Từ Hâm vì chuyện lần trước mà vẫn còn giận dỗi Tô Học, không cần biết Tô Học nói gì, chỉ cần nghĩ tới Từ Mỹ Sa thích Tô Học là trong lòng hắn lại sinh khí. Lần này, Tô Học cư nhiên còn dẫn Từ Mỹ Sa đến khu gần nhà hắn, Từ Hâm càng thêm tức giận.
Từ Mỹ Sa và Từ Hâm vốn là kẻ thù vừa gặp nhau là đỏ mắt, nhưng mà Từ Mỹ Sa thấy Tô Học đang đi tới, cô vặn vẹo cơ mặt, làm ra bộ dạng thục nữ, thùy mị kêu: "Em trai a, chúng ta lúc trước có chút hiểu lầm..."
Từ Hâm tuy giận muốn nổ tung, nhưng mà đầu óc vẫn chưa hồ đồ, hừ mũi cười một tiếng, cũng giả vờ nói: "Nhá, đây không phải là Mỹ Sa sao? Thực khéo, tình cờ gặp chị ở đây."
"Không phải, tôi là..." Từ Mỹ Sa vội vàng muốn giải thích.
Nhưng Từ Hâm đã choàng tay kéo cổ Hà Nại, lôi cậu vào nhà hàng nhỏ "Vì bạn dừng lại", nói: "Tiểu Nại, các anh cũng tới rồi, đi thôi."
"Chờ đã!" Từ Mỹ Sa vẻ mặt vênh váo, hung hăng kêu.
Từ Hâm thực sự dừng lại, quay qua nói với Hà Nại: "Anh đi vào trước đi."
Chuyện của Từ gia Hà Nại cũng có nghe qua, mẹ của Từ Hâm tự sát khi Từ Hâm còn rất nhỏ, sau đó Từ Chấn Thiên liền mang theo người phụ nữ khác cùng con của bà ta về nhà, cũng chính là Từ Mỹ Sa và mẹ của cô ta. Nhưng mà, dù họ được mang về Từ gia, nhưng vẫn không có danh phận gì, bất quá Từ Chấn Thiên cũng đã nói, tài sản của ông ta để lại cho Từ Hâm và Từ Mỹ Sa thừa hưởng.
Từ Chấn Thiên vốn muốn bồi dưỡng Từ Hâm để hắn tiếp nhận công ty, Từ Mỹ Sa chỉ biết ăn chơi, đối với việc kinh doanh cũng không am hiểu, cho nên Từ Chấn Thiên hoàn toàn không để ý tới cô ta. Mãi đến khi công ty kiểm tra đột xuất, ai ngờ tra ra được Từ Hâm tham ô hết một khoảng tiền lớn, mà Từ Hâm có chết cũng không thừa nhận. Từ Hâm là người hướng ngoại, tính khí lại nóng nảy, Từ Mỹ Sa liền nhân cơ hội đổ dầu vào lửa, nói qua nói lại, cuối cùng Từ Hâm và Từ Chấn Thiên huyên náo một trận, đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Việc này cơ bản không liên quan gì tới Hà Nại, chỉ vì gia cảnh, nên khi đứng cạnh Từ Hâm, Hà Nại có chút ái ngại, bây giờ nhìn hai chị em họ đối đầu, Hà Nại cũng chẳng thấy kì lạ, chỉ là cảm thấy nếu mình đi trước thì quả thật không có nghĩa khí.
"Tôi chờ các người đi cùng." Hà Nại nói.
Lúc này Tô Học cũng lắc lư đi đến, nói: "Trước hết đi tìm chỗ ngồi đi, chỗ này cũng được, lát nữa coi chừng mấy chỗ tốt bị giành mất."
