Nghĩa trang rất lớn, từng hàng bia mộ ngày qua ngày đều ở vị trí thuộc về mình, lẳng lặng chờ người thân bạn bè đến viếng thăm bọn họ.
Giữa ban ngày không chổ nào ở khu này mà không lạnh lẽo cả.
Trong bốn người, lá gan của Lâm Mậu xem ra không lớn bằng hạt vừng nữa, cậu ta nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói,“Mẹ ơi, nơi này đáng sợ thật, cũng may không phải một mình tôi đến.”
Vừa quay đầu, Lâm Mậu bốn mắt nhìn nhau với bia mộ của Hạ Duy, thân thể cậu ta run mạnh lên, người nhanh chóng chạy đến chen giữa Hoàng Đan và Trần Thời,“Lúc Tiểu Duy sống, tôi có thể nhìn được mặt cô ấy đến một ngày, hiện tại sao tôi nhìn thế nào cũng thấy da đầu tê dại hết vậy?”
Thẩm Lương nói,“Bởi vì cô ấy chết rồi.”
Lâm Mậu lắc đầu,“Tôi cảm thấy không chỉ do nguyên nhân này, mấy ngày tôi đi ngủ, luôn mơ đến cảnh lúc cô ấy chết, các cậu có giống tôi không?”
Thẩm Lương nói mình chẳng mơ thấy lần nào cả.
Lâm Mậu nhìn về phía Trần Thời, mày Trần Thời thoáng nhướn, “Tôi ngủ rất ít khi nằm mơ.”
Thấy Lâm Mậu nhìn qua, Hoàng Đan nói, “Tôi cũng mơ thấy Hạ Duy, trong mộng cô ấy nằm trên giường, mắt trừng trần nhà, miệng hơi hơi giương, giật giật giống như muốn nói cái gì đó.”
Lâm Mậu tròng mắt trừng lớn, lắp bắp hỏi,“Nói nói nói…… Nói cái gì?”
Hoàng Đan nói không biết, lại bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhớ lại,“Hạ Duy không có phát ra âm thanh nào, tôi nhìn khẩu hình cô ấy đoán là……”
Lần này Lâm Mậu chưa nói gì, ngược lại Thẩm Lương hỏi trước,“Là cái gì?”
Hoàng Đan nói,“Hai chữ, tạm biệt.”
Thẩm Lương nhíu mi tâm một chút, không thể nhìn thấy rõ.
Lúc này Lâm Mậu vội vàng xoa xoa hai cánh tay nói,“Sao lại vậy, chúng ta không phải tới để tham gia lễ tang sao? Sao lại ở trước mộ cô ấy nói mấy chuyện này chứ?”
Hoàng Đan mím môi, thực ra cậu giống Trần Thời khi ngủ rất ít khi mơ, vừa rồi chỉ là muốn thử Lâm Mậu, không ngờ lại khiến Thẩm Lương chú ý.
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Lâm Mậu chịu không nổi nói,“Tiểu Duy chết, tôi mới biết được, người thật nói chết thì sẽ chết, không hề có báo trước, giống như đó là số mệnh nhất định rồi, thời gian chết đến, một giây cũng sẽ không dây dưa kéo dài, mấy chuyện số mệnh này có thể so với cái gì, đúng rồi, so với cách nói mỏng như tờ giấy, tuy rất đáng sợ nhưng đó lại là sự thật.”
Cậu ta dùng lực xoa mặt,“Không được, tôi phải đi miếu Thành Hoàng miếu cúng Thành Hoàng lão gia, cầu cho ông ấy hộ tôi, tiện thể mua ngọc đeo luôn, để tôi gặp dữ hóa lành, sang năm thuận lợi thi đại học mới được.”
Thẩm Lương khinh thường liếc nhìn cậu ta một cái,“Cậu ăn cơm còn không nổi còn muốn mua ngọc sao? Tôi thấy hay là cậu đi bán thận trước đi.”
Lâm Mậu hung hăng trừng gã, xong quay đầu,“Thư Nhiên, cậu cho tôi mượn chút tiền đi.”
Hoàng Đan mở miệng,“Về rồi nói.”
Sinh hoạt phí của cậu còn dư hơn ba mươi đồng, buổi tối phải đến chổ họ hàng nguyên chủ một chuyến.
Một tay Trần Thời đút túi,“Ở miếu Thành Hoàng rất nhiều ngọc giả, hơn mười miếng ngọc bán mấy trăm đến mấy ngàn, bị lừa cũng không biết, cậu nên vào trong miếu thì đáng tin hơn, tìm chủ trì khai quang, ngọc mới có linh tính, có thể trừ tà chắn tai.”
Mắt Lâm Mậu trợn trắng,“Thôi đi, đó là phục vụ kẻ có tiền, còn em đến miếu Thành Hoàng để thử vận may thôi.”
Cậu nghĩ tới cái gì,“Trần Thời, có phải anh đeo miếng ngọc trên cổ không?”
Trần Thời nghiêng mắt,“Có một miếng, đồ gia truyền.”
Lâm Mậu đầy mặt hâm mộ,“Tốt thật, tổ tiên anh còn để lại cho anh một bảo bối, tổ tiên em ngay cả một cái rắm cũng không để lại cho em, người so với người thật tức chết người mà.”
Thẩm Lương thản nhiên nói,“Cầu người không bằng tự cầu mình.”
Lâm Mậu ô một tiếng,“Lời này không biết do ai nói á, vậy mà đến thời điểm mấu chốt, còn phải dựa vào người khác, nói với loại người như cậu cũng không hiểu đâu.”
Lời vừa chuyển, cậu ta cười nói,“Trần Thời, anh có thể lấy ngọc ra, cho chúng em mở rộng tầm mắt không?”
Ánh mắt Thẩm Lương chuyển động.
Hoàng Đan nhìn qua, trên cổ Trần Thời có dây đỏ, đeo trên cổ hắn, phần lớn đều chôn trong cổ áo, rất mơ hồ.
Khóe môi Trần Thời miễn cưỡng nhếch lên,“Ngọc trên người tôi là nhiều năm trước được một vị đại sư tặng, tôi sợ lấy ngọc ra, người khác ở nơi này sẽ sợ hãi đó.”
Lâm Mậu không rõ ràng lắm,“Người khác? Ai vậy? Chẳng phải nơi này chỉ có mấy người chúng ta tôi sao?”
Giọng điệu Trần Thời chầm chậm âm u nói,“Không chỉ có chúng ta, nơi này có rất nhiều người, bọn họ đều đang nhìn chúng ta đó.”
Lâm Mậu,“……”
“Mẹ kiếp Trần Thời, anh nói cái quỷ gì vậy, bố đây xém chút nữa bị hù tè ra quần luôn rồi nè.”
Trong cổ họng Trần Thời phát ra tiếng cười, thấy một đường ánh mắt quét về phía chính mình thì hơi nghiêng đầu, nhướng lông mày sắc bén lên, ánh mắt hỏi thăm.
