Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 70

“Bụp! Bụp!”



Trên võ đài một luồng linh khí phát ra, quyền ấn xuất hiện.



“Đây là Mê Tung Chưởng pháp, một khi triển khai sẽ vô hình tạo ra những quyền ấn dầy đặc không kẽ hở.”



Một lão giả lên tiếng nói.



Võ học xuất ra như thế?



Đệ tử Thiết Cốt phái khẳng định sẽ thua thảm bại!



Vậy mà, đối mặt với sự tấn công liên tục của Dịch Đạt Sĩ, Điền Thất vô cùng bình tĩnh, cùng lúc sử dụng chân tay đỡ quyền ấn đến từ bốn phía của đối phương.



Những võ giả ngồi trên khán đài, càng xem thì cằm càng sát đất, càng xem càng cảm thấy chấn động trong lòng, bởi vì đệ tử của Thiết Cốt phái mặc dù đang trong thế bị động phòng thủ nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa vận dụng một chút linh lực nào cả!



“Đệ tử Thanh Linh phái mỗi lần xuất chưởng ra, sức mạnh ít nhất cũng trên dưới một ngàn cân, hắn ta không dùng linh khí hộ thể, thế mà vẫn có thể chống đỡ được luôn.”



“Chuyện này quá mức hoang đường rồi!”



Đúng vào lúc này, Điền Thất sau khi chặn chưởng pháp của đối thủ, lui về đằng sau một bước.




Trên cổ tay hắn hiện lên mười vòng ánh sáng, dồn tất cả linh lực vào nắm đấm, đột nhiên xuyên qua tầng tầng lớp lớp quyền ấn, một chưởng đánh thẳng vào trên ngực của đối phương.



Nhanh, Mạnh, Chuẩn.



“Hựa Hựa!”



Dịch Đạt Sĩ sau khi ăn một chưởng, cả người chao đảo ngã nhào ra khỏi võ đài. Sau khi hắn đứng vững lại, phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu.



Trọng tài lập tức nói:



“Trận thứ tư vòng thứ hai, Điền Thất chiến thắng.”



“Lại… Lại thắng nữa rồi.”



“Tên đó mới khai mạch mười đoạn mà có thể một quyền đánh Dịch Đạt Sĩ người đã khai thông mười hai đoạn mạch bay ra xa như vậy sao?”



Trong lúc các võ giả trên khán đài còn mù mờ thắc mắc, Điền Thất vô cùng tiêu sái xuống đài.



Lần này giao đấu, Điền Thất lại một lần nữa đánh bại đối thủ, dùng thực lực để tát cho lũ ngốc trên khán đài thức tỉnh, chiến thắng của hắn ở trận đấu trước không phải là do may mắn.



“Ai gia..”



Quân Thường Tiếu quay đầu nói:



“Tên đệ tử lúc nãy của môn phái ngươi, thua đệ tử của ta cũng không có gì phải oan uổng đâu nha.”



Trưởng lão Đại Hồng môn im lặng không nói. Hắn lúc này không còn giữ được sự kiêu ngạo như trước khi môn phái luận võ bắt đầu, bởi vì những đệ tử của môn phái hắn tham gia luận võ đã thua gần hết, chỉ sót lại đúng một người mà thôi.



“Hừ”






Trưởng lão Đại Hồng môn nhàn nhạt đáp:



“Đây chỉ mới là vòng thứ hai thôi, đường còn dài và xa lắm, chưa biết hươu chết về tay ai đâu.”



Quân Thường Tiếu nhún nhún vai như vô tình lại hữu ý nhìn trưởng lão Tiêu gia một cái, phát hiện người kia đang nhắm mắt dưỡng thần.



Môn phái luận võ vẫn tiếp tục tiến hành, xem các trận đấu đã diễn ra có thể thấy rõ ràng những trận đấu trong vòng thứ hai thú vị hơn hẳn, bởi vì rất nhiều võ giả đã triển khai các võ học trấn phái của mình.



Nhưng ở phương diện này, Thiết Cốt phái vẫn chỉ dựa vào cơ to bắp chắc.



Bởi vì, Quân chưởng môn chỉ tập chung huấn luyện sức mạnh cơ bắp cho các đệ tử mà không truyền cho đệ tử bất kỳ võ học nào ra hồn cả.



Quân chưởng môn đã nói rõ nguyên nhân là chỉ cần sức lực đủ mạnh, từ Khai Mạch cảnh đến Võ Đồ cảnh, nếu không có võ học biến thái, còn lại tất cả chỉ là chỉ là dệt hoa trên gấm!



