Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 104

Yêu cầu để trở thành môn phái bát lưu là năm đệ tử đạt tu vi Võ Đồ cảnh, năm đệ tử đạt tu vi Khai Mạch mười hai đoạn.



Những đệ tử Quân Thường Tiếu dẫn đi cùng, dù là người người không có tu vi như Tiêu Tội Kỷ thì lực lượng cũng viễn siêu tiêu chuẩn, do đó chuyện chứng nhận chỉ như dệt hoa trên gấm mà thôi.



“Quân chưởng môn.”



Từ trong quầy, Triệu chấp sự đưa ra một lệnh bài bên trên khắc chữ ‘bát’, cười nói:



“Chúc mừng quý phái thông qua chứng nhận bát lưu môn phái.”



Hiện tại dù không có Mã trưởng lão ở đây, hắn cũng sẽ tỏ ra công công bình bình, nguyên nhân chính là thực lực của đệ tử Thiết Cốt Phái thật sự quá dũng mãnh, tương lai của phái Thiết Cốt về sau vô cùng tươi sáng.



“Đinh! Chúc mừng chủ nhân thăng cấp bậc môn phái bát lưu thành công, phần thưởng là 100 điểm thành tựu môn phái, 200 điểm cống hiến môn phái.”



“Đinh! Điểm thành tựu môn phái: 100/500.”



“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 355/500.”



Ối vãi!



Thăng cấp bậc môn phái còn được tặng điểm thành tựu và điểm cống hiến!




Quân Thường Tiếu vui mừng không ngớt.



Thật ra ban đầu khi Quân Thường Tiếu nghe chuyện thăng cấp bậc môn phái còn cần phải chứng nhận, hắn quả quyết cự tuyệt không làm.



Hiện tại nhận được điểm cống hiến và thành tựu đến tay, liền cảm thấy vô cùng sảng khoái.



Hệ thống nói:



“Đẳng cấp môn phái càng cao, phần thưởng sẽ càng lớn.”



Ánh mắt Quân Thường Tiếu đầy hào hứng nói:



“Triệu chấp sự, từ bát lưu môn phái thăng lên thất lưu môn phái cần phải thỏa mãn điều kiện gì?”



Triệu chấp sự vội vàng nói:



“Chưởng môn cần phải bước vào cảnh giới Võ Sư, có ít nhất năm mươi tên đệ tử bước vào cảnh giới Võ Đồ, năm trăm tên đệ tử đạt tu vi đến Khai Mạch mười hai đoạn.”



“Phiền phức thế sao?”



Quân Thường Tiếu cau mày nói.



Hiện tại môn phải chỉ có thể thu nhận tối đa 500 tên đệ tử, xem ra chuyện thăng cấp môn phái lên bậc thất lưu, không phải chỉ cần đề cao tu vi đệ tử, mà còn phải nâng cấp kiến thiết môn phái lên cấp ba mới được.



Trên cửa sổ của hệ thống, cấp bậc “cửu lưu” đã thay đổi thành “bát lưu”.



Quân Thường Tiếu nhận được 100 điểm thành tựu và 200 điểm cống hiến, tâm tình hắn vui vẻ ra khỏi lầu chứng nhận.



“Lệnh bài môn phái bát lưu kìa.”



“Trời ơi! Thiết Cốt Phái thăng cấp rồi.”






“Không thể tin được! Không thể tin được!”



Người đi đường nhìn thấy lệnh bài môn phái bát lưu treo trên eo Quân Thường Tiếu, kinh ngạc bàn tán.



Hai tháng trước, Thiết Cốt Phái trong mắt mọi người chỉ là một cái môn phái rác rưởi, chưởng môn đầu tiên vào kỹ viện trêu hoa ghẹo nguyệt trở thành trò cười cho thiên hạ.



Trong một thời gian ngắn ngủi,



dưới sự dẫn dắt của chưởng môn thứ hai, môn phái không chỉ phát triển với tốc độ kinh người, mà còn thành công chứng nhận môn phái thăng cấp bậc lên bát lưu.



Chuyện này quá khiến người khác khó nhìn vào hiện thực, cảm thấy mình như đang trải qua một giấc mộng.