Hoàng Đan thu hồi tầm mắt.
Độ cong Trần Thời trên môi không biến mất, hắn chỉnh chỉnh cổ áo sơmi, nhìn nữ sinh trên bia mộ,“Đáng tiếc không gặp được chú họ của Tiểu Duy, cũng không biết tình hình trong nhà em ấy thế nào.”
Lâm Mậu chậc lưỡi,“Thời gian kẻ có tiền rất quý giá, xướng lễ vừa chấm dứt là đã bận rộn rời đi rồi.”
Hoàng Đan nói,“Nơi này cũng rất tốt.”
“……”
Thế mà lại có người nói nghĩa trang rất tốt nữa đó.
Mấy người nói nói rồi bắt đầu trò chuyện, giống như không phải đến tham gia lễ tang, có lẽ do còn quá trẻ, cũng có thể do người nằm dưới đất đi quá bất ngờ nên rất không chân thật.
Lâm Mậu a một tiếng,“Tiêu rồi, không phải chúng ta nói đến cửa hàng bán hoa mua hoa cúc trắng sao?”
Hoàng Đan sửng sốt, quên mất.
Trần Thời và Thẩm Lương cũng cùng một biểu cảm, không ai nhớ tới.
Bốn người chạy tới tham gia lễ tang, hai tay trống trơn, thoạt nhìn hình như rất không có lòng, nhưng bọn họ đến được nơi này, dọc theo đường đi cũng không thuận lợi nên có sai sót cũng là chuyện bình thường.
Khi đi ra ngoài vội vã, trên đường gặp được tai nạn giao thông, xe chạy vòng nửa thành phố H, tốn thêm hai ba chục tiền xe thì không nói nhưng vẫn không kịp đến tham gia lễ tang.
Lâm Mậu an ủi bản thân,“Tiểu Duy sẽ không trách chúng ta đâu.”
Mấy người Hoàng Đan trầm mặc không nói.
Ảnh trên bia mộ là chụp Hạ Duy cự ly gần, nhìn từ cổ áo, hình như là mặc một bộ váy, tóc đen dài xõa tung hai bên, một bên tóc vén sau tai, lộ ra một cái khuyên tai lớn trên vành tai, trên khuôn mặt mặt trái xoan trẻ tuổi xinh đẹp của cô ấy đang mỉm cười, như đang nói “Các cậu đến thăm tôi sao.”
Hoàng Đan không nhìn mặt Hạ Duy, chỉ nhìn xương quai xanh xung quanh cổ áo ấy, không hiểu sao lại có cảm giác giống với bộ váy cô ấy treo trong tủ áo?
Có Lâm Mậu và Thẩm Lương ở đây, Hoàng Đan không tiện hỏi Trần Thời, cậu suy nghĩ sẽ tìm một cơ hội hỏi một chút.
Lâm Mậu y một tiếng, cậu ta đưa tay chỉ ảnh chụp trên bia mộ,“Tôi không phải hoa mắt chứ? Các cậu nhìn giúp tôi xem, bên trái mặt Tiểu Duy có phải có chấm đỏ không?”
Hoàng Đan nói,“Có một cái.”
Sắc mặt Lâm Mậu biến đổi,“Không phải chúng ta chơi nét nguyên đêm sao? Buổi sáng hôm đó khi từ quán nét đi ra, trên mặt cô ấy đâu có chấm đỏ đó, buổi tối tôi đến phòng vẽ tranh họa vẽ vật thực mới nhìn thấy, ngày hôm sau cô ấy đã xảy ra chuyện.”
“Buổi tối hôm đó lúc mấy người chúng ta rời khỏi phòng vẽ tranh cũng đã hơn mười một giờ rồi, trở về chỗ ở mới tách ra, cảnh sát nói thời gian cô ấy chết là tầm hai giờ sáng, nếu đã không muốn sống thì sao vẫn còn có tâm trạng chụp ảnh rồi gửi cho chú họ cô ấy?”
Hoàng Đan như có suy nghĩ.
Trần Thời cổ quái nhìn Lâm Mậu,“Sao cậu lại chú ý đến cái chấm đỏ đó, lại còn nhớ rõ như vậy?”
Lâm Mậu khụ khụ,“Tiểu Duy là hình mẫu lý tưởng của em, đến bây giờ em vẫn còn nhớ năm đó cô ấy là người cuối cùng đi vào phòng học, mặc một bộ váy trắng, mang giày da, tóc dài bay bay, trong tay còn ôm một con thỏ tai dài, lúc đó mũi tên Cupid ngay lập tức bắn trúng tim em, nếu không phải ngày trước cô ấy nói với em, em không phải kiểu cô ấy thích, còn nói hoặc là làm anh em, hoặc là cút đi thì em sống chết cũng sẽ không buông tay cô ấy ra đâu.”
Trần Thời a một tiếng.
Hoàng Đan là lần đầu nghe Lâm Mậu nói mấy lời này, Hạ Duy không đề cập tới chữ nào, trong trí nhớ nguyên chủ cũng không có tin tức tương tự, thật giả khó xác định, cậu phải xem lại một chút.
Lâm Mậu gãi gãi da mặt,“Tôi còn rất khó hiểu.”
Thẩm Lương ngược lại rất bình tĩnh,“Không có gì ngạc nhiên cả, cô ấy yêu cái đẹp như vậy, không biết một ngày đã chụp bao nhiêu tấm hình rồi.”
Lâm Mậu nói,“Vấn đề là cô ấy không muốn sống, còn tâm trạng để chụp ảnh sao?”
Vẻ mặt Thẩm Lương nhàn nhạt,“Tôi từng xem qua một cuốn sách tự truyện nhân vật nước ngoài, anh ta tự tử, trước khi ra tay còn ghi lại cả quá trình mình chết, chuẩn bị rất chi tiết, thay đổi tâm lý, thậm chí còn hơn như vậy nữa.”
Lâm Mậu khó mà tin được,“Không thể nào?”
Thẩm Lương xuy một tiếng,“Kêu cậu đọc sách nhiều rồi, cậu không nghe, tôi thấy sớm muộn gì cậu cũng sẽ biến mình thành một kẻ ngu ngốc thôi.”
Lâm Mậu,“……”
Trước bia mộ lại rơi vào im lặng một lần nữa.
Hoàng Đan sắp xếp lại suy nghĩ, cho tới bây giờ, người tình nghi ở vị trí đầu vẫn chưa có, cậu để ai lên cũng đều cảm thấy không phù hợp.
Trong phòng vẽ tranh có mấy chục người, kết quả rất khó nói.
Nếu do quỷ làm, nhất định sẽ dính dáng đến mấy chuyện không muốn người ta biết.
Đầu Hoàng Đan có chút đau, không hiểu sao lại nhớ tới câu chuyện Chu Kiều Kiều bịa ra, thần kinh ngón tay cậu giật giật.
