Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Chương 66

Vết thương của Hà Nại đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là hôm đó sợ hãi cả buổi sáng, buổi tối lại chiến đấu đến tờ mờ sáng, kết quả là hai người ngủ đến tận tối hôm sau mới tỉnh, thật ra là do đói bụng mới tỉnh lại.

Chờ đến ngày tiếp theo Tôn Hối đến bệnh viện, nghênh đón anh chính là nụ cười mập mờ của Tô Học.

"Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?" Tô Học sờ cằm nói.

"Miệng cậu có thể phun ra được tin tốt sao?" Tôn Hối liếc y một cái, thuận miệng nói: "Nói tin tốt đi."



Tô Học cười đắc ý, vỗ ngực nói: "Mau cảm ơn bổn đại gia đi, hôm qua cũng nhờ tôi xin nghĩ giùm cậu, nên mới không bị trừ điểm, tháng này cậu sẽ không bị trừ tiền lương!"

"À" Tôn Hối vốn đang tính toán chuyện khác, việc này đối với anh chẳng là gì cả, anh nhíu mày hỏi: "Kia, tin xấu là cái gì?"

"Đúng là vô lương tâm!" Tô Học lườm anh một cái, "Tin xấu là.."

Ngay lúc này, Phương Bảo Thượng đột nhiên đẩy cửa tiến vào, "Tôn Hối tới rồi?"

"Phương... Tiên sinh, " Tôn Hối định gọi ông ta là bác Phương, nhưng đột nhiên lại đổi giọng, xa lạ nói, "Bác tìm tôi có chuyện gì không?"

Phương Bảo Thượng liếc nhìn Tô Học, cấm kỵ nói: "Tôi có lời muốn nói với cậu, chúng ta ra chỗ khác nói."

"Không cần, tôi đi kiểm tra bệnh nhân." Tô Học thức thời nói, y lấy bản ghi chép ra, lúc đi ngang qua Tôn Hối, y cười cười nói: "Đây chính là tin xấu."

Âm thanh của Tô Học không lớn không nhỏ, vừa vặn để Phương Bảo Thượng nghe được, lại không cho ông ta cơ hội cãi lại, trước khi ra cửa y còn đặc biệt cười cười với Phương Bảo Thượng, làm cho Phương Bảo ngày càng mất hứng. Tô Học biểu hiện rõ sự chán ghét đối với ông ta, Phương Bảo Thượng nghĩ nghĩ, ông ta cảm thấy mình hình như chưa bao giờ gặp qua cô gái này. (nói anh Học là cô gái bởi vì anh Học vẫn còn giả gái, là Tô Tuyết đó)

Tôn Hối ngồi xuống chỗ của mình, thuận miệng nói: "Tùy tiện ngồi đi, lát nữa cậu ta cũng chưa trở về đâu."

"Tôn Hối, ngày đó tột cùng là xảy ra chuyện gì? Hà Tiêu gọi điện nói đoạn tuyệt với tôi, bà ta nói sẽ không liên lạc với tôi nữa." Phương Bảo Thượng bộ dáng thập phần lo lắng, "Tôi hỏi nửa ngày Hà Tiêu mới chịu nói Tiểu Nại không sao, nhưng lại không cho tôi gặp nó. Tôi đến công ty của Tiểu Nại, nó cũng không đi làm. Hôm qua tôi đến bệnh viện tìm cậu, nhưng cậu cũng không tới, hơn nữa điện thoại của cậu không gọi được, trong nhà cũng không có ai. Cậu nói thật cho tôi biết, Tiểu Nại bị làm sao vậy? Có phải là bị thương không?"

Điện thoại di động của Tôn Hối bị Trần Hổ làm hư, còn chưa mua lại cái mới, của Hà Nại cũng bị hư. Hôm đó gọi điện cho Hà Tiêu đều dùng điện thoại của Tô Học. Còn trong nhà không có ai, thật ra hai người bọn họ ngủ như chết không nghe thấy chuông cửa thôi.

Tôn Hối cũng không muốn giải thích, nói một cách đơn giản: "Hà Nại không sao, rất khỏe mạnh, chỉ là không muốn gặp bác."

"Không được, tôi nhất định phải gặp nó, mau đưa tôi đi gặp nó! Hoặc là nói cho tôi biết nó đang ở đâu!!"

"Phương tiên sinh, nếu Hà Nại không muốn gặp bác, bác cần gì phải cưỡng cầu." Tôn Hối vừa ghi chép vừa nói.

"Cưỡng cầu là thế nào?" Phương Bảo Thượng mất hứng nói, "Tuy rằng lúc trước là tôi sai, nhưng tôi đã đưa cho bọn họ phí nuôi dưỡng, coi như là bù đắp rồi, so với việc tôi nợ họ còn muốn nhiều hơn. Bây giờ Hà Tiêu lại trở mặt coi như không quen biết, Hà Nại vốn là con tôi mà, là tôi cho nó sinh mạng! Sự thật này không thể thay đổi!"

