Tối Chung Lưu Phóng

Chương 117

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đó là một cây dầm chính cao chừng 20m, đứng thẳng tắp chống đỡ cho không gian này.

Chất gỗ của cây dầm là gỗ thủy sam, đây hẳn là lai lịch của từ Metasequoia. Nhưng nó cũng không chỉ đơn giản là một thân cây hay một cái dầm, tính từ cao trình của nó hướng lên trên có chừng mấy chục cái giá được đỡ bằng thanh gỗ bắc ngang, cẩn vào giữa cây thủy sam và vách núi.

Mấy cái giá đó từ thấp lên cao được xếp thành hình tam giác đều, cây dầm chính xổ thẳng góc xuống chia đều cái tam giác này, vạch rõ ranh giới hai bên trái phải, rất ngay ngắn.

Trên cái giá ở tầng chót đựng đầy những cái hộp vuông vức, ngoài hộp có dán nhãn.

Cái giá đặt hộp cao chừng 5m, hướng tiếp lên trên thì không còn chỉnh tề như vậy nữa, đa số được dán thẳng vào hoặc treo lơ lửng trên xà ngang, từng lớp giấy cardstock sinh trưởng chồng chất nhau dầy đặc.



Giấy cardstock

Có thể thấy càng lên cao càng bừa bộn, chắc là do thời gian cấp bách, trong lúc vội vã người chế tạo không có tâm tình sắp xếp cho gọn gàng lại.

Kỷ Sách lấy một cái hộp lên xem, trên giấy nhãn ghi vài con số và văn tự rất thường thấy, tương tự như số hiệu hồ sơ. Mở ra xem, bên trong là giấy cardstock được xếp rất chỉnh tề, mỗi tờ đều có cỡ 7×5, trên giấy ghi chép các loại hạng mục công việc.

Lương Thượng Quân lấy ra vài tấm card xem kỹ những ghi chép trên đó, thán phục nói: “Trời đậu, mấy tờ này đều là kế hoạch tác chiến năm xưa không hà…Ủa không, không chỉ là kế hoạch tác chiến thôi, còn bao gồm cả kế hoạch thâm nhập giai đoạn đầu của đại đội đặc nhiệm 598…Trời, chu đáo thấy sợ!”

Từng điều mục trên tấm card đều rất ngắn gọn, số chữ không nhiều, nhưng đều thuyết minh hết sức rõ ràng. Mà chỗ này ít nhất cũng có hơn cả chục ngàn tấm như vậy, lượng tin tức khổng lồ này đè họ muốn thở không nổi.

Kỷ Sách đi qua bên phải “Thủy sam”, tìm thấy một cái thang ở đó, hiển nhiên là dùng cho việc đặt và chỉnh sửa các tấm card. Thử thử độ chắc của thang, hắn tính trèo lên, nhìn xem trên mấy tấm card ở tầng cao ghi cái gì.

Lương Thượng Quân chà chà đôi tay bị lạnh muốn tê cứng, kêu Cung Trì chuẩn bị di chuyển “Thủy sam”. Nếu đã tìm được, vậy xem như chuyến nhiệm vụ này của họ cơ bản đã hoàn thành, tiếp theo là mang nó toàn vẹn về Bộ chỉ huy.

Rút một cái hộp từ bên trái cây xà ra, Lương Thượng Quân thoáng thấy không đúng lắm, anh bèn kiểm tra nhãn, sau đó mở ra nhìn tấm card bên trong, không khỏi cau mày, vội lấy mấy tấm card ở bên trái và bên phải cây xà chính ra đối chiếu.

Anh chỉ tấm card bên phải đọc: “Hửm, đoàn quân độc lập 14, đồi 662.6, chiến dịch X, mấy việc này tôi đều nhận ra”. Sau đó chỉ sang tấm card bên trái, “Nhưng đây là cái gì? Cái gì mà abf22, v10, chẳng có chút logic, Cung Trì, này là ngôn ngữ của kẻ địch sao, sao thấy không giống?”

Cung Trì đẩy đẩy mắt kính, lắc đầu: “Tôi cũng chưa rõ, cái hộp ở tầng chót bên trái đều ghi chép kiểu vậy, như sách trời vậy, không biết nghĩa là gì”

Lương Thượng Quân trầm ngâm chốc lát, quyết định tìm manh mối trong đống card bên trên, thế là anh men theo cái thang bên trái trèo lên. Vết thương trên chân mang tới gánh nặng không nhỏ cho cơ thể anh, vô phương trèo cao hơn, anh trèo lên cao 10m rồi ngừng.

