Tối Chung Lưu Phóng

Chương 77

Lương Thượng Quân: “Kỷ Sách, có chuyện này kỳ quặc quá nè…Ủa? Anh sao thế?”

Đẩy cửa phòng Kỷ Sách ra, đập vào mắt là một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị_____thân trên của Kỷ Sách có nửa bên được áo che phủ, còn nửa bên kia thì để trần, cái áo T-shirt bị hắn mặc y như áo cà sa, đi lại gần nhìn, anh thấy đầu hắn đổ ướt mồ hôi.

Kỷ Sách nghiêng đầu ý bảo Lương Thượng Quân ngồi xuống, tay phải tiếp tục kéo áo lên trên, nhưng cánh tay trái làm sao cũng không nhấc lên nổi, hắn bất đắc dĩ nói: “Hơi tổn thương tới gân bắp thịt, tạm thời không cử động vai được”

Lương Thượng Quân hiểu ra: “Không cởi áo được hả?” Nói đoạn anh cau mày, đi qua kiểm tra vết thương của Kỷ Sách. Anh thấy nửa bên vai hắn quấn băng gạt chằng chịt, thoạt trông rất sưng, áo cởi một nửa vướng ở bên thân trái, siết lên vết thương hắn, đúng là có hơi phiền.

“Sao lại bị thương nặng tới vậy?” Trong lòng Lương Thượng Quân khó chịu, giọng điệu cũng nhuốm sự lo âu: “Sao anh không ở trong bệnh viện, có hộ sĩ giúp dù sao cũng tốt hơn, anh làm vầy không phải tự mình chịu khổ sao!”

Kỷ Sách chẳng bận tâm cười nói: “Chuyện nhỏ thế mà đi nằm viện, sẽ tổn hại danh tiếng của tôi”

Lương Thượng Quân tính mắng hắn tào lao, nhưng khi quay đầu qua trông thấy chồng tài liệu học viên chất trên bàn, cộng thêm vài văn kiện Đảng, anh liền biết mình có mắng cũng vô dụng. Anh hiểu rõ, đối với Kỷ Sách, thì cả bàn giấy tờ này còn quan trọng hơn chính bản thân hắn nhiều, cũng không phải nói hắn thương yêu tha thiết các học sinh lớp đặc huấn, chẳng qua đây chỉ là nhiệm vụ hắn phải tuân thủ nghiêm ngặt, với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không để chậm trễ.

Kỷ Sách bổ sung: “Hơn nữa tôi không thích hộ sĩ sờ tôi”

Lương Thượng Quân: “…”

Tiến lên giúp hắn kéo áo qua khỏi đầu, Lương Thượng Quân xoắn tay áo trái lên nói: “Được, vậy để tôi sờ anh, nói trước nhé, tôi sẽ không dịu dàng như cô tiểu thư hộ sĩ đâu”

Lúc kéo tới vết thương Kỷ Sách nhăn nhăn mày, nhưng giọng nói không hề thay đổi: “Đâu dám trông mong em dịu dàng chứ, bất qua tôi chỉ chờ em thôi, nào, chà lưng giúp tôi, cả ngày nay không tắm rửa được khó chịu quá”

Hôm nay lúc ở bệnh viện hộ sĩ cố gắng khuyên hắn nên nán lại bệnh viện quan sát vài ngày, bảo là vết thương còn dễ nhiễm trùng không được để thấm nước, ở lại bệnh viện để được chăm sóc tốt hơn, lúc đó hắn cảm thấy vấn đề không lớn, sau khi về mới phát hiện bất tiện đủ đường, khi thuốc tê hết hiệu lực, con đau gần như tê liệt khiến hắn không biết làm sao.

Lương Thượng Quân lo lắng trong lòng, nên không để bụng với chuyện Kỷ Sách sai sử mình, anh xả một chậu nước, thấm ướt khăn lông chà lưng giúp hắn.