"Bác thực sự là cha ruột của em ấy thì sao, đâu có ai quy định là em ấy phải chấp nhận bác."

Phương Bảo Thượng kêu lên: "Nó dựa vào cái gì không chấp nhận tôi?! Công việc của nó là do tôi tìm! Hơn nữa tôi cho bọn họ nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ bọn họ còn cảm thấy chưa đủ sao?!"

"A, " Tôn Hối trào phúng cười một tiếng "Vậy so sánh thử xem, nếu một người đánh bác trọng thương, sau đó bày ra vẻ mặt bố thí đưa tiền thuốc thang, cuối cùng bác còn phải cảm kích vì người đó ‘giúp’ bác nằm viện. Bác cảm thấy thế nào?"

"Cậu..." Phương Bảo Thượng ngây ngẩn cả người, tiện đà mắng: "Nói hưu nói vượn! Tôi không muốn cùng cậu nói nhảm, cậu mau để Hà Nại đến gặp tôi. Công ty kia đã từ chối nhận đơn từ chức của nó, cũng đã tuyên bố với mọi người mấy tấm ảnh đó đều là ghép, cho nên ngày mai Hà Nại có thể đi làm lại."

Tôn Hối kỳ quái hỏi: "Ảnh?"

"Hừ!" Phương Bảo Thượng nặng nề hừ một tiếng, "Còn không phải tại cậu! Nếu không phải tại cậu, nó cũng không cần ở trong công ty huyên náo một trận, nó cũng không cần từ chức! Còn nữa, tuy tôi rất cảm kích cậu đã cứu Tiểu Nại. Nhưng nếu cậu muốn tốt cho nó, hai người vẫn nên chia tay đi, đây đều tốt cho hai bên. Còn đối với cậu, hai người có loại quan hệ này, cậu sẽ không được đề cử thăng chức. Nếu hai người chia tay tôi có thể giúp cậu."

Tôn Hối chỉ cảm thấy thái độ cao ngạo này của Phương Bảo Thượng hết sức buồn cười, tràn đầy khinh thường hỏi: "Vậy nếu chúng tôi không chia tay, ông sẽ giống như trước mà nói với cấp trên đuổi việc tôi?"

"Tôi nể mặt cậu là bạn của Tiểu Luân, nhưng mà cậu đừng có quá đáng, cậu đây là hại Tiểu Nại, tôi không thể không quản." Phương Bảo Thượng kiên quyết nói, "Tôn Hối, cậu cũng rõ ràng, đây là tiền đồ tốt đẹp cho cậu."

Tôn Hối cảm thấy tư tưởng của Phương Bảo Thượng quả thật có vấn đề, lười nói với ông ta, nói: "Tôi biết rồi, mời ngài trở về, nếu tôi nhớ không lầm, lễ cưới của Phương Luân sẽ tổ chức sớm hơn phải không? Bác chắc cũng rất bề bộn, chuyện của bọn tôi không cần bác quan tâm."

"Đúng rồi," nhắc tới cái này, Phương Bảo Thượng chớt nhớ tới Phương Luân có nhờ ông nói giúp: "Tiểu Luân liên lạc với cậu không được, lễ cưới của nó đổi chỗ rồi, không biết tại sao bên nhà gái lại muốn tổ chứ ở Lân thành. Không tính là xa, lúc đó về phần xe cộ, chúng tôi sẽ đem xe đi đón mọi người. Cái kia.....vì để tránh rắc rối, hôm đó cậu đừng mang Tiểu Nại đến..."

Tôn Hối bỗng nhiên giương mắt nhìn Phương Bảo Thượng một cái, trong lòng nổi nóng, người này nhìn rất giống như đang quan tâm Hà Nại, nhưng thật ra ông ta chỉ quan tâm bản thân mình, đến cuối cùng ông ta sợ mình đưa Hà Nại đến lễ cưới của Phương Luân mới cố ý đến đây tìm mình đi? Loại cha này, thà không có còn hơn!

"Yên tâm, lễ cưới của Phương Luân Hà Nại sẽ không đi. Làm phiền bác nói với Phương Luân một tiếng, gần đây tôi rất bận, sẽ không đi quấy rầy cậu ta." Tôn Hối nói, "Hiện tại bác có thể đi, đi thong thả không tiễn."

"Các người..."

