Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 282

Kim trưởng lão hơi giật giật khóe miệng, nói:



“Quân chưởng môn, ngươi xác định muốn lãng phí thời gian đánh nhiều trận như vậy?”



Thánh Tuyền Tông hắn có năm sáu ngàn tên đệ tử ngoại môn, đừng nói là đánh ba bốn chục trận, đánh ba bốn trăm trận cũng có thể chơi tới cùng, nhưng đánh trận đấu một với một thì khẳng định tốn rất nhiều thời gian.



Quân Thường Tiếu nói:



“Thắng bại rất nhanh có thể phân định, cũng không lãng phí nhiều thời gian lắm đâu.”



“Hừ!”



Mọi người hừ lạnh không thôi.



Tên này nói ra giống như Thiết Cốt Phái có thể tốc chiến tốc thắng vậy.



Quân Thường Thiếu giơ tay.



“Soạt!”



Dưới ánh mắt chứng kiến của mọi người, Nhị Hắc bước về hướng sân luyện võ, hắn là đệ tử ngoại môn đầu tiên xuất chiến đại diện cho Thiết Cốt Phái.



Nói thật lòng, trong lòng hắn có chút hoảng.



Đúng lúc này, Liễu Uyển Thi hét lên:




“Nhị Hắc huynh, cố lên!”



Nhị Hắc vốn có chút căng thẳng, nghe tiếng trợ uy của Liễu Uyển Thi, hai nắm đấm lập tức siết chặt, sống lưng ưỡn thẳng đứng.



Chưởng môn cho hắn xuất trận đầu tiên, Đồ Đồ ở phía sau dõi theo.



Cho dù có liều mạng thì hắn cũng phải thắng trận thứ nhất!



“Soạt!”



Nhị Hắc đứng ở trung tâm sân luyện võ, lớn giọng nói:



“Đệ tử Thiết Cốt Phái - Trương Chí Lâm, xin chỉ giáo!”



Hắn nói to tên gọi mà mình tưởng chừng như đã phải quên, âm thanh vang vọng khắp sân luyện võ, bộc lộ khí thế ngạo nghễ!



Trước đêm thách đấu, Quân Thường Tiếu từng nói:



“Đối thủ của các ngươi có thể rất mạnh, nhưng thân là đệ tử Thiết Cốt Phái, sĩ khí không thể yếu kém!”



Nhị Hắc ghi nhớ cẩn thận trong lòng.



Khi hắn lớn tiếng nói ra tên môn phái, lớn tiếng nói ra tên bản thân, máu huyết trong người dường như bùng cháy lên.



Ta là người đầu tiên xuất trận!



Ta phải tăng cao sĩ khí cho đồng môn!



Ta phải giành chiến thắng trận đầu tiên!



Những đệ tử khác của Thiết Cốt Phái, dường như nhiệt huyết trong lồng ngực cũng cháy lên khi nghe tiếng hét lớn của hắn.



Ngàn dặm xa xôi đến đây, chúng ta chỉ chiến đấu vì môn phái!



võ giả thế lực khắp nơi tận mắt chứng kiến đệ tử này của Thiết Cốt Phái khí thế hùng hổ như vậy, không khỏi lần lượt lắc đầu.






Không thể nào phủ nhận.



Tên này rất không tệ, nhưng đứng trước tông môn ngũ lưu thật sự không đủ phân lượng.



Kim trưởng lão vẫy tay một cái.



Một tên đệ tử ngoại môn Thánh Tuyền Tông bước ra.



“Thánh Tuyền Tông - Lỗ Ngạn Cường!”



Đệ tử xuất trận cũng báo tên của bản thân, khí thế cũng rất mạnh mẽ giống như tên của hắn!



“Tỷ thí bắt đầu.”



Trọng tại hô to.



“Soạt!”



Lỗ Ngạn Cường thi triển pháp huyền diệu xông lên, lập tức nhận được khen ngợi không ngớt của võ giả thế lực khắp nơi.



“Đây là thân pháp độc môn của Thánh Tuyền Tông - Tiểu Cửu Bộ.”



“Một tên đệ tử ngoại môn có thể lĩnh ngộ được, thật khiến người khác khó tin a!”



“Tên đệ tử của Thiết Cốt Phái...”



Đùng!



