Người vẫn theo dõi trận khẩu chiến ấy còn có một người khác là Mộ Chiếu Bạch.
Ban đầu, anh vốn chẳng hề biết đến chuyện này. Mãi đến bữa trưa khi ngồi ăn cùng đồng nghiệp, đối phương mới bất chợt nhắc: "Dạo này mấy vụ lừa đảo quyên góp trên mạng càng lúc càng nhiều. Tôi vừa nhận được một đợt báo cáo từ dân chúng, bảo phải nhanh chóng xử lý một tài khoản Weibo có tên Người sống sót Lộc Lộ..."
"Lộc Lộ?" Mộ Chiếu Bạch sững lại.
"Sao, cậu cũng theo dõi cô ấy à?" Đồng nghiệp vừa nói, vừa gõ điện thoại, xoay màn hình lại cho anh xem: "Đây, tin mới nhất, ảnh chụp người thực vật."
Mộ Chiếu Bạch liếc nhìn nội dung, trong lòng không kìm được dấy lên một trận phẫn nộ.
Bài đăng kia có lượng chia sẻ và bình luận cực lớn, rõ ràng là có vô số người đang công kích chủ blog. Có kẻ chất vấn lừa đảo, có kẻ thẳng thừng đòi trả tiền.
Mà cách đối phó của chủ blog chẳng phải phân tích lý lẽ, cũng chẳng hề cầu viện pháp luật. Hắn chỉ tiếp tục đăng thêm vài loạt ảnh nữa.
Giữa mùa đông giá rét, thiếu nữ trong ảnh lại chỉ mặc độc nội y, giống như đang chụp ảnh bộ sưu tập. Nhưng chẳng có chút nào mang dáng vẻ nghệ thuật của một bộ ảnh.
Thân hình gầy guộc, tứ chi khẳng khiu như que củi, cả người giống hệt một cỗ thi thể chưa khô quắt hoàn toàn. Không hề có vẻ quyến rũ của nữ giới, trái lại giống như bức ảnh chụp hiện trường vụ giết người hoặc một tấm chứng vật trong hồ sơ án mạng.
Chủ blog vừa tung ảnh, vừa bi thương rêu rao trên Weibo: "Tôi hết tiền rồi! Tất cả tiền đều đã dùng để chữa bệnh cho chị tôi. Các người mở to mắt mà nhìn đi, đây là tình trạng hiện giờ của chị ấy! Vẫn còn muốn mắng nữa sao? Vẫn còn muốn hùa nhau dồn chúng tôi đến chết mới hả dạ sao?"
Một người có thể trơ trẽn đến mức ấy ư?
Mộ Chiếu Bạch khẽ che môi, cau mày hỏi: "Cái này... có tính là truyền bá ảnh đồi trụy trên mạng không?"
"Cái đó tôi không rõ, phải hỏi bên phòng chống ấn phẩm đồi trụy." Đồng nghiệp cất điện thoại, cười trêu: "Sao đây, lại muốn đi cứu thế giới à?"
Mộ Chiếu Bạch chỉ cười không đáp.
Dù mới nhậm chức chưa lâu, nhưng danh tiếng "ưa xen vào chuyện người khác" của anh đã sớm lan truyền. Có người cười cho qua, có kẻ khinh thường, có kẻ lạnh lùng quan sát, nhưng cũng có đôi ba người sẽ thỉnh thoảng đưa tay giúp đỡ.
Chỉ là, nói cho đúng, chuyện này vốn chẳng phải việc dễ dàng.
Cơm trưa xong, anh quay lại làm việc cho đến bảy giờ tối mới tan sở. Nhưng thay vì về nhà, anh bắt xe đến phố Bách Hoa. Trả tiền xong, anh ngẩng đầu nhìn lên tòa chung cư, cúi đầu lại nhìn tờ giấy đỏ có ghi địa chỉ trên tay.
Chính là chỗ này.
