút để giao dịch, lý trí sẽ lại chiếm thế thượng phong lần nữa. Có lẽ lúc đầu sẽ không hiện rõ lắm, nhưng mai sau chắc chắn sẽ tạo ra một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất!

Quy tắc của thế giới đã thay đổi sau công cuộc quấy rối của Giản Hoài!

Không cho Giản Hoài thời gian nghĩ lại, Thời Trường Phong đã giơ tay phải ra bóp chặt cổ của Giản Hoài. Dao máu của cậu lại không thể làm hại anh.

Má phải còn lại của anh rõ ràng đang cười rất sung sướng, nhưng lại mang theo một nét gì đó vô cùng quỷ dị và âm u. Thời Trường Phong kề sát mặt của Giản Hoài và nhìn cậu bằng nửa khuôn mặt: “Sợ không?”

“Chẳng bằng một góc đám quái vật nhiều không kể hết!” Giản Hoài không hề sợ hãi. Cậu dùng sức đá lên bụng Thời Trường Phong, nhưng lại bị sức hút của lốc xoáy hút đi, một chân đã chui hết vào trong lốc xoáy.

Giống như đang có vô số cánh tay túm lấy chân mình, Giản Hoài cảm thấy chân như bị ai đó cắt lọt vào dị thế giới, giống hệt đám thú bông hỏng mất trước kia.

Nhưng không sao, thế giới sau lưng Thời Trường Phong không có hạn chế về số điểm và cấp bậc!

Dù Giản Hoài không nhìn thấy tình huống của chân mình ở thế giới đối diện, nhưng cậu vẫn có thể thả sương máu ra để tấn công đối phương. Dù đó là người sống hay đã chết, cậu cũng có thể giết chết đối phương.

Quả nhiên chưa đến một phút, kẻ tấn công Giản Hoài đã biến mất, trong khi vẻ mặt của Thời Trường Phong luôn nhìn chòng chọc vào một thế giới khác bằng mắt cũng thay đổi từ mỉm cười thành cảnh giác: “Máu của cậu lại có năng lực phá hỏng sự cân bằng!”

“Thời Trường Phong, anh còn nhớ tôi không?” Giản Hoài khổ sở hỏi ra khi đang bị Thời Trường Phong bóp cổ.

“Tôi nhớ hết mọi chuyện Thời Trường Phong bên phải từng trải qua, nhưng chưa chắc cậu ta cũng nhớ rõ chuyện tôi đã làm.” Thời Trường Phong bên trái nói, “Tôi mới là nhân cách chính.”

“Nếu anh đã có tất cả ký ức của anh ấy, tại sao còn…” Giản Hoài bị bóp đến nỗi không nói nên lời, nguyên cái chân của cậu đã lọt hết vào dị thế giới.

“Vì tôi có lựa chọn của bản thân,” Thời Trường Phong dùng sức trên bàn tay hơn, anh muốn bóp chết Giản Hoài, “Tất cả nhân tố ở dị thế giới đều đáng chết, dù có là người cộng hưởng tư duy hay vật sót lại cũng thế!”

Giữa lúc Giản Hoài đang chật vật giãy giụa thì đột nhiên, Thời Trường Phong lại buông tay ra, ánh mắt của anh dần trở nên ôn nhu, đó là Thời Trường Phong bên phải.

Giản Hoài vội nhặt thuốc phun sương lên và định phun ngay vào mặt của Thời Trường Phong. Lúc này không bị Bùi Niệm Tư gây rối, chắc thuốc phun sương sẽ có hiệu lực.

Ai ngờ Thời Trường Phong lại giật lấy bình thuốc phun sương, anh nói với Giản Hoài: “Mới vừa nãy khi một kẻ khác chiếm lấy cơ thể, tôi đã đọc được ký ức của gã, cuối cùng cũng hiểu tại sao gã và Bùi Niệm Tư lại  muốn giết người cộng hưởng tư duy rồi.”

“Chẳng lẽ lời Bùi Niệm Tư nói là thật hả?” Giản Hoài hỏi.

Thời Trường Phong ôm lấy Giản Hoài bằng cánh tay còn sót lại và nói khẽ: “5 năm đầu đi làm nhiệm vụ của tôi, mỗi năm chỉ có chừng mười mấy người cộng hưởng tư duy thôi. Nhưng bắt đầu từ năm thứ sáu, số lượng người cộng hưởng tư duy mỗi năm tăng trưởng với một tốc độ khủng khiếp. Giản Hoài à, người cộng hưởng tư duy có thể xuyên qua thế giới khác, cũng sẽ không bị thế giới từ chối. Sự tồn tại của bọn tôi khiến tấm chắn của thế giới ngày càng yếu đi, người cộng hưởng tư duy nào cũng là một lỗ hổng trên tấm chắn của thế giới cả. Khi lỗ hổng cứ gia tăng không hạn chế như thế, sớm hay muộn gì tấm chắn của thế giới cũng sẽ biến mất hoàn toàn thôi.”

“Không có cách khác hả?” Dường như Giản Hoài biết Thời Trường Phong sắp phải làm gì, cậu lắc đầu từ từ.

Thời Trường Phong cũng lắc đầu: “Bùi Niệm Tư nói đúng, không còn cách khác nữa. Tôi không thể ra tay với một người cộng hưởng đang đứng ngay trước mặt mình như gã, tôi luôn thử tổ chức những người cộng hưởng tư duy lại và hi vọng có thể tìm ra biện pháp cứu vớt thế giới bằng chính sức mạnh của mọi người. Nhưng tôi không còn thời gian nữa, mất khống chế hai lần liên tục như thế, tôi không thể bảo đảm mình còn tỉnh lại được hay không. Điều duy nhất tôi có thể làm hiện giờ là nhốt luôn nhân cách khác của mình ở dị thế giới.”

Nói xong, cơ thể bên phải của anh lại bắt đầu trở nên trong suốt, dần bị lốc xoáy sau lưng hút vô.

Thời Trường Phong không còn khống chế nổi nhân cách khác nữa, anh sắp mất khống chế rồi! Anh muốn nhốt mình và nhân cách khác trong không gian tiếp nối của bản thân. Anh muốn sống ở thế giới đó mãi mãi! Giản Hoài lập tức hiểu được ý định của Thời Trường Phong.

“Không được, anh rời đi như thế, để một mình tôi trở về thế giới hiện thực, vậy tôi phải giải thích với Tổ 0 như thế nào đây!” Giản Hoài tức giận nói.

Cơ thể của Thời Trường Phong càng trở nên trong suốt, anh cười một cái đầy thê lương, mở miệng nói gì đó, nhưng giọng nói lại không truyền vào trong tai của Giản Hoài.

Nhờ cách đọc môi, Giản Hoài hiểu ra lời anh có vẻ muốn nói: “Cậu giống tôi lắm, tôi tin cậu sẽ có cách mà.”

Dứt lời, cả người Thời Trường Phong đều biến mất trong lốc xoáy, mà lốc xoáy cũng ngày càng nhỏ lại, nó đang từ từ biến mất.

“Tôi không có cách nào hết, tôi không phải người của thế giới mấy anh, tôi phải bảo vệ anh để anh trở về bảo vệ nó!”

Nói xong, thừa dịp khoảnh khắc lốc xoáy sắp biến mất, Giản Hoài nhanh chóng nhảy vô lốc xoáy và bước vào một thế giới khác mà Thời Trường Phong đã kết nối!
Bình Luận (0)
Comment