Từ Mỹ Sa nhìn cái nhà hàng nhỏ kia kiểu nào cũng không vừa mắt, vội vã chỉ vào một nhà hàng xa hoa gần đó: "Khoan đã! Chỗ này nhỏ quá, bên kia có một chỗ lớn hơn kìa, tôi thấy trang trí cũng tạm được, miễn cưỡng coi như là đủ đẳng cấp, hay là chúng ta qua kia ăn đi."
Từ Hâm hướng Hà Nại phất tay, ý bảo cậu vào trước đi, một bên lại làm ra vẻ mặt đồng tình với Từ Mỹ Sa: "Vậy thì đi thôi, rất hợp với chị."
Từ Mỹ Sa vừa nghe liền vui vẻ, Từ Hâm lại tiếp tục nói: "Tốt mã dẻ cùi, gối thêu hoa... Không, là khăn thêu hoa lấy đi lau phân."
(*Ý nói là chỉ được có vẻ bề ngoài, bên trong chẳng ra gì)Hành động của Từ Hâm có thể xem là nói xấu sau lưng, nhưng giọng nói lại lớn tới mức mọi người xung quanh đều nghe.
Tô Học phình to bụng nén cười, chỉ cười mỉm, nói: "Tiểu thư đi thong thả."
Từ Mỹ Sa giận tái mắt, muốn chửi ầm lên, nhưng vì Tô Học đứng bên cạnh, cô tàn nhẫn cắn răng, giả vờ không nghe thấy, nhưng mà khuôn mặt xanh mét, lưng cứng đờ, mọi người cũng đủ hiểu được.
"Chúng ta đi." Từ Mỹ Sa nghiêm mặt đi tới trước mặt Tô Học, cô muốn kéo Tô Học đi cùng, ai ngờ Tô Học lại uyển chuyển tránh được.
Từ Hâm nhìn Tô Học, Tô Học liền lấy lòng đứng cạnh Từ Hâm. Từ Hâm chỉ liếc y một cái, dùng cù chỏ khẽ thúc y, Từ Hâm không chút khách khí nào: "Muốn đi thì tự mình đi đi, lôi kéo Tô Học làm cái gì! Hanny, chúng ta đi."
"Ừm." Tô Học khéo léo gật gật đầu, nhanh chóng đi theo Từ Hâm.
"Không phải mọi người cùng đến nhà hàng kia ăn sao?" Từ Mỹ Sa kỳ quái hỏi, đuổi theo kéo lấy cánh tay Tô Học.
Lúc này đã có mấy người đứng tụ tập ở cửa nhà hàng nhỏ nhìn bọn họ, Tô Học còn chưa có phản ứng gì, Từ Hâm đã phi thường mất hứng đẩy tay Từ Mỹ Sa ra, tức giận nói: "Chỉ là tình cờ gặp nhau thôi mà, chẳng lẽ còn muốn bọn tôi mời chị ăn cơm?! Lúc trước tôi cứ nghĩ mặt chị dày như bức tường, nhưng mà tôi sai rồi, da mặt của chị, ngay cả bức tường không thể sánh bằng! Trời sập còn có thể chống đỡ, động đất cũng không sụp, 2012 mặt của chị có thể cứu vớt cả nhân loại đó!"
(2012: năm 2012 có tin đồn là tận thế, ở đây 2012 có nghĩa là tận thế ấy)"Từ Hâm, đừng có mà quá phận!!" Từ Mỹ Sa đè ép lửa giận, nhịn đến nỗi hai mắt bắt đầu ngấn nước, cô ta ủy khuất nhìn Tô Học: "Ở cửa công ty tôi gặp phải Tô Học, là anh ấy mời tôi đi cùng." Nói xong, còn đối Từ Hâm giơ cằm đắc ý.
Từ Hâm hơi nhướng mày, quay đầu tàn bạo trừng Tô Học, Tô Học liều mạng lắc đầu. Từ Hâm nặng nề thở phào, xoay qua nhìn Từ Mỹ Sa nói: "Anh ta muốn mời cũng không được, chị nghĩ chị là ai? Chị đi tới cái nhà hàng thêu hoa kia của chị đi, bọn tôi không hi vọng chị ở đây."