Có lẽ do quá yên tĩnh, Hoàng Đan có chút ngạc nhiên, cậu giương mắt nhìn, phát hiện ba người Lâm Mậu, Trần Thời, Thẩm Lương đang nhìn bia mộ cúi đầu vĩnh biệt lần cuối.
Dừng một chút, Hoàng Đan cũng làm như vậy.
Kết thúc một nghi thức cuối cùng, Lâm Mậu liếm liếm khóe miệng phát khô,“Tôi nói, mấy anh à, chúng ta có phải nên đi rồi không?”
Trần Thời thu hồi tầm mắt trên bia mộ,“Đi thôi.”
Đầu Lâm Mậu nhỏ nhất, chân cũng ngắn nhất, lại đi trước nhất, gió thổi áo T shirt phồng lên, cậu ta như vậy cực kỳ giống lần đó mình ngã sấp xuống ở phòng vẽ tranh được Hoàng Đan nâng dậy, sau đó nói đi về trước, cậu ta co giò chạy trước không không để ý đến ai.
Là một người ích kỷ, Hoàng Đan nghĩ.
Thẩm Lương rớt ở sau Lâm Mậu vài bước, dáng vẻ đi đường đều mang theo chút nhã nhặn, đeo mặt nạ thời gian quá dài cũng sẽ hòa hợp vào trong đó.
Hoàng Đan quay đầu nhìn bia mộ.
Trần Thời nhìn thấy được,“Cậu còn nhìn cái gì đó? Luyến tiếc à? Hay là cậu ở lại ngồi chơi với em ấy một chút? Cùng nhau ăn cơm trưa hay gì đó cũng được.”
Hoàng Đan không để ý đến trêu tức của hắn, mà hỏi,“Anh quen biết Hạ Duy lúc nào?”
Trần Thời đi từ từ,“Sao nào?”
Hoàng Đan nói,“Tùy tiện hỏi thôi.”
Tóc trên trán Trần Thời bị gió thổi rối loạn, khuôn mặt giấu ở trong bóng tối, hình như đang cười,“Xin lỗi, tôi cũng không thể tùy tiện trả lời vấn đề được.”
Hoàng Đan,“……”
Cậu bước nhanh hơn đuổi theo, lặp lại câu hỏi lần nữa,“Lần này tôi không phải tùy tiện hỏi mà là tôi nghiêm túc hỏi.”
Trần Thời lấy tay từ trong túi ra, nhàn nhàn đặt ở sau đầu,“Cậu cho tôi biết trước, sao lại muốn hỏi vấn đề này, cậu quan tâm quá khứ Hạ Duy hay là ngoằn ngoèo muốn thăm dò tôi?”
Hoàng Đan nói,“Đối với chuyện của anh tôi không có hứng thú, hiện tại anh có thể nói cho ta biết chưa?”
Trần Thời kéo một bên khóe miệng, hắn cười rộ lên,“Tôi không trả lời vấn đề của người bạn nhỏ không thành thật.”
Hoàng Đan sửa miệng,“Tôi nói dối, tôi rất để ý chuyện của anh.”
Trần Thời ném qua một ánh mặt khinh thường “Cậu bạn nhỏ à, tôi sớm đã nhìn thấu cậu rồi, giở trò ở trước mặt tôi sao, cậu còn non lắm”.
Hoàng Đan không nói gì.
Trần Thời trả lời vấn đề kia,“Khi em ấy học cấp ba lớp 11, năm đó tôi học lớp 12, quen biết trong phòng vẽ tranh.”
Hoàng Đan nói,“Là hoa khôi giảng đường.”
Trần Thời nhún nhún vai,“Nam sinh theo đuổi em ấy từ lớp 10 đến lớp 12 cấp ba, từ trường tôi đến trường học kế bên, một đống lớn, mỗi ngày sau khi ký túc xá chúng tôi tắt đèn đều sẽ nói về một chủ đề là em gái khóa dưới như thế này thế kia.”
“Dù sao tôi thấy em ấy cũng không khác gì mấy nữ sinh khác, đều có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng, cái gì mà mỗi lần ngoảnh mặt nhoẻn miệng cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu* chứ, tôi lại không cảm thấy như vậy.”
*Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh: Câu thơ trong Trường hận caHoàng Đan nói,“Do thẩm mỹ của anh không tốt.“
Trần Thời đồng ý gật đầu,“Chính xác, vậy mà tôi lại cảm thấy cậu có chút đáng yêu.”
Mí mắt Hoàng Đan xốc lên, nhìn bóng lưng nam sinh cao lớn trước mặt,“Tôi không đáng yêu.”
Trần Thời nói,“Ừ, hiện tại tôi biết.”
Hoàng Đan,“……”
Cậu nghĩ, mình đáng yêu sao? Không đáng yêu, một chút cũng không.
Trần Thời đi trước đột nhiên dừng bước, Hoàng Đan bất ngờ không kịp phòng, nguy hiểm dừng bước cách hắn một khoảng,“Sao lại không đi?”
Trần Thời quay đầu,“Cậu đừng đi phía sau tôi.”
Hoàng Đan không có nghe rõ,“Hả?”
Trần Thời không nói gì, kéo lấy người thiếu niên đến trước mặt mình,“Đi thôi.”
khóe mắt Hoàng Đan co rút đôi chút,“Thẩm Lương thích Hạ Duy sao?”
Ánh mắt Trần Thời theo bản năng quét trên lưng thiếu niên, nghe được giọng nói, đầu dây thần kinh hắn run lên,“Không nhìn ra.”
Hoàng Đan thử hỏi,“Anh không cảm thấy quan hệ ba người bọn họ là lạ sao?”
Mí mắt Trần Thời gục xuống, lười biếng ngáp một cái,“Không cảm thấy, tôi chỉ cảm thấy cậu là lạ thôi.”
Hoàng Đan xoay cổ phía sau,“Có à?”
Trần Thời vươn một bàn tay đẩy đẩy trên lưng thiếu niên,“Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi đi!”
Hoàng Đan nghe được động tĩnh phía trước thì đưa tầm mắt di chuyển đến.
Lâm Mậu để cánh tay lên trên vai Thẩm Lương, ngay sau đó bị gạt ra, cậu ta lại để lên, lại bị gạt ra.
Nếu đổi lại một người khác, bị đối xử thêm một lần như vậy thì sẽ nổi giận, vậy mà Lâm Mậu không có, mặc dù cậu ta chửi mát nhưng vẫn lại cợt nhả đến gần trước mặt Thẩm Lương, nói gì đó chỉ có bọn họ có thể nghe được.
Trần Thời cũng nhìn qua,“Có phải rất tò mò không, tình cách của Lâm Mậu và Thẩm Lương rõ ràng rất trái ngược nhau, nhưng tại sao lại có thể trờ thành bạn bè?”
Hoàng Đan đúng là tò mò.
Đôi mắt Trần Thời nheo lại, hắn kéo dài giọng nói, có vài phần cố ý bên trong,“Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, sau này tôi phát hiện……”
Hoàng Đan đợi, không đợi được đáp án thì hỏi,“Phát hiện cái gì?”