"Tôi và Hà Nại không nhọc bác quan tâm" Tôn Hối đứng dậy trực tiếp mở cửa phòng, lạnh mặt nói: "Nếu ngài không biết phải nói gì, thì tôi nói cho ngài biết, tôi sẽ không chia tay với Hà Nại, ngài muốn gì thì cứ làm đi. Bây giờ thì mời ngài rời khỏi đây, trừ khi là ở trên bàn mổ, không thì tôi cũng không muốn gặp ngài."

"Cậu... Hừ!"

Đuổi được Phương Bảo Thượng đi, Tôn Hối còn chưa lấy thứ tốt ra đã thấy Tô Học vội vã chạy tới.

Vừa nhìn thấy Tôn Hối, Tô Học ập xuống hỏi: "Cậu từ chức? Tại sao? Có phải Phương Bảo Thượng uy hiếp cậu không?! Quen biết cấp trên thì có gì là lạ! Tôi cũng có quen biết!!"

Tôn Hối bận bịu kéo Tô Học vào văn phòng, "Cậu kích động làm gì? Đâu phải hôm nay tôi mới từ chức đâu, tôi đã muốn từ chức lâu rồi."

"Cậu có chỗ tốt hơn sao?" Hai mắt Tô Học sáng lên.

Khóe miệng Tôn Hối gợi lên, cười nói: "Tôi đã sớm nói với cậu rồi, trả thù không được gấp gáp, trong lúc đối phương không biết gì mà yên lặng ra tay, cậu lại không hiểu rõ mà đưa báo cáo bệnh án cho Trần Lang."

"A?" Tô Học như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. (không rõ tình huống)

Tôn Hối lắc đầu cười một cái: "Cậu có biết tại sao lúc đầu Trần Lang làm ăn ngày càng phát triển, nhưng sau đó lại tụt dốc không phanh? Hơn nữa tổn thất nối tiếp tổn thất, nhưng Trần lão đầu vẫn đem sản nghiệp giao cho hắn?"

Tô Học bỗng nhiên tỉnh ngộ, không thể tin được nói: "Chẳng lẽ là cậu..."

"Trần gia bọn họ, một đám không có não lại thích liều mạng, chỉ sợ đến bây giờ chỉ có Trần Lang là kinh doanh không thạo." Tôn Hối trào phúng cười rộ lên, "Lúc đầu định để lại cho bọn họ vốn liếng để nuôi sống bản thân, bất quá bây giờ cũng không cần hạ thủ lưu tình. Hừ, hiện tại chỉ cần con gái yêu dấu của Trần lão đầu đám cưới, bọn họ sẽ phát hiện mình táng gia bại sản, một phân tiền cũng không có."

Tô Học cằm cũng muốn rớt xuống đất, y tỉ mỉ quan sát Tôn Hối từ trên xuống dưới, người này không giống như Tôn Hối mà y quen biết. Y và Tôn Hối cùng nhau lớn lên, chỉ biết người này bề ngoài ôn hòa vô hại, nhưng bên trong lại cực kì âm hiểm giả dối. Nhưng y cũng không ngờ Tôn Hối lại đi tới nước này, mấy năm nay cư nhiên tận lực đào rỗng Trần gia!

Trong mắt Tô Học, hình tượng của Tôn Hối nháy mắt lại to lớn vĩ đại.

"Tôi muốn lấy số tiền kia mở phòng bệnh tư, cậu có tới làm không?"

"Đương nhiên! Tôi con mẹ nó đã sớm không muốn giả gái nữa!" Tô Học kích động đem tóc giả vứt xuống đất "Tiểu Hâm nhà tôi lúc nào cũng ghét bỏ tôi!"

"Vậy mau góp tiền đi làm cổ đông đi ~" Tôn Hối thấy Tô Học kích động đáp ứng, lập tức nói.

"Không thành vấn đề!" Tô Học sảng khoái đáp, đáp xong y mới chợt ngộ ra cái gì "Cậu chủ động mời tôi gia nhập là vì muốn tôi góp tiền thôi sao?"

Tôn Hối tay mở ra, thẳng thắn nói: "Dĩ nhiên, mở phòng mạch rất tốn tiền ~ "

Tô Học giận dữ.

Việc này một lời đã định, làm người ta bất ngờ nhất chính là Hà Tiêu cũng góp hai triệu nói muốn thay Hà Nại mở cổ phần, lúc đầu Tôn Hối để vốn cổ phần của mình chia làm hai, anh năm mươi Hà Nại năm mươi, ai ngờ cuối cùng Hà Nại lại trở thành cổ đông lớn nhất, Tôn Hối bận bịu cả nửa ngày, bệnh viện này trên thực tế là của Hà Nại...