Từ Hâm nói xong, còn cố ý lớn giọng nói vào nhà hàng nhỏ: "Ông chủ, chỉ có ba người thôi a."
Từ Mỹ Sa bất mãn, chán ghét nhìn cái nhà hàng nhỏ, kinh thường trả lời: "Chỗ như vậy sao mà ăn cơm! Được rồi, qua nhà hàng kia ăn đi, không cần cậu trả tiền, tôi mời khách, được chưa?"
"Ai mượn chị mời." Từ Hâm lườm một cái, "Chị không thích thì cứ đi khỏi đây, tôi không cản."
"Từ Hâm đừng có tự làm mất thể diện như vậy!" Từ Mỹ Sa không nhịn được nữa, lửa giận đã muốn xì khỏi mũi.
Từ Hâm không những không giận mà còn cười: "Mặt của chị dày như vậy, tôi có muốn cũng không dám."
"Từ Hâm! Mày..."
"Ai ~ khi nào thì mới được ăn vậy?" Tô Học đột nhiên lên tiếng, hai người kia đều nhìn về phía y, y liền cười híp mắt nói: "Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi ăn trước."
"Tô tiên sinh, anh không đi với tôi sao?" Từ Mỹ Sa đột nhiên mỉm cười lộ ra tám cái răng đủ tiêu chuẩn, "Cái loại nhà hàng này chỉ sợ làm nhục thân phận của anh."
"Tôi không có "Thân phận" gì cả, tôi không có việc làm đi vào nhà hàng xa hoa như vậy mới là mất mặt đấy." Tô Học có chút cảm kích nói.
"Sao lại vậy? Nếu công việc của Tô tiên sinh có gì không ổn cứ nói với tôi, ba ba tôi quen biết rất nhiều người, chắc là có thể giúp cho anh mà." Từ Mỹ Sa tha thiết mà nói. Tô Học một thân đều là quý khí, nhìn thế nào cũng giống như xuất thân từ một gia đình giàu có, Từ Mỹ Sa có chết cũng không tin Tô Học không có việc làm, ngược lại cảm thấy Tô Học chắc chắn là gặp phải rắc rối, xem ra đây là cơ hội tốt cho cô thể hiện.
Thấy Tô Học có hơi ngạc nhiên, Từ Mỹ Sa lại càng khẳng định suy đoán của mình: "Và dĩ nhiên, nếu chúng ta cùng nhau, ba ba em nhất định sẽ giúp anh đông sơn tái khởi." Nói, Từ Mỹ Sa giả vờ ngượng ngùng thấp cúi đầu.
"Hừ, đừng để ý tới cô ta!" Từ Hâm vẫn chưa từng hỏi vì sao Tô Học phải giả gái làm việc trong bệnh viện, bây giờ mới đột nhiên sực nhớ chắc chắn Tô Học gặp phải phiền toái gì đó, hắn lo Tô Học sẽ động tâm, không tự chủ được tóm chặt góc áo của Tô Học, một bên tức giận mắng: "Từ Chấn Thiên chẳng qua chỉ là một lão già nóng tính! Công ty của ông ta sắp phá sản rồi, tìm ông ta cũng như không!"
Tô Học có chút khinh ngạc cúi đầu nhìn Từ Hâm, thấy hắn nắm chặt góc áo của mình, ý cười liền treo lên khóe miệng, y quay người đối Từ Mỹ Sa nói: "Cám ơn ý tốt của cô. Nhưng mà sau này chúng ta cũng sẽ không gặp lại, vợ tôi sẽ ghen."
"Anh kết hôn rồi?" Từ Mỹ Sa kinh ngạc hỏi.
"Ha ha, gần như vậy." Tô Học đi đến bên cạnh Từ Hâm, vòng tay ôm eo hắn, Từ Hâm liền đánh một cái rồi đẩy tay y ra.