Trần Thời chậc chậc,“Cậu đang nghe đó à, tôi còn tưởng ba hồn sáu phách của cậu bay lên trời chơi rồi chứ.”
Hoàng Đan,“……”
Trần Thời trêu chọc xong thì nhìn xuống nói,“Bọn họ là cùng một loại người.”
Hoàng Đan sửng sốt, phải không? Với thông tin này cậu nhìn về phía Lâm Mậu và Thẩm Lương đang gạt tay, cắt tỉa những đoạn ngắn liên quan đến bọn họ ở trong đầu.
Lâm Mậu tiếng kêu truyền đến, cậu không ngừng vung cánh tay,“Thư Nhiên, Trần Thời, hai ngươi đi ị ở phía sau à, lề mề quá vậy!”
Trần Thời vẫn bước chân từ từ,“Đi nhanh như vậy làm gì, cũng không phải là đang vội đi đầu thai.”
Hoàng Đan nhìn thấy mặt Lâm Mậu nhất thời đen lại.
Lời này ở nơi khác nghe, ý vui đùa rất đậm, đến nghĩa trang lại làm cho tâm lý người nghe rất không thoải mái, nhất là một người sợ quỷ có lá gan nhỏ như Lâm Mậu vậy.
Lâm Mậu sợ Trần Thời, mắng cái gì đó một tiếng, coi như việc này qua đi.
Miếu Thành Hoàng cách trường đại học nông nghiệp không xa lắm, mấy người Hoàng Đan ngồi xe bus đến đó, người trên xe rất nhiều, bọn họ đi lên thì nắm tay cầm trên xe, người đứng ở phía trước muốn đi vào bên trong cũng không đi được.
Hoàng Đan đứng giữa Lâm Mậu và Trần Thời, Thẩm Lương đứng bên cạnh Lâm Mậu, bốn người đứng song song với nhau.
Trạm tiếp theo lại lên mấy người, trong xe càng chen.
Vốn đã sợ ngồi xe, xung quanh lại toàn là người, không khí cũng hết sức đục ngầu, sắc mặt Trần Thời càng trở nên đáng sợ, nữ sinh ngồi ở trên ghế, nhìn hắn lắc lư, sắc mặt tái nhạt không còn hột máu thì chủ động đứng lên,“Anh ngồi đi.”
Trần Thời sau khi lên xe thì thay đổi thành con người khác, hắn không còn mạnh mẽ nữa, nói cám ơn rồi ngồi xuống ghế.
Hoàng Đan biết mình không thể nhìn, vẫn không nhịn được, khóe mắt rủ xuống, đập vào mắt là phần lưng uốn cong của nam sinh, thân thể căng thẳng, cậu quay đầu đi, hơi thở biến thành dồn dập.
Nữ sinh vừa rồi nhường chỗ ngồi quay đầu, vừa lúc nhìn thấy một khuôn mặt đẫm nước mắt, cô ngẩn ngơ, không thể nào? Hai anh đẹp trai một có bệnh, một vừa thất tình sao?
Hoàng Đan im lặng khóc, ngay từ đầu Lâm Mậu và Thẩm Lương còn không biết, phát hiện trước mặt một loạt người trên ghế đều nhìn qua thì mới biết được tình hình gì.
Lâm Mậu trừng mắt cứng lưỡi,“Thư…Thư Nhiên, sao cậu lại khóc?”
Hoàng Đan khóc nói,“Say xe.”
Lâm Mậu,“……”
Hoàng Đan vẫn cứ khóc, phía trước có bác gái không nhìn được nữa, đứng lên nhường chổ ngồi lại cho cậu,“Bạn học, con lại đây ngồi đi.”
“Không cần đâu ạ.”
Hoàng Đan từ chối, cậu ngồi cũng vô dụng, vẫn sẽ khóc, chỗ trái tim như đang bị một bàn tay bắt lấy rồi dùng sức xé rách, máu không nhìn thấy đang phun trào ra, nếu đau đớn của Trần Thời không thể dịu đi, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị đau đến chết.
Đến nơi, hai người Trần Thời và Hoàng Đan đều ngồi xổm bên cạnh bãi cỏ, một đang thở, một đang khóc nức nở.
Lâm Mậu và Thẩm Lương nhìn nhau vài lần, đều không biết nói gì.
Trần Thời đỡ lại, hắn lau mồ hôi lạnh trên mặt,“Hai chúng ta sao giống hai anh em cùng chung cảnh ngộ quá vậy?”
Hoàng Đan lau nước mắt, nghe vậy thì cười một cái.
Trần Thời ngây ngốc, nửa ngày nói,“Người này của cậu thật thú vị, tôi tới chỗ này vài ngày cũng chưa từng thấy cậu cười lần nào, lúc này khóc cũng sắp biến thành bãi nước rồi mà lại cười ra được chứ.”
Lúc này đổi lại Hoàng Đan sửng sốt.
Cậu nghe được Trần Thời nói,“Có điều cậu cười lên, thật đúng là……”
Lời này đến đó ngừng.
Nói đến một nửa rất dễ khiến người ta ghét, Trần Thời hết lần này đến lần khác đều cố ý làm vậy, Hoàng Đan cũng không phải người thích chủ động, lại càng không dính người quấn lấy hắn hỏi nhiều.
Miếu Thành Hoàng cũng là chợ bán sỉ, náo nhiệt vô cùng, người rất chen lấn, nếu Thẩm Lương không đến, không khí sẽ càng tốt, nhưng Lâm Mậu hình như đi đến đâu cũng đều kêu gã theo.
Ven đường có xem bói, Lâm Mậu ghé qua.
Ông lão nhìn nhìn mặt cậu ta, lại bấm đốt ngón tay tính toán, nói một câu,“Chàng trai,có phải gần đây cậu hay nằm mơ không?”
Lâm Mậu vừa nghe liền ngẩn người, chẳng lẽ mình lại có vận may như vậy, vừa tới đã gặp được cao nhân rồi? Cậu ta gật gật đầu, nói đúng,“Ông làm sao mà biết được?”
Lão đầu cao thâm bí hiểm nheo mắt,“Mơ thấy đều cùng một người.”
Lúc này Lâm Mậu thật sự tin, đây chính là cao nhân, tuyệt đối là cao nhân, còn không đòi tiền, cậu ta từ nửa ngồi biến thành ngồi nói chuyện với ông lão hơn nửa ngày, kết quả không nghĩ đến xem tới xem lui, năm mươi đồng lại bay theo gió.
Nhìn như đã xem ra được nhưng thực ra một cái rắm cũng không xem ra được.
Lâm Mậu rời khỏi lại lộn trở về, nhìn thấy ông lão xem bói cho một nữ sinh, nữ sinh nói mình ngủ nằm mơ, muốn hỏi một chút sao lại như thế.
Kế tiếp, ông lão mặt dày không biết xấu hổ đi dạo một vòng trong túi tiền nữ sinh, còn nhiều hơn Lâm Mậu nữa.