“Quân chưởng môn.”



Trưởng lão Thương Sơn Phái chắp tay, nói:



“Mã mỗ vẫn còn việc phải làm, sau này nếu có thời gian, mời Quân chưởng môn ghé chơi Thương Sơn Phái.”



Đây chỉ là những lời nói khách sáo, thế nhưng bất kỳ tên võ giả nào nghe vào cũng đều cảm thấy hâm mộ ghen ghét. Không phải ai cũng đủ tư cách nhận được những lời nói khách sáo của một trưởng lão môn phái ngũ lưu.



Quân Thường Tiếu chắp tay nói:



“Hôm khác có thời gian, bổn tọa nhất định sẽ đến viếng thăm Thương Sơn Phái.”



“Cáo từ!”



“Cáo từ!”



Mã trưởng lão rời đi, trên đường vừa đi vừa trầm ngâm:



“Có thể bồi dưỡng đám thiếu niên bình thường này đạt được thực lực như thế này, tên tiểu từ này quả không đơn giản.”



“Thiết Cốt Phái e rằng ngày sau sẽ vô cùng hô phong hoán vũ.”



Thực lực của đệ tử Thiết Cốt Phái quá là kinh người, Mã trưởng lão không thể nào coi nhẹ.



Sau khi Quân Thường Tiếu chứng nhận môn phái hoàn tất, dẫn các đệ tử đi vào chợ trong thành, tìm cửa hàng tinh hạch, bắt đầu một phen lựa chọn các loại tinh hạch.



Chất lượng tinh hoạch càng tốt thì uy lực của súng càng mạnh, đồng lời sức giật cũng càng lớn, do đó Quân Thường Tiếu chỉ lựa chọn những viên tinh hạch có phẩm chất tứ hoặc ngũ phẩm.



Sau một hồi lựa chọn.



Quân Thường Tiếu chọn được hai viên tinh hạch thất phẩm có năng lượng không chênh lệch bao nhiêu so với tinh hạch của Địa Viên Lang Vương, và năm mươi viên tinh hạch ngũ phẩm.



Trưởng quầy nói:



“Quân chưởng môn, hai viên thất phẩm này 2 vạn lượng, năm mươi viên ngũ phẩm này 15 vạn lượng, tổng cộng là 17 vạn lượng.”



“Mẹ ơi, đắt vậy sao?”



Các đệ tử đi cùng đều trợn mắt nói.



Số tiền này đối với bọn họ mà nói, đến mơ cũng không nghĩ tới.



Quân Thường Tiếu rút ra sấp ngân phiếu mười bảy vạn lượng, đặt lên quầy nói:



“Mua hết!”



Nhìn thấy nhiều tiền như thế, các đệ tử phái Thiết Cốt như bị hoa mắt, thì thầm nói:



“Chưởng môn của chúng ta đúng là người có tiền mà.”



Sau khi mua xong tinh hạch, Quần Thường Tiếu lại dẫn đệ tử dạo một vòng các các cửa hàng dược liệu, nhưng mà chỉ mua được vài phần dược liệu để luyện Liệu Thương Đan.



Cuối cùng, hắn đành dẫn các đệ tử trở về môn phái.



Trên đường trở về, Quân Thường Tiếu mở khe đựng đạn của khẩu súng QBU-88 ra, rút năng lượng còn thừa trở về tinh hạch của Địa Viêm Lang Vương, sau đó dùng năng lượng của tinh hạch ngũ phẩm ngưng tụ tạo thành mười viên đạn mới.



Đến một chỗ rừng hoang không người, Quân Thường Tiếu chỉ vào tổ ong treo trên cây to phía xa, nói:



“Tội Kỷ, bắn rơi tổ ong kia xuống.”



“Vâng.”



Tiêu Tội Kỷ xác định vị trí một lúc, rồi chống chân đỡ của khẩu súng xuống, sau đó đưa miệng súng về hướng mục tiêu.



Trong lúc đó, Lý Thanh Dương và những người khác lùi xa hơn mười mét.