Từ Mỹ Sa không tin sửng sốt vài giây, trong lòng dâng lên loại cảm giác mất mác mãnh liệt, cô bề ngoài xinh đẹp lại có nhiều tiền, cho nên từ bé đến giờ, những thứ mà cô muốn thì đều phải có. Do Từ Mỹ Sa quá kén chọn, chỉ muốn tìm một bạch mã vương tử cho nên nhiều năm qua cô chưa thực sự thích ai, nhưng khi cô biết yêu thì bạch mã vương tử đã có vợ rồi.
Không, cô phải là công chúa của y! Từ Mỹ Sa không cam lòng, cô và y là do ông trời tác hợp, hai người mới xứng là một đôi! Từ Mỹ Sa khẽ cắn răng, thầm nghĩ, không thể trách mình tranh tình đoạt ái, chỉ là người phụ nữ kia xuất hiện sai thời điểm thôi. Bây giờ Tô Học đang gặp khó khăn, mình hoàn toàn chiếm lợi thế.
Từ Mỹ Sa ngạo nghễ ưỡn ngực một cái, tràn đầy tự tin nói: "Chỉ cần anh đồng ý cùng một chỗ với em, em sẽ giúp anh xây dựng lại sự nghiệp. Vợ của anh làm được không? Ngoại trừ cái này ra, cho dù là minh tinh, cũng không có mấy người đẹp hơn em. Vợ anh có đẹp hơn em không?"
Từ Mỹ Sa nói, móc ra tấm danh thiếp kiêu ngạo đưa tới.
Từ Hâm giận muốn nổ tung, nhanh chóng giật lấy tấm danh thiếp xé nát, đang muốn chửi ầm lên, Tô Học đã cướp lời nói trước: "Vợ tôi tất nhiên là đẹp, so với cô còn đẹp hơn."
Từ Hâm sững sờ, không tin được nhìn Tô Học.
"Không thể, anh cố ý phản bác em!" Từ Mỹ Sa không bỏ cuộc nói, "Em chắc chắn sẽ không chịu thua! Anh nghĩ kỹ đi, em là người duy nhất thừa kế tập đoàn Từ thị, về mặt sự nghiệp em sẽ giúp đỡ anh nhiều hơn cô ta!"
"Từ tiểu thư, tôi chưa từng nói công việc của mình có gì không ổn, rắc rối của tôi cũng không phiền cô giải quyết. Tiền tiêu rồi cũng hết, nhan sắc rồi cũng héo tàn, con người không quan trọng ở những thứ đó, mà quan trọng người đó là ai. Tôi yêu em ấy, chỉ yêu một người là em ấy. Hơn nữa, trên thực tế, vợ tôi còn đẹp hơn cô!"
Nói, Tô Học bỗng nhiên cúi đầu, thâm tình hôn trán Từ Hâm một cái, cơn giận của Từ Hâm nhất thời biến thành tro bụi, còn bắt đầu ngượng ngùng.
Từ Mỹ Sa giống như bị sét đánh, hình ảnh trước mắt quá mức chấn động, hoàn toàn ở trong phạm vi tiếp thu của cô: "Người, các người..."
"Tôi nói em ấy còn đẹp hơn cô ~" Tô Học tự hào nói, lại thân mật ôm eo Từ Hâm, "Hanny, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Mặt Từ Hâm vốn đỏ bây giờ còn đỏ hơn, "Anh, anh, anh, tại sao lại nói câu như vậy..."
"Hanny a, không phải chúng ta vẫn luôn như vậy sao?" Tô Học tiếp tục học theo khẩu khí của Từ Hâm, vừa kéo Từ Hâm đi vào nhà hàng nhỏ.
Từ Mỹ Sa đứng ở cửa, gió thu cuốn hết lá vàng, cô kinh động muốn hóa đá. Chỉ có ông chủ nhà hàng đồng tình nhìn cô một cái, liền vội vàng đi vào chào khách.