Nhưng mà năm mươi đối với người nghèo và một trăm đối với người giàu vốn đã không cùng một khái niệm
Lâm Mậu tức giận muốn chết, nếu không phải Thẩm Lương kéo, cậu ta đã xông qua đá cho ông lão đó một đá rồi, lải nhải lẩm bẩm nói năm mươi mua được biết bao nhiêu là đồ ăn.
Thẩm Lương nói,“Ông già đó không trộm không cướp, do tự cậu đưa tiền cho ông ta.”
Lâm Mậu đá một đá lên mặt sư tử bằng đá, đá đau khiến lòng cậu ta co lại, ôm chân gào thét,“Ông ta lừa tôi, lừa đảo chết tiệt!”
Hoàng Đan và Trần Thời đứng ở một bên, không tham dự.
Trần Thời nói,“Tôi đi mua nước uống, cậu đi không?”
Hoàng Đan cũng đi, mua ly trà hoa lài, Trần Thời trả tiền, nói trả lại nước lần trước cậu mua.
Tính toán gì vậy chứ, Hoàng Đan nhíu mi tâm,“Hai đồng năm một ly hoa lài, nước một đồng tiền, tôi đưa lại cho anh một đồng.”
Trà xanh trong miệng Trần Thời phun ra ngoài,“Cậu làm gì vậy?Cái này cũng muốn tính sao”
Hoàng Đan nói,“Là anh tính với tôi trước.”
Trần Thời nghĩ tới lời vừa rồi mình nói, hắn dở khóc dở cười,“Nhóc con cậu thật sự là……”
Lại không nói câu hoàn chỉnh.
Lâm Mậu muốn mua quần bò, mặc một cái rồi lại một cái, cậu ta không biết trả giá thế nào nên kêu Thẩm Lương đến giúp.
Thẩm Lương da mặt mỏng, lòng tự trọng cũng cao, trước đó mua đồ đều tìm hiểu giá cả trước, đến mua rồi đi nên cũng không đôi co với chủ tiệm nhiều.
“Tôi đi mua giấy vẽ, cậu ở đây từ từ xem đi.”
Thẩm Lương nói xong thì đi.
Lâm Mậu nhìn bóng lưng mắng gã nói không có nghĩa khí, quay đầu nhìn chằm chằm Hoàng Đan và Trần Thời.
Cuối cùng nhờ công lao Trần Thời cái quần bò chốt được giá hai mươi đồng tiền,
Miếu Thành Hoàng có vài tiệm bán dụng cụ vẽ tranh, người trong phòng vẽ tranh đều nơi này mua, người nhiều thì có thể có thêm ưu đãi.
Mấy người Hoàng Đan tìm thấy Thẩm Lương trong một tiệm.
Thẩm Lương đang nhìn bút vẽ, rất đắt, gã do dự một hồi lâu mới hạ quyết định mua.
Lâm Mậu nghiến răng, căm giận nói,“Nếu năm mươi đồng của tôi không bị lừa thì bây giờ tôi cũng có thể mua bút tốt được như vậy rồi.”
Thẩm Lương nói,“Coi như xong đi, cậu chỉ biết mua thêm hai bộ quần áo.”
Suy nghĩ Lâm Mậu bị thẳng thừng chọc thủng, mặt cậu ta tái xanh,“Sao tôi lại có loại bạn này chứ.”
Thẩm Lương ha ha.
Hoàng Đan mua hai cục tẩy, một trăm giấy vẽ, cũng mua mười mấy cây bút chì, tiền trong túi là trước khi ra khỏi cửa đã đến chỗ họ hàng nguyên chủ thân lấy, tổng cộng năm trăm, ăn mặc dùng, tiền thuê nhà dụng cụ vẽ tranh linh tinh đều cùng nhau, không thể vượt qua con số này, nếu không thì xong luôn.
Trần Thời tựa vào một bên, tay cầm tập tranh vẽ nước ngoài xem,“Nhìn không ra lại rất có tiền nha.”
Hoàng Đan nói,“Tôi không có tiền.”
Trần Thời gập tập tranh lại, để trở về chỗ cũ,“Không có tiền mà cậu mua nhiều như vậy? Tích góp nhiều đến cũng sẽ không tăng giá trị đâu.”
Hoàng Đan nói,“Nếu đến đây thêm một chuyến còn phải tốn hai đồng đi xe bus.”
Mặt Trần Thời co rút,“Nói như vậy, cậu tính toán rất tỉ mỉ à nha.”
Hoàng Đan mím môi,“Tiền không đủ tiêu, tôi phải nghĩ nhiều một chút.”
“Cậu suy nghĩ đến nát óc cũng sẽ không biến ra được tiền, nếu cậu có thời gian thì vẫn nên suy nghĩ xem làm cách nào nâng kỹ thuật vẽ lên cao một chút, tranh thủ cho kỳ thi tuyển năng khiếu, lựa chọn cũng nhiều, cậu thi tốt, trong nhà cậu mới không cảm thấy tiền tiêu trên người cậu sẽ trôi theo dòng nước.”
Trần Thời ra bên ngoài hút thuốc.
Hoàng Đan cúi đầu nghiêm túc tự hỏi một lát, lấy đồ trong túi ra đặt lại hết một nửa.
Hôm đó buổi chiều, Trần Thời trở về trường học.
Một mình hắn rời đi, cũng không nói cái gì, chỉ một tay cắm ở trong túi, một tay nâng lên đến quơ quơ, bóng lưng dứt khoát linh hoạt, hình như không có cái gì để lưu luyến cả.
Hoàng Đan nên làm gì thì làm đó, cậu biết Trần Thời sẽ còn trở lại.
Ban đêm cùng ngày, bụng Lâm Mậu bị đau, cậu muốn đi WC, kêu Hoàng Đan đi cùng với cậu ta.
Hoàng Đan ngủ không được,“Gầm giường có ống nhổ.”
Lâm Mậu nói,“Tôi ngồi ống nhổ không rặn ra được, Thư Nhiên, cậu coi như giúp tôi đi, chúng ta đi một lát rồi về.”
Hoàng Đan không có cách nào, ngáp liên thiên mặc quần áo xong rồi đi ra ngoài.
Lúc này, cửa cách vách bất ngờ mở ra, Lâm Mậu bị hù giật nảy mình, người chạy ra phía sau Hoàng Đan trốn.
Miệng Hoàng Đan co rút, lúc này sau lưng mới là đáng sợ nhất đó.
Trên chân Tề Phóng lê dép lê, tóc rối tung, trên người mặc quần áo ngủ ô vuông,“Các cậu cũng đi WC à?”
Hoàng Đan gật đầu.
Vì thế ba người cùng nhau đi.
Đêm hôm khuya khoắt, bên trong con hẻm đến một con chuột cũng không có, yên tĩnh quá mức.
Nếu chỉ một người thì gần như sẽ cảm thấy phía sau có tiếng bước chân, đi vài bước quay đầu lại nhìn, thấy này nọ sẽ sợ hãi, nhìn không thấy càng hoảng sợ, có thể tư mình hù chết chết mình luôn.
