Tối Chung Lưu Phóng

Chương 102

Lương Thượng Quân gác ca cuối lúc rạng sáng, anh vô cùng hưởng thụ cái khoái cảm đá thức người khác. Trương Tam trực đêm chung với anh kinh ngạc nhìn anh một cước đá lên đũng quần Ba Hoa, thế là trong vòng một giây sau đó hắn cấp tốc hạ quyết tâm: Vì lo nghĩ cho bà xã tương lai của mình, sau này lúc nào cũng phải trực đêm với Lương Thượng Quân!

Ba Hoa khóc thành dòng sông lên án: “Đại đội trưởng Lương anh không thể làm vậy nha Đại đội trưởng Lương!”

Lương Thượng Quân cười duyên: “Cậu không phải sợ dập háng sao? Để anh kiểm tra cho…Hửm, xem bộ rất có tinh thần ha”

Ba Hoa thẹn thùng: “Ai yo Đại đội trưởng Lương này, người ta thân tâm đều rất khỏe mạnh đó nha!”

Lương Thượng Quân cười mắng rồi đạp hắn một cú nữa, Ba Hoa vội kẹp chân nhảy ra.

Vưu Vũ ở một bên hừ lạnh: “Đáng kiếp!”

Lương Thượng Quân cũng hừ lạnh một tiếng, nói với Vưu Vũ: “Thằng nhóc cậu cũng hả hê quá hả, thành thật khai báo, đêm qua tại sao lại hành hạ Ba Hoa, hại nó mặt mày thiếu ngủ nghiêm trọng với cả dục cầu bất mãn thế hả”

“Em…” Vưu Vũ “Em” một tiếng rồi im ru, nhìn vẻ mặt như đùa nhưng thật ra rất quan tâm của Lương Thượng Quân, lập tức ỉu xìu, nghẹn ra một câu, “Em mộng du!”

Lương Thượng Quân đương nhiên không tin, bất quá cũng coi như yên tâm: “Được rồi đừng nói xàm nữa. Anh còn tưởng thân thể cậu khó chịu chỗ nào, giờ xem ra cậu trung khí mười phần, chắc không có vấn đề gì. Rừng nguyên thủy nơi này khác biệt rất lớn với Đông bộ và Bắc bộ, nếu không quen thủy thổ thì nhất định phải nói anh biết, nghe rõ chưa!”

Thằng nhóc Vưu Vũ này rất mạnh mẽ, Lương Thượng Quân biết không hạ mệnh lệnh cho cậu thì sẽ không hữu hiệu.

Vưu Vũ phản xạ có điều kiện đáp “Dạ!”, suýt nữa cắn trúng lưỡi mình.

Lương Thượng Quân hài lòng vỗ vỗ vai cậu, quay đầu chuẩn bị nhổ trại.

Thu dọn đồ đạc của mình xong, Vưu Vũ đi tới trước hai bước, thình lình tung cú đá xoáy trúng ngay mông Ba Hoa, Ba Hoa hét “Au!” một tiếng cắm đầu xuống đất, cạp một họng bùn, nhảy dựng lên mắng: “Cá Mực cậu làm con mẹ gì vậy!”

Vưu Vũ trừng hắn: “Vô dụng! Đêm qua la lớn vậy làm gì! Không thấy mất mặt hả!”

“Đêm qua? Đêm qua làm sao?” Ba Hoa xoa xoa mông, “Cậu làm sao, tôi làm sao, hay là cậu làm gì tôi?”

Hóa ra hắn hoàn toàn không có ấn tượng về việc mình đổi tư thế ngủ vô số lần, đồng chí Ba Hoa thật không hổ là tấm gương sáng xem nhẹ thù đêm qua.

Vưu Vũ đỡ trán, cậu thực sự không biết có đứa huynh đệ vô tâm thế này là may mắn hay bất hạnh nữa.

Sau khi xuất phát, Trương Tam mò tới bên cạnh A Tàng đi ở kế cuối, hỏi nhỏ: “Nè, người Hara các cậu đều không đáng tin thế hả?”

A Tàng: “Không”. Còn có người không đáng tin hơn nữa kìa.