Trong lúc mọi người đang bàn tán, Nhị Hắc ngưng tụ lực lượng vào nắm đấm, đánh thẳng vào gương mặt Lỗ Ngạn Cường đang làm màu, sau đó đối phương trực tiếp bay ngược ra ngoài.



“Phịch!”



Ngã xuống đất, hôn mê tại chỗ.



Một quyền, bay ngược, trận đấu cứ như vậy kết thúc!



“...”



Toàn trường yên tĩnh.



Biểu cảm trên mặt các võ giả cứng ngắc, ánh mắt từng người dần dần trợn to.



Đệ tử ngoại môn Thánh Tuyền Tông bị một quyền đánh bại trong tích tắc?



Đám người Tần Hạo Nhiên đã chuẩn bị tốt để phỉ báng, ý cười trên mặt nhanh chóng thu lại, biểu cảm khó coi vô cùng!



Nhị Hắc cũng có chút ngơ ngác.



Đệ… đệ tử ngoại môn này của Thánh Tuyền Tông quá yếu đi, ngay cả một quyền của hắn cũng không chịu được?



Không phải người ta yếu, mà là ngươi quá mạnh!



Nhị Hắc đã đạt tới tu vi Võ Đồ đỉnh phong, thân thể còn tôi luyện trong phòng huấn luyện và tháp rèn luyện, lực lượng của một quyền đánh ra không so được với cực đẳng nhưng cũng ít ra cũng là 2 vạn cân.



Đây là cái khái niệm gì?



Chính là thực lực tương đương với Võ Sư nhị phẩm!



Lộ Ngạn Cường thì sao?



Chỉ là một tên Võ Đồ bát phẩm, cấp bậc cũng chỉ là trung đằng, há có thể chống đỡ một quyền cường hãn như vậy!



Đây vẫn là đệ tử Thánh Tuyền Tông.



Đổi lại là đệ tử ngoại môn của môn phái thất lục lưu, sợ rằng phải đấm phát chết luôn!



“Đinh! Chiến thắng đệ tử ngoại môn Thánh Tuyền Tông: 1/30 người.”



Quân Thường Tiếu nghe âm thanh hệ thống vang lên bên tai, chắp tay cười nói:



“Đã nhường rồi!”



Đệ tử hạ gục đối thủ trong tích tắc, hoàn thành yêu cầu của nhiệm vụ, sảng khoái không chỗ nói!



Võ giả thế lực khắp nơi rất lâu sau vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, dù sau đệ tử Thiết Cốt Phái một quyền giải quyết đệ tử Thánh Tuyền Tông, thật sự quá bất ngờ!



Hiểu rồi, hiểu rồi!



Chiến lược khiêu chiến của Thiết Cốt Phái nhất định là cho đệ tử mạnh nhất xuất chiến trước!



Trận thứ nhất cho đệ tử thực lực mạnh nhất xuất trận, ba bốn mươi trận về sau ngươi còn người để chơi không?



Trong lòng Tần minh chủ và lão đại liên minh nghĩ như vậy, khóe miệng không thể không xuất hiện nụ cười lạnh.



Kim trưởng lão cau mày lại.



Trận đầu tiên có chút sơ ý, để cho Thiết Cốt Phái dẫn trước một điểm.



Coi như đây là tình hữu nghị của chủ nhà, trận sau không cần phải giữ lại mặt mũi gì cho Thiết Cốt Phái nữa.



Một môn phái thất lưu đến khiêu chiến, chính mình là tông môn ngũ lưu mà không thả trước một hai trận, nhất định sẽ bị người ta nói thành cười chê.



“Bắt đầu trận thứ hai đi.”



Quân Thường Tiếu vẫy tay một cái, một tên đệ tử ngoại môn xuất trận.



Người này tên Tôn Hiểu, bởi vì có một đám sư huynh yêu nghiệt tồn tại, vì thế hắn chỉ thuộc về loại ưu tú trong Thiết Cốt Phái.



Thực ra đệ tử ưu tú vẫn còn rất nhiều.



...



Bởi vì độ dài chương có hạn, không thể miêu tả góc nhìn từng người, bằng không ít nhất có thể viết được vài chương.



Nội dung cao trào chút được không, nhất định sẽ có độc giả sẽ nói như vậy, ba bốn mươi trận đấu của đệ tử ngoại môn, ừm một người một chương, tác giả lại có thể ra thêm ba bốn mươi chương.



...



Ta cũng muốn như thế!