Lâm Mậu tìm đề tài, cậu ta hỏi Tề Phóng,“Anh mười tám tuổi thật sao?”
Tề Phóng sờ soạng râu quai nón, lộ ra một hàm răng trắng,“Tôi vẫn luôn mười tám tuổi mà.”
Lâm Mậu đối với bầu trời đêm trợn trắng mắt,“Đại học có gì thú vị không?”
Tề Phóng nói,“Không có gì thú vị cả.”
Lâm Mậu suy đoán do đại học nông nghiệp nên không có gì thú vị, đổi trường học khác thì nhất định sẽ có, dù sao cậu ta cũng không thích nơi này,“Anh thường xuyên đàn guitar trong phòng, tụi em còn tưởng rằng anh học ở học viện âm nhạc chứ.”
Tề Phóng nói,“Đam mê mà thôi.”
Ba người trò chuyện, không cảm thấy ngõ nhỏ rất khó đi, rẽ trái rẽ phải thì rẽ đi ra, bọn họ còn chưa đi gần, đã nghe được mùi thơm của WC rồi.
Đèn bên trong hỏng, nhà vệ sinh nữ bên cạnh cũng giống như vậy, phía trên là bồn đứng đi tiểu, bên cạnh là bồn cầu ngồi.
Còn không kịp chờ thì có thể đến bãi đất trống phía sau để giải quyết.
Hoàng Đan đi ra trước, Tề Phóng đi ra sau cậu, trên người hai người đều có mùi, không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi gió đêm thổi mùi đó đi thôi.
Tề Phóng ngửa đầu nhìn trời,“Mặt trăng thật tròn.”
Hoàng Đan,“Ừ.”
Tề Phóng hắng giọng,“Tôi đoán mệnh thật sự rất linh, cậu muốn xem thử không?”
Hoàng Đan nói,“Không muốn.”
Tề Phóng thần bí nói,“Tôi biết tại sao cậu không, bởi vì cậu không có mệnh để xem.”
Hoàng Đan không nói chuyện.
Tề Phóng nhe răng trợn mắt,“Tôi chỉ đùa một chút, không đáng cười sao?”
Hoàng Đan vẫn không nói chuyện.
Ý cười trên mặt Tề Phóng dừng lại, xấu hổ nói,“Xin lỗi, tôi cho là cậu không để ý chứ.”
Hoàng Đan nói,“Không ai không không ý chuyện này cả.”
Tề Phóng gãi tóc, từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, ngồi bên cạnh Hoàng Đan, hút thuốc không nói một tiếng.
Hoàng Đan ngửi mùi khói lại nhớ tới Trần Thời.
Lâm Mậu trong WC chưa mặc quần đã đi ra, cậu ta kéo quần lên,“Móa, bên trong tối như mực, thiếu chút nữa bị hù chết rồi.”
“Hai người sao vậy?”
Tề Phóng ngắt điếu thuốc đi,“Tôi chọc bạn học Trương không vui.”
Lâm Mậu cười ha ha, nói thật hay giả, tay nhéo mặt Hoàng Đan.
Hoàng Đan né tránh,“Tay cậu rất thối.”
Lâm Mậu ngửi ngửi, thối đến mũi cậu ta phải rớt, nơi này cũng không có vòi nước rửa tay, chỉ có thể chịu đựng.
Trên đường trở về, Lâm Mậu và Tề Phóng nói chuyện, Hoàng Đan không nói một lời.
Sau đó mỗi ngày Hoàng Đan và Lâm Mậu đều đi phòng vẽ tranh để vẽ tranh, ban ngày không ở trong phòng, chỉ có giữa trưa trở về nấu cơm, bọn họ không gặp lại Tề Phóng, tiếng guitar ngược lại vẫn có như bình thường, đều vào ban đêm, giống như lúc trước vậy, rõ ràng mặt là người đàn ông thô lỗ vậy mà lại bắn ra được mùi vị yếu đuối như thế.
Thời gian qua rất nhanh, sáng chiều tối đều vẽ tranh, thấm thoát đã qua một ngày, học sinh cấp thấp trong phòng vẽ tranh thấp niên học sinh không cảm thấy có cái gì gấp gáp cả, cứ như thường lệ nhẹ nhàng vẽ hai ba nét trên giấy, nói hơn mười mấy câu chuyện phiếm, cười ha hả chờ hôm nay kết thúc, ngày mai lại đến.
Lớp 12 thì phiền phức hơn, bắt đầu luyện tập và vẽ rất nhiều, thử thách tâm lý chịu đựng chính là trong khoảng thời gian này.
Gần đến cuối tháng, chứng tỏ cuộc thi mỗi tháng một lần sắp đến, lúc trước thành tích Thẩm Lương đều đứng nhất, lúc này không biết có xuất hiện thay đổi nào hay không.
Thẩm Lương ở trong mắt người phòng vẽ tranh vẽ vô cùng tốt, rất dễ nói chuyện, cũng là người đặc biệt nghiêm túc, hơn nữa gã có một gương mặt thư sinh, nhã nhặn lại trắng, mấy cô gái sẽ có ấn tượng rất tốt.
Chu Kiều Kiều nói cuộc thi lần này, hạng nhất của Thẩm Lương không còn đảm bảo, sau đó còn cùng mấy nữ sinh xảy ra tranh cãi.
“Không thể nào, Trương Thư Nhiên tiến bộ nhưng thời gian quá ngắn, lại rất bất ngờ, hoàn toàn không có thời gian để tiếp thu nhiều được, ai biết được lúc thi cậu ta có vẽ được hay không?”
“Đúng vậy, Thẩm Lương và Trương Thư Nhiên không giống nhau, cậy ấy vẫn vẽ rất tốt, còn có nền tảng vững chắc, hai người không thể so sánh được”
“Đúng rồi, hơn nữa tôi phát hiện Trương Thư Nhiên mấy ngày này không phải không đến phòng vẽ tranh thì là vẽ không xong, tâm tư đều không ở đây, tám phần là sắp bị đánh trở về nguyên hình rồi.”
“Ai nói, Thư Nhiên vẽ càng ngày càng tốt, tôi còn cảm thấy Thẩm Lương thi lần này chưa chắc vẽ tốt được đâu.”
Chu Kiều Kiều vừa nói câu kia thì bị mấy người bao vây tấn công, cô dần dần bại trận, không vui chuyển ghế đi tìm Hoàng Đan,“Tức chết tôi rồi.”
Hoàng Đan đổ thuốc màu xuống bản màu,“Không có gì để tức cả.”
Chu Kiều Kiều hừ hừ,“Sao lại không có, rất có à nha, thật là, hôm nay ba tôi có chuyện thật vất vả ông mới không theo tôi đến đây, tôi còn đang vui vẻ, tâm trạng lại bị các cậu ấy làm bay hết trơn, họ cũng đâu phải là bạn gái Thẩm Lương đâu, cậu thấy đúng không?”