Trương Tam hỏi tiếp: “Lúc ở Hara Lương Thượng Quân là Đại đội trưởng của các cậu hả? Hình như đối đãi các cậu không tệ nha”

Đối với tính già chuyện nhàm chán của hắn, A Tàng lời ít ý nhiều nói: “Ảnh là mẹ ruột của Vưu Vũ và Chu Khải. Đại đội trưởng của tôi là Kỷ Sách”

“Ồ, vậy Kỷ Sách là người thế nào? Anh ta dẫn đội ra sao? Anh ta đối đãi với người dưới trướng cũng tốt vậy hả?”

A Tàng dõi mắt nhìn về trước, hồi tưởng lại cảnh khổ sở khi xưa, lộ ra vẻ mặt sâu xa.

Trương Tam thấy cậu tỏ vẻ thế thì hơi mơ hồ, thật ra hắn là tới hỏi dò. Họ chưa từng hợp tác làm nhiệm vụ cự ly gần như thế với Hara bao giờ, huấn luyện diễn tập bình thường không tính, nhưng trong tác chiến chính thức là đao thật súng thật thập tử nhất sinh, hắn muốn biết hai người Lương Thượng Quân và Kỷ Sách có quân hàm cao nhất trong số họ này có đáng tin hay không, và ai đáng tin hơn ai.

Cho nên vẻ mặt xoắn xuýt của A Tàng khiến Trương Tam hơi choáng váng mất phương hướng.

Lúc này Cung Trì theo sau bọn họ đột nhiên tiến lên nói xen vào, mấy câu nói của hắn khiến Trương Tam lãnh hội được cái gì là logic thần thánh.

Hắn nói: “Hết thảy mọi chỉ thị hành động đều phải nghe Đội trưởng Kỷ, lúc nào anh ta không cần anh, thì phải lập tức đi tìm Lương Thượng Quân”

Trương Tam: “Vì sao?”

Cung Trì: “Bởi vì ba mẹ anh đâu thể nào đồng thời không cần anh được!”

Trương Tam: “…Hình như tôi hơi hiểu rồi. Vậy nếu hai người họ ra mệnh lệnh mâu thuẫn cho tôi thì sao?”

Cung Trì: “Trên chiến trường sẽ không xuất hiện tình huống đó, nếu xuất hiện, mà anh vừa khéo là đối tượng khiến họ nảy sinh mâu thuẫn…Vậy chắc chắn anh cách cái chết không còn xa nữa”

Thật ra cách giải thích của Cung Trì vô cùng chuẩn xác thấu đáo, đáng tiếc lúc này Trương Tam nghe cái hiểu cái không, điều duy nhất hắn khẳng định chính là theo Lương Thượng Quân chỉ có tốt chứ không có xấu.

Hắn là một binh sĩ rất ưu tú, đồng thời hắn cũng thừa nhận mình là một người rất nịnh bợ, muốn làm anh hùng, nhưng lại rất sợ chết.

Vì thế những ngày tiếp theo Trương Tam thường xuyên đi dụ dỗ Lương Thượng Quân, thỉnh thoảng dâng hiến chút ân cần, nhưng dần dà hắn phát hiện, lợi ích mình thu hoạch bỏ xa những gì mình dâng tặng.

Hắn đã sâu sắc hiểu từ “Mẹ ruột” trong miệng A Tàng có nghĩa là gì, cái giá phải trả là bị hai “Đứa con ruột” kia ghi hận. Bởi có một lẽ hiển nhiên chính là mẹ ruột lúc nào cũng mắng nhiếc đánh đập thẳng tay đám nhỏ nhà mình, nhưng đối với con nhà người ta lại luôn dịu dàng hòa nhã.

Đối với Lương Thượng Quân thì bám dính như keo, còn với Đội trưởng Kỷ Sách lại tôn kính nhưng không gần gũi, hơn nữa không biết tại sao, mỗi lần hắn ân cần với Lương Thượng Quân, đột nhiên sẽ có cảm giác như lưng mọc gai, nhưng quay đầu lại chỉ thấy Đội trưởng Kỷ nở nụ cười mỉm vô hại với cả người lẫn vật.

Thôi tạm gác chuyện này lại, sau này hãy nói.

Đúng như Lương Thượng Quân nói, rừng châu Á nhiệt đới hoàn toàn khác biệt với bên trường quân đội và Hara. Nơi này độ ẩm quá cao, trong hô hấp xen lẫn cảm giác dính ướt, cộng thêm mấy thực vật vướng víu và muỗi mòng càng khiến người ta bức bối.