Địa chỉ Lâm Phức để lại trong bông hoa giấy.
Anh bước vào thang máy, lên tầng tám. Một tiếng "ting" khẽ vang, cửa thang mở ra. Anh đi thẳng đến một cánh cửa, giơ tay gõ. Bên trong truyền ra giọng đàn ông: "Ai đấy?"
"Xin hỏi, cô Lộc Lộ có ở đây không?" Mộ Chiếu Bạch hỏi.
Cửa hé ra, một lão già tươi cười bước ra, bắt tay anh thật chặt: "Ôi, ông chắc là ngài Thù phải không? Ấy, mới bảy giờ hơn mà, ngài đến sớm thế..."
Ông ta kéo anh vào trong. Trong nhà ngoài lão ra còn có một phụ nữ và một thiếu niên đang ngồi quanh bàn ăn. Cậu thiếu niên liếc Mộ Chiếu Bạch một cái, vừa cắn đũa vừa nói: "Cha, chẳng phải hôm nay có một thương nhân trung niên đến quyên góp sao? Người này trông chẳng giống chút nào, cha đừng có thấy ai cũng kéo về nhà nữa."
"Con nói kiểu gì đấy!" Lão đàn ông quát khẽ một câu, nhưng ánh mắt lại bất giác lướt qua người Mộ Chiếu Bạch.
"Tôi họ Mộ, là cảnh sát." Anh đành phải tự giới thiệu: "Hôm nay đến đây chỉ muốn thăm hỏi cô Lộc Lộ một chút."
Lời vừa dứt, hai người ngồi bên bàn liền đồng loạt buông đũa.
"Xin lỗi, mời cậu ra ngoài." Vẻ mặt lão đàn ông lập tức lạnh nhạt, bàn tay giơ ra chỉ thẳng cửa.
Người con trai trẻ lập tức đứng dậy đi tới, trong khi người vợ thì bước vào phòng trong, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.
Mộ Chiếu Bạch nhìn tất cả hành động ấy, trong lòng tự hiểu. Anh chớp mắt, lễ độ nói: "Tôi chỉ muốn hỏi vài câu thôi mà..."
"Có gì để hỏi chứ?" Lão đàn ông lộ rõ vẻ sốt ruột, đồng thời trao đổi ánh mắt với con trai. Hai cha con lập tức cùng nhau đẩy người ra cửa.
"Cháu gái tôi là người thực vật, đừng nói là nói chuyện, hai năm nay mắt còn chưa từng mở. Cậu tìm nhầm người rồi!"
Cạch!
Cánh cửa đóng sầm lại, Mộ Chiếu Bạch bị đẩy ra ngoài, đứng lúng túng giữa hành lang.
Anh gõ thêm lần nữa, nhưng bên trong không hề đáp lại.
Anh cau mày, nhìn chằm chằm cánh cửa trước mắt. Cứ thế bỏ đi, thật sự không cam lòng. Chợt nhớ tới người họ Thù mà đối phương vừa nhắc, anh quyết định đổi hướng, lần theo manh mối vị ngài Thù này.
Anh nghĩ, tám giờ là giờ hẹn, chắc hẳn đối phương sẽ đến. Nhưng đợi mãi đến tám giờ rưỡi vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Cả buổi tối Mộ Chiếu Bạch chưa kịp ăn, bụng đã réo liên hồi, lại nhớ đến con mèo ở nhà vẫn chưa có cơm, thế là đành xuống lầu tìm quán mỳ gần nhất. Vừa ăn, vừa gọi điện cho bà chủ nhà nhờ cho mèo ăn giúp.
Điện thoại còn chưa dứt, chợt nghe tiếng người hét: "Cháy rồi!"
Mộ Chiếu Bạch lập tức ngoảnh lại.
Anh khựng một thoáng rồi ném luôn đũa xuống, phóng thẳng ra ngoài.