Mồ hôi đọng thành từng viên châu tròn trĩnh trên làn da màu lúa mạch, khi bị khăn lông lau đi, nó lưu lại trên bắp thịt căng đầy một lớp nước trơn ướt, Lương Thượng Quân lau lau một hồi mà rạo rực trong lòng, màu khăn trắng kích thích nhãn cầu anh, ngón tay phủ qua chất vải thô ráp làm bốc lên hơi thuốc nhè nhẹ.

Kỷ Sách hưởng thụ sự phục vụ của lớp trưởng Lương, thong dong lật xem văn kiện Đảng, sườn mặt nghiêm túc của hắn khiến cổ họng Lương Thượng Quân căng thẳng. Kể ra, vào thời điểm cái tên khốn này không bày mưu tính kế không hành hạ người khác, thì gương mặt tuấn tú của hắn thoạt trông chẳng đáng sợ tý nào, thậm chí còn thoảng hương vị chính trực.

Lương Thượng Quân vừa chà vừa đắn đo trong lòng: chế ngự tên Kỷ Sách chỉ còn một tay này chắc không thành vấn đề đâu há.

Nghĩ tới đó, anh cúi người xuống hôn lên vai phải Kỷ Sách một cái, Kỷ Sách quay đầu qua, chóp mũi hai người đụng nhau, trong hô hấp đều ẩn giấu ý cười bất hảo. Kỷ Sách nhìn chằm chằm môi Lương Thượng Quân: “Em tính làm gì?”

Lúc không có người ngoài, da mặt Lương Thượng Quân dày hơn nhiều, dưới ánh nhìn của Kỷ Sách anh lại hôn lên môi hắn một cái, nói: “Ban ngày mưu sát thầy, ban đêm gian dâm thầy”

Kỷ Sách cười: “Em muốn thừa lúc người ta lâm nguy thu phục kẻ một tay này hả?”

Mắt Lương Thượng Quân lấp lóe: “Không thể nói vậy được, làm như tôi đang ăn hiếp anh vậy”

Kỷ Sách cũng không cự tuyệt, đáp trả lại nụ hôn của anh, khăn lông ướt để lại trên thân thể một mảng mát lạnh, nhưng bàn tay ấm áp của Lương Thượng Quân gần như làm bốc hơi sạch lớp hơi nước này. Lương Thượng Quân để ý tránh vai trái của Kỷ Sách, tay anh vòng ra trước người Kỷ Sách, lần mò xuống dưới, bất hạnh là đi được nửa đường đã bị ngăn cản.

Lương Thượng Quân hơi ngạc nhiên, tách môi ra, trong mắt mang vẻ nghi hoặc và bất mãn.

Thành thật mà nói thì Kỷ Sách cũng hơi động tình, bất quá hắn lý trí hơn Lương Thượng Quân nhiều, hắn nghĩ, tên Ngốc Tặc này hình như ham vui quên việc rồi: “Nếu tôi nhớ không lầm, thì em tới tìm tôi là có chuyện muốn thương lượng mà”

Não Lương Thượng Quân kêu “ong” một tiếng, anh hồi thần lại: “Đúng! Chuyện rất quan trọng!”

Kỷ Sách nhướng nhướng mày, ra hiệu anh tiếp tục chà lưng giùm hắn, còn hắn thì tiếp tục lật văn kiện xem, có trời mới biết cả người hắn nóng thiếu điều muốn toát mồ hôi luôn…Nhịn xuống nhịn xuống, công việc hàng đầu.

Lương Thượng Quân lau giúp hắn hai ba cái, lấy cho hắn một cái áo sơ mi không cần tròng đầu, Kỷ Sách xua tay ý bảo lười mặc, Lương Thượng Quân mặc kệ hắn, anh ngồi xuống nói chuyện.

“Kỷ Sách, tôi cảm thấy chuyện này rất mờ ám”

“Chuyện gì?”