Miệng ngậm đèn pin, một tay vịn thang, một tay kéo một tấm card treo qua, bởi vì tư thế này quá vất vả nên anh chỉ nhìn đại khái, cảm thấy có thể hữu dụng thì bỏ vào túi rồi trèo xuống.

Lúc này anh nhớ ra Kỷ Sách ở ngay đối diện, bèn ngẩng đầu tìm, muốn nhân tiện hỏi ý kiến hắn, ai ngờ đèn pin chiếu khắp mọi nơi mà vẫn không thấy bóng dáng, anh hơi ngơ ngác: “Kỷ Sách?”

_____Cạch.

Đèn pin trong miệng rớt xuống.

Cung Trì ở dưới hoảng hồn, la: “Sao vậy vậy vậy ậy ậy y y y y y?”

Một loạt âm “Vậy” vọng lên, Lương Thượng Quân ngẩn ngơ ở đó, nhất thời không biết nên lên hay xuống.

Chẳng phải Kỷ Sách lên đó rồi sao? Người đâu rồi?

Cúi đầu liếc xuống dưới, ánh đèn pin quét loạn xạ của Cung Trì lướt qua mắt anh, một trận choáng váng thình lình ập tới, Lương Thượng Quân đứng không vững, vết thương trên chân chợt đau điếng, cứ thế ngã xuống.

Anh vội dùng tay tóm điểm chống đỡ, ai ngờ khuỷu tay lại đập vào khung thang, lại nghe thấy một tiếng rắc…Khung thang gãy.

Ngã xuống từ độ cao ba tầng lầu, dưới tình huống bình thường anh sẽ không gặp trở ngại gì, hỏng là hỏng ở chỗ một chân của Lương Thượng Quân giờ hơi phế, chỉ dùng một chân chống đất thì không gãy xương cũng rút gân, anh chỉ có thể miễn cưỡng chuyển hướng ở không trung, thử dùng phần lưng giảm bớt thế rơi.

Lúc ngã ngửa xuống, mắt anh hoa lên, chỉ thấy Kỷ Sách từ trong bóng râm trên cao phía đối diện vọt ra, nhún người nhảy lên thang bên này, dưới cú xoay nhẹ người của hắn, độ cao chênh lệch hơn 10m được hóa giải dễ dàng, hai đầu gối co lại câu lấy “Chạc” của cây xà chính, thuận thế treo ngược xuống, đưa tay bắt lấy cánh tay Lương Thượng Quân, chuẩn xác vô cùng.

Chuyện cũng chỉ có một giây, lại nghe thêm một tiếng cộp, đèn pin trong tay Kỷ Sách cũng rơi xuống.

Thần trí Lương Thượng Quân vẫn còn chưa kịp tỉnh táo lại, anh hoàn toàn không biết Kỷ Sách làm cách nào mà từ trong bóng tối nhảy qua tóm được anh.

Vừa thở dốc một hơi, anh liền phát hiện Kỷ Sách khác thường.

Lúc mới kéo anh, Kỷ Sách rên một tiếng, trong lòng Lương Thượng Quân cũng đánh bộp một tiếng. Khỏi nghĩ cũng biết, cái người bị hai vết thương trên eo mà còn xoay mạnh eo đổi hướng như vậy, chắc vết thương…

Giống như muốn chứng minh suy đoán của Lương Thượng Quân, ngay lúc anh nghĩ cách giữ thăng bằng cho mình thì vài giọt dịch thể nhỏ lên mu bàn tay anh.

Trong cái hang lạnh lẽo này nó tỏa ra độ ấm của cơ thể người.

Ra trận bất lợi.

Không biết có phải phạm vào sát tinh hay không, chuyến nhiệm vụ này của họ không có một chuyện nào xuôi chèo mát mái, nguy cơ lớn rõ ràng đã qua, nhưng không ngờ cái nơi bé tẹo này lại khiến hai Đội trưởng bị trọng thương lần nữa.

Nói thật, Cung Trì hoài nghi nhóm người họ phải chăng là bát tự không hợp.

Lương Thượng Quân đang sốt cao. Vết thương trên eo Kỷ Sách thì nứt ra.

Hai người ngồi dưới đất thở dốc, Cung Trì lùi qua một bên thu dọn đồ đạc, đoán chừng hai người này sắp cãi nhau một trận đây.