Lâm Mậu xuất quỷ nhập thần,“Cậu cũng không phải bạn gái Thư Nhiên.”
Chu Kiều Kiều mặt đỏ bừng,“Ai cần cậu lo!”
Cô lén lút liếc thiếu niên bên cạnh, thấy đối phương không có lộ ra cảm xúc phản cảm mới thả lỏng,“Thư Nhiên, cậu đừng nghe các cậu ấy nói hưu nói vượn, cuộc thi lần này cậu nhất định sẽ có thể phát huy vượt xa hơn người thường luôn.”
Hoàng Đan bỏ tuýp màu xanh lá mạ vào trong hộp đựng dụng cụ, đổi lại tuýp màu xanh lam,“Thẩm Lương vẽ rất tốt.”
Chu Kiều Kiều nói,“Cậu ta chỉ vẽ bằng cảm giác thôi.”
Hoàng Đan dùng giọng điệu bình tĩnh,“Cậu không thích Thẩm Lương.”
Chu Kiều Kiều bĩu môi,“Loại người như cậu ta bên trong bên ngoài khác nhau, lòng ghen tị mạnh mẽ, lại hay giả vờ giả vịt ra vẻ ai mà thèm thích chứ.”
Cô lắc đầu,“Tôi nói sai rồi, vẫn có người thích mới đúng.”
Nữ sinh học trường Nhất Trung đang cùng nói chuyện với Thẩm Lương, hai người kề bên rất gần, cánh tay đều đụng vào nhau.
Hoàng Đan phát hiện ánh mắt Thẩm Lương lướt qua nhìn về phía mình, trong cái liếc nhìn đó còn có khinh thường, không để cậu vào mắt, không đủ khả năng để uy hiếp, cảm thấy cậu cũng không xứng làm đối thủ của gã nữa.
Có thể trong lòng Thẩm Lương, đối thủ duy nhất của gã chỉ có Trần Thời mà thôi.
Trần Thời không ở đây, không ai có thể đuổi kịp bước chân của gã, gã đi về phía trước và sẽ luôn là người về đích đầu tiên.
Buổi tối có luyện tập, đến chỉ có người lớp 12, đến cũng không đầy đủ, trừ Hoàng Đan, Lâm Mậu, Thẩm Lương, Chu Kiều Kiều, cũng chỉ có bốn người khác, họ phải thay phiên làm người mẫu dựa theo danh sách thầy giáo in.
Đêm nay người đến lượt không đến phòng vẽ tranh, từ đó trở xuống chỉ có Lâm Mậu.
Thẩm Lương nhìn cậu ta nhăn nhăn nhó nhó thì nhướn mày,“Lâm Mậu, tôi thật không biết cậu đang sợ cái gì nữa.”
Lâm Mậu phản kích,“Sao cậu không tự làm đi?”
Thẩm Lương nhàn nhạt nói,“Cậu ở trước tôi, vẫn chưa tới lượt tôi.”
Lâm Mậu một hơi kẹt ở trong cổ họng.
Thẩm Lương nhìn nhìn cậu ta,“Cậu cũng thấy rồi, trong khoảng thời gian này trong phòng vẽ tranh không xuất hiện vấn đề gì cả, chứng minh người kia không dám làm như vậy nữa đâu.”
Lâm Mậu tròng mắt vừa chuyển, cậu ta ngẫm lại cũng phải, hai thầy giáo đều mở cuộc họp còn nói rất hay nữa, tên khốn kiếp phá hoại cũng sẽ không dám gây ra sóng gió gì nữa.
Thấy những người khác đều đang cầm bản vẽ đợi, Lâm Mậu liền ngồi lên trên ghế.
Chu Kiều Kiều ước lượng khuôn mặt Lâm Mậu, lấy bút chì vẽ hai hình bầu dục lên trên giấy vẽ,“Lâm Mậu, cậu có thể mở mắt ra không, tôi không nhìn thấy tròng mắt của cậu.”
Lâm Mậu trợn mắt,“Giờ thấy được chưa?”
Chu Kiều Kiều phụt cười ra tiếng,“Hay cậu đừng mở to nữa, xấu quá rồi, tôi sợ buổi tối lại gặp ác mộng.”
Bọt nước miếng Lâm Mậu bay loạn,“Muốn vẽ thì vẽ đi, đừng có ở đó mà kiếm chuyện nha.’’
Hoàng Đan vẽ ngũ quan Lâm Mậu, mắt cậu ta rất nhỏ, cũng rất mảnh, không dễ vẽ nhưng cũng dễ vẽ, đặc điểm tương đối rõ ràng, có thể nhìn một cái là có thể bắt lấy được.
Hơn một giờ sau, thầy Lưu đến phòng vẽ tranh,“Sao chỉ có mấy trò thôi? Những người khác đâu?”
Chu Kiều Kiều thổi thổi cặn tẩy trên giấy,“Không phải ngủ thì cũng là lên mạng đi chơi rồi.”
Thầy Lưu đi qua, cúi đầu xem xem tranh cô vẽ,“Mắt Lâm Mậu là một mí, trò lại vẽ thành hai mí.”
Chu Kiều Kiều nói cô biết,“Em chỉ cảm thấy mắt Lâm Mậu một mí rất khó nhìn nên nếu vẽ thêm một đường thì sẽ dễ nhìn hơn rất nhiều.”
Lưu lão sư nói,“Trò đang vẽ vật thực.”
Chu Kiều Kiều le lưỡi, tìm cục tẩy bôi hai đường trên hai con mắt.
Thầy Lưu theo thường lệ bắt đầu bình luận mấy bức vẽ, ông sửa lại tranh cho Chu Kiều Kiều, không nhiều động tác, chỉ vẽ lại một chút ngay lông mi của đôi mắt, người qua đường Giáp trong tranh bất ngờ biến thành Lâm Mậu.
Cái gọi là khuôn mặt sinh động thì phải xem một người vẽ người đó là ai mới được.
Chu Kiều Kiều than thở,“Thầy thật là giỏi.”
Thầy Lưu cười bảo cô đừng vỗ mông ngựa nữa,“Nghiêm túc một chút, còn có hai ba tháng là đến kỳ thi tuyển năng khiếu rồi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Lời này không chỉ nói cho Chu Kiều Kiều nghe, cũng là nói cho những người khác nghe.
Thi tốt thì tất cả đều vui vẻ.
Chỉ có Hoàng Đan và Thẩm Lương vẽ là không bị xem, mọi người đều chờ, mong chờ có thể nghe được thầy giáo nói ai vẽ đẹp hơn ai.
Thầy Lưu nhìn ra suy nghĩ bọn họ, chỉ nói,“Hai bức tranh đều có ưu khuyết điểm riêng, không phân cao thấp.”
Sắc mặt Thẩm Lương nháy mắt sa sầm, giây lát đã lướt qua.