“À, tôi không biết nói sao nữa” Lương Thượng Quân sắp xếp lại đầu óc lộn xộn của mình, “Chắc nên nói là có vài chuyện liên quan nhau khiến tôi cảm thấy mờ ám. Tỷ như cái môn văn hóa biên cảnh Nam cương chúng ta học hồi trước ấy, thoạt nhìn rất có tính châm chích. Còn thêm khóa học tra tấn tuần trước nữa, tôi cảm thấy hơi quá đáng, điện áp 50000V sẽ khiến bộ phận cơ thể thương tổn, điện áp 70000V sẽ khiến tim ngừng đập, vừa mới dạy xong giảng viên lập tức dùng điện áp 30000V giật mỗi người một cái, vài người đã từng trải cuộc huấn luyện này rồi thì còn miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng kiểu như Cung Trì thì suýt nữa đã sùi bọt mép…”

Kỷ Sách không nhận xét gì, cười lạnh một tiếng: “Lớp trưởng Lương, em đừng tái phát bệnh cũ ở nơi này nhé, mấy con nghé đó em có muốn bảo vệ cũng bảo vệ không nổi đâu, sự sắp xếp của trường quân đội không phải chuyện em có thể chi phối được”

“Tôi biết, đối với chuyện này tôi hữu tâm mà vô lực, tôi không phải muốn nói chuyện này” Lương Thượng Quân hơi bực tức, “Hoặc tỷ như khóa học bẫy rập hôm nay, kêu cả một Hạ sĩ tới chỉ đạo chúng ta khóa này, hơn nữa yêu cầu nghiêm khắc như vậy, chuyện này không thể không khiến tôi hoài nghi! Toàn là những cuộc huấn luyện khác lệ thường, khiến tôi có cảm giác, hình như trường quân đội huấn luyện chúng ta theo một phương hướng vô cùng rõ ràng…”

Kỷ Sách nhìn thấy vẻ mặt anh nghiêm trọng, hắn bèn cắt ngang lời anh: “Lương Thượng Quân, em có biết trong chiến tranh cận đại, chiến trường vận dụng bẫy rập nhiều nhất nằm ở đâu không?”

Lương Thượng Quân ngơ ngác, đầu óc lục lọi lịch sử chiến tranh một phen, cuộc kháng Nhật? Chiến tranh vùng vịnh? Hay Iraq?

“Là chiến trường ở nước C” Kỷ Sách đưa ra đáp án: “Bắt đầu từ năm 69, trong trận chiến tự vệ phản kích của nước đó, Trung Quốc đã gặp phải và đồng thời vận dụng vô số bẫy rập, địa hình miền núi nơi đó cực kỳ phức tạp, cho dù với lực lượng quân sự hiện giờ, phi cơ đạn pháo có nhiều cỡ nào đi nữa cũng chưa chắc giải quyết được, nếu quay lại chiến trường nơi đó, khóa học bẫy rập tuyệt đối không thể thiếu được”

“Chiến tranh tự vệ phản kích?” Lương Thượng Quân phản ứng rất nhanh, “Ý anh là, chúng ta sắp bị phái đi chiến trường nước đó? Đi để chi? Gần đây nước đó đâu có động tĩnh gì”

Kỷ Sách thở dài lắc lắc đầu: “Ngốc Tặc, nói thật với em, đây cũng chỉ là phỏng đoán của tôi thôi. Hôm nay sĩ quan Vệ có nói với tôi một câu khiến tôi rất để ý, sau khi về tôi đã tìm rất nhiều tư liệu, suy luận này cũng vừa mới nghĩ ra thôi. Về phần họ muốn chúng ta làm gì, tôi vẫn chưa nắm rõ”

“Ổng nói gì với anh?”

“Ổng hỏi tôi là phải chăng đôi khi biết rõ đó là bẫy, nhưng vẫn không thể không nhảy vào, đúng không?”

Lương Thượng Quân trầm ngâm một hồi: “Tôi nghĩ ổng muốn thử anh, hoặc nhắc nhở, bẫy mà ổng nói chẳng lẽ là bẫy mà trường quân đội chuẩn bị cho chúng ta? Ổng nói với anh câu này có dụng ý gì chứ?”