Quân Thường Tiếu cũng lùi lại, vừa lùi vừa nói:



“Tinh hạch ngũ phẩm thay cho tinh hạch thất phẩm, sức giật của súng chắc sẽ không đến nỗi nào đâu nha.”



“Đùng!”



Sau một hồi ngắm bắn, Tiêu Tội Kỷ dứt khoát bóp cò, miệng súng nhả ra một luồng ánh sáng, không một chút sai lệch bắn vỡ tổ ông trên cây.



Từ âm thanh khẩu súng phát ra, hiển nhiên thấy được uy lực không bằng viên đạn ngưng tụ từ tinh hạch thất phẩm.



Đó là điều đương nhiên. Chất lượng tinh hạch càng tốt thì uy lực của viên đan ngưng tụ ra càng mạnh.



Mặc dù uy lực kém đi không ít, nhưng sức giật vẫn là chấn cả người Tiêu Tội Kỷ lùi về sau nửa mét, vai cũng bị tê đến không có cảm giác gì.



Lục Thiên Thiên nhàn nhạt nói:



“Uy lực như vậy e rằng một Võ Đồ thất bát phẩm cũng không thể chống lại được.”



“Thật không?”



Quân Thường Tiếu hài lòng nói:



“Không tồi, không tồi.”



Tiêu Tội Kỷ đứng dậy, xoa xoa vai, toét miệng cười nói:



“Chưởng môn, một thời gian nữa đệ tử sẽ thích ứng ngay thôi, về sau có thể hoàn mỹ khống chế.”



Vừa nói đến đây, nụ cười của hắn đột nhiên đông lại.



Chuyện gì xảy ra?



Quân Thường Tiếu và những đệ tử còn lại, thuận theo ánh mắt của Tiêu Tội Kỷ nhìn, phát hiện ở chỗ tổ ong vừa bị bắn vỡ là một đàn ong vò vẽ, bọn chúng trên thân lấp láp ánh sáng đỏ.



“Không ổn rồi.”



Lý Thanh Dương chấn kinh nói:



“Đó là Độc Mã Phong!”



Độc Mã Phong?



Loại côn trùng nhỏ bé này tuy rằng cấp bậc thấp, nhưng là chủng loại quần cư sinh tồn, đoàn thể tấn công cực kỳ khó chơi.



Lý Thanh Dương vừa nói xong, Quân Thường Tiếu liền điên cuồng chạy về phía trước, vừa chạy vừa hô to:



“Còn đứng ngây ra đó làm gì, chạy mau!”



“Soạt! Soạt!”



Các đệ hoang mang chạy theo phía sau.



“Vo ve vo ve...”



Đám Độc Mã Phong lập tức bay đến.



Bụng độc phát sáng, ánh mắt nhỏ bé tràn đầy tức giận.



“Ai gia..” Điền Thất hét lên:



“Mông của ta!”



“Áá..”



Lý Phi bị hơn mười con Độc Mã Phong vây quanh, ôm đầu chạy lung tung, thậm chí dùng linh lực để ngăn cản tấn công của Độc Mã Phong, kết quả vẫn bị tìm ra sơ hở chích vào.



Tô Tiểu Mạt có thể nói là người chạy nhanh nhất!



Thế nhưng Độc Mã Phong còn có khả năng bắn độc châm, trong nháy mắt bắn trúng mông của hắn, một tiếng hét thảm thiết vang lên “á á..”.



Hoàng hôn buông xuống.



Nhóm người quay về đến môn phái, ngoại trừ Lục Thiên Thiên ra thì những đệ tử khác đều bị Độc Mã Phong cho mọc nấm đầy người.



Đặc biệt là Tiêu Tội Kỷ, môi bị chích sưng vù như hai khúc lạp xưởng



Quân Thường Tiếu cũng bị chích, vị trí ngay ở trên mí mắt, sưng to như một cục mụn, mỗi khi hắn mở mắt chỉ như một đường chỉ.



“Chưởng môn...”



Lý Thanh Dương ôm bên mông bị ong chích, suy sụp nói:



“Lần… lần sau người nhất định đừng để cho Tiêu sư đệ lấy tổ ong làm mục tiêu!”

Bình Luận (0)
Comment