Quả nhiên, bắt đầu rồi.

Kỷ Sách: “Em phát sốt sao không nói sớm?! Có biết như vậy rất vướng víu hay không? Nghỉ ngơi thêm một ngày thì chết ai!”

Lương Thượng Quân: “Đm sao tôi biết tôi sốt chứ! Cho dù có phát sốt thì cũng là sốt nhẹ, nói chung tôi không cảm thấy”

“Không cảm thấy? Nóng thành như vậy mà em không cảm thấy?”

“Là tại nơi này quá lạnh!”

“Đừng ngụy biện với tôi! Lương Thượng Quân em bớt bớt lại giùm tôi, muốn tôi nói mấy lần nữa em mới biết quý trọng thân thể mình!”

“Anh thì tốt lành hơn ai? Cao có nhiêu đâu, té thì té tôi căn bản không thèm lo, anh rảnh hơi trổ tài anh hùng làm mẹ gì, hành hạ vết thương mình như vậy là ngại mình nhiều máu quá sao!”

Cãi qua cãi lại một hồi thấy sắc mặt Kỷ Sách trắng bệch, vạt của hai lớp áo khoác loang lổ vết máu, mất máu nhiều cộng thêm rét lạnh, môi và thân thể hắn đều đang run nhẹ. Lương Thượng Quân lập tức không mắng nổi nữa.

“…Để tôi giúp anh xử lý sơ vết thương, cầm máu trước đã”

Cung Trì thấy không khí giữa hai người đã dịu lại, bèn bỏ cái túi của mình lại nói: “Bên trong có thuốc mỡ và băng vải khẩn cấp”

Lương Thượng Quân ừm, lấy túi qua, sáp lại cởi áo Kỷ Sách, vết máu đỏ sẫm trên băng vải khiến tim anh thắt lại.

Cẩn thận xé lớp băng gạc trên vết thương, trên phần eo căng chắc, khối da thịt bị khoét há cái miệng như chậu máu.

Lương Thượng Quân lấy băng gạc sạch, bôi thuốc giảm đau và cầm máu lên, nhẹ nhàng đắp vào vết thương. Biết rõ sẽ không có gì nghiêm trọng, nhưng tay anh vẫn run rẩy không ngừng.

Hiện giờ anh đã hơi thấu hiểu tâm tình đêm đó của Kỷ Sách. Cái cảm giác có thể sẽ mất đi người quan trọng nó khủng hoảng tới cỡ nào, không phải chỉ dùng lý trí là đủ để kiềm nén. Thật, một chút cũng không kiềm nén được.

“Không sao đâu” Kỷ Sách vỗ vỗ tay anh an ủi.

Lúc ngón tay Lương Thượng Quân chạm lên eo mình, hắn không khỏi rụt lại một chút.

Rất nóng.

Nhiệt độ nóng bỏng như vậy, nhiệt độ thuộc về người sống, nóng tới nỗi hắn suýt bật kêu thành tiếng.

Lúc này người nọ đang ở ngay bên cạnh.

Chỉ cần nhìn như vậy đã cảm thấy trong lòng nóng đến nhói đau, ngay cả cơn đau của vết thương cũng không thể sánh bằng.

Thực sự chạm vào người này mới cảm giác được mình tan băng sau cái đêm bị dọa sợ đó, mới cảm giác được tim mình lại bắt đầu đập nảy, hồn phách cũng quay về…

“Đội trưởng Kỷ, Đội trưởng Lương, tôi đem mấy cái này ra ngoài phân loại sắp xếp trước” Cung Trì báo với họ một tiếng, rồi lập tức chạy ra ngoài như bay.

Kỷ khốn nạn nhìn bóng lưng thằng nhỏ, hiển lộ ánh mắt vui mừng: “Thức thời thật”

Mẹ kế Lương nhìn bóng lưng thằng nhỏ, lúng túng.

“Kỷ Sách, mới nãy anh ở đâu vậy? Sao tôi không thấy anh, gọi anh cũng không đáp” Xử lý eo Kỷ Sách xong, Lương Thượng Quân hỏi.

“Tôi ở ngay bên trên, phía sau thang ngang” Kỷ Sách không cho Lương Thượng Quân cơ hội chạy đi, hắn khoác vai anh, xoay đầu anh qua trán kề trán thử nhiệt độ.