Sau lưng, ông chủ quán gào lên: "Bắt cái thằng ăn quỵt kia lại cho tôi!"
"Ông chủ, tô mỳ để đấy tí tôi quay lại ăn tiếp!" Anh không ngoảnh đầu, chỉ hét vọng lại rồi lao vun vút đến trước tòa chung cư đang cháy.
Chỉ thấy từng đoàn người từ bên trong ào ra, kẻ thì bế con, người thì cõng cha mẹ, có kẻ lại hoảng loạn chen lấn. Có người đâm sầm vào khiến Mộ Chiếu Bạch loạng choạng suýt ngã...
Anh đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn tầng đang bốc cháy trước mắt.
Tầng tám chính là nhà của Lộc Lộ.
Không kịp nghĩ ngợi, anh lập tức ngược dòng người chạy lên, chen qua đám dân cư đang hoảng loạn thoát nạn. Thấy thang máy đã kín người, anh liền xông thẳng vào cầu thang bộ.
Chạy đến tầng sáu, bước chân anh bỗng khựng lại. Trên bậc thang, một cái xác nằm vắt ngang.
Thiếu niên nọ đầu gục xuống nền, thân thể còn vắt trên bậc, cổ vặn vẹo một cách quái dị. Đôi mắt trợn trừng, chết cứng trong dáng vẻ hãi hùng, dường như là ngã trong lúc tháo chạy, cổ gãy ngay tức thì.
Mộ Chiếu Bạch cúi xuống liếc qua một cái rồi lách qua, tiếp tục lao lên.
Đến tầng tám, cửa nhà đã mở toang.
Anh hạ thấp thân, lấy tay che mũi miệng, đang định xông vào cứu người thì bên trong vang lên một tiếng gào rống kinh thiên động địa.
Bước chân anh khựng lại, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào trong.
Trong cánh cửa là biển lửa cuồn cuộn. Một thiếu nữ tóc tai rối loạn ngồi trên xe lăn. Hai bánh xe lăn đều bốc chá, biến thành "phong hỏa luân" rực rỡ. Cô lao ra từ trong đám lửa, mặt mày dữ tợn, gào thét xé họng:
"Trẫm sẽ không dễ dàng chết vậy đâu!!!"
"......" Mộ Chiếu Bạch.
Cảnh tượng trước mắt quá đỗi ma tính, anh ngây người đứng yên, quên cả tránh. Kết quả bị cái xe lăn rực lửa kia húc thẳng vào, cả hai lăn nhào thành một đống, kẻ trên người dưới, lăn lộn r*n r*.
Mộ Chiếu Bạch cảm thấy... say rồi.
Còn Quyển Quyển cũng thấy mình thật sự quá say.
Trong tay cô còn giữ ba tấm ảnh của Lộc Lộ. Tối nay đến đây vốn dĩ chỉ để tham dự phỏng vấn vì trên Weibo có người đồn, tối nay sẽ có đoàn tham quan kéo đến nhà hai cha con kia: bao gồm người đã quyên tiền, phóng viên, kẻ hiệp nghĩa muốn mắng thẳng mặt, cùng đám rảnh rỗi hóng hớt.
Cho nên cô vốn chuẩn bị tâm thế tiếp nhận phỏng vấn...
Chứ không phải chơi trò Escape Room sinh tử thế này!
Mở mắt ra đã thấy biển lửa mênh mông, chẳng có lấy bóng người nào của đoàn tham quan. Quyển Quyển mắng chửi cộng đồng mạng xong lại mắng luôn bản thân, quay sang quát thẳng vào đôi chân gầy trơ xương: "Động đi chứ!!"
Có lẽ là ý chí cầu sinh quá mãnh liệt, hoặc cũng có thể ngọn lửa trên chăn quá khủng khiếp. Tóm lại, sau một phút gào thét, hai ngón chân của cô thật sự nhúc nhích.