Thực tế mà nói, hắn chẳng có võ học nào để truyền cho các đệ tử.



“Trận thứ mười vòng thứ hai: Trương Hợp Đối đối đầu Lý Thanh Dương.”



“Bắt đầu!”



“Bụp!”



Trọng tài vừa dứt lời, Lý Thanh Dương đã dùng một chưởng tiễn đối thủ bay một đường thẳng xuống võ đài.



“Trận thứ mười vòng thứ hai: Lý Thanh Dương chiến thắng.”



Tất cả mọi người đều có giật khóe miệng.



“Trận đấu hai mươi sáu vòng thứ hai: Tô Tiểu Muội đối đầu Chiến Lâm Phong.”



“Bắt đầu!”



“Soạt!Soạt!Soạt!”



Tô Tiểu Muội thi triển thân pháp nhanh nhẹn quấn lấy đối thủ. Nhân cơ hội đối thủ không kịp chuẩn bị dồn tất cả linh lực vào chân phải, tung mạnh một cước vào mông đối thủ, giúp người sau thuận đường nhanh chóng đi xuống võ đài.



“Trận thứ hai mươi sáu vòng thứ hai: Tô Tiểu Muội chiến thắng.”



- ------



“Trận thứ bốn mươi hai vòng thứ hai, Thiết Ưng Đối đối đầu Lục Thiên Thiên.”



“Bắt đầu!”



“Bùng! Bục!”



Tên võ giả tên Thiết Ứng Đối này giống như Hồ Nghiêu, vừa bắt đầu đã bị Lục Thiên Thiên một chưởng đánh cho không kịp phản ứng đã lao thẳng xuống võ đài.



Tất cả mọi người đều không thể nào tin vào mắt mình!



Đại ca, đại tỷ, đây tốt xấu gì cũng là vòng đấu thứ hai mà.



Những võ giả ở lượt đều không phải đèn đã cạn dầu, Thiết Cốt phái các người một chưởng đã đưa tiễn đối phương xuống võ đài, có còn biết tôn trọng cho người khác thể hiện không vậy hả?



Tôn trọng không thể cho mà phải tự mình giành lấy.



Ví dụ sống rõ ràng nhất chính là Quân Thường Tiếu, đối với những người làm nhục môn phái mình, hắn không cần phải hao tốn miệng lưỡi đòi sự tôn trọng, thay vào đó hắn đánh cho đối phương phải biết tôn trọng là thế nào.



Tuy nhiên lần này, Quân Thường Tiếu không thể tự mình tham gia luận võ, bất quá năm người đệ tử của hắn sẽ thay hắn, thay mặt cho các đệ tử khác của Thiết Cốt phái giành lấy sự tôn nghiêm cho môn phái



Môn phái luận võ vẫn còn tiếp tục.



Trận đấu cuối cùng ở vòng thứ hai: Tiêu Tội Kỷ đối đầu Hoa Vinh



“Đến đây! Đến đây!”



“Hoa Vinh của Thanh Hà bang có tu vi Khai Mạch mười hai đoạn, nhất định sẽ đánh cho tên kia lên bờ xuống ruộng cho xem.”



Đúng như dự đoán, ngay sau khi trận đấu bắt đầu, Hoa Vinh liền dồn hết linh lực vào bàn tay, không khác gì một thanh đao liên tục tấn công Tiêu Tội Kỷ.



“Bụp! Bụp! Bụp!”



Tiêu Tội Kỷ liên tục bị Hoa Vinh tấn công như vũ bão, thế nhưng hắn vẫn đứng yên ở vị trí cũ một cái nhăn mặt nhíu mày cũng không có.



“Chuyện này… Chuyện này là cái quỷ gì vậy?”



“Da thịt phải rắn chắn thế nào mới có thể đứng như cọc gỗ chịu đòn như vậy.”



Tất cả mọi người xem đến ngẩn cả người.



“Đáng chết!”



Hoa Vinh vô cùng tức giận. Hắn ra một chưởng đao hướng vào gáy Tiêu Tội Kỷ đánh. Trong quá trình ra chưởng, hắn tập trung dồn toàn bộ linh lực của mình vào bàn tay.



“Ba!”



Đúng vào lúc này, Tiêu Tội Kỷ ra tay chặn chưởng đao của hắn, nhàn nhàn đáp:



“Chỉ là một trận luận võ thôi, cần gì phải ra tay quá đáng như thế.”



Bàn tay Tiêu Tội Kỷ giống như một cây kìm, giữ chặt lấy tay Hoa Vinh khiến hắn không thể rút tay về.