Đi trong rừng sâu, mọi người đều thấy mỏi mệt không chịu nổi. Rõ ràng không có vận động cường độ lớn như trong huấn luyện bình thường, nhưng lại thấy ngực nghẹn muốn chết, tầng lá mục thật dầy bị bước chân họ xốc lên một mùi vị khó ngửi, lúc chặt nhánh cây mở đường thường hay chặt trúng đám rắn quấn quanh, thân rắn đứt thành mấy khoanh co giật rớt xuống, máu tanh nóng bắn lên người họ.

Một lần hai lần còn chịu được, Chu Đại còn có thể nói giỡn làm mấy bữa tiệc thịt rắn này nọ, về sau khi vô ý chém bay một con rắn, thịt chuột chưa tiêu hóa hết tóe đầy lên mình hắn, hơn nữa còn suýt bị cái đầu rắn đứt cắn trúng cổ, làm hắn kinh hồn táng đảm, hễ gặp rắn là gần như muốn nôn.

Thần sắc mỗi người đều nghiêm trọng, trước mắt họ không nhận được bất cứ mệnh lệnh rõ ràng nào, chỉ có thể cứng nhắc đi theo phương hướng định sẵn. Dẫn đường Tiểu Sử lớn lên ở xóm núi lân cận, nên khá hiểu tính nết của cánh rừng này, có cậu ta chỉ dẫn, họ gắng sức tránh xa những đoạn đường tương đối nguy hiểm. nhưng vẫn có lúc do dự bất định, tỷ như bây giờ.

Kỷ Sách mở bản đồ, tìm thấy nơi họ đang đứng, ngón tay vẽ qua một đường xéo, đường xéo bị chặn đứng bởi một con sông, con sông đó cách họ không xa, xem bộ rất rộng. Muốn tới địa điểm của mình, băng qua sông là con đường nhanh nhất, bằng không phải vòng qua một ngọn núi thì rất phí thời gian, vì vậy Kỷ Sách đề xuất vượt sông.

Nhưng Tiểu Sử vừa thấy tuyến đường hắn thiết lập xong thì lắc đầu: “Không được, con sông này không qua được”

Kỷ Sách cau mày: “Cái gì mà không qua được?” Không tính người Hara thường ở không luyện bơi vũ trang vượt biển chơi, cho dù Cung Trì thể lực yếu nhất trong số họ cũng chẳng ngán con sông này, cho nên lời Tiểu Sử nói nghe rất không có sức thuyết phục.

Nhưng Tiểu Sử rất kiên quyết, sắc mặt cũng rất nghiêm trọng: “Không phải tôi bắn tiếng đe dọa, mà con sông này thật sự không qua được. Mặt nước nhìn có vẻ rất tĩnh lặng, nhưng dưới đáy đầy đá ngầm và xoáy nước, ai xuống bơi đều không lên nổi! Hơn nữa cánh rừng vẫn luôn bị người bản địa chúng tôi gọi là khu vực cấm săn bắt ở bờ đối diện, cũng không phải nơi thái bình!”

Vừa nghe xong tổ ba người đào viên liền phấn khích.

Chu Đại: “Khu vực cấm săn? Bên đó có động vật được quốc gia bảo vệ sao? Có gấu trúc lớn hông?” Tẻ nhạt.

Ngô Nhị: “Tôi thích kiểu cấm đoán đó, để tôi hồi tưởng lại cảm giác hưng phấn lúc xông vô toilet nữ hồi nhỏ chút xíu đi” Não tàn.

Trương Tam: “Cấm săn…Có nghĩa chỗ đó là vùng đất trinh nữ phải hông? Tôi khoái trinh nữ lắm!” Đáng khinh.

Những người khác nghe riết thành quen, chỉ có Tiểu Sử giật giật mày. Hai ngày nay cậu coi như hiểu thông rồi, trong đám người này không có một ai đứng đắn hết, cậu đang xoắn xuýt phải chăng mình không nên nhận lời dẫn đường cho họ.

Tiểu Sử: “Có động vật được quốc gia bảo vệ không thì tôi không biết, tôi chỉ biết có rất nhiều thợ săn kinh nghiệm phong phú vào hiên ngang ra tàn tạ, còn có nhiều người khác một đi không về. Dã thú trong đó rất hung tàn, đừng nói săn bắn, có thể bảo vệ tính mạng đã là không tồi. Trong thôn chúng tôi kể rằng đó là nơi sơn thần cư ngụ, con sông đó chính là lời cảnh cáo của sơn thần”

“Sơn thần cái gì cảnh cáo cái gì, toàn là mê tín! Thanh niên theo chủ nghĩa duy vật biện chứng thế kỷ 21 chúng ta còn khuya mới sợ cái thứ thần thần ma ma đó!” Ba Hoa vỗ ngực khoe trái tim nhiệt huyết của mình.