Khó khăn vứt tấm chăn đang cháy trên người xuống, cô gắng gượng bò dậy như một cỗ máy han rỉ, từng chút một nhích tới chiếc xe lăn cạnh giường. Cuối cùng cũng kéo được thân xác lên ghế, mồ hôi tuôn như tắm, hơi thở gấp gáp.
Điều khiển chiếc xe lăn lao ra, bánh xe cháy rực thành phong hỏa luân, gương mặt cũng bị lửa hun đỏ như mặt nạ hoạt hình méo mó. Vừa trốn chạy vừa gầm lên từng hồi:
"Đệt đệt đệt! Trẫm sẽ không dễ dàng chết vậy đâu!!!"
Rồi cô đâm sầm vào lòng Mộ Chiếu Bạch.
Hai người nằm bẹp trên đất rên hừ hự một lúc. Mộ Chiếu Bạch chống một tay xuống đất, tay kia đỡ cô, gượng dậy, đầy quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ?"
Thiếu nữ trong lòng chậm rãi ngẩng đầu. Gương mặt gầy gò làm đôi mắt càng thêm to và đen, ánh lên những tia lệ quang, nhìn anh đầy tin tưởng, hệt như công chúa ngủ trong rừng chỉ vì gặp được anh mà mới bừng tỉnh.
Nhưng vừa thấy rõ gương mặt anh, cô khẽ thở ra, lại rúc đầu vào ngực anh, khàn giọng thì thầm: "Bảo vệ tôi..."
Trong lòng Quyển Quyển: Trẫm sắp toi rồi...
"...Tôi sẽ." Mộ Chiếu Bạch chớp mắt, dịu dàng nói" "Chờ tôi một chút, tôi phải cứu nốt hai người kia."
Anh nhanh chóng lao vào biển lửa nhưng rất nhanh đã trở lại, ho sặc mấy tiếng, sắc mặt có phần nặng nề.
"Đi thôi." Anh cúi xuống, bế bổng cô lên: "Tôi đưa cô tới bệnh viện."
"Còn... chú và thím tôi?" Quyển Quyển dựa vào ngực anh, khe khẽ hỏi.
"...XIn nén bi thương." Mộ Chiếu Bạch khẽ đáp.
Nghe tin dữ, phản ứng của Quyển Quyển lại rất thản nhiên. Cô chỉ "ừ" một tiếng: "Tôi sẽ."
Đổi lại người khác, hẳn anh đã mắng một câu. Nhưng nhìn thân thể gầy yếu như que củi này, cân nặng nhẹ chẳng bằng con mèo anh nuôi, nhớ tới loạt ảnh gầy trơ xương lan truyền trên mạng... anh chợt phát hiện, mình không sao mở miệng trách cứ được.
Thế là im lặng ôm chặt cô bước xuống cầu thang.
Suốt dọc hành lang không có một ai. Cả tầng, cả tòa nhà, tất cả dân cư đã chạy thoát hết.
Đúng lúc Mộ Chiếu Bạch chuẩn bị bước xuống cầu thang, một tiếng "ting" vang lên.
Cánh cửa thang máy đối diện từ từ mở ra.
Sau cánh cửa kim loại đang tách dần lộ ra một người đàn ông trung niên cao lớn. Người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen cũ kỹ, gương mặt che dưới lớp khẩu trang trắng. Hắn đứng im lìm, tĩnh lặng chẳng khác gì một pho tượng sáp trong viện bảo tàng.
Mộ Chiếu Bạch thoáng ngẩn ra, nghĩ hắn chỉ là cư dân chạy chậm. Anh gật đầu, bước lên vài bước, ôm thiếu nữ đi vào thang máy.
Sau khi vào trong, anh xoay người đứng đối diện cửa.
Sau lưng là người đàn ông như tượng sáp kia vẫn đang dõi mắt nhìn anh.
Cánh cửa thang máy chầm chậm khép lại...