Chu Kiều Kiều nói,“Sao lại không phân cao thấp, tôi cảm thấy Thư Nhiên vẽ Lâm Mậu nhất, hay là để bản thân Lâm Mậu tự nói đi.”
Lâm Mậu ghét bỏ xem xem mấy bức họa kia, không chỉ là ghét bỏ, còn có chút nổi da gà, cái này so với soi gương là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Vẽ đầu người vật thực sẽ không giống nhau như đúc với bản thể người thật, điểm xấu thì xấu ở chỗ này, người trong cuộc sẽ cảm thấy như đang nhìn chính mình, lại như đang nhìn người xa lạ, cứ là lạ sao ấy.
Thẩm Lương cười nói,“Tôi cũng biết Thư Nhiên vẽ tương đối giống Lâm Mậu.”
Mấy người khác đều nói gã vẽ giống hơn.
Hoàng Đan gọt bút chì, gọt xong rồi, ngày mai dùng không cần gọt nữa, cậu rất ghét làm này việc.
“Thẩm Lương cho rằng Hoàng Đan cảm thấy bị đả kích, ý cười trên mặt gã càng đậm,“Giống hay không vẫn nên để tự Lâm Mậu nói đi.”
Lâm Mậu dừng một tiếng,“Không có gì đáng nói, bản thân tôi đẹp hơn so với các người vẽ à nha.”
Thầy Lưu khó nói đùa được,“Không khác nhau lắm đâu.”
Lâm Mậu,“……”
Chu Kiều Kiều nó bên tai Hoàng Đan cái gì đó, hình như đang an ủi cậu, sợ cậu suy nghĩ lung tung trước khi thi.
Hoàng Đan nói,“Không sao đâu.”
Thẩm Lương đi tới,“Thư Nhiên, cậu tiến bộ rất lớn, vượt qua sự tưởng tượng của tôi nữa.”
Lâm Mậu móc cổ gã,“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy, Thư Nhiên, về sau phát đạt nhớ đừng quên anh em á.”
Chu Kiều Kiều nói,“Thư Nhiên không học chung trường học với mấy cậu, thi tập trung xong là phải về học bổ túc văn hóa.”
Ngụ ý là, đến lúc đó ai mà nhớ được ai nữa chứ.
Lâm Mậu cười hì hì nói,“Bạn học Kiều Kiều, Thư Nhiên với cậu cũng không học chung trường đâu.”
Mặt Chu Kiều Kiều sụp đổ lại mất mát, cái gì cũng không nói chỉ xách túi lên rời đi.
Hoàng Đan bỏ bút chì gọt xong vào trong túi, sau đó kiểm tra dụng cụ vẽ tranh trong thùng dụng cụ, thuốc màu đều giống nhau, không làm ký hiệu, có người trộm dùng cũng không nhìn ra được, cậu đã bị mất hai hộp, một hộp trắng, một hộp đen.
Việc này Hoàng Đan không nói cho người khác, Lâm Mậu cũng không biết.
Thầy Lưu cầm chổi đi vào quét rác, nhìn mấy người Hoàng Đan nói,“Không còn sớm nữa, các trò đều trở về đi, đi đường từ từ một chút.”
Bọn Hoàng Đan chào hỏi thầy giáo rồi rời đi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hoàng Đan bị Lâm Mậu kéo đến, kêu luôn Thẩm Lương cùng đến phòng vẽ tranh.
Lúc này vẫn còn sớm, trong trường học có chút lành lùng, đám sinh viên đều còn ngủ bên trong ký túc xá, vẫn chưa đến thời điểm rời giường.
Lâm Mậu hâm mộ nói,“Sang năm nếu có thể thi đậu đại học thì tốt rồi.”
Hoàng Đan nói,“Đại học không thoải mái.”
Lâm Mậu hít sâu,“Nói nhảm, học đại học thoải mái lắm, anh của Thẩm Lương nói như vậy đó, còn nói mỗi ngày đều rất nhàm chán, không có chuyện gì làm cả.”
Thẩm Lương nói,“Đúng là nhàm chán.”
Hoàng Đan đổi đề tài,“Đi mua điểm tâm ăn đi, đói bụng quá.”
Lâm Mậu lấy từ trong túi tiền ra, đếm đếm mấy xu,“Mua ngọc rồi, ngày không biết qua bằng cách nào đây, ba tôi nói tháng sau mới gửi tiền cho tôi, các anh em, bố thí chút đỉnh đi.”
Hoàng Đan bó tay, cho Lâm Mậu mượn một trăm đã là cực hạn rồi, tháng này cậu cũng không biết chống đỡ thế nào nữa đây.
Lâm Mậu cũng biết tình hình bạn cùng phòng nên tội nghiệp nhìn Thẩm Lương, trong miệng còn nói như nói nhảm,“Cậu có nhớ chủ nhiệm lớp mình từng nói một câu không? Ông ấy nói giữa bạn học với nhau đều là tình hữu nghị vô giá, chúng ta bước ra khỏi nhà trường, đặt chân vào xã hội, gặp mặt có thể là bạn học vậy nên phải giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới xứng đáng vượt qua thời gian ba năm trung học.”
Thẩm Lương lười nghe Lâm Mậu thả rắm, bố thí cho cậu ta năm đồng tiền.
Lâm Mậu lập tức nhận năm đồng tiền đó, khoa trương nghẹn ngào,“Tạ chủ long ân.”
Thẩm Lương trợn trắng mắt nhìn cậu ta,“Không có tiền đồ.”
Lâm Mậu làm gì quan tâm có tiền đồ hay không, bụng có thể lấp đầy mới là quan trọng nhất.
Một bữa sáng cậu ta ăn luôn một phần ba năm đồng tiền, còn lấy hai bánh bao từ Thẩm Lương và một màn thầu từ Hoàng Đan.
Hoàng Đan mua ly sữa đậu nành vừa đi vừa uống, khi đến sân nhỏ phòng vẽ tranh đã thấy đáy rồi, cậu ném ly vào bên trong cái thùng rác duy nhất, chạy theo Thẩm Lương và Lâm Mậu.
Phòng vẽ tranh cửa mở, thầy Lưu ở bên trong, chỉ một mình ông, không biết đến từ lúc nào.
Lâm Mậu đi vào thì nhìn mấy bản vẽ dưới đất, nhìn thấy mặt trên tranh đều có mặt, trong miệng của cậu ta ngâm nga một giai điệu, quả nhiên, đêm hôm qua tên khốn kia không đến phá hoại.
Thẩm Lương vào sau Lâm Mậu, gã còn chưa nhìn thấy bản vẽ nhưng lại cảm thấy sắc mặt thầy Lưu có cái gì đó không đúng.
Hoàng Đan sóng vai Thẩm Lương đi vào phòng vẽ tranh đã sớm hơn phát hiện, hình như thầy Lưu đã nhìn thấy cái gì đó.
Lâm Mậu như không biết gì,“Thầy à, sao vậy? Tranh dưới đất vẽ không tốt sao?”
Thầy Lưu nói,“Trò xem đó có phải mặt của trò không?”