Tôn Hối không ngại, nhưng Hà Nại lại thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Nếu đổi lại hợp đồng thì Tôn Hối sẽ không chịu làm, nhưng Hà Nại lại chứng tỏ mình không thể giúp được gì, cậu cũng không phải bác sĩ. Có điều nghĩ lại, đến Lâu thị hỏi thăm, xem xét giá cả thị trường, so sánh các loại thiết bị chữa bệnh cậu có thể làm được... Vậy nên mỗi ngày Hà Nại đều ngâm mình trên mạng, lâu lâu sẽ ra ngoài xem phòng, nhìn hoàn cảnh, bận rộn đến tối mặt tối mũi.

Về việc cổ phần, Tô Học, Hà Tiêu đều góp phần, Tôn Hối vui vẻ hớn hở, lúc Từ Hâm biết được, không chỉ muốn Tô Học thay hắn nói tốt trước mặt Tôn Hối, còn đích thân đi nịnh bợ Tôn Hối cả ngày, cuối cùng vẫn là dựa vào xuất thân của hắn, đối với phương diện kinh doanh này hắn có chút bản lĩnh, Tôn Hối mới đồng ý cho hắn gia nhập.

Mà Hà Nại trong lúc rảnh rỗi, cậu phát hiện Tôn Hối bắt đầu thần thần bí bí gọi điện thoại, thần thần bí bí đi ra ngoài, có hỏi thế nào anh cũng không chịu nói...

Mãi đến một ngày, cậu nghe Tô Học và Tôn Hối nhắc tới hai chữ ‘lễ cưới’, mới chợt nhớ tới Hà Tiêu đã từng nói con trai của Phương Bảo Thượng muốn đổi địa điểm kết hôn, hơn nữa còn muốn đổi ngày, làm hại kế hoạch đi phá một trận của bà không thực hiện được.

Hà Nại thầm nghĩ, Tôn Hối quả nhiên vẫn muốn đến lễ cưới của Phương Luân...

Thái độ và hành động của Tôn Hối Hà Nại đều để trong mắt, cậu cũng tin tưởng Tôn Hối rất yêu mình, cậu biết rõ mình không nên ăn dấm chua với Phương Luân, nhưng nghĩ tới Tôn Hối vì tham gia lễ cưới của Phương Luân mà nhọc lòng như thế, cậu liền khó chịu.

Nhưng Tôn Hối gạt cậu, nhất định là sợ cậu không vui, Tôn Hối quan tâm cảm nhận của cậu như thế, cậu làm sao có thể không để ý đến cảm nhận của Tôn Hối được, cậu ngoan ngoãn không hỏi là được. Chờ thời gian chậm rãi đi qua, chờ Phương Luân kết hôn, Tôn Hối có thể là của cậu rồi!

Mà Hà Nại vẫn không nhịn được rất để tâm chuyện này, cuối cùng cậu cũng nghe ngóng được ngày kết hôn, lên mạng tìm một chút, thì ra hôm đó còn là một ngày hoàng đạo rất tốt. Hà Nại chống cằm nhìn máy tính, không nhịn được mà ghen tị với Phương Luân, có thể cùng người mình yêu vui vẻ kết hôn, được mọi người chúc phúc.

Ngày đó đến càng gần, Tôn Hối cũng càng bận rộn, Hà Nại vốn nghĩ Tôn Hối sẽ tìm lý do bỏ đi, cậu hờn giận Tôn Hối, lạnh nhạt với anh mấy ngày liền. Ai ngờ sáng hôm đấy Tôn Hối từ trong chăn moi cậu ra, dẫn cậu đi khắp nơi mua âu phục. Hà Nại thử rất nhiều bộ, rốt cục mới có được một bộ vừa mắt Tôn Hối, Hà Nại vừa nhìn bảng giá suýt chút nữa đã ngất đi. Cuối cùng Tôn Hối phải hôn Hà Nại, chặn lại kháng nghị của cậu, vẫn là phải mua bộ quần áo kia. Hà Nại càng lúc càng khó hiểu, nghĩ tới Tôn Hối đã từng nói chưa chắc sẽ đến lễ cưới của Phương Luân, trong lòng lại âm thầm vui vẻ.

Nhưng hiện tại Tôn Hối lại kéo cậu đến một nhà hàng sang trọng, lúc này Hà Nại mới ý thức được, lẽ nào Tôn Hối muốn dẫn cậu cùng tham gia lễ cưới của Phương Luân?!

Nhìn mặt Tôn Hối đầy hưng phấn, bình dấm chua trong lòng Hà Nại liền đổ, máu trong người cũng biến thành dấm chua, cổ họng cũng như uống dấm mà nóng phừng phực, mũi cũng bị dấm hun đến đau xót.

Hà Nại kéo Tôn Hối, âm thanh có chút khẩn cấp: "Tôn Hối, chúng ta đừng đi có được hay không? Chúng ta về nhà liền có được không?"
Bình Luận (0)
Comment