Kỷ Sách đứng dậy lấy cái áo sơ mi quân dụng màu xanh nhạt, chậm rãi khoác lên người, vừa khoác vừa nói: “Năm xưa Sĩ quan Vệ cũng từng tham gia chiến trận tự vệ phản kích, cũng cùng thời kỳ với ba mẹ tôi, tôi nghĩ ổng nói vậy là muốn nhắc nhở tôi gì đó…Tôi vẫn muốn tới phòng tư liệu tìm vài món đồ, em đi với tôi không?”

Dưới ánh đèn bóng lưng cao thẳng của hắn như được phủ thêm một đường viền, đường nét trong nhu hòa hơn rất nhiều, áo khoác lên người bị băng vải cản trở, cổ áo sau đổ xuống rất thấp, khiến phần gáy của Kỷ Sách lộ ra một đoạn lớn. Ý nghĩ muốn theo Kỷ Sách đi tra tư liệu của Lương Thượng Quân bị cơn xúc động khác thay thế, anh cười nói: “Thầy Kỷ, tra tư liệu đâu có gấp, ngày mai tôi sẽ hầu anh tra trọn đêm”

Kỷ Sách khựng lại, không kịp phản ứng: “Hửm?”

Lương Thượng Quân chẳng buồn quan tâm tới phản ứng của hắn, lập tức kéo tay phải hắn lôi hắn lên giường, Kỷ Sách mới cài nút áo xong giờ lại bị cởi ra, vạt áo rộng mở đón sói đói vồ mồi.

Kỷ Sách dùng một tay túm Lương Thượng Quân đang bám trên người mình lên, nhìn anh, ra vẻ trịnh trọng nói: “Tôi là thầy em”

Lương Thượng Quân hôn hôn cổ hắn: “Câu này coi như anh đang tán tỉnh nhé, thầy Kỷ”

Kỷ Sách phì cười, ngực nương theo chấn động dán vào nơi nhiệt tình của Lương Thượng Quân, hắn nhấc chân lên ôm Lương Thượng Quân, hai người quấn lấy nhau, đều tỏ ý vận sức chờ phát động. Lương Thượng Quân ve vuốt bụng dưới của Kỷ Sách, lòng bàn tay cảm nhận sức căng của hắn, anh đột nhiên có cảm giác như mình đang đè một con báo săn dưới thân, chẳng biết vào lúc nào con báo này sẽ cắn trả lại anh một phát.

Nhưng Kỷ Sách không làm gì cả, hắn nhéo eo Lương Thượng Quân: “Tùy em đi”

Lương Thượng Quân đắm mình trong đôi đồng tử dung túng của Kỷ Sách, cảm thấy những nghi hoặc, bẫy rập đó thoắt cái đều không còn khiến người ta buồn bực nữa. Anh cắn một cái lên ngực Kỷ Sách: “Hưm, đừng nhìn tôi như vậy, tôi chịu không nổi”

Lương Thượng Quân trở về phòng, tinh thần phơi phới.

Lúc đi tới bên giường mình, chợt phát hiện một người ngồi im re ở đó, sắc mặt nghiêm trọng y như chết rồi. Lương Thượng Quân ngạc nhiên: “A Tàng, cậu sao vậy?”

A Tàng mở cái miệng tích chữ như vàng của mình ra: “Đại đội trưởng Lương, vai của Đại đội trưởng Kỷ không sao chứ?”

Lương Thượng Quân sắp bị làm cho cảm động rồi.

Anh sắp bị tình cảm chiến hữu sâu đậm này làm cảm động! Bị giày xéo nhiều năm như vậy mà còn tỏ ra quan tâm chân thành tới Kỷ khốn nạn thế! Coi đứa nhỏ này ngoan hiền biết bao nhiêu!

“Anh ta không sao, chỉ xước da chút thôi, rất nhanh sẽ phục hồi như cũ”

“Ừm” Vẻ mặt A Tàng thả lỏng hơn.