Hô hấp hòa lẫn hô hấp, Lương Thượng Quân hơi mắc cỡ, trên mặt nóng ran từng cơn, không biết có phải do phát sốt hay không.

“Đã bảo tôi không sao rồi mà”

“Uống viên thuốc hạ sốt”  Kỷ Sách lục ra viên thuốc trong cái túi cấp cứu của Cung Trì, đưa nước cho anh uống.

Lương Thượng Quân không có quyền phản kháng câu mệnh lệnh này của hắn, chỉ đành thành thật uống thuốc, bất quá vẫn nhịn không được oán trách: “Thuốc này có tác dụng phụ, lát nữa tôi mà ngủ anh đừng nói tôi làm biếng nha”

Kỷ Sách liếc anh một cái, không nói gì.

“À đúng rồi” Lương Thượng Quân nhớ tấm card trong túi mình, bèn lấy ra soi dưới đèn pin nói, “Kỷ Sách anh xem, trên mấy tấm card ở tầng chót bên trái toàn là vẽ bùa vẽ quỷ, nhưng ghi chép phía trên một chút có vài chỗ nhìn hiểu được, anh nói coi là sao?”

Kỷ Sách nhìn kỹ lại, trên card ghi: phá hủy hang đá vôi 244, 9h20 phút (gạch ngang), (hình góc nhọn) 15h20 phút. Bên dưới còn có số hiệu gì đó của quân đội. [*là cái dấu này nè “->”]

“Hang đá 244…” Kỷ Sách nhớ tới gì đó, lẩm bẩm, “Này hình như là mệnh lệnh tác chiến của quân địch”

Lương Thượng Quân kinh ngạc: “Mệnh lệnh của quân địch?”

“Phải, hang 244 tôi thấy rồi, đó là nơi quân ta đóng binh hồi xưa, nhưng tư liệu trước đây ghi chép rất mơ hồ”

Nói đoạn hắn trèo lên phía bên phải cây xà, tìm ra tấm card cùng thời kỳ, cẩn thận đối chiếu hai miếng, lại thấy ghi chép của mấy ngày trước sau, bừng tỉnh đại ngộ: “Xem này, thời gian cơ bản vẫn khớp”

“Lúc đó quân ta đang nong rộng hang đá 244, đồng thời dùng phương pháp thi công đào hang ở trận địa số -2 gần đó, đào thẳng đứng xuống ở ngay trạm gác số 2, sau đó quẹo trái đào xuyên vách núi, tạo thành một công sự bí mật có thể giám sát các điểm hỏa lực xung quanh công trình C-3”

Lương Thượng Quân đã hiểu: “Cũng tức là nơi này chính là trận địa số -2, khi đó Thủy sam thành hình sơ bộ ở chỗ này, phía bên trái đều là tình báo quân địch được đặc vụ lấy về, lúc đó kế hoạch tác chiến của quân địch bị quân ta nhìn thấu và bóp nghẹt!”

Kỷ Sách gật đầu: “Tôi đoán mấy văn tự khó hiểu đó là trích dẫn trực tiếp từ mật mã quân sự của nước địch. Thời kỳ đầu tác chiến không có bản dịch đối chiếu, nên không thể dịch được, về sau có tham khảo chút đỉnh mới dịch ra tàm tạm, cho nên mấy tin tình báo ở tầng trên của Thủy sam đã qua dịch thô rồi”

Lương Thượng Quân tấm tắt nói: “Thảo nào lính đặc nhiệm nước C lại liều mạng tìm kiếm mấy thứ này, hiện giờ quan hệ giữa nước ta và nước họ đang căng thẳng, mà mật mã được dịch thô, ghi lại nhiều cơ mật quân sự năm xưa của họ lại đang ở chỗ này, đối với họ mà nói chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ. Đội đặc vụ 598 cũng vất vả lắm chứ chả đùa, thu thập nhiều tin tình báo như vậy phải tốn bao nhiêu nhân lực chứ”

Kỷ Sách hừ một tiếng: “Chả tốn bao nhiêu nhân lực đâu, chỉ có hai người thôi”

“Hai người?”

“Đúng, hai người, là ba mẹ tôi” Kỷ Sách nhìn khắp bốn phía, “Nơi này chỉ có nét chữ của hai người họ. Và nơi này cũng chỉ chứa đủ hai người họ thôi”

Lương Thượng Quân trố mắt nghẹn lời.
Bình Luận (0)
Comment