Nhưng không có cơ hội!



Bởi vì cho dù Tôn Hiểu thuộc loại đệ tử ưu tú, sau khi trận đấu bắt đầu, cũng dễ như trở bàn tay đánh đối thủ bay ngược ra ngoài.



Nhìn đệ tử xuất trận thứ hai của Thánh Tuyền Tông nằm ngã ở bên ngoài sân luyện võ, võ giả thế lực khắp nơi biểu cảm lại lần nữa cứng ngắc.



Đây là cái meo gì thế, vì cái gì bị một đấm hạ gục trong tích tắc rồi!



(P/s: vì không thể để câu chửi tục trong chương nên nhóm sẽ thay bằng “meo” nhé)



Thánh Tuyền Tông chơi không nghiêm túc?



Hay là Thiết Cốt Phái tiếp tục cho đệ tử ngoại môn mạnh mẽ xuất trận?



Thê nhưng tên đệ tử gọi là Tôn Hiểu kia, thực lực chỉ có Võ Đồ thất phẩm, mà đệ tử Thánh Tuyền Tông xuất trận là Võ Đồ cửu phẩm a!



Vì cái gì?



Bởi vì đệ tử Thiết Cốt Phái có lực lượng quá mạnh chứ còn gì nữa.



“Đã nhường rồi.”



Quân Thường Tiếu chắp tay nói.



Giữa hai đầu chân mày Kim trưởng lão xuất hiện ý giận, lập tức vẫy tay một cái, một tên đệ tử có tu vi Võ Đồ đỉnh phong xuất trận.



Một năm trước Mạc Thượng Phi chỉ là Võ Đồ bát phẩm, nhưng hắn nhờ có linh căn thượng phẩm, nên đã trở thành đệ tử nội môn của Thánh Tuyền Tông.



Tên Võ Đồ đỉnh phong này chỉ có linh căn trung phẩm, vì thế chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn.



Thánh Tuyền Tông có không ít đệ tử sở hữu linh căn trung phẩm, trình độ mặc dù không tệ, nhưng bởi vì bị linh căn hạn chế, chỉ có thể thiệt thòi làm đệ tử ngoại môn.



“Nhất Hắc.”



Quân Thường Tiếu nói:



“Ngươi xuất trận đi.”



“Vâng!”



Nhất Hắc bước ra, ánh mắt hắn tràn đầy chiến ý. Liễu Uyển Thi vẫn như cũ ở phía sau trợ uy cho đồng môn xuất trận.



Hai bên báo tên và môn phái, tỷ thí chính thức bắt đầu, sau đó chính thức kết thúc.



Nguyên nhân là Nhất Hắc có thực lực không kém hơn Nhị Hắc, dùng một quyền bạo phát đánh bay tên đệ tử Võ Đồ đỉnh phong.



Quyết đoán, không dây dưa!



Ba trận tỷ thí, ba chiêu miểu sát.



Võ giả thế lực khắp nơi bị biểu hiện cường hãn của đệ tử Thiết Cốt Phái, khiến cho tinh thần bấn loạn.



Đừng vội.



Cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu.



Tiếp theo, hai bên tiếp tục tỷ thí.



Đệ tử ngoài môn Thiết Cốt Phái tuy tư chất không so được với Thánh Tuyền Tông, nhưng về mặt lực lượng bạo phát đều đạt đến cấp bậc cao đẳng, chỉ cần xuất trận là giành thắng lợi.



Trongi gian ngắn ngủi, hai bên đã chiến hai mươi trận.



Trong thời gian đó tuy là cũng có trận chiến tung ra hơn hai chiêu, nhưng vẫn không thể xoay chuyển vận mệnh bị đánh bại của đệ tử Thánh Tuyền Tông.



“Đinh! Chiến thắng đệ tử ngoại môn Thánh Tuyền Tông: 20/30 người.”



m thanh hệ thống lại lần nữa vang lên, điều này khiến Quân Thường Tiếu nhún vai nói:



“Chẳng có độ khó gì cả.”



Câu nói này là khoa trương đến cực hạn.



Nhưng võ giả thế lực khắp nơi chỉ biết im lặng.



Hai mươi đệ tử xuất trận, lấy khí thế nghiền ép đánh bại 20 đệ tử ngoại môn Thánh Tuyền Tông, đủ để hắn có tư cách khoa trương!

Bình Luận (0)
Comment