Lương Thượng Quân nhìn ra được, dù A Tàng mặt liệt ít nói, nhưng cậu không hề lãnh đạm như vẻ bề ngoài của mình.

“Đại đội trưởng Lương, tụi em thấy anh đi lâu như vậy, còn tưởng Đại đội trưởng Kỷ vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, tụi em lo muốn chết!” Ba Hoa trưng cái mặt dày nói.

Trong lòng Lương Thượng Quân vui vẻ một trận, thằng nhóc Ba Hoa này, nói khoa trương vậy rõ ràng là đang sung sướng trên nỗi đau của người ta, chắc vẫn còn giận dỗi vì “Tuổi xuân và sinh mệnh” của mình đây mà.

“Hừ, thay vì quan tâm anh ta, không bằng quan tâm chính các cậu một chút đi” Lương Thượng Quân cảnh cáo, “Ngày mai còn huấn luyện vật lộn và xạ kích đấy, nghỉ ngơi sớm đi”

Đang nói thì Lương Thượng Quân để ý thấy nãy giờ Vưu Vũ vẫn không nói một lời, anh không khỏi ngạc nhiên: “Vưu Vũ?”

Vưu Vũ ngồi nghiêng trên giường, đưa lưng về phía anh, chỉ lười nhác đáp một tiếng: “Đại đội trưởng Lương”

Lương Thượng Quân nghe cậu nói chuyện ỉu xìu, thầm nghĩ chẳng lẽ nó mệt rồi? Hôm nay còn đỡ mà, anh không thấy mệt lắm, hiếm khi Vưu Vũ suy sụp tinh thần như vậy, anh không khỏi lo lắng: “Vưu Vũ, cậu không khỏe hả? Bệnh hả? Không quen thủy thổ hả?”

Vưu Vũ lắc đầu, chỉ nói: “Đại đội trưởng Lương, em mệt thôi”

Lương Thượng Quân yên tâm, không nói thêm gì nữa.

Vưu Vũ lầm bầm trong lòng, không quen thủy thổ cái gì chứ, ba tuần rồi, có không quen cũng đã sớm quen, cái cậu không quen, chính là Kỷ Sách! Nhưng cậu có thể rêu rao tiếng lòng mình với Đại đội trưởng Lương sao? Chẳng lẽ lại chất vấn:

Tên khốn đó chẳng phải không sao sao, Đại đội trưởng Lương vậy sao tới tận bây giờ anh mới về, Đại đội trưởng Lương anh ở lại phòng hắn tán dóc khuya tới vậy sao? Có phải tên khốn đó bức bách anh không? Hoặc giả quyến rũ anh?

Ngay cả chính cậu cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Sáng hôm sau lúc mặt trời mới nhú họ đã tới khoảng sân chỉ định tập hợp.

Sĩ quan huấn luyện vật lộn và xạ kích đứng trước mặt họ.

Trên mặt Lương Thượng Quân giữ nguyên vẻ trấn tỉnh, nhưng trong lòng sấm vang chớp giật đùng đùng.

Hôm nay Kỷ Sách…sẽ lên lớp họ? Thế vai hắn tính sao, không phải còn rất đau sao? Còn nữa, hồi tối qua…không sao chứ? Lúc này mà chơi vật lộn chơi bắn súng với họ…

Sau vài giây lo âu, mặt Lương Thượng Quân liền tối sầm lại_____Kỷ Sách cố ý, nhất định là cái tên khốn này đã bày mưu tính kế sẵn hết rồi! Cố ý khiến anh áy náy! Lương Thượng Quân hung hăng lườm thầy Kỷ đang thao thao giảng bài một cái: nói cho anh hay tôi không bỏ qua chuyện này đâu!

Kỷ Sách quay lại nhìn anh một cái, cái nhìn thoáng qua đó, vẫn cứ dung túng như vậy.

Ngốc Tặc thua trắng.
Bình Luận (0)
Comment