“Linh lực bị giữa chặt rồi!”



“Tên võ giả đó quá nóng vội, quá sơ suất rồi!”



Rất nhiều cao thủ theo dõi đánh giá.



Tiêu Tội Kỷ không có linh căn không có tu vi chẳng khác gì một tên phế vật. Nhưng bất kỳ ai cũng không được quên hắn đã từng là thiên tài bẩm sinh, thực lực có thể giảm nhưng ý thức chiến đấu sẽ không bao giờ mất.



Nhìn thì có vẻ như hắn giống cột gỗ chịu đòn, thực chất là đang tìm sơ hở của đối phương, sau đó nắm chắc cơ hội phản công lại.



Tiếc rằng, rất nhiều võ giả không để ý điều đó. Bọn họ trong lòng đều khua chiêng gõ trống cổ vũ Hoa Vinh có thể trở tay lật bàn, trong đó Tiêu gia là những người cổ vũ nhiệt tình nhất.



Linh lực bị phong tỏa chẳng khác nào một tên chân yếu tay mềm, trở tay như thế nào đây?



“Soạt!”



Tiêu Tội Kỷ kéo Hoa Vinh lê lết đến ngoài rìa của võ đài, sau đó xách hắn lên như một cái bao cát. Tiếp đó Tiêu Tội Kỷ giơ chân tung một cước vào bụng Hoa Vinh, đồng thời thả lỏng bàn tay đang nắm chắt kinh mạch của đối phương.



Hoa Vinh cắn răng ôm bụng ngã xuống đất.



Quân Thường Tiếu cười nói:



“Một cước này không nể mặt ai hết luôn nha.”



Rất lâu sau, trọng tài tuyên bố:



“Trận thứ sáu tư vòng thứ hai: Tiêu Tội Kỷ chiến thắng.”



“Đinh!”



“Năm đồ đệ vào lượt tỉ thí thứ ba, hoàn thành 20% nhiệm vụ sử thi, nhận được hai mươi điểm cống hiến.”



“Đinh!”



“Điểm cống hiến môn phái: 82/500”



Quân Thường Tiếu trầm giọng nói:



“Lại được thêm hai mươi điểm cống hiến, nếu cứ theo cái đà này, hoàn thành 100% nhiệm vụ thì điểm cống hiến phải lên đến 200 điểm. Đúng là nhiệm vụ sử thi có khác, phần thưởng thật sự rất hậu hĩnh.”



Tiêu Tội Kỷ quay về khu dành cho võ giả giành thắng lợi.



Tất cả các võ giả trên khán đài lựa chọn im lặng ngậm miệng không nói.



Giễu cợt? Tất cả đã không còn tồn tại.



Còn người nhà Tiêu gia, mặt ai ai cũng đen như lò than, lòng như bị vạn tiễn xuyên tâm.



“Người bị Tiêu gia đuổi khỏi gia môn, trên người không có một chút linh lực nào vậy mà có thể dùng sức mạnh cơ bắp đánh bại võ giả đã khai mạch mười hai đoạn đấy.”



“Có thể chịu được những đòn tấn công liên hoàn của Hoa Vinh mà vẫn bình an vô sự. Những năm qua hắn rốt cuộc đã trải qua rèn luyện cơ bắp đáng sợ đến mức nào đây?”



“Thiên tài không hổ là thiên tài, dù không còn linh căn và tu vi vẫn có thể tìm con đường khác khiến mình trở nên cường đại.”



“Tiêu gia đuổi hắn đi, lúc này chắc đang hối hận vô cùng.”



Trưởng lão Tiêu gia ngồi trên khán đài mặt đỏ như gan lợn, hai mắt tràn đầy sát khí. Một tên bị gia môn khai trừ, liên tiếp thắng lợi bước vào lượt tỉ thí thứ ba. Chuyện này đối với hắn mà nói là một điều khó mà chấp nhận được.



Ở phía xa, Quân Thường Tiếu từ từ đưa tay vô tình nhưng lại hữu ý đem miệng súng hướng về phía trưởng lão Tiêu gia, trầm giọng nói:



“Lão già, biết điều đừng có làm loạn nếu không ta sẽ tặng ngươi một viên ‘kẹo đồng’ xuống mồ hưởng thọ đấy.”



Quân Thường Tiếu không cho phép ai có thể làm hại đệ tử của mình, đừng nói là Tiêu gia, dù là Lâm gia, Diệp gia, Long gia cũng không được.

Bình Luận (0)
Comment