Mặt Tiểu Sử sa sầm: “Lúc cha Triệu kêu tôi dẫn đường cho các anh nói sao, về những nguy hiểm và cấm kỵ trong núi đều phải nghe lời tôi, tôi nói cho các anh biết nơi nào đi được nơi nào không đi được đều là vì muốn tốt cho các anh, chẳng lẽ tôi lại đi hại các anh!”

Lương Thượng Quân tát một cái vào gáy Ba Hoa, đi qua giảng hòa: “Tiểu Sử cậu đừng nóng cậu đừng nóng, lời cậu nói đương nhiên chúng tôi tin, nhưng chúng tôi cũng muốn suy tính tới hiệu suất hành quân, không biết bao giờ đụng độ kẻ địch, có thể chiếm tiên cơ đương nhiên tốt hơn đúng không? Cho nên hiện giờ chúng ta bình tĩnh thương lượng xem có biện pháp nào vẹn cả đôi đường hay không”

“Dù sao thì con sông đó cũng không thể xuống được, các anh muốn xuống cứ tự xuống, tôi không rảnh chịu chết cùng!” Tiểu Sử quăng một câu.

Kỷ Sách không tham gia vào cuộc tranh luận của họ, từ đầu tới cuối hắn đều quan sát bản đồ, lúc này hắn gọi Tiểu Sử, hỏi: “Tấm bản đồ này độ chính xác cao không? Ghi chú bên trên đáng tin không?”

Tiểu Sử nén giận nói: “Chính xác 70%, ghi chú cũng đáng tin. Nhưng địa hình vùng núi vốn phức tạp nhiều biến đổi, tấm bản đồ này không biết được vẽ năm nào, khó tránh sai sót chút đỉnh, nhưng phương hướng chính nhất định không sai, cùng lắm là mấy khâu nhỏ có chút vấn đề”

“Ừm…” Kỷ Sách trầm ngâm, mắt vẫn nhìn chằm chằm bản đồ.

Lương Thượng Quân thấy vẻ mặt hắn khác thường, bèn qua hỏi: “Sao vậy? Táo bón hả?”

Kỷ Sách liếc anh một cái, chỉ vào con sông nọ kêu anh xem.

Tới gần nhìn bản đồ, Lương Thượng Quân phát hiện con sông đó quả thật rất rộng, còn có rất nhiều chỗ được đánh ký hiệu cảnh báo. Anh hiểu Kỷ Sách, Kỷ Sách tuyệt đối sẽ không vì nước xoáy hay khu cấm săn gì đó mà từ bỏ chuyện vượt sông, quan trọng là phải nghĩ ra một phương án ổn thỏa an toàn nhất…Đang nghĩ thì đột nhiên anh nhìn thấy một ký hiệu, không khỏi sửng sốt.

“Tiểu Sử, đây là cái gì?” Lương Thượng Quân hỏi.

Tiểu Sử nhìn rồi vô thức đáp: “Cầu”

Gần như ngay lập tức, cậu cảm thấy không ổn______ở cái nơi thâm sơn cùng cốc không một bóng người này thì ai lại phí sức xây cầu như vậy? Thôn dân bản địa và thợ săn đều coi nơi này là cấm địa, sẽ không có ai đi xây cây cầu “Trêu tức sơn thần” như thế, hơn nữa, Tiểu Sử khẳng định mình không hề nhìn thấy cái ký hiệu này ở những tấm bản đồ khác.

Kỷ Sách khép bản đồ lại, quyết đoán hạ lệnh: “Xuất phát, tới bờ sông!”

Tiểu Sử còn muốn nỗ lực khuyên ngăn, nhưng bị Kỷ Sách nói một câu nghẹn ngược về: “Sơn thần cố ý xây cầu mời chúng ta qua ăn cơm, chúng ta làm sao cũng phải nể mặt ổng chứ”

Tiểu Sử 囧, hết sức hối hận vì đã đi theo đám người này.
Bình